[Dịch] Tiên Ấn

Chương 8 : Khoảng không của các ngôi sao.

Người đăng: 

.
Mọi người lần lượt giải tán, bên ngoài trang viên chỉ còn hai mẹ con Ôn Nhã. “Mẹ, bọn họ đi hết rồi.” “Ừ.” Cảm nhận được hơi ấm từ tay con gái, tâm tạng đang bức bối của Ôn Nhã cũng bình tĩnh lại, đồng thời nàng âm thầm phát thề, chờ sau khi Tiểu Ức Khổ thành chân tiên, dùng bất cứ giá nào cũng phải đưa con gái ra ngoài học nghệ, tuyệt đối không thể ở lại lâu trong thị tôc, nếu không sẽ mãi mãi bị người khác ức hiếp, vinh viễn không có ngày ngẩng đầu lên được. Ý định đã quyết, Ôn Nhã mới chuyển sự chú ý sang phía Bạch Mộc Trần độ kiếp. Vừa rồi nàng ra sức bảo vệ một tiên nô, ngoài việc muốn chuyện lớn hóa nhỏ, trong lòng quả thật có vài phần đồng cảm, song dù đồng cảm, nàng cũng chẳng cách nào thay đổi số mạng của tiên nô. Che giấu ngoại nhân, trong thị tộc sẽ bị coi như tu thông với kẻ địch, một khi có bằng chứng rõ ràng, toàn bộ những người thân ruột thịt sẽ bị giết sạch. Đương nhiên Ôn Nhã sẽ không vì một người xa lạ mà hy sinh bản thân. Cũng may Bạch Mộc Trần chỉ là một tán tiên, trong mắt những tiên sĩ chính thống còn chẳng bằng con sâu cái kiến, chẳng thể tạo thành uy hiếp với một thị tộc khổng lồ. Nói khó nghe một chút thì chàng còn chẳng có tư cách trở thành kẻ địch của thị tộc nam môn, cả tư cách làm gia tế cũng không có, bởi vậy Cung Tuyết cũng chẳng so đo quá mức. “Mẹ, có phải chú ấy đang độ kiếp không?” Tiểu Ức Khổ căng thẳng nhìn trang viên, không dám tiến bừa vào. Ôn Nhã gật đầu nói: “Đúng là người đó, có điều...” Đang nói bỗng ngưng lại, Ôn Nhã cau mày, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ và ưu tư. “Có điều làm sao hả mẹ?” Tiểu Ức Khổ tò mò hỏi lại, Ôn Nhã không trả tời, chìm vào trầm tư. Mấy năm nay, Bạch Mộc Trần vấn luôn nằm trên giường, gần như chỉ còn lại chút hơi thở, Ôn Nhã từng kiểm tra nhiều lần, phát hiện nguyên khí của đối phương rất rối loạn, khó lòng điều hòa, nàng vốn tưởng y sẽ chết, cho nên gần đây không buồn để ý tới nữa, không ngờ chuyện đời lắm bất ngờ, chẳng rõ trong thời gian này xảy ra chuyện gì, tu vi của người này đột nhiên tăng tới nhất kiếp tán tiên, hơ nữa còn dẫn phát kiếp số. Giờ nghĩ lại, đối phương chắc chắn không chỉ là một tiên nô bình thường. Song càng như vậy, Ôn Nhã càng lo lắng, sợ mình và con gái bị cuốn vào một trường phân tranh nào dó. “Mẹ, mẹ nói xem chú kia có thể vượt qua kiếp số không? Nhạc gia gia cũng mất trong tán tiên kiếp...” Còn chưa dứt lời, Tiểu Ức Khổ đã thấy buồn bã thêm. Ôn Nhã ra sức trấn ann: “Khổ Nhi yên tâm đi, tán tiên kiếp đầu tiên uy lực vốn không lớn, không phá nổi đại trận hộ sơn này đâu, chỉ cần ý chí của hắn đủ kiên định chắc chắn không vấn đề gì.” “Vâng.” Tiểu Ức Khổ không hề nghi ngờ lời mẫu thân, chân mày dần dần giãn ra. Thật ra tuy ngoài miệng Ôn Nhã nói không sao nhưng trong lòng cũng cực kỳ lo lắng. Mặc dù tán tiên kiếp lần đầu tiên chỉ là kiếp số yếu ớt nhất tại Tiên Giới, song tỷ lệ tán tiên vượt qua được kiếp nạn này chẳng tới một phần ngàn, hơn nữa phần lớn đều dựa vào ngoại lực, cuối cùng qua dược hay không hoàn toàn dựa vào ý chí của người độ kiếp. ๑๑۩۞۩๑๑ Chưa bàn về tâm trạng hai mẹ con Ôn Nhã, căn phòng mà Bạch Mộc Trần đang ở giờ đã trở thành một đống hỗn độn. Sóng khí cuồnn cuộn,tiên linh khí trong cơ thể cũng ùn ùn truyền tới, tràn vào trong cơ thể Bạch Mộc Trần, linh quang hiển lộ, bao trùm chàng vào bên trong, chỉ trong chốc lát, căn phòng vốn u tối bỗng dưng bùng phát ánh sáng! “Chi chi!” Ánh sáng mãnh liệt khiến con chồn tiên nhỏ bé không chịu đựng nổi, run rẩy chạy khỏi căn phòng. Theo linh khí ùa vào, sinh cơ trong cơ thể Bạch Mộc Trần dần dần tràn đầy, như được tái sinh thêm một lần nữa. Tán tiên kiếp còn được gọi là thiên niên kiếp, trong tình huống bình thường, cứ ngàn năm lại phủ xuống một lần, lâu dần bị tán tiên gọi là đại nạn ngàn năm. Song trên thực tế, tán tiên kiếp thật ra không liên quan tới tuổi tác tán tiên. Tất cả là do tán tiên bị hạn chế bơir than thể, mỗi năm chỉ luyện hóa được một vòng tiên nguyên, chỉ cần tu vi tích lũy tới một ngàn vòng sẽ dẫn tới kiếp số, bởi vậy mới có cái hạn ngàn năm đó. Hay nói cách khác, chỉ cần tu vi của tán tiên đạt đủ mức sẽ dẫn phát kiếp số, bất kể ngàn năm hay trăm năm, chuyện như vậy tại Tiên Giới cũng chẳng hiếm thấy. Kỳ ngộ của Bạch Mộc Trần quả thật không tệ, trước có kim tiên tương trợ, sau lại ngộ ra phương pháp tu luyện của tán tiên, lại luyện hóa toàn bộ linh khí của gió lốc hỗn loạn, sau không biết bao nhiêu chuyện mới có thể tích lũy tiên nguyên trong cơ thể đạt mức một ngàn vòng chỉ trong thời gia ngắn ngủi khong tới trăm năm, tốc độ tu luyện như vậy có thể sánh ngang tiên sĩ chính thống, vượt xa tán tiên bình thường. ๑๑۩۞۩๑๑ Một lúc sau, kiếp vân trên bầu trời vẫn không xuyên qua nổi đại trận, không cam lòng nhưng vẫn đành tiêu tán. Song sau khi sấm sét tiêu biến, Bạch Mộc Trần chẳng những không dám thư giã, ngược lại càng thêm cẩn thận, bởi chàng biết, chín luồng sấm sét vừa rồi uy lực không lớn, chỉ cần có thủ đoạn phòng ngự thì vượt qua không khó, kiếp số thực sự giờ mới bắt đầu. “Ong ong ong!” Không gian đột nhiên vặn vẹo, một lực hút cường đại đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu Bạch Mộc Trần, hút thẳng thần hồn của chàng vào. ... “Nơi này, chẳng lẽ là khoảng không của các ngôi sao?” Bạch Mộc Trần từ từ mở mắt, xung quanh là một khoảng không gian trống rỗng xa lạ, trên đỉnh đầu chàng, từng ngôi sao lóng lánh sáng chói, ánh sáng đan xen vào nhau, huyền diệu thần bí, nơi này chính là “bầu trời ngôi sao” trong truyền thuyết. Những chuyện về tán tiên kiếp, Bạch Mộc Trần đã tìm hiểu kỹ càng từ ngọc giả lưu trữ tâm đăc của Dịch Nha Tử, vì vậy giờ cũng không ngạc nhiên mấy. Bầu trời sao, mênh mông vô tận, tồn tại ngoài Tiên Giới, nằm trong không gian trống rỗng, là một nơi tồn tại từ rất xa xưa, không ai biết lai lịch của nó, chỉ biết mỗi lần tiên kiếp đi qua, thần hồn của người độ kiếp đều sẽ bị hút vào hư không. Còn vị trí hiện tại của Bạch Mộc Trần chẳng qua chỉ là một góc nhỏ của bầu trời sao đó mà thôi. Từng có bài thơ viết! Có sao trời trước mới có tiên Bầu trời lại có trước ánh sao Luân hồi vạn thế thiên địa diệt Kiếp số tiên đạo giữa nghĩ suy ๑๑۩۞۩๑๑ Chẳng rõ có phải do ảo giác hay không nhìn nhìn những ngôi sao tràn ngập trên bầu trời, Bạch Mộc Trần không khỏi liên tưởng tới bầu trời nơi phàm giới, cũng xa xôi như vậy, cũng đẹp đẽ huy hoàng như thế, đáng tiếc giờ lại xa cách tại hai thế giới, chẳng thể làm gì khác ngoài hoài niệm. Nhớ nhung như gió, chảng hình chẳng bóng. Bạch Mộc Trần thu lại chút chấp niệm vào đáy lòng, theo bản năng cúi đầu nhìn lại bản thân... Không có tay chân, cũng chẳng có thân thể, lại chẳg hề cảm giác được sự tồn tại của hồn thể, Bạch Mộc Trần phát hiện mình chỉ tồn tại như một suy nghĩ. Cũng may chàng vẫn xác định được mình vẫn tại Tiên Giới, giữa trời đất tràn ngập tiên linh khí mờ nhạt. “Ong!” Ngay lúc Bạch Mộc Trần đang phân tâm, ngôi sao trong hư không chợt rung động, sau đó mọt ngôi sao chợt phát sáng, khuếch tán ra xung quanh, bao phủ chàng vào bên trong. Áp lực vô hình ép lên cơ thể, sắc mặt Bạch Mộc Trần biến đổi, mang theo vẻ căng thẳng và quyết tâm. Đây là tinh hồn lực, lại có thể gọi là “Diệt Thần Tinh quang” chuyên hủy diệt thần hồn tiên sĩ, là cửa ải khó khăn nhất trong kiếp số tiên đạo. Với tình hình hiện giờ của Bạch Mộc Trần, vốn chẳng cách nào mượn ngoại lực hộ thân, chỉ có thể dựa vào ý chỉ bản thân để chống cự. Lùi bước đồng nghĩa với diệt vong, chỉ có chống chọi mới sống sót dc. Suy nghĩ xoay chuyển, lại một ngôi sao khác phát sáng, Bạch Mộc Trần lại cảm thấy áp lực tăng thêm một phần. Ngay sau đó, ngôi sao thứ ba phát sáng... Ngôi sao thứ tư phát sáng.... Ngôi sao thứ năm phát sáng....”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang