[Dịch] Tiên Ấn
Chương 6 : Tán tiên kiếp.
.
Trăm năm thu hành thành thuật bất lão, ngàn năm phi thăng thoát phàm tục.
Chẳng hỏi chúng sinh vạn năm khổ, tiên lộ mịt mờ sao vẫn cố?
Thế nào là tu tiên?
Lấy chỗ thừa của trời đất bổ sung vào chỗ thiếu của bản thân, tu luyện trường sinh bất lão, cùng sinh diệt với vạn vật.
Tu tiên vì cái gì?
Có kẻ vì quyền lực và dục vọng, có người vì trường sinh và tiêu dao, lại có người vì truy tìm đại đạo, siêu thoát khỏi thiên địa.
Vậy mà, khi người tu tiên tưởng mình đã tu thành tiên đạo lại gặp phải sự trói buộc của một thế giới khác, chịu đựng một xiềng xích vô hình khác.
Chính vì vậy, để hưởng thụ được nhiều quyền lợi hơn, thỏa mãn được nhiều dục vọng hơn, truy tìm lực lượng mạnh mẽ hơn, người tu tiên lại bước tiếp lên mọt hành trình truy tìm tiên đạo mênh mông vô tận khác. Trên con đườg ấy, sinh mạng dài dằng dẵng mà cũng rất ngắn ngủi, cơ duyên thường tồn tại cùng nguy hiểm, chỉ cần không may mắn một chút, rất có thể sẽ hồn phi phách tán, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
๑๑۩۞۩๑๑
Tây Phượng Lân, Cảnh Lan lĩnh.
Thời điểm này, toàn bộ thị tộc Nam Môn đều vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay chính là ngày thị tộc Nam Môn tiến hành tế tộc mười năm một lần, con cháu của mười hai đỉnh núi chị phụ đều tập trung lại trên ngọn núi chính, cùng lắng nghe giáo huấn của tổ tiên, tham dự thính hội.
Trên đỉnh Vọng Thiên, không ít tiên dân tất bật tới lui, khuôn mặt ai nấy đều mang vẻ vội vã, không có chút nhàn nhã nào.
Bên ngoài trang viên, Tiểu Ức Khổ đang thuần thục thu hoạch linh quả trong linh điền, những linh quả hái xuống đều được bỏ trong một chiếc mâm ngọc tinh xảo. Chỉ một lát sau cô bé đã thu hoạch xong, đang định quay người đi khỏi, bỗng một bóng dáng nhảy ra từ trong nhà, đáp xuống trên vai cô bé.
“ Chi chi ! Chi chi chi !”
“Bé chồn đừng nghịch nữa, tỷ còn phải mang linh quả đi, trễ nữa quản sự đại nhân sẽ nổi giận đấy.”
Tiểu Ức Khổ vội vàng mang linh quả đi, không để ý tới con chồn tiên đang kêu gì, chạy về phía nội đường ở chân núi mà quản sự đại nhân đang ở.
“Chi chi!”
Kinh ngạc nhìn bóng dáng tiểu chủ nhân biến mất, trong mắt con chồn tiên bé nhỏ lộ vẻ lo lắng, sau đó lại kêu to hai tiếng, trở về phòng.
๑๑۩۞۩๑๑
Ôn Nhã và Tiểu Ức Khổ đều ra ngoài, cả trang viên bao phủ bởi một không gian tĩnh lặng.
Trong bóng tối tờ mờ, một chàng trai áo xám lặng lẽ nằm trên chiếc giường, trong cơ thể truyền tới từng ba động của sinh mạng.
Chồn tiên đã trở về đây, cũng lặng lẽ ẩn mình dưới mái hiên cách đó không xa, đôi mắt trong suốt quan sát chàng trai đang nằm trên chiếc giường, thi thoarnglaij nhe răng há miệng.
Trong ấn tượng của con chồn tiên nhỏ, chàng trai đã nằm trên giường suốt năm năm, chỉ nằm yên không hề cử động, trong cơ thể cũng chỉ còn sót lại một chút khí tức sinh mệnh yếu ớt, xem như đã sắp chết tới nơi. Song ngay lúc vừa rồi, thân thể chàng trai khẽ cử động nhẹ, dường như có dấu hiệu thức tỉnh.
Con chồn này vốn hơi kích động, song đợi một lúc lâu vẫn không thấy đối phương có động tĩnh gì khác.
“ Chi chi !”
Ngay lúc con chồn tiên nhỏ này thất vọng đang định bỏ quộc, một luồng sáng màu máu chợt bùng lên từ trên người chàng trai, lập tức, một khí thế kinh khunrg, hung ác bao trùm toàn căn phòng.
Tai ương sắc máu, diệt tuyệt sinh linH!
Hủy diệt …… phá hư ……
Phảng phất như tử vong đang buông xuống, con chồn nhỏ tuyệt vọng núp vào một góc, thân hình run lên lẩy bẩy, chẳng còn chút vẻ bình tĩnh lúc trước. Nó chẳng qua là linh thú thông linh nhất giai, làm sao chịu được khí tức đáng sợ tới vậy? Cũng may khí thế kinh khủng kia chỉ lóe lên rồi biế mát ngay, sau đó chuyển hóa thành sinh cơ nồng đậm, bao phủ chàng trai vào trong đó.
“ Chi …… chi ……”
Khí tức kinh khủng tiêu tan trong nháy mắt, con chồn nhỏ vô lực ngồi phịch xuống một góc, trong mắt vẫn đầy sợ hãi.
Đang lúc con chồn cho rằng mọi chuyện đã qua đi, chàng trai trên giường bỗng từ từ bay lên không trung, một loại khí tức huyền diệu phủ xuống, dần dần tràn ngập khắp nơi.
Tiên kiếp! Đây là khí tức của tiên kiếp!
Chồn tiên nhỏ run lên lẩy bẩy, sâu trong linh hồn nó truyền tới cảm giác kinh hãi, đó là sự kính sợ của vạn vật sinh linh đối với trời đất.
๑๑۩۞۩๑๑
Nước đầy tất tràn, trăng tròn tất khuyết.
Khi vật chất đạt tới mức cực hạn, mọi thứ xung quanh sẽ bị bài xích hoặc hủy diệt, con đường tu tiên cũng vậy.
Sinh tử luân hồi chính là quy tắc ngàn đời của trời đất, còn người tu tiên lại lội ngược dòng quy tắc đó, tranh đoạt khí vận cùng thiên địa, tất nhiên phải chịu sự bài xích của thiên địa, vì vậy từ cõi mênh mang, tai kiếp phủ xuống, coi như trừng phạt.
Năm năm tĩnh dưỡng chẳng những khiến thương thế của Bạch Mộc Trần khôi phục mà còn giúp chàng luyện hóa một bộ phận năng lượng hấp thu trong trận gió lốc hỗn loạn năm đó, tăng cường tu vi bản thân tới cực điểm. Mà nay, tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần đã đạt tới chín trăm chín mươi chín vòng, có thể coi là chén nước đã đầy, vì vậy trời đất nảy sinh cảm ứng, hạ thiên kiếp xuống để hủy diệt.
Đây là kiếp số, chỉ có vượt qua ải khó khăn này, Bạch Mộc Trần mới có thể đột phá bình cảnh tiếp theo, tiếp tục tu hành, bằng không sẽ tan thành cát bụi, thân tử đạo tiêu.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên đỉnh thiên phong, đệ tử trẻ tuổi của thị tộc Nam Môn tề tụ tại quảng trường, ai nấy sắc mặt nghiêm túc nhìn lên đàn tế.
Ở chính giữa đàn tế, một người đàn ông trung niên đang cao giọng tuyên đọc văn tế, giọng nói hùng hậu mà du dương.
Người này tên Nam Môn Chính Đình, là nhị đệ của gia chủ hiện tại, địa vị trong thị tộc rất cao, chuyên đảm nhiệm nghi lễ tế tộc.
Một lúc sau, tuyên đọc văn tế xong, Nam Môn Chính Đình đang chuẩn bị tuyên bố công việc tiếp theo, song ngay lúc này, bầu trời đang trong xanh đột nhiên ngưng tụ thành một khối lôi vân màu xám, bao puhr tòa bộ đỉnh núi.
“Ầm ầm ầm...”
Tiếng sấm nổ vang, trời đất chấn động!
Ánh mắt mọi người đột nhiên tối sầm đi, bị cảnh tượng này làm giật nảy mình. Song chỉ hoang loạn đôi chút, quảng trường lại từ từ an tĩnh lại, ánh mắt mọi người liên tục nhìn lên bầu trời, chú ý tới biến đổi trên đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không chắc lắm, đám mây kia có phần cổ quái.”
“Chắc là kiếp vân, chẳng lẽ có người độ tiên kiếp?”
“Không thể nào, kiếp vân chẳng phải bảy màu à? Sao đám mây này lại có màu xám?
“Đúng vậy, dây đâu gọi là tiên kiếp được, uy thế quá nhỏ, ngay cả ta cũng chống cự được vài lần!”
๑๑۩۞۩๑๑
Phía dưới mọi người châu đầu bàn tán, ầm ĩ một phen.
Giờ ở đây đều là những đệ tử trẻ tuổi của gia tộc, không hiểu nhiều lắm về tiên kiếp nên vẻ mặt vừa tò mò vừa kích động.
“Được rồi, mọi người yên lặng chút nào.”
Trên đài cao, Nam Môn Chính Đình hơi nhíu mày, rồi từ từ nói tiếp: “Đây là tán tiên kiếp, một ngàn năm xuất hiện một lần, kiếp vân màu xám chứng tỏ đây là lần tán tiên kiếp đầu tiên, mọi người không cần kinh hãi quá mức.”
“Hóa ra là vậy!”
Mọi người nghe vậy khuôn mặt đều lộ vẻ đã hiểu.
Tán tiên chính là tiên nô, trong mắt những đệ tử của gia tộc, tiên nô xuất thân ti tiện, tất nhiên không ai buồn để ý tới chuyện này. Ngược lại, trong mắt người đàn ông trung niên kia bỗng lộ ra vẻ suy tư. Nếu gã nhớ không nhầm, gần ngàn năm nay, thị tộc Nam Môn không mua thêm tiên nô, còn những tiên nô trong gia tộc đâu ai tới gần thời điểm độ kiếp, vậy giờ ai đang độ kiếp?
Thần thức phát động, Nam Môn Chính Đình cảm ứng chấn động của kiếp vân phát ra từ một ngọn núi, vì vậy lệnh cho một quản sự tới đó tra xét.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện