[Dịch] Tịch Mịch Cao Thủ [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 1 : Cao thủ (phần 1)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 03:10 30-07-2018

Tà dương cổ liễu Triệu gia trang, Ôm trống dục vang mở hí trường; Thác xuống thị phi nào ai quản, Cả thôn nghe hát Thái Trung Lang. Có tiếng người hát lên một đoạn bài ca thứ mười tám trong hai mươi tám điệu di âm của giáo phường đời Đường, do vai mạt nê đứng đầu, vai dẫn hí mở màn, vai phó tịnh giả ngốc, vai phó vị pha trò, thêm một người làm trang cô, bắt dầu diễn vở “mộng kê vàng”. Buổi tạp kịch theo thể loại “cổ tử từ”(*) diễn ra nhộn nhịp trên đài, sân khấu có chút thô tháo, lộ ra là vừa được dựng lên vội vàng, nhưng người diễn trang phục rực rỡ, phía dưới xếp từng hàng từng lớp ghế ngồi chật kín, có già, có trẻ, có nam, có nữ, hoặc chú mục xem diễn, tiện cắn hạn dưa, hoặc châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng lại reo hò khen ngợi. Bên sân khấu có mấy đứa trẻ đứng chơi đá cầu, mùi dầu gió của các bà các chị bốc lên gay mũi. Ở hàng ghế đầu trước sàn diễn có một người, đưa mắt nhìn vào đó tất sẽ bị thần dung của y thu hút đầu tiên, người ấy đang nhíu mày, nhăn mũi, ngẩng mặt lên trời hắt hơi một tiếng. Người có thể khiến giữa đám ngàn vạn người tất cả vẫn phải chú ý vào đi đầu tiên đó chính là Quân lâm Thiên hạ Lý Trầm Chu. Lý Trầm Chu cũng không phải đang chú tâm vào lời ca xướng, ánh mắt thoáng chút mỏi mệt của y chiếu ra xung quanh, thỉnh thoảng lại có các ông các bà lớn tuổi tới gần chào hỏi chúc tụng, y cũng vội vàng đứng dậy, mỉm cười đón tiếp: - Bác Nguyên vẫn còn làm món nhị khối(**) đấy chứ? Đúng là tay nghề cao, nếm qua một lần là khó mà quên nổi... - Bệnh phong thấp của Canh tứ gia đang giảm được chút nào chưa, lúc về bảo Tú Sơn mang thuốc cho tứ lão gia... - Đới tế quan làm sao rồi? Chuyện hoảng sợ lần trước giờ đã bớt kinh hoảng chưa?.... Cứ thế lần lượt thăm hỏi, lời lẽ ôn hòa ấm áp như người một nhà. Chẳng ai có thể tưởng tượng được, Bang chủ Quyền Lực bang Lý Trầm Chu, trên Kim Đỉnh Nga Mi một người đối mặt với cả trăm, cả ngàn cao thủ võ lâm hạng nhất đang như hổ rình mồi, vẫn có thể cười nói như không, tài áp quần hùng, ở đây lại thân thiết như người nhà, chân thành như quân tử, văn nhã hiểu lễ nghi, khiêm tốn thuần nho. Lý Trầm Chu thường xuyên tổ chức những buổi diễn tấu như lê viên, đạn từ, đại cổ, tham quân hí, các loại để người nhà của bang chúng trong bang thưởng thức. Bản thân Lý Trầm Chu lúc rảnh rỗi cũng hay xuất hiện, ân cần thăm hỏi mọi người. Y cực kỳ nghiêm khắc với thuộc hạ, nhưng với người nhà của thuộc hạ thì lại coi như chí thân, trên dưới khắp trong bang không ai không nguyện lấy chết báo đáp. Lúc này, vở kịch trên đài đang diễn đến lúc sôi nổi, một ông lão râu tóc bạc phơ, tay chống gậy, run run bước tới, một ông lão khác mặt đầy nếp nhăn vội vàng tới đỡ, Lý Trầm Chu cũng tới đỡ một bên, cười nói: - Thang công công càng ngày càng tráng kiện ra đó, thêm thêm mấy năm nữa thì đến cả ta cũng phải tự than không bằng. Ông lão đó muốn nói chuyện, xòe tay ra, miệng cũng phập phà phập phù, nhất thời không nói lên được tiếng, chòm râu trắng phủ trùm kín hết cả miệng. Lý Trầm Chu cười giúp ông ta chải lại chùm râu, vuốt đường sang hai bên, ông lão đỡ bên cạnh cười nói: - Bang chủ, ngài dìu dắt mấy đứa con tôi, lại thăng chức cho mấy đứa cháu tôi, đến cả đám chắt nhỏ cũng được một người đắc đạo, gà chó lên trời. Ngài đối xử với năm đời nhà -họ Thang tôi thực là ơn như tái tạo, khó lòng báo đáp nổi... Lý Trầm Chu mỉm cười, đáp: - Sao lại nói như thế, họ Thang ngũ đại đồng đường, đều từng lập công lớn cho Quyền Lực bang, là trong bang nợ ân tình của nhà họ Thang. Đúng rồi, ông đến tháng ba năm nay mới làm đại thọ tám mươi, lệnh tôn đại khái cũng đã tuổi quá trăm rồi nhỉ... Ông lão cười híp cả mắt lại, nói: - Bàng chủ ngài thực có trí nhớ tốt, cha tôi ba mươi chín tuổi mới sinh ra tôi... Lý Trầm Chu tặc lưỡi: - Lão gia tử phúc thọ đề huề, đúng là quá tốt. Thang lão gia tử tựa hồ già đến nỗi đầu óc cũng không còn linh hoạt nữa, gãi gãi đầu không nói được câu nào, chỉ biết gật đầu tỏ ý, Lý Trầm Chu mỉm cười ra ý đã hiểu, lúc này lại có Cát tiên sinh của trướng phòng tới. Vị lão tiên sinh này đã uống đến say túy lúy, chân nam đá chân chiêu, tay cầm một quả cân, nghiêng nghiêng ngả nấc rượu một cái. Lý Trầm Chu cười: - Sao rồi, Cát tiên sinh lại đi đánh “túy quyền” à? Cát tiên sinh cười híp mắt: - “Túy bát tiên”? Tôi chỉ biết đánh có “túy bàng giải” (con cua say). Cát tiên sinh không biết võ công, người trong bang từ trên xuống dưới đều biết cả, “túy bát tiên” là võ nghệ phổ thông, Cát tiên sinh ở trong bang đã lâu, ít nhiều gì cũng biết được một chút. Nghe Cát tiên sinh nói như vậy, bộ dạng lại quái dị hoạt kê, mọi người đều cười rộ lên, Lý Trầm Chu vỗ vai ông ta: - Cát tiên sinh, ngồi xuống xem kịch đi, đang đến màn Lan Lăng vương phá trận đó. Cát tiên sinh vội gật đầu, Lý Trầm Chu kéo tới một chiếc ghế bằng gỗ tử đàn bảo ông ta ngồi xuống, lại đỡ Thang lão thái gia và Thang lão đầu ngồi vào chỗ. Lúc này vở kịch đang diễn đến khúc “Đại diện”(mặt to). “Đại(大) diện” còn gọi là “Đại(代) diện” (thay mặt), nói về Lan Lăng vương đời Bắc Tề, văn tài võ lược, kiêu dũng thiện chiến, nhưng dung mạo lại tú mĩ như phụ nữ, sợ là không đủ uy phong nhiếp địch nên lấy gỗ làm mặt nạ, đeo lên khi lâm trận, từng phá quân Chu ở thành Kim Thanh, dũng quán ba quân, người tề kính phục mà làm ra vở kịch này, mô phỏng lại hình thái oai phong khi chỉ huy, thế nhân gọi là “Lan Lăng vương nhân trận khúc”, đã rất thịnh hành từ đời Đường. Người diễn đeo mặt nạ đáng sợ, mình mặc áo tím, vung đao bọc vàng, cầm roi mà múa. Lúc này người trên đài đang múa đến đoạn cao trào, xoay tròn kịch liệt theo tiếng nhạc đan xen, y phục hoa văn trên người giống như hình rồng rắn vũ lộng tung cánh muốn bay. Lý Trầm Chu mỉm cười ngồi xem. “Lan Lăng vương” bỗng tung người nhảy lên, lộn vòng bảy lần trên không trung, người xem đồng loạt reo hò khen hay. Lúc này, Cúc Tú Sơn vội vàng bước tới. Cúc Tú Sơn là Thủy vương trong Bát đại Thiên vương của Quyền Lực bang. Trong Bát đại Thiên Vương, Quỷ vương Âm Công chết dưới dòng Hoán Hoa Khê, già trẻ Xà vương chết trong chùa Phục Hổ, Kiếm vương Khuất Hàn Sơn bỏ mạng trên Kỵ hạc toản thiên pha, Hỏa vương Tổ Kim Điện chết dưới chân núi Nga Mi, Nhân vương Đặng Ngọc Bình bị giết ở Hồng Môn, Dược vương Mạc Phi Oan đền mạng ở nhà họ Tiêu Hoán Hoa, trong Quyền Lực bang giờ chỉ còn lại Thủy vương và Đao vương. Trong Quyền Lực bang, Cúc Tú Sơn là một nho sinh. Quyền Lực bng tuy là bang phái võ lâm nhưng cũng cần đến người văn tài hoa mỹ, kiến thức uyên bác để ứng phó một số chuyện. Những chuyện trong bang giao cho Cúc Tú Sơn làm, không chuyện nào là không được hoàn thành ổn thỏa, lâu dần lập được vô số công nhỏ mà lại không lấy đó làm kiêu. Lý Trầm Chu biết được liền phái hắn đi làm một vài chuyện quan trọng, phàm những việc được giao cho Cúc Tú Sơn đều được tiến hành rõ ràng, vừa nhanh chóng vừa ổn thỏa. Nhưng người này hành tung thần bí, thường vô cớ biến mất, khiến cho người ta phải nghi ngờ. Lý Trầm Chu liền phái hắn đi làm chuyện cực kỳ khó nhằn để khảo nghiệm hắn, Cúc Tú Sơn tuy gặp nguy hiểm nhưng vẫn xử lý bình tĩnh chắc chắn như cũ. Lý Trầm Chu sau khi thử thách đủ kiểu, nhận thấy người này chịu khổ chịu khó, cần cù tiết kiệm, chính trực can gián, trung tâm cảnh cảnh, liền thăng hắn lên làm Thủy vương trong Bát đại Thiên vương. Lý Trầm Chu biết Cúc Tú Sơn trước nay ổn trọng đạm bạc, gặp chuyện thì tháo vát tinh tế, giờ thấy hắn tay cầm một vật, bước chân có chút vội vã liền biết đã có chuyện xảy ra rồi, lập tức hỏi: - Có việc gì? Cúc Tú Sơn đáp: - Đầu người. Lý Trầm Chu hơi nhíu mày rồi lại nhanh chóng giãn ra, hỏi: - Đầu của ai! Cúc Tú Sơn đưa lưng che tầm mắt những người khác, tháo nút túi vải, mở miệng túi đưa tới gần Lý Trầm Chu. Lý Trầm Chu liếc nhìn, lại nhíu mày hỏi: - Hổ bà? Cúc Tú Sơn đáp: - Đúng. Sư công Hổ bà cùng Trường thiên Ngũ kiếm đều là yếu tướng của Quyền Lực bang, trong trận tại đình Ngũ Long, Cổ Nghiêm quan, Hải Sơn môn ngày trước, bảy người này đều có tham gia, hơn nữa còn có đóng góp quan trọng. Bây giờ thủ cấp của Hổ bà trong Sư công Hổ bà lại xuất hiện ở đây, Lý Trầm Chu cũng không khỏi phải nhíu chặt lông mày. Đổi lại ngày trước, Quyền Lục bang tự nhiên là có thể chấp nhận được, nhưng mấy năm gần đây, Quyền Lực bang tổn binh thiệt tướng nhiều không kể hết, đến cả công thế với Chu đại thiên vương cũng phải đổi thành tự bảo vệ, lấy phản công làm chủ, thận trọng từng bước, đối với nhóm người Tiêu Thu Thủy cũng là liên hoành chứ không đối lập, có thể thấy tình cảnh Quyền Lực bang đang quấn bách đến thế nào. Lý Trầm Chu lập tức hỏi: - Bà ta chết thế nào? Cúc Tú Sơn đáp: - Hôm nay là đến lượt gác của Sư công Hổ bà, thi thể bà ta bị người ta đưa đến. Lý Trầm Chu hỏi: - Người đưa thi thể tới thì sao? Cúc Tú Sơn đáp: - Chết rồi. Lý Trầm Chu hỏi: - Tại sao lại chết? Cúc Tú Sơn đáp: - Người đưa cái đầu này tới đã bị ép uống thuốc độc từ trước, đầu người vừa đưa tới tay chúng ta thì người đã chết luôn. Lý Trầm Chu nói: - Vậy thì đối phương chắc chắn không thể vì chỉ đưa cái đầu này tới mà phí công tốn sức như thế. Cúc Tú Sơn đáp: - Đúng. Ánh mắt Lý Trầm Chu lóe sáng: - Vậy thì cái đầu này tất phải có vấn đề. Cúc Tú Sơn đáp: - Đúng là có vấn đề. Lý Trầm Chu hỏi: - Có vấn đề gì? Cúc Tú Sơn đưa năm tay đặt nhẹ lên xương đầu Hổ bà, nói: - Cái đầu này từng bị người ta dùng dao mở ra cẩn thận, sau đó lấy hết thứ bên trong ra, nhét thuốc nổ vào trong, chỗ ghép nối được làm rất khéo léo, nếu không để ý thì rất khó phát hiện được. Lý Trầm Chu trầm ngâm: - Thuốc nổ này có thể tự cháy hay không? Cúc Tú Sơn lập tức lắc đầu: - Không thể. Lý Trầm Chu nói: - Như vậy kẻ địch giết chết Hổ bà là vì muốn sắp đặt thuốc nổ trong đầu ba ta, cái đầu chứa đầy thuốc nổ này đương nhiên là để nổ chết ta... Ánh mắt bắn về phía Cúc Tú Sơn. Cúc Tú Sơn cúi đầu: - Đúng. Lý Trầm Chu khẽ cười: - Ngươi nghĩ kẻ an bài độc kế này sẽ xuống tay vào lúc nào? Cúc Tú Sơn đáp: - Bây giờ. Đúng lúc này, “Lan Lăng vương” đang múa may nhảy nhót trên sân khấu bỗng phóng vụt lên trước, vung đao chém xuống, kim đao chói mắt, trong khoảnh khắc đã ra bảy chiêu sát thủ. Đồng thời, quả cân trong tay Cát tiên sinh ngồi bên trái đột nhiên bắn ra, đánh thẳng vào bảy yếu huyệt lớn sau tim Lý Trầm Chu. Cùng trong chớp mắt, Thang lão thái gia ngồi bên phải, chòm râu trắng như cước biến thành roi quất, vụt thẳng xuống đầu Lý Trầm Chu, tay trái “Đại vi đà thủ”, tay phải “Tiểu kim cương quyền”, song phong quán nhí, đánh ra liên hoàn! Một sát na đó chỉ như điện quang hỏa thạch, Lý Trầm Chu đã vụt biến mất. Y đã phóng lên trên đài, xông thẳng tới chỗ “Lan Lăng vương” tay cầm roi vàng, nắm tử kim đao. Chỉ thấy bóng người đan xen, như hai con chim lớn xòe cánh, người ngồi xem kịch không ai là không kinh ngạc, cùng đứng bật dậy. Khi họ đứng lên, Thang lão thái gia đã ngã xuống. Khi chiêu số của Than lão thái gia đột nhiên đánh hụt liền tương đương với đánh cả về phía Cát tiên sinh, Cát tiên sinh không ngờ lại dùng quả cân hóa giải toàn bộ, nhưng vào lúc này, ông ta đã phía hiện sau lưng mình có thêm một người. Thang lão thái gia hét lớn quay người, còn chưa kịp ra tay, người đó đã một đao đâm vào sau tim ông ta, ngay chuẩn giữa tim. Người đó nhẹ nhàng phóng lui, Thang lão thái gia ngã xuống, thở dốc, thần tình lại trở về bộ dạng bệnh tật yếu ớt, già nua cùng cực. Thang lão đầu lúc này liền cúi phục xuống, khóc nói: - Cha, người... Nức nở không thành tiếng. Thanh niên áo xanh mũ lưỡi kia hai tay thu vào trong ống tay áo, cũng không để tâm nhiều. Võ công Cát tiên sinh còn cao hơn Thang lão thái gia. Ông ta hóa giải một lượt công gấp của Thang lão thái gia xong liền muốn tìm đường bỏ chạy nhưng đã không còn kịp nữa. Lúc này ông ta chẳng còn một chút hơi rượu nào, dưới hai ống tay áo dài như nước đổ của Cúc Tú Sơn, mất hết tiên thủ, quả cân cũng bay đi đâu mất. Võ công Cúc Tú Sơn cũng như câu viết trong Đạo Đức kinh, “Binh mạnh thì diệt, gỗ cứng thì gãy. Cứng rắn ở dưới, mềm mại ở trên.” Cát tiên sinh tả xung hữu đột nhưng vẫn không thoát ra khỏi bóng chưởng bao trùm của Cúc Tú Sơn. Thủy vương đột nhiên vung ống tay áo, thanh thế chuyển yếu thành mạnh, như một tấm sắt lớn quét thẳng vào mặt. Cát tiên sinh thấy thế tới mạnh mẽ như vậy, vội vàng vung hai chưởng đánh ra, muốn mượn thế nhảy ra sau, thừa cơ bỏ chạy, bỗng thấy thế tới vụt chậm, lại hóa mạnh thành yếu, tay áo buông lỏng, nhét một vật vào tay ông ta. Lúc này song chưởng Cát tiên sinh đang đánh ra toàn lực, trong tay bỗng có thêm một vật, Cát tiên sinh trong lúc vội vàng xoay tay mở trảo, nội kình tự động đẩy ra. Bụp một tiếng, vật đó bị ông ta bóp xuyên, lại ầm một tiếng, khói lửa ngập ngụa, Cát tiên sinh gào thảm ngã xuống. Thứ ông ta bắt trúng chính là đầu của Hổ bà. Ánh đao của “Lan Lăng vương” lấp loáng chói mắt, y phục màu mè rực sỡ lấp lánh, trong ba người, võ công của hắn còn cao hơn Cát tiên sinh gấp mười lần. Ban đầu hắn chỉ mong đánh trúng cái đầu, châm ngòi vụ nổ, đồng quy vu tận với Lý Trầm Chu, nhưng Lý Trầm Chu vừa lên đã ép hắn lùi lại trên đài, làm hắn cách xa thuốc nổ. Hắn chỉ biết hạ xuống một bậc, chỉ cầu đả thương địch, vừa lên đã biến đổi bảy tám loại võ công, nhưng đến góc áo Lý Trầm Chu cũng không chạm tới được. Cuối cùng chỉ cầu thoát thân, nhưng thân Lý Trầm Chu chợt đông chợt tây, “Lan Lăng vương” kim đao vùn vụt, xông lên mười lân, bị hóa giải cả mười lần. “Lan Lăng vương” thở dài một tiếng, xoay đao tự vẫn, Lý Trầm Chu hừ nhẹ, bóng hình nhoáng lên, bắn ra một chỉ, khí kình phá không bắn đi, đánh trúng huyệt Hội Tông chỗ ba tấc trên cổ tay hắn, kim đao của “Lan Lăng vương” rơi loảng xoảng xuống đất. “Lan Lăng vương” hét lớn, trang sức trên trang phục đồng loạt kêu vang, thân như đại bàng phóng lên, lao nhanh ra xa, tới trên cột cờ dựng cao, khẽ điểm một bước, giống như phi yên đảo mình giữa không trung, lại tiếp tục phóng đi. Khinh công này quả thực khiến người ta phải tròn mắt, nhưng thân hình hắn bay đi lại suýt chút nữa thì đâm sầm vào Lý Trầm Chu! Không trung rộng lớn như vậy, hắn lại đâm vào Lý Trầm Chu. “Lan Lăng vương” cắn răng, người không quay, thân hình lại bay ngược trở về, giống như sao băng hạ xéo xuống đất, đạp nhẹ lên lên cành cây hoa đại, lại phóng nhanh lên không, thế lao lần này còn nhanh gấp hơn lần trước. Áo diễn của hắn tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giống như khổng tước xòe đuôi, phá không mà đi. Thế nhưng bầu trời rộng lớn như thế, Lý Trầm Chu vẫn đứng chờ trước mặt hắn. Đúng lúc này, thân hình “Lan Lăng vương” bỗng nhiên xoay tròn, trong lúc xoay, từ trong áo trường bào bằng tơ lụa chợt bắn ra một màn khói mù trắng xóa. Mọi người đều sợ trong khói có độc, bịt chặt mũi miệng, “Lan Lăng vương” càng xoay càng gấp, khói trắng cũng càng lúc càng đậm, còn phát ra hoa lửa lốp bốp, từ trong khói dày, một bóng người mờ nhạt bắn xéo ra xa. Bộ phục khiến người ta lóa mắt choáng thần của hắn đã rơi xuống đất, trên người mặc một bộ áo ngắn bó sát, tung mình chạy đi, giống như thạch sùng khi bỏ chạy tự làm đứt đuôi để lôi kéo sự chú ý của đối phương. Thân pháp hắn nhanh như quỷ mị. Lý Trầm Chu nhảy tránh, bình tĩnh nói: - Mộ Dung Nhược Dung, bại thì đã bại rồi, ngươi không nên bỏ chạy. Lúc này thân hình “Lan Lăng vương” đã nhảy lên tường bao, vụt ngừng lại một chút, chỉ sau một thoáng chốc do dự ngắn ngủi đó đã nhảy xuống phía dưới, Lý Trầm Chu khe khẽ thở dài. Bỗng có một người nhảy vọt lên từ ngoài tường, ngã xuống trên ngói lợp, đứng ngây tại đó, lưng quay về phía mọi người, trên tường bao có tiếng nói: - Đúng thế, ngươi không nên bỏ chạy. Người đi rồi lại về đó chính là “Lan Lăng vương”, hắn ngã ngửa ra sau, rơi xuống bên trong tường, máu tươi từ yết hầu phun ra như suối, cổ họng kêu lên khậc khậc, đôi mắt phía sau mặt nạ trợn tròn, nhưng lại không nói lên được tiếng nào. Khi hắn rơi xuống, vừa khéo có một trận gió thổi qua, làm đung đưa mấy nhành liễu ngoài tường bao. Một người từ trên tường bao đáp xuống, thân mặc áo kiểu văn sĩ màu xanh, đang dùng một tấm khăn tanh trắng tinh, lau quá mặt mũi, mặt mang một nụ cười nhàn nhạt, chính là Liễu Tùy Phong. Lý Trầm Chu không nói gì nữa, ý ngồi xuống, cúi nhìn thương thế của Thang lão thái gia. Vết thương của Thang lão thái gia đương nhiên là không thể cứu chữa được nữa. Ông ta vừa hộc máu vừa cố giãy giụa, gắng sức nắm lấy tay Lý Trầm Chu. Lý Trầm Chu xòe tay cho ông ta nắm lấy, Thang lão thái gia nở một nụ cười an ủi, Lý Trầm Chu dùng tay kia vỗ vỗ mu bàn tay ông ta, lộ ra ánh mắt thấu hiểu. Thang lão thái gia há miệng thở dốc một chặp, nói: - Hay... Bang chủ.... Đao... Vương... Dưới trướng ngài... Đao pháp hắn lại tiến bộ rồi. Người giết ông ta chính là Đao vương. Đao vương Triệu Thu Tức yên lặng đứng một bên quan sát, không nói tiếng nào. Thang lão thái gia khóe miệng không ngừng rỉ máu, đã thần suy lực kiệt, không gắng gượng nổi nữa, nhưn vẫn cố hỏi: - Ngài... giết ta... đã dùng đao gì? Triệu Thu Tức giết người, mỗi lần giết một người lại đổi một đao, cả thiên hạ đều biết, chỉ nghe hắn nói: - Là Thanh thần Thủ tiết đao. Thang lão thái gia nghe mà giật mình chấn động, khép hai mắt lại, hai dòng lệ đục trào ra. Vốn vào cuối những năm Khai Nguyên, Thiên Bảo đời Đường, An Lộc Sơn làm phản ở Phạm Dương, kéo binh xuống nam, tây tiến Đồng Quan, hai anh em Nhan Cảo Khanh và Nhan Chân Khanh khởi binh cần vương, người người hô hào hưởng ứng, có công hiệu triệu cần vương, thăng chức ngự sử đại phu, giữ được đất mười sáu quận lại với Đường thất. Sau thành Thường Sơn bị phá, An Lộc Sơn bắt được, từng đối đại lễ độ với ông ta, mắng rằng: “Sao nhà ngươi lại phản ta?” Cảo Khanh chính khí bừng bừng, quát lớn: “Ta trừ giặc cho nước, hận không thể chém ngươi!” An Lộc Sơn giận giữ, sai đưa Nhan Cảo Khanh và con trai Nhan Đản, cháu trai Nhan Hủ cùng đi xử tử. Nhan Chân Khanh chính là em trai của Cảo Khanh, viết nên một bài biểu hai, lại trong một nhà trung liệt, làm quan tới chức Thái tử Thái sư. Huyền Tông từng than khắp hai mươi bốn châu quân không tìm được một trung thần, mừng mà nói: “Trầm không biết Chân Khanh làm việc nên mới nói như thế!” Lý Hi Liệt binh biến, tể tướng Lư Kỷ kiêng kị Chân Khanh cương chính thanh liêm, muốn mượn đao trừ đi, bèn kiến nghị Chân Khanh tới Hứa Châu chiêu dụ. Lý Hi Liệt bắt giữ Chân Khanh, ép theo làm loạn, Chân Khanh mắng rằng: “Ngươi có biết người chửi An Lộc Sơn mà chết, Nhan Cảo Khanh không? Chính là anh trai ta đó. Ta nay tuổi gần tám mươi, làm đến chức Thái sư, biết thủ tiết mà chết, há lại bị ép dụ?”, cuối cùng bị hại. Nhan Chân Khanh tên tự là Thanh Thần, cây “Thanh thần Thủ tiết đao” này là Đức Tông sai đúc để tưởng nhớ lòng trung thành của ông ta. Thang lão thái gia biết mình bỏ mạng dưới thanh đao đó, mặt lệ ròng ròng, Thang lão đầu đau đớn nói: - Cha, bang chủ đãi nhà họ Thang ta ơn trọng, người sao phải khổ mà làm như vậy... Thang lão thái gia gắng sức động môi, cười khổ nói: - Con trai, ta làm như vậy, đúng là táng tận lương tâm, mặt người dạ thú... Nhưng nhà Mộ Dung... Mộ Dung thế gia với tổ tiên nhà ta, có ơn cứu mạng, có đức tái sinh... Có ơn, sao thể không báo... Thang lão đầu khóc: - Nhưng mà bang chủ cũng có ơn với nhà chúng ta... Thang lão thái gia u ám nói: - Đó là chuyện về... về sau... Nói đến đây, ánh mắt tán loạn, đã sắp không sống nổi nữa. Lý Trầm Chu đỡ lấy tay ông ta, chậm rãi nói từng tiếng một: - Ông yên tâm mà đi. Chuyện hôm nay sẽ không truy cứu người nhà ông. Thang lão thái gia nghe xong câu này mới coi như bình tâm, liền tắt thở. Thang lão đầu kêu trời gọi đất, gào khóc thê thảm, Lý Trầm Chu vỗ vỗ vai ông ta, đứng dậy. Lúc này khói bụi đã tan hết, người trong bang đã sớm từ lúc sự việc phát sinh, không hoảng không loạn rời khỏi trường. Trên đài chỉ còn lại mấy người: Lý Trầm Chu, Triệu Thu Tức, Liễu Tùy Phong, Cúc Tú Sơn, Thang lão đầu đang khóc lóc, cùng với thi thể của Thang lão thái gia, Cát tiên sinh, “Lan Lăng vương”. Sân khấu quạnh quẽ trống vắng. Lý Trầm Chu hỏi: - Hắn thật sự là Mộ Dung Nhược Dung? Người áo xanh gật đầu, bước tới gần, tháo mặt nạ “Lan Lăng vương” xuống, để lộ ra một gương mặt vô cùng thanh tú. Lý Trầm Chu quan sát một lúc, nói: - Tướng mạo rất giống như lời đồn đại, nhưng giống cũng chưa đủ khẳng định đúng là hắn. Nói đoạn quay sang nhìn người áo xanh, giống như chờ hắn trả lời. - Là hắn. Người áo xanh đáp: - Mộ Dung thế gia có tam tuyệt, ngân châm kim lũ phất huyệt thủ, lấy đạo của người trả lại cho người. Hắn vừa nói vừa từ từ mở bàn tay ra, các ngón trỏ, giữa, vô danh, út lần lượt kẹp lấy mấy mũi kim nhỏ dài năm tấc, tỏa ra ánh sáng lấp lóe dưới ánh mặt trời. Lý Trầm Chu gật đầu: - Là “Mộ Dung ngân châm”. Người áo sanh cười nhẹ nói: - Đệ thiếu chút nữa thì cũng không tiếp nổi rồi. Lý Trầm Chu bật cười: - Đến cả Giang Nam Liễu Ngũ cũng thiếu chút nữa không tiếp nổi thì đương nhiên phải là Mộ Dung thần châm rồi. Người áo xanh nói: - Nếu đã là Mộ Dung thần châm, người này nếu không phải Mộ Dung Thế Tình thì là Mộ Dung Ngược Dung hoặc Mộ Dung Tiểu ý rồi. Liễu Ngũ áo xanh cười cười lại tiếp: - Mộ Dung Tiểu Ý là nữ, Mộ Dung Thế Tình... Nếu như lão ta tới, sợ rằng kẻ chết sẽ là đệ. Lý Trầm Chu gật đầu, nói: - Vậy thì hắn đúng là Mộ Dung Nhược Dung rồi. Trầm ngâm một thoáng, lại nói: - Đáng tiếc. Mộ Dung Nhược Dung kinh tài tuyệt diễm, uy chấn trời nam, hôm nay lại bỏ mạng ở đây. Lý Trầm Chu nhìn thi thể dưới đất, lại than một câu: - Đáng tiếc. Cúc Tú Sơn bỗng hỏi: - Bang chủ, bọn chủng ẩn nấp trong bang nhiều năm như vậy chỉ là vì một đòn vừa nãy? Lý Trầm Chu đáp: - Người xưa vì ơn một bữa cơm mà không tiếc nuốt than vẽ mặt, đốt tóc hủy dung(***), chỉ đợi một đòn, muốn thành công không thể tránh khỏi hy sinh. Chỉ tiếc hai đòn quyết hết tâm chí này của bọn họ thật sự chẳng được đến đâu, toàn quân đều diệt, không khỏi khiến người ta tiếc nuối. Liễu Ngũ, Liễu Tùy Phong bỗng hỏi: - Lão đại làm sao nhìn ra được bọn chúng muốn ra tay? Lý Trầm Chu phất tay: - Kỳ thực cũng chẳng có gì, “Lan Lăng vương” do Mộ Dung Nhược Dung biểu diễn, kỹ nghệ rất cao, lại thêm một thân võ công cho dù giả trang thế nào cũng không thể che giấu nổi. Tú Sơn lúc đó đưa đầu người giấu thuôc nổ cho ta, ta hỏi thì biết thuốc nổ cần phải đánh mạnh vào mới phát nổ, những phục binh này hiển nhiên đều là để giết ta... Lý Trầm Chu cười cười, lại nói: - Bọn chúng không nên tìm người công phu khinh thân cao như vậy ra để diễn các vai động tác thường xuyên thế này... Chỉ không biết, người sắp đặt diễn kịch trước nay luôn cẩn thận, không nay sao lại để người ta lẻn vào trong mà cũng không biết! Vốn trong Quyền Lực bang, mỗi tổ nhân sự đều được phân chia cực kỳ chặt chẽ, tiếp đãi có người chuyên tiếp đãi, tra xét có người chuyên tra xét, thậm chí theo dõi cũng có người chuyên theo dõi, giết người có người chuyên giết người. Ví như đầu bếp, chẳng những tài nghệ cao minh mà còn giỏi nhận biết độc dược, cho nên dù có người muốn hạ độc trong đó cũng hoàn toàn không dễ dàng, còn như hôm nay không ngờ lại có người giả mạo vại diễn “Lan Lăng vương” đi lên, quả thật là vốn không thể xảy ra. Lúc này có một người chạy tới, hai tay dâng lên Lý Trầm Chu một phong thư dán kín. Lý Trầm Chu mở ra xem, nói: - Người đóng vai “Lan Lăng vương” lúc đầu A Hốt Lôi, ba ngày trước đã bị người ta thắt cổ chết... Vậy là xong rồi, không còn gì để tra xét nữa. Hóa ra khi “Lan Lăng vương” vừa phát động, cục thế vừa có biến đổi, trong bang đã lập tức có người khẩn cấp điều tra chi tiết “Lan Lăng vương”,nhưng lại phát hiện “Lan Lăng vương” ban đầu A Hốt Lôi đã bị giết từ mấy ngày trước. Liễu Tùy Phong ung dung nói: - Chuyện tháng trước lão đại sai “Đồ Long Đồ Hổ” điều tra, không biết đã có tin tức gì rồi? Lý Trầm Chu đáp: - Đồ Long Đồ Hổ chết rồi. Liễu Tùy Phong ngạc nhiên hỏi: - Đã chết rồi? Đồ Long Đồ Hổ là con của Thiên Thủ nhân ma Đồ Cổn trong Cửu thiên Thập địa, Thập cửu Nhân ma, hai người võ công hung ác bá đạo, còn trên cả cha mình, bây giờ không ngờ lại đều đã chết, đến cả Liễu Tùy Phong cũng có chút kinh ngạc. Lý Trầm Chu đáp: - Không những hai người đó đã chết mà cả “Bất hồi đao” Đỗ Lâm chúng ta phái tới nằm vùng tại Đường môn trong Xuyên, “Thiết cước Lão lý” làm gian tế tại nhà Mộ Dung cũng đều trước sau gặp họa. Liễu Tùy Phong lắng nghe, vẻ kinh ngạc càng lúc càng tăng. Vốn trong những năm gần đây, Quyền Lực bang bị nhóm Tiêu Thu Thủy phản kháng, phá hủy quá nửa, còn lại lại đối chọi với Chu đại thiên vương, thanh danh giảm mạnh, thực lực suy yếu. Trên giang hồ đạo tiêu ma trưởng, bên lên bên xuống, luôn luôn vận động không ngừng, Quyền Lực bang trước mắt vẫn là Thiên hạ Đệ nhất đại bang, ngoài thế lực Chu đại thiên vương cùng Thần Châu kết nghĩa ra, thật sự cũng không còn thế lực nào có thể sánh ngang được. Đường môn đất Thục ẩn phục trong xuyên, mấy chục năm nay chỉ phái đệ tử ra hành tẩu giang hồ, tất là nhân tài siêu trác, đang chuẩn bị một phen đại sự chấn động. “Tức Mặc” Mặc gia tự thành tổ chức, kỷ luật cực nghiêm, việc ta ta làm, rất có dã tâm. Một mạch Thần Châu kết nghĩa vốn chuyên đả kích Quyền Lực bang nhất, nhưng Tiêu Thu Thủy cùng Lý Trầm Chu gặp mặt trên Kim Đỉnh Nga Mi, vừa thấy đã như quen biết từ lâu, lại cùng chung chí chống Kim nên ngược lại, triệt tiêu chiến hóa giữa hai bên. Tiêu Thu Thủy cùng huynh đệ hắn thề quyết chí chống Kim, chinh chiến khắp nơi trên chiến trường, Lý Trầm Chu cũng phái người tham chiến, từ đó giành lấy thời cơ dưỡng sức. Bên phía Chu đại thiên vương sao có thể mặc cho Quyền Lực bang khôi phục, cho nên thế công lại càng thêm gấp gáp. Những năm nay, Bảy đại trưởng lão của Chu đại thiên vương cùng Tứ đại hộ pháp của Quyền Lực bang đều đã tử chiến dưới tay Yến Cuồng Đồ hoặc trong trận núi Nga Mi. Tam anh Tứ côn, Ngũ kiếm Lục chưởng, Song thần quân của Chu đại thiên vương cũng chỉ còn lại Đoạn Môn, Thiểm Điện, Đằng Lôi tam kiếm tẩu cùng với Nhu Thủy thần quân Ung Hi Vũ. Về phần Quyền Lực bang thương vong lại càng nặng nề, Bát đại Thiên vương chỉ còn lại có Thủy vương và Đao vương, Thập cửu nhân Ma chỉ còn lại năm người Vô Danh thần ma, Thần Quyền thiên ma, Nhất Động thần ma, Huyết Ảnh ma tăng, Khoái Đao thiên ma, Song sí Nhất sát Tam phượng hoàng chỉ có Lam phượng Hoàng Cao Tự Lan và Hồng phượng hoàng Tống Minh Châu là còn sống. Nhưng dù như vậy, Quyền Lực bang vẫn còn ba vị thủ lĩnh Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung và Liễu Tùy Phong, tuy bang uy suy yếu, thế lực giảm sút nhưng về thanh thế võ công không những các bang phái khác không thể đối chọi nổi mà đến cả Chu đại thiên vương đứng cạnh cũng phải ảm đạm thất sắc. Còn Bất hồi đao Đỗ Lâm là con của Khoái Đao thiên ma Đỗ Tuyệt, đao pháp thực sự là không hề tầm thường, đã sớm nằm vùng tại Đường môn, nhưng lại vô duyên vô cớ bị người ta lật tẩy, giết đi mà vẫn không biết. Thiết cước Lão lý Hệ Dĩ Cố là sư đệ Phi Thoái thiên ma Cố Hoàn Thanh, võ công đã tiến gần đến Cố Hoàn Thành, nhưng cũng bị người ta bóc trần, chết trong Mộ Dung thế gia. Liễu Tùy Phong thoáng lộ vẻ lo âu, lại hỏi: - Thịnh Văn Long thì sao? Thịnh Văn Long ngoại hiệu “Quyền đả Cước thích”, là con ruột của lão quyền sư Thần Quyền thiên ma Thịnh Giang Bắc, lấy tên giả là “Tông Dĩ Quyền” ẩn nấp dưới trướng Chu đại thiên vương đã lâu, gần đây lại không thấy có tin tức gì. Lý Trầm Chu lắc đầu đáp: - Vẫn chưa có tin tức. Liễu Tùy Phong buột miệng hỏi: - Lão đại, huynh xem có nên triệu hồi chị Sư Dung về hay không? Lý Trầm Chu đáp: - Sư Dung theo Tiêu Thu Thủy chống kim, ở đây dù có chuyện lớn bằng trời cũng không được làm nàng ấy phân tâm. Liễu Tùy Phong cúi đầu: - Dạ. Lý Trầm Chu nói: - Trong lòng đệ đang nghĩ đến chuyện gì, cứ nói thẳng ra đừng ngại. Liễu Tùy Phong hơi hơi trầm ngâm rồi nói: - Theo tình thế gần đây, Chu đại thiên vương, Mộ Dung thế gia đều có dã tâm, hai nhà Đường, Mặc cũng có cử động khác thường, sợ là sẽ sớm sinh chuyện. Lúc này trong bang neo người, lại phân ra chống địch nữa e là bất trí... Lý Trầm Chu cân nhắc một chút rồi bỗng bật cười sảng khoái: - Lão ngũ, ngày xưa chúng ta cũng đã từng chỉ có bảy người... Về sau lại càng chỉ còn lại có hai người, cũng chưa từng sợ hãi, hôm nay lại làm sao vậy? Liễu Tùy Phong cũng mỉm cười theo nhưng sắc mặt vẫn có chút âu lo. Lý Trầm Chu trông thấy tất cả, nói: - Đệ chớ có quá lo lắng. Trước đây Chu đại thiên vương không lật ngã nổi ta, bây giờ cũng không lật ta ngã nổi. Đường môn ẩn giấu thực lực, cũng là nguy hiểm. Con cháu họ Mặc, nghiêm lệ tử thủ, nhưng có Đường môn kiềm chế, không phải quá lo ngại. Liễu Tùy Phong nói: - Nhưng phe phái Tiêu Thu Thủy từng giết không ít người trong bang ta, nếu không nhân lúc này mà diệt đi, để mặc cho phát triển thì sợ là tương lai sẽ thành tai họa. Lý Trầm Chu trầm tư một chốc, nói: - Tiêu Thu Thủy hai bàn tay trắng, toàn dựa vào hai chữ tín nghĩa mà giành thiên hạ, cơ ngộ của hắn là tốt, nhưng ta không thể giết hắn. Chuyện hắn đang chống Kim là sự thật sờ sờ, quốc nạn trước mắt, tất cả thù riêng đều phải bỏ xuống. Chúng ta không những không nên làm phân tâm hắn lúc này mà càng nên giúp hắn một tay mới là hợp lẽ. Càng huống hồ Tiêu Thu Thủy quả thực là dốc hết toàn lực, giết giặc giúp nước, không hề thừa cơ khoách trương thực lực, chúng giáp kích hắn lúc này tất khiến thiên hạ chê cười, vạn vạn lần không được. Lý Trầm Chu cười cười, trong mắt lại thoáng hiện vẻ mệt mỏi, như có như không: - Nếu như là ta nhìn nhầm, ngày sau Tiêu Thu Thủy càng uy phong lẫm liệt thì ta cũng chịu nhận thôi. Liễu Tùy Phong cau mày không nói. Lý Trầm Chu giỏi xem sắc mặt, lập tức hỏi: - Thế nào, đệ còn có gì muốn nói nữa à? Liễu Tùy Phong đáp: - Dạ. Lý Trầm Chu nói: - Cứ nói đừng ngại. Liễu Tùy Phong do dự hồi lâu, Lý Trầm Chu hiểu đây tất là chuyện cực kỳ khó mở lời, bèn gọi: - Lão ngũ. Liễu Tùy Phong thoáng run rẩy, đáp: - có. Lý Trầm Chu càng nhìn ra được trong lòng hắn đang ôm đầy tâm sự, liền nói: - Lão ngũ, đệ cùng ta lăn lộn giang hồ mấy chục năm, khi Sư Dung còn chưa tới đệ đã có mặt rồi, có gì mà không thể nói nữa, trừ phi là đệ không coi ta là ca ca nữa. Liễu Tùy Phong sợ sệt nói: - Lão đại nói như vậy thật là hại chết tiểu đệ, chỉ là... Chỉ là chuyện này... Chuyện này có liên quan tới Sư Dung tỷ... Sắc mặt Lý Trầm Chu vụt trầm xuống, nói: - Là nàng ấy cũng có thể nói thẳng! Đừng có lằng nhằng như đàn bà nữa thế, dùng dằng cái gì! Liễu Tùy Phong rùng mình, cuối cùng cũng lên tiếng: - ... Đệ nghe người ngoài đồn đại... Sư Dung tỷ mấy năm gần đây theo Tiêu thiếu tướng quân đánh đông dẹp tây... Giống như tình lữ... Chỉ sợ bọn họ... bọn họ đã... Mấy câu này nói ra, đến cả Triệu Thu Tức và Cúc Tú Sơn cũng cùng biến sắc. Chỉ thấy Lý Trầm Chu yên lặng hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, rồi bỗng bật cười ha hả. Cười lớn một trận, thấy sắc mặt Liễu Tùy Phong có chút thấp thỏm, liền dịu giọng nói: - Lão ngũ, người giang nhiều mồm lắm chuyện, có cái gì mà không nói được? Đệ cũng là người từng qua sóng to gió lớn, sau ngay cả điểm ấy cũng không nhìn qua được? Liễu Tùy Phong ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nhịn được phải nói: - Nhưng gần đây chuyện này lan truyền đến mức ly kỳ, sợ là không phải tin đồn vô căn cứ... Hắn nói nhưng biết Lý Trầm Chu sẽ không tin tưởng, không khỏi thấy hơi kích động, một đường gân xanh nổi lên trước trán, nói: - Lão đại, vẫn nên điều tra thì tốt hơn, tránh phải bị nhục mà còn không biết. Lý Trầm Chu bỗng lắc mình, tới bên cạnh Liễu Tùy Phong, giơ tay lên, mọi người đều kinh hãi. Lý Trầm Chu ra tay cực nhanh, tay đã đặt lên vai Liễu Tùy Phong, nhưng Liễu Tùy Phong lại chẳng hề chớp mắt lấy một lần. Lý Trầm Chu vỗ vỗ vai hắn, Triệu Thu Tức cùng Cúc Tú Sơn mới dám thở phào một hơi. Lý Trầm Chu nói: - Đệ nhắc nhở rất hay. Có điều, thứ nhất, Tiêu Thu Thủy không phải là người như vậy. Thứ hai, ta tin tưởng Sư Dung. Thứ ba... Cho dù bọn họ ở chốn chiến trường vào sinh ra tử, làm chuyện cẩu thả đó, cũng là tương nhu dĩ mạt (****), chỉ cần tâm không thay đổi, có làm những chuyện ấy ta cũng không ngại. Tiếp đó y đưa tay đè nặng lên vai Liễu Tùy Phong, hai mắt như một thanh kiếm trui rèn sắc bén, nhìn thẳng vào hắn, nghiêm giọng hỏi: - Đệ đã hiểu chưa? Liễu Tùy Phong cắn cắn môi dưới, cách hồi lâu sau mới đáp: - Hiểu. Lý Trầm Chu bỏ tay xuống, thở ra một tiếng, nói: - Các ngươi ra ngoài cả đi. Triệu Thu Tức, Cúc Tú Sơn, Liễu Tùy Phong cùng Thang lão đầu tử lập tức nhanh chóng xử lý thi thể dưới đất, đi ra bên ngoài. Khi Lý bang chủ nói “ra ngoài cả đi”, không ai có thể lại bên cạnh y, không một ai có thể. ------------------------------------------- (*) Một thể loại tạp kịch thịnh hành vào đời Đống, thường có trống(cổ) đánh theo tiết tấu, bao hàm nhiều hình thái, thể chế diễn xướng (**) Một món ăn ở vùng Vân Nam, làm bằng gạo http://baike.baidu.com/picview/184929/184929/0/346bd85cab16c27dfbf2c0ca.html#albumindex=0&picindex=0 (***) Chuyện Dự Nhượng thời Xuân Thu, làm môn hạ trong phủ Trí Bá, sau Trí Bá bị Triệu Tương Tử giết, Dự Nhượng quyết chí báo thù, từng bôi mủ cây lên mặt để thay hình dạng, nuốt than để đổi giọng nói, giả làm người ăn mày tìm cách ám sát Triệu Tương Tử. Tư Mã Thiên chép chuyện Dự Nhượng vào phần "Thích khách" trong Sử Ký, đặt ngang hàng với Tào Mạt, Chuyên Chư, Nhiếp Chính, Kinh Kha. (****) Tương nhu dĩ mạt, lấy ý trong câu "Tuyền hạc, ngư tương dữ xử vu lục, tương ha dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ." của Trang Tử, có nghĩa là "nước suối khô kiệt, bầy cá hà hơi nhau cho ẩm, lấy nước bọt bôi mình để cùng sống sót", sau để chỉ người trong cảnh nguy khốn cứu trợ lẫn nhau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang