[Dịch] Tịch Mịch Cao Thủ [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 4 : Tráng sĩ bi ca (phần 2)

Người đăng: 有希長門

.
Cuồng phong nổi lên sau lưng! Người phát ám khí cách Lý Trầm Chu không tới hai thước! Ám khí có phạm vi để phát ám khí, trong một khoảng cách nhất định, ám khí vừa nhanh vừa gấp mới có thể phát huy, nếu như quá xa thì lực không đủ tiếp, không tạo thành hiệu quả nào được! Quá xa cũng chưa phải là tử địch của người giỏi ám khí... Bởi vì cho dù quá xa, một người giỏi ám khí cũng có thể tìm cách thu hẹp khoảng cách, ngoài ra lực tay người phát ám khí tất cũng mạnh hơn người võ lâm bình thường khá nhiều. Hơn nữa cự ly càng xa, bản thân càng ở vào thế bất bại. Người phát ám khí vĩnh viễn không sợ đối phương ở cách mình quá xa mà lại sợ ở cách mình gần, quá gần! Ám khí nếu mất đi khoảng cách thì sẽ thành vật chết vô lực! Rất nhiều ám khí chỉ có ở trong không gian có khoảng cách mới có giá trị tồn tại. Nếu như đối phương ở cách mình quá gần, đưa tay là có thể tấn công tới thân mình, ám khí rơi vào tình huống đó thì có thể nói là chẳng còn một chút tạc dụng nào cả. Thế nhưng người phóng ám khí hiển nhiên đã hoàn toàn khắc phục được khuyết điểm đó của bản thân ám khí. Một khi khắc phục được khuyết điểm này, ám khí tầm ngắn căn bản không có cách nào tránh né, cũng không có ai có thể tránh né được. Người phát ám khí ở khoảng cách gần như vậy chỉ có một người, chính là người hiện tại đang được Lý Trầm Chu cứu viện, Cúc Tú Sơn! Cùng lúc này, toàn bộ nội lực của Mặc Tối đã bộc phát toàn diện. Ông ta vừa vận lực, y phục toàn thân liền vỡ nát thành mảnh vụn, cả người cũng như to lớn lên gấp đôi. Hai tay tỏa ánh xanh lam đánh tới. Lý Trầm Chu từng trông thấy “Chu sa chưởng”, “Hắc sa thủ”, “Đại thủ ấn”, “Câu hồn thủ”, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chưởng kình màu lam! Lần này trước sau đều có địch, hơn nữa võ công của người công kích đều không hề kém hơn Đường Tuyệt! Trong khoảnh khắc, Lý Trầm Chu thoáng qua cả trăm, cả nghìn ý niệm, nhưng y nhất thời không cách nào có bất kỳ hành động nào... Bởi vì đã không còn kịp nữa! Thật sự quá nhanh. Chỉ trong sát na cho mi mắt chớp xuống một cái như thế, có một tiếng quát nhẹ, một sợi dây vải bắn tới, quấn lấy năm tấm kim lân phiến do Cúc Tú Sơn đánh ra, nhưng đồng thời một chưởng của Mặc Tối đã đánh mạnh vào ngực Lý Trầm Chu! Lý Trầm Chu quát lớn, mượn lực lùi ra sau, đâm sầm vào người Cúc Tú Sơn, hai người cùng bay ngược về phía sau! Nhưng bàn tay tảo ánh lam đó không ngờ lại rời khỏi tay trái Mặc Tối, đuổi theo sau Lý Trầm Chu! Mặc Tối từ đầu đến cuối vẫn dùng tay phải nắm đao, cho nên người khác cũng chỉ luôn chú ý tới tay phải, tới đao của ông ta, lại không biết rằng, tay trái ông ta không ngờ lại là giả, hơn nữa còn là ám khí! Lý Trầm Chu hét lớn, thân hình vụt dừng lại, ngồi thụp xuống đất! Vụt! Bàn tay đánh trượt, đâm thẳng vào Cúc Tú Sơn! Thân thủ Cúc Tú Sơn cũng không kém, mặc dù bị Lý Trầm Chu đâm trúng nhưng vẫn kịp ngửa thân, bàn tay màu đánh sượt qua người! Lúc này Lý Trầm Chu và Cúc Tú Sơn đều ngã ra đất, bóng người nhoáng lên, y phục như rồng bay phương múa, lao về phía Cúc Tú Sơn! Liễu Ngũ giật mình chấn động! Hắn lại trông thấy bóng hình đó. Y phục mỏng manh bao phủ lấy thân mình đầy đặn! Triệu tỷ.... Triệu tỷ tới rồi! Cúc Tú Sơn đáp xuống đất, mười hai mảnh vảy cá vàng óng lại bắn ra! Triệu Sư Dung không cách nào chống đỡ. Cúc Tú Sơn có thể phát ám khí từ khoảng cách gần như vậy, vải lụa của Triệu Sư Dung lại không thể tiếp được ám khí từ cự ly ngắn như thế! Hơn nữa còn là “Kim ngư lân phiến”! Còn là vảy vàng bao trùm, ba miếng đánh đầu, bốn miếng đánh ngực, năm miếng đánh hạ bàn. Trong Đường môn Tứ Xuyên cũng chỉ có một người biết dùng, một người có thể dùng Kim ngư lân phiến... Đó chính là sát thủ xuất quỷ nhập thần Đường Quân Thương! Võ công Triệu Sư Dung đột nhiên khôi phục, bởi vì nàng trông thấy Lý Trầm Chu! ... Lý Trầm Chu chưa chết, Lý Trầm Chu không thể chết! Trong lòng nàng chỉ có một tiếng nói đang gào thét: Bang chủ, bang chủ, chàng không thể chết... Người mà nàng không biết tại sao, lại nảy một cảm giác không chỉ là tình yêu mà còn là sự yêu mến như cha anh! Người đứng dưới bóng trăng yên lặng thề nguyền, cũng thành tâm chúc nàng mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc! Triệu Sư Dung không suy nghĩ gì khác, nàng phóng xuống! Lao tới chặn mười hai tấm vảy vàng! Nàng quyết tâm đỡ lấy mười hai tấm vảy chết chóc này thay cho Lý Trầm Chu! Nàng nghe thấy tiếng vảy sắt cắt thịt cùng tiếng “keng keng” phản xạ, nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau đớn. Bởi vì một người áo xanh đã lao tới trước người nào, che phủ lấy nàng. Mười hai tấm vảy truy hồn cũng tự nhiên đâm vào thân người áo xanh đó. Hắn cũng không cảm thấy đau đớn. Có lẽ ám khí Đường môn chỉ có tử vong, không có đau đớn. Cho dù là tử vong cũng nhẹ nhàng. Hắn cuối cùng cũng chạm tới bóng lưng ấy, hơn nữa còn ôm lấy vào lòng, trong lòng chợt có một cảm giác ấm áp... Hắn tự nhận cả đời lám các không hối cải, không ngờ hôm nay cũng có cảm giác ấm áp. Hắn muốn kêu lên một tiếng: “Triệu tỷ...” Suy nghĩ muốn nói làm rung động đến cơ thịt, hắn mới biết, có bốn miếng vảy vàng bắn lên người hắn bị Bách chiến thiết y đẩy văng, tám miếng còn lại có hai miếng không trúng, một miếng trúng cổ chân trái, một miếng trúng chân phải, một miếng trúng xương vai, một miếng cắt sượt qua da bụng hắn, còn có hai miếng, một miếng cắt trúng sau cổ hắn, một miếng cắm ngập vào má phải. Hắn vừa khẽ động, máu đã đổ ra ồ ạt. Máu màu xám nhạt. Hắn mỉm cười. ...Cụt tay vì bang chủ, bỏ mình bì Triệu tỷ. Hắn không tiếc nuối. “Đường Quân Thương?” Chết dưới tay vị sát thủ hạng nhất của Đường môn này, cũng không uổng. Chỉ là hắn muốn nói, nói với Triệu tỷ, hắn chính là đứa bé ăn mày năm xưa, là kẻ “sau này sẽ là nam tử có chí khí”, chỉ là hắn không nói được lên lời. Chỉ là hắn hắn không nói nổi một tiếng nào. Vốn Lý Trầm Chu chỉ cần hoãn lại một chút là có thể khống chế được Cúc Tú Sơn.. “Thập nhị Kim lân” của Cúc Tú Sơn tuy nhanh nhưng nắm quyền của y càng nhanh hơn! Sở dĩ y chậm hơn Cúc Tú Sơn một khoảnh khắc như thế là vì y trúng “một chưởng” của Mặc Tối. Một chưởng đó dù y đã mượn lực nhày lùi, lại truyền một nửa chưởng lực sang người Cúc Tú Sơn thì độc lực vẫn khiến phản ứng của y chậm lại một thoáng. Chỉ một thoáng mà thôi. Lý Trầm Chu chỉ chậm lại một thoáng như thế, chỉ chậm lại một phần sáu mươi của một cái búng tay như vậy thôi. Quyền của y đã đánh ra. Y muốn cứu Triệu Sư Dung nhưng đã không còn kịp nữa. Một người áo xanh đột nhiên chắn ngang Triệu Sư Dung. Lúc này nắm quyền Lý Trầm Chu cũng đánh nát đầu Cúc Tú Sơn. Mặc Tối một đòn không trúng, liền trông thấy Lý Trầm Chu và Cúc Tú Sơn ngã ra. Cúc Tú Sơn ra tay trước nhưng lại bị Triệu Sư Dung cản lại. Cúc Tú Sơn tấn công Triệu Sư Dung nhưng lại bị bóng xanh ngăn cản, tiếp đó Lý Trầm Chu vung quyền, Cúc Tú Sơn ngã xuống. Mặc Tối lập tức có quyết định: Chạy! Đường môn lần này tụ thế đã lâu, tiến hành một lần ám sát chấn động thiên hạ nhất, dự mưu lâu nhất trong sáu mươi năm gần đây, không ngờ lại thất bại, ông ta cũng chẳng thể nói được gì. Ám sát là việc phá hủy sinh mệnh vĩ đại, Mặc Tối cảm thấy nó có một vẻ đẹp khiến người ta run rẩy, không cần biết thành hay bại! Lúc này Lý Trầm Chu cũng kêu lên: - Liễu Ngũ! Thanh âm bi thương như gió tuyết. Triệu Sư Dung cũng đã nhận ra người lấy thân chắn giúp mình tai kiếp lần này hóa ra là Liễu Ngũ. Nàng vẫn luôn nghĩ Liễu Ngũ sẽ giống như Luật Hương Xuyên trong bang hội mấy trăm năm trước, giành lấy sự tin tưởng và trọng dụng của Tôn Ngọc Bá, sau đó tàn nhẫn ác độc phản bội ông ta. Nàng vẫn luôn có cảm giác Liễu Ngũ đang che giấu nàng chuyện gì đó, hơn nữa rất nhiều lần khi Lý Trầm Chu quay lưng đi, trong mắt Liễu Ngũ lại lóe lên một vẻ thâm trầm cay nghiệt. ... Nàng không biết điều che giấu đó là giấu giếm tình yêu, vẻ thâm trầm cay nghiệt đó kỳ thực là nỗi thống khổ của Liễu Ngũ. Hôm nay nàng tận mắt chứng kiến, người đứng trước “Linh đường” của trượng phu, khổ chiến đến cùng chính là Liễu Ngũ, Liễu Tùy Phong! Khi Liễu Ngũ đổ máu xám, nhìn lại nàng, nàng chợt hiểu ra rất nhiều chuyện! Ánh mắt đó, nàng đã từng thấy qua! Tiến gần cái chết, nhưng không cần xót thương. Nhiều năm trước đây, hình như có một ngày hè, hình như có một thiếu niên bị đánh nhưng không chịu khuất phục... Khi ấy hôn phu Chu Cảm của nàng còn giống như con ruồi ngày hè khiến người ta chán ghét, quanh quẩn bên nàng... Chợt có bóng người lóe lên, Lý Trầm Chu đã phóng tới, đỡ lấy Liễu Ngũ. Từ bên nhìn lại, nàng thấy tay trượng phu đang run rẩy, bên mai bang chủ đã điểm chút trắng bạc như sương tuyết... Nàng bỗng cảm thấy đau đớn như chết. Khi Mặc Tối quyết định bỏ chạy là lúc ông ta phát hiện ám toán thất bại, trong lòng lập tức kiểm lại nguyên nhân thất bại: “Ám sát” bình thường là tập kích bất ngờ khiến người ta không đề phòng kịp, bọn họ sắp xếp chẳng qua chỉ là càng tinh diệu hơn một chút mà thôi. Nhưng đối với loại cao thủ như Lý Trầm Chu, Liễu Tùy Phong mà nói, “tập kích bất ngờ” đã thành chuyện thường, rất thành thạo việc dùng một vài phương pháp đập nát hiệu quả của tập kích. Hơn thế nữa, người “tập kích” trong lòng thường tự nhận mình tính toán không chút sơ hở, ỷ vào một đòn đắc thủ, dễ dàng có sơ suất, một khi thất thủ lại dễ bị đối phương thừa cơ. Cho nên ông ta lập tức quyết đinh chạy. Ngay lúc ông ta phóng lên, khóe mặt chợt liếc thấy bên mặt Lý Trầm Chu. Vẻ mặt đau thương, trầm muộn. ... Phải chăng là vì cái chết của Liễu Ngũ mà Lý Trầm Chu mất đi đấu chí? Mặc Tối không khỏi hơn thoáng chần chừ, trong thoáng chốc đó lại liếc thấy Triệu Sư Dung. Triệu Sư Dung quỳ gối phía sau Lý Trầm Chu một chút, hai tay đặt trên gối, mấy lọn tóc mây rủ xuống gương mặt như ngọc đẽo. ... Phải chăng nàng ta cũng đánh mất sự nhạy bén ngày thường? Giết chết Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung, Liễu Tùy Phong, không cần biết là ai trong ba người này, chỉ cần thành công là đã đủ để danh động thiên hạ! Suy nghĩ đó khiến Mặc Tối không khỏi tim đập thình thịch, càng huống hồ “hành động” lần này đã hoàn thành được một nửa... Cúc Tú Sơn đã chết, nếu như một nửa còn lại do ông ta hoàn thành, sẽ rất dễ dàng giành lấy đại quyền Đường môn từ tay đại ca. ... Mặc Tối quyết định liều một phen. Trong khoảnh khắc đó, có một giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định quát lên: - Nhị thúc! Trong Đường môn đất Thục Tứ Xuyên, lão nhị là Đường Đăng Chi. Đường Đăng Chi có một ngoại hiệu tao nhã là “Phật thủ Thiên đăng”, “Thiên đăng” là ám khí của ông ta, “Phật thủ” cũng là ám khí của ông ta. “Phật thủ” chính là cánh tay trái ông ta, ông ta cắt rời cả bàn tay trái mình xuống, đổi thành một “bàn tay” lúc nào cũng có thể rời khỏi cơ thế tấn công kẻ địch, hơn nữa còn tẩm đầy độc. Một người có thể cắt một bàn tay của mình xuống, đổi thành một loại ám khí, có thể thấy giá trị của ám khí đó cao đến mức nào. Lý Trầm Chu sơ suất trúng một chưởng liền dính phải độc tẩm trên đó, nhưng nội lực Lý Trầm Chu không hề tầm thường, lại mượn thế truyền kình đạo “Phật thủ” sang người Cúc Tú Sơn ở đằng sau. Độc lực của “Phật thủ” không xâm nhập vào cơ thể Lý Trầm Chu được có điều Lý Trầm Chu cũng vì chất lực mà nội lực đại tổn. Lý Trầm Chu trúng độc không nặng, chỉ là y đau đớn vì Liễu Ngũ lấy thân che chắn, không bảo vệ tâm mạch... Đường Đăng Chi cũng nhìn ra điểm này này cho nên chuẩn bị mạo hiểm một phen. Nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng quát. Đường Nghiêu Thuấn, Đường Đăng Chi, Đường Kiếm Hà, Đường Quân Thương, Đường Quân Thu được gọi là “Đường môn ngũ đại”. Tất cả việc trong chuyện ngoài của Đường môn đều do năm vị cao thủ này chủ trì, ngoài Đường lão thái thái hoặc là kỳ nhân trong truyền thuyết Đường lão thái gia tử ra, năm người này là năm người có quyền lực nhất trong Đường môn. Cao thủ thế hệ thanh niên đương nhiên là Đường Đại có sức hiệu triệu nhất, Đường Bằng giao lưu rộng rãi nhưng ba cao thủ trẻ tuổi võ công cao nhất lại là Đường Tuyệt, Đường Tống và Đường Phì. Võ công của ba người họ, nhất là Đường Tống và Đường Tuyệt, không hề thua kém “Ngũ đại.” Nhưng Đường lão thái thái lại yêu quý Đường Phương nhất. Đường lão thái thái không những là người phụ nữ có quyền lực nhất Đường môn mà sợ rằng còn là người phụ nữ thần bí nhất, đáng sợ nhất trong võ lâm. Bà ta tính tình quái dị, ra tay trước nay không để lại người sống, người trong Thục từng trông thấy Đường lão thái thái, mỗi lần nhắc đến tên bà ta đều hai mắt trợn trừng, hai chân mềm nhũn, đớ lưỡi cứng họng. Đường Phương không thích “quyền lực”, nhưng Đường lão thái thái quyền lực vô hạn, người bà ta thích vô hình trung cũng có được “quyền lực.” Đường môn coi trọng vai vế nhưng lại càng chú trọng võ nghệ cao thấp, chỉ là cả hai điều này đều không bằng được một cái gật đầu, lắc đầu của Đường lão thái thái. Sau khi Đường Phương bị Xà vương làm bị thương, Đường lão thái thái tự mình chữa trị cho nàng, ai cũng biết, Đường Phương là người Đường lão thái thái thương yêu nhất. Cha Đường Phương là Đường Nghiêu Thuấn, Đường Nghiêu Thuấn lại là người có quyền quyết định nhất dưới Đường lão thái thái trong Đường môn, bây giờ Đường Phương tới nơi, quát lên một tiếng “Nhị thúc”, Đường Đăng Chi không khỏi ngẩn ra. Bản thân Đường Phương cũng không hiểu tại sao mình lại lên tiếng. Nàng cùng Triệu Sư Dung nhẹ nhàng tiến vào sảnh liền trông thấy cảnh tượng kinh tâm động phách. Người của Đường môn đều cùng phát động, tiếp đó Liễu Ngũ, tứ thúc đồng loạt ngã xuống, Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung đau đớn bi thương, nhị thúc lại sắp ra tay... Trong khoảnh khắc đó, như có vô số chuyện ùn ùn kéo tới trong đầu Đường Phương, vừa đột ngột thông suốt, lại vừa mờ mịt không hiểu. ... Nàng hiểu tại sao Đường lão thái thái ban đầu không cho nàng tới, sau lại cho nàng gặp lại Tiêu Thu Thủy. Nếu như nàng và Tiêu Thu Thủy trùng phùng, tất phải có mấy ngày đoàn tụ, liền không quản được chuyện của Quyền Lực bang nữa! ... Nếu Tiêu Thu Thủy không ra tay, Quyền Lực bang bị Mộ Dung Thế Tình và Mặc Dạ Vũ như hổ đói rình mồi, khó mà yên ổn, lại thêm Đường môn trận này phát động rất nhiều cao thủ như Đường Thổ Thổ, Đường Tuyệt, Đường Tống, Đường Quân Thu, Đường Quân Thương, Đường Đăng Chi, quyết chi thành công. ... Chẳng ngờ cơ trí võ công của Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung, Liễu Tùy Phong vẫn vượt quá ước đoán của Đường lão thái thái. ... Nhưng bản thân nàng vì muốn ở trong bóng tối dò xét tình hình Tiêu Thu Thủy và Triệu Sư Dung cho nên không để Tiêu Thu Thủy biết đó là mình. Tại sao Tiêu Thu Thủy lại không tới đây? ... Khi Đường Đăng Chi sắp ra tay, Đường Phương biết mình vạn vạn lần không thể vi phạm gia quy, nhưng lại nhớ tới Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung đều là bằng hữu của Tiêu Thu Thủy, mình có nên cảnh bảo họ không? Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Đường Phương đã không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, buột miệng quát. Đường Đăng Chi hơi chững lãi. Triệu Sư Dung đã tỉnh lại. Nàng đứng lên. Thật sự nàng không đứng lên, cũng không nhảy lên, mà là “bay” lên. Giống như một đám mây “bay” lên. Đường Đăng Chi thấy vậy, ánh mắt co rút lại, hiểu rằng tám phần nắm chắc đã chỉ còn lại năm phần. ... Ông ta chỉ nắm chắc năm phần giết được Triệu Sư Dung. .... Chuyện không nắm chắc tám phần, ông ta tuyệt không làm. ... Càng huống hồ còn có Lý Trầm Chu lúc nào cũng có thể khôi phục thần trí! ... Lại thêm “Phật thủ” của ông ta đã đánh ra, không kịp thu về nữa! ... Trước nay ông ta chưa bao giờ tính sai, phàm những chuyện liên quan đến thắng bại lại càng không bao giờ liều lĩnh. Cho nên ông ta lập tức bỏ chạy. Còn kéo theo Đường Phương chạy đi. Lần này không còn chút do dự nào nữa. Liễu Tùy Phong cảm thấy thân dưới đã mất cảm giác, nửa thân dưới hắn như chìm trong tầng mây, lơ lửng giữa đám mây, trời trong nắng ấm, hình bóng mỹ lệ... Tiếp đó ánh lục lãng đãng, giống như một gốc liễu bên bờ hồ, kéo hắn tỉnh dậy... Tiếp đó là cảm giác đau đớn từ ngang thắt lưng, ngực bụng cũng đã tê dại, không còn chút cảm giác nào nữa. Hắn cảm thấy rất bi ai, giấc mộng từ thủa còn bần cùng ấy lại hiện ra rồi. Hắn muốn gào thét, muốn lên tiếng nhưng không thể phát ra một âm thanh nào. Hàm dưới hắn đã không thể cử động được nữa, đầu lưỡi cũng nhanh chóng sưng phồng, hắn biết mình sắp chết rồi, chỉ cầm cảm giác tê dại này vượt qua trán... Hắn hiện tại nhất định là rất khó coi... Hắn nghĩ, bất giác rơi lệ. Từng cuộc ác đấu, từng cảnh phấn chiến trong quá khứ lần lượt hiện ra trước mắt hắn. Bóng lưng như ngọc đẽo đó mãi mãi vẫn cao nhã, hắn mãi mãi không với tới được, tiếng chó sủa, tiếng trẻ thơ, bóng liễu bên bờ hồ.... Cả đời này hắn cũng không với tới được nữa.... Hắn bỗng nghe Lý Trầm Chu nói: - Ngũ đệ, người Triệu tỷ yêu là đệ. Liễu Tùy Phong giật mình: Cái gì? Thật sao? Lại nghĩ: Sao huynh ấy lại biết? Mình không thể giấu được huynh ấy chuyện gì! Tại sao huynh ấy lại phải nói như vậy? Thật như thế sao... Trong lòng hắn chốc thì vui, chốc thì kinh ngạc, cảm giác tê dại đã lan đến não. Hắn cảm thấy váng đầu, lại cảm thấy một nỗi chua xót vô cớ, cảm thấy vui mừng... Lúc này Triệu Sư Dung vụt quay lại, Liễu Ngũ cảm thấy có thể tới gần nàng rồi, nhưng lại không nhìn thấy rõ ràng... Hắn muốn nói “Ta yêu nàng”, đáng tiếc hắn đã không thể nói được gì nữa, không thể nói được một tiếng nào, chỉ có một nụ cười mờ nhạt như tua liễu. Hắn đã chết. Triệu Sư Dung quay phắt lại. Lý Trầm Chu ấp mặt vào tay Liễu Ngũ. Triêu Sư Dung run giọng hỏi: - Chàng... Chàng sao lại nói như vậy! Tiếng Lý Trầm Chu truyền ra đứt quãng: - Ta... muốn đệ ấy ra đi yên bình... Triệu Sư Dung run rẩy bước lên hai bước: - Chàng... Chàng biết ta không... Lý Trầm Chu ngẩng đầu lên, hai hàng mi như hai dãy núi xa nhấp nhô, nhướng mày, nghiêm sắc: - Ta biết là không. Triệu Sư Dung bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Lý Trầm Chu lại nói, đau đớn nói: - Đệ ấy vẫn luôn là huynh đệ của ta, huynh đệ tốt, ta đã nghi ngờ lầm đệ ấy. Triệu Sư Dung ảm đạm nói: - Thiếp cũng nhìn nhầm hắn. Nói đoạn đưa tay kéo, “roạt” một tiếng, một lớp da tuột khỏi mặt Cúc Tú Sơn, Triệu Sư Dung ngạc nhiên: - Kẻ này không phải Cúc Tú Sơn! Lý Trầm Chu không đổi sắc, đáp: - Thủy vương đã chết lâu rồi. Nếu như hắn là Tú Sơn thì sẽ không bày trò đem đầu Hổ bà tới chỗ ta, hắn theo ta nhiều năm như vậy, tuyệt không thể ngay điểm ấy cũng không nhìn ra được. Triệu Sư Dung kinh hồn chưa định, hỏi: - Vậy... Kẻ này là ai? Lý Trầm Chu đau thương, căm hận đáp: - Chính là “Độc thủ vương” Đường Quân Thương, hắn không những biết giết người mà còn tinh thông dịch dông, lớp da trên mặt đó thật sự là của Tú Sơn. Y quỳ xuống nói: - Đường môn! Chúng ta vẫn luôn coi nhẹ Đường môn đất Thục! Quyền Lực bang hôm nay đã là nỏ mạnh hết đà, bên đám Chu đại thiên vương cũng không khá hơn được bao nhiêu, chúng ta đấu đá lẫn nhau kết quả lại để cho Đường môn ngày ngày lớn mạnh, yên ổn phát triển. Triệu Sư Dung gật đầu: - Chúng ta vẫn luôn đánh giá thấp Đường môn. Lý Trầm Chu bỗng quát lên: - Dừng tay! Lúc này Mộ Dung Tiểu Ý và Mộ Dung Tiểu Diệp đấu với Tống Minh Châu, Cao Tự Lan vẫn thế quân lực địch. Triệu Thu Tức lấy sức một người đấu với tám đệ tử họ Mặc, tuy Mặc Tối lợi hại nhất đã không còn nhưng vẫn nguy hiểm trùng trùng. Tiếng quát của Lý Trầm Chu cũng không phải quá lớn nhưng người trong toàn trường không biết tại sao đều cùng chấn động. Mộ Dung Tiểu Ý cùng Mộ Dung Tiểu Diệp đứng ngây ra một thoáng, cuối cùng rơi lệ ôm lấy thi thể Mộ Dung Thế Tình, quay đầu rời đi. Từ đó về sau Mộ Dung thế gia không thể gượng dậy nổi, phải tới một trăm mấy chục năm sau mới khôi phục được cục diện. Về phần đệ tử họ Mặc bị một tiếng quát không khỏi ngừng binh khí lại một chốc, trong đó một người tên là Mặc Thống dáng vẻ cương cường nhất, vận khí hô lên: - Làm sao phải nghe lời kẻ này, chúng ta phải báo thù cho Cự Tử! Một người khác dùng mâu ba mũi, Mặc Càn cũng nói: - Đúng vậy... Còn chưa dứt lời, bóng người lóe lên, chát chát hai tiếng, binh khí trong tay họ đều bị đánh cong vẹo biến hình. Lý Trầm Chu trầm giọng quáy: - Đi! Mau đi! Mau đi khỏi đây, vứt bỏ binh khí, thoái ẩn giang hồ, nếu không thì giống như Cự Tử của các ngươi, hoặc như huynh đệ của ta, ngã xuống đất, mãi chôn vùi dưới đất vàng! Đệ tử họ Mặc vốn đều là tử đệ binh kiên cường dũng mãnh, không bao giờ khuất phục nhưng chẳng biết tại sao, dưới tiếng quát của Lý Trầm Chu đều buông binh khí, nhìn thi thể Mặc Dạ Vũ dưới đất, lại nhìn thi thể Liễu Ngũ, người giết Mặc Dạ Vũ, yên lặng hồi lâu, cuối cùng Mặc quân trong Mặc thị Cửu hùng lặng lẽ bước tới, ôm thi thể Mặc Dạ Vũ, lặng lẽ rời đi. Những đệ tử họ Mặc khác cũng cúi đầu lần lượt theo sau. Trong đại sảnh chỉ còn lại Lam phượng hoàng Cao Tự Lan, Hồng phượng hoàng Tống Minh Châu, cũng người duy nhất trong Bát đại Thiên vương còn sống, Đao vương Triệu Thu Tức, họ nhìn thi thể Liễu Ngũ, chỉ cảm thấy chân tay lạnh ngắt. ... Quyền Lực bang vẫn luôn có Liễu Ngũ. Khi Ngũ tổng quản còn sống, vô cùng đáng sợ, bọn họ cũng vô cùng kiêng kỵ, bởi vì người này không những biết ngươi sẽ làm những gì mà càng đáng sợ hơn là hắn còn biết ngươi đang nghĩ cái gì. ... Nhưng một khi Ngũ công tử chết đi... Quyền Lực bang có còn là Quyền Lực bang nữa không? Người này tuy khiến tất cả nơm nớm lo sợ nhưng họ chưa bao giờ thử qua cuộc sống không có hắn. ... Không còn Liễu Tùy Phong, Quyền Lực bang sẽ có sụp đổ không? Khi họ suy nghĩ, Lý Trầm Chu cũng đang suy nghĩ. Lúc trước y liên hệ hoặc ra lệnh cho người trong bang, tiếp thu kết quả, tất cả đều do Liễu Ngũ truyền đạt, xuống lệnh hoặc chấp hành, giúp y tránh được rất nhiều xung đột trực tiếp, rất nhiều va chạm không cần thiết... Thế nhưng nếu không còn Liễu Ngũ nữa thì sao? Y cũng không biết tình hình sẽ thế nào, bởi vì y cũng chưa từng thử qua. Y dùng “cái chết” thử ra được lòng trung thành của Liễu Ngũ... Đến khí y “sống” lại thì Liễu Ngũ lại chết rồi. Thật sự đã chết. Cái giá của thí nghiệm lần này thật sự quá lớn. Triệu Thu Tức lúc này chợt giật mình nói: - Đường Quân Thương giả mạo Cúc Thủy vương hẳn là đã được một thời gian, tôi hoàn toàn không nhận ra được, quả thực là quá giống. Tống Minh Châu nói: - Đường môn muốn giả mạo Thủy vương tất phải phí rất nhiều tâm tư, hơn nữa còn tốn công sức quan sát nhất cử nhất động của hắn hàng ngày, phái đại tướng như vậy của Đường môn xâm nhập hang hổ, thời gian tâm lực tiêu tốn không thể ít. Cao Tự Lan nói: - Hơn nữa kế hoạch chắc chắn phải từ rất lớn... Không những mai phục sát chiêu này trong Quyền Lực bang mà còn mượn tay Cúc Tú Sơn đổi di thể bang chủ giả thành Đường Tuyệt, chỉ cần bang chủ xuất hiện hắn liền ra tay đánh lén, chỉ cần bang chủ thật sự chết rồi, hắn liền có thể danh chính ngôn thuận làm bang chủ, thực là kế sách tuyệt diệu! Ngay cả Mặc Tối đại đệ tử họ Mặc cũng biến thành Đường Đăng Chi, dự mưu từ sớm như vậy... Triệu Sư Dung gật đầu: - Khổ tâm mài nghệ, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mưu đồ tất phải cực lớn... Đáng cười là chúng ta những năm gần đây vẫn thấy đèn không thấy bóng! Nghe nói gần đây quân Kim đã mời ba lão ma đầu đó, chúng ta vẫn phải cẩn thận thì hơn. Lý Trầm Chu hỏi: - Là ba tên ma quân Vạn Lý, Thiên Lý, Bách Lý? Triệu Sư Dung lộ vẻ căm hận, đáp: - Ba kẻ đó năm xưa từng bị Yến Cuồng Đồ trục xuất ra quan ngoại, đến nay chỉ sợ Yến Cuồng Đồ cũng chưa chắc là đối thủ. Lý Trầm Chu lại hỏi một câu: - Tiêu Thu Thủy sao lại không tới? Triệu Sư Dung giật mình chấn động, ngoài mặt lại như không có việc gì: - Theo lý mà nói, hắn biết chàng gặp chuyện, không có lý do gì để không tới. Lý Trầm Chu hỏi: - Có khi nào hắn là người của Đường môn. Y biết thê tử trong lòng chấn động, đó không phải là “nhìn” ra được, mà là “cảm giác” được, bởi vì khi thê tử y càng giả bộ không có việc gì thì lại càng xinh đẹp. Triệu Sư Dung hỏi: - Hắn và Đường Phương? Lý Trầm Chu gật đầu, khẽ ừm một tiếng. Triệu Sư Dung bật cười: - Không đâu! Sao lại vậy được? Đường Phương chỉ nói với thiếp nàng ta là Đường Phương, bọn thiếp liền cùng nhau tới đây... Hắn không biết người áo xanh là Đường Phương, nếu như hắn biết thì quyết không để nàng ta chạy mất.. Nói xong lại khẽ mỉm cười. Lý Trầm Chu nhìn thê tử, có chút mơ hồ, nhưng y nói: - Nếu như Tiêu Thu Thủy không giúp Đường môn thì với tính cách của hắn sẽ không thể không đến. Triệu Sư Dung hơi ngẩn ra, hồi lâu sau mới đáp: - Nhưng nếu Tiêu Thu Thủy đứng cùng phe với Đường môn thì vừa rồi Đường Phương không hề có lý do để quát dừng Đường Đăng Chi. Lý Trầm Chu cũng ngây người, trầm ngâm một thoáng rồi nói: - Có điều với võ công của Tiêu Thu Thủy, theo lý không ai có thể khống chế nổi hắn, làm hắn không tới đây được. Triệu Sư Dung cũng cảm thấy mù mịt, lẩm bẩm nói: - Cho dù hắn không tới được... Các huynh đệ Thần Châu kết nghĩa của hắn cũng nên đến rồi.... Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng ồn ào cùng tiếng giao đấu, Triệu Sư Dung cẩn thận lắng nghe một chốc, lộ vẻ vui mừng, nói: - Bọn họ tới rồi! Chỉ nghe Lý Hắc vừa đánh vừa hô to: - Triệu tỷ, Triệu tỷ... Chị đang ở đâu! Triệu Sư Dung vội ứng tiếng đáp, quay sang phía Triệu Thu Tức, hỏi: - Bên ngoài là ai đang gác? Triệu Thu Tức lập tức trả lời: - Là Thịnh Giang Bắc. Triệu Sư Dung cười như hoa nở: - Chẳng trách, bọn họ là kẻ thù truyền đời rồi. Liền nhìn sang Lý Trầm Chu muốn xin ra ngoài, Lý Trầm Chu bình tĩnh nói: - Các ngươi cũng ra hết cả đi, ta muốn yên lặng một chút. Triệu Sư Dung, Triệu Thu Tức, Cao Tự Lan, Tống Minh Châu đều đi ra ngoài, tiếng giao đấu bên ngoài lập tức dừng lại, thay vào đó là tiếng cười nói ôn tồn. Chỉ là Lý Trầm Chu biết, Tiêu Thu Thủy không hề tới. Y cũng không phải vì không nghe thấy tiếng Tiêu Thu Thủy mới phán đoán như vậy, mà là y cảm nhận được, Tiêu Thu Thủy không có mặt. Có một số người, cho dù bạn không nhìn thấy hắn, không nghe thấy tiếng hắn nói, bạn vẫn có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, không nói nhưng lại có muôn lời nghìn ý, không thấy nhưng lại lớn lao không gì sánh được, Tiêu Thu Thủy chính là loại người như thế. .... Tại sao Tiêu Thu Thủy không tới? Chẳng lẽ y đã nhìn nhầm Tiêu Thu Thủy? Lý Trầm Chu suy nghĩ, y là người đầu tiên coi trọng Tiêu Thu Thủy, có điều cũng rất có thể là người đầu tiên nhìn nhầm hắn! ... Tiêu Thu Thủy. Đường Phương. ... Người của Đường Phương! Lý Trầm Chu quỳ xuống, quỳ xuống cạnh thi thể đã bắt đầu cứng lại của huynh đệ bằng hữu, tiếp đó nhẹ nhàng cầu tay hắn. Đã rất lâu rồi y không nắm lấy đôi tay vẫn luôn vươn ra vì y này. Khi nắm lấy chúng, y mới phát hiện bên ngoài mặt trời vàng óng, lá cây cũng đã chuyển khô, không lâu sau đây tuyết sẽ đổ xuống rồi. Tơ liễu phất phơ bên bờ Giang Nam. Bên này sắp có tuyết/ Điều hắn nghĩ tới không phải là tình cảnh cùng Liễu Ngũ vào sinh ra tử, những chuyện ngẫu nhiên hiện ra trong đầu lúc này chỉ là những mảnh ghép không có gì quan trọng. Khi y còn chưa thành danh, tới bái kiến một số danh gia, ẩn nhẫn chịu đựng, bị những người đó coi thường, chế nhạo, Liễu Ngũ ở bên cạnh chứng kiến tất cả, rõ ràng từng chuyện một, nhưng không hề an ủi y, chỉ có tóc rủ xuống trán, sắc mặt sa sầm đi. Lại lúc y vẫn còn là kẻ vô danh, tới gặp một số tiền bối, được họ tuệ nhãn coi trọng, ca ngợi không ngớt, Liễu Ngũ cũng không nói gì cả, chỉ là ánh mắt tỏa sáng, giống như đang nói: Nhìn xem, lão đại ta đấy... Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Trầm Chu chỉ cảm thấy vô cùng chua xót, thực sự cảm thấy Liễu Ngũ chết rồi, y là kẻ tịch mịch nhất.... Người trong bang, kẻ thì phản bội, kẻ thì phân ly, người thì tử chiến, sau này nói tới lịch sử Quyền Lực bang khổ đấu, người đời sau cũng chẳng biết được bao nhiêu... Cả cuộc đời phấn đấu, phảng phất cũng như mây khói phía xa, một người anh em đã buông tay lìa trần rồi.... Nhân sinh thực là tịch mịch như tuyết. Ôn tiên sinh bệnh kinh, cao thủ đỉnh cao, buff điên cuồng, anh nào anh nấy ra mặt chưa được nửa chương là đã bị giết rồi
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang