[Dịch] Tịch Mịch Cao Thủ [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 3 : Anh hùng tịch mịch (phần 1)
Người đăng: 有希長門
.
Linh đường này chẳng có gì khác biệt với các linh đường khác. Nếu như cố tìm ra xem có gì khác biệt thì chữ viết trên cờ phướn đều là bút tích của các danh gia thư pháp hạng nhất đương thời, loại bút lộ nào cũng có nhưng đó cũng chẳng có gì là khác thường. Người chết rồi, cũng chẳng nghe được người khác nói gì về mình nữa, nhưng cái điều chân thực nhất mà hắn được nghe trong đời là sự sống thì lại vì chết rồi mà không thể nghe được nữa.
Con người gọi cái thứ che đậy cái bọc da hôi thối của mình bằng đủ loại danh xưng, vừa gọi là linh cữu lại gọi là thọ mộc, cực kỳ trau chuốt, vừa vẽ chim thú lại thêm hoa cỏ, chẳng có ý gì khác ngoài chết rồi mà vẫn không cam tâm thực sự chết đi từ đó, vẫn muốn bảo tồn cái thân máu thịt này mà lưu danh vạn thế. Vì vậy các hàng quan tài đều đặt tên rất tao nhã, “Trường Sinh”, “Phúc Thọ”, đủ thứ.
Thế nhưng người chết thì vẫn đã chết rồi.
... Trừ phi có người chết rồi mà vẫn như chưa chết.
Tinh thần bất tử, lưu danh trăm đời, anh danh không giảm, cổ lai lưu tích; Hoặc là tiếng xấu vạn năm, đời đời phỉ nhổ, cũng có thể là khen chê lẫn lộn... Nhưng người chết rồi sao có thể sống lại được nữa?
Đương nhiên, cái chết của Lý Trầm Chu rõ ràng là có gì đó khác thường.
Linh đường này đích xác là không có gì đặc biệt, nếu nói có gì đó thật sự đặc biệt thì là con đường duy nhất thông tới linh đường... Hoa viên.
“Hoa viên” này là trọng địa một tay Lý Trầm Chu dựng lên lúc còn sống, nếu không được Lý Trầm Chu đồng ý, người tiến vào hoa viên ít nhất phải thông qua một trăm linh một điểm mai phục, trong đó sáu mươi tư loại cạm bẫy bắt sống, hai mươi bảy loại giết chóc.
Trong linh đường ngày trước có rất nhiều người, vì lúc sống Lý Trầm Chu đều ở đây nghe báo cáo các chuyện trên dưới trong bang. Trong sảnh có mấy bức tranh, nhưng lại chỉ có một cái bàn, một cái ghế.
Bàn làm bằng gỗ tử đàn loại tốt, rất cao, rất lớn, rất nặng, rất cổ, ghế ngồi cũng rất cao, khiến cho người ngồi xuống so với người đang đứng báo cáo còn cao hơn.
Người ngồi trên chiếc ghế này vốn là người vô cùng cao sang trong đám người.
Lý Trầm Chu thích nói chuyện cách người khác một cái bàn, y thích giữ khoảng cách với người khác, nhưng cũng thích giao tiếp với mọi người bằng trực giác.
Bây giờ y đã chết, chiếc bàn của y cũng biến mất.
Bàn của y đã được sửa thành quan tài, quan tài của bản thân y.
Người quyết định việc này là Liễu Tùy Phong.
.... Sau khi Lý Trầm Chu chết, Liễu Tùy Phong lập tức làm như vậy, chỉ có hai khả năng, trung hoặc cực bất trung.
Quyền Lực bang cho dù có suy sụp đến mấy thì tất cũng không đến mức không mua nổi quan tài. Liễu Tùy Phong làm như vậy rút cuộc là muốn hủy diệt đồ vật đại biểu cho quyền lực của Lý Trầm Chu hay là lấy vật phẩm mà Lý Trầm Chu yêu thích làm vật bồi táng, bởi vì cung kính ngưỡng vọng, không dám mạo muội giữ lại làm của riêng.
Không còn bàn, nhưng vẫn còn ghế.
Trên ghế không có người ngồi, là một chiếc ghế trống.
Đối diện ghế trống lại có một người.
Một người áo màu xanh nhạt, đứng trầm tư.
Hắn đang nhíu mày, im lặng nhìn chiếc ghế trống.
Những người bình thường tới “báo cáo” đều không có mặt. Con người sẽ luôn thay đổi, Lý Trầm Chu vừa chết, rất nhiều đã đổi thay rồi, cho dù là không đổi thì Liễu Ngũ cũng không cho họ tới.
Bởi vì họ có mặt cũng vô tác dụng.
Bởi vì người tới thật sự quá lợi hại.
Liễu Tùy Phong đứng nhìn chiếc ghế trống, đang tưởng nhớ người, hay đang suy tư thế sự vô thường, nhân sinh biến ảo bất định?
Lúc này, có sáu người từ trong hóa viên quanh co râm mát bước ra, sáu người đều thần sắc đạm bạc, ung dung, không hề có chút hoảng hốt.
Liếu Tùy Phong lặng lẽ nhìn họ tới, họ cũng bình tĩnh thong dong đi vào.
Liễu Tùy Phong đang nghĩ: Bang chủ vừa mới chết đã có người xâm nhập vào “hoa viên”. Người xông vào trong lòng thầm nghĩ: Kẻ nằm trong kia chính là bang chủ Quyền Lực bang đại danh đỉnh đỉnh, danh chấn thiên hạ sao?
Liễu Tùy Phong từ từ ngẩng đầu lên, người bước vào chầm chậm dừng bước.
Người tiếng vòng trong lòng chấn động, kẻ lông mày hơi nhíu, mỉm cười nhàn nhạt, giống như một thanh niên công tử này không ngờ lại là tổng quản Liễu Ngũ Liễu Tùy Phong khiến người ta nghe danh phải sợ hãi? Liễu Tùy Phong trong lòng có một cảm giác, những người này dáng vẻ cao nhã, tướng mạo đường đường, phong độ siêu trác, giữa chân mày thấp thoáng khí thế của cao thủ, ngoài trừ Mộ Dung thế gia, trên giang hồ không còn một nhà nào nữa.
Cành này bỗng khiến trong lòng hắn nổi lên một nỗi giận không tên.
Phẫn hận. Hắn xuất thân là một “cẩu tạp chủng” không ai cần tới. “Cẩu tạp chủng” cũng là cái tên mà hắn bị người ta gọi suốt đến năm mười hai tuổi. Hắn lúc nào cũng lăn lộn trong bùn đất, tìm kiếm thức ăn trong rác rưởi, có lúc cùng ăn cơm thừa canh cặn với ăn mày, có lúc tranh giành xương gãy với chó dữ răng nanh nhọn hoắt.
Sau mười ba tuổi, hắn học được công phu, quay lại giết hết tấn cả những kẻ gọi hắn là “Cẩu tạp chủng”, không cần biết là có ơn hay có oán, giết hết toàn bộ, không chừa một ai, từ đó về sau, hắn vươn mình biến đổi, trở thành “công tử”.
Nhưng một đoạn chìm nổi đó, hắn không thể nào quên nổi.
Lúc hắn nhỏ vừa bẩn thỉu vừa rách rưỡi, bò lê dưới đất, một vài khuê nữ đi qua, che mắt, kêu thốt, lui tránh, hoặc là chạy qua, dùng ánh mắt thương hại, chán ghét, đồng tình, nhìn hắn... Lúc đó hắn chỉ có một ý nguyện: Cưỡng gian tất cả đám thiếu nữ tự cho mình là thân kiêu ngọc quý này.
Cho đến khi lớn lên hắn vẫn nghĩ như vậy, mãi đến lúc hắn gặp một chuyện khác còn khắc sâu vào trong tâm trí hắn hơn.
Hiện tại trong đan điền hắn có một đám lửa thiêu đốt, thật muốn kéo thiếu nữ mặc áo lụa váy mỏng kia lại, xé nát y phục cô ta, lấy cô ta giải dục.
Nhưng hắn cũng biết thiếu nữ đó không dễ chọc. Trên giang hồ trong số các nữ tử vừa xinh đẹp vừa không dễ chọc, cô ta nhất định sẽ xếp trong ba vị trí đầu.
Thiếu nữ đó đương nhiên là Mộ Dung Tiểu Ý.
Mộ Dung Tiểu Ý đương nhiên không biết hắn đang nghĩ cái gì, nếu nhưng nàng biết, nàng sẽ có còn nghĩ thế này nữa hay không: Vị công tử nhìn như phong lưu nho nhã, siêu nhiên thế tục này chính là tổng quản Liễu Ngũ nổi tiếng tâm ngoan thủ lạt, tự tay sát hại anh trai nàng Mộ Dung Nhược Dung sao?
Mộ Dung Tiểu Ý khe khẽ nhướng mày xinh: Tại sao chẳng giống hình tượng mình nghĩ chút nào?
Lúc này Mộ Dung Thế Tình nói:
- Nhà Mộ Dung ta tới đây có chín người. Một người chết trong hoa viên, hai người trúng mai phục. Còn lại sáu người, lão phu, tiểu nữ, “Thiết đảm” Bộc thiếu hiệp, cùng với “Mộ Dung tam tiểu” tới bái tế anh linh Lý bang chủ Lý Trầm Chu.
Mộ Dung tam tiểu là Mộ Dung Tiểu Thiên, Mộ Dung Tiểu Diệp và Mộ Dung Tiểu Kiệt, thuộc dòng nhánh của Mộ Dung thế gia. Mộ Dung tam tiểu nam mi thanh, nữ mục tú, không những võ công cao mà người cũng tuấn tú, trong võ lâm cũng khá có danh tiếng. “Bộc thiếu hiệp” là Thiết đảm Đồ long Bộc Dương Bạch, người này tử nhỏ đã ở trong nhà họ Mộ Dung, lúc thiếu niên thanh danh đã không thua kém ai, bởi vì hắn thật sự giết chết một con “rồng.”
“Ngạo kiếm Cuồng long” Quỹ Quý.
Quỹ Quý chết, Bộc Dương Bạch có thể nói là danh chấn thiên hạ, trước mắt hắn là người có hy vọng nhất trong việc theo đuổi Mộ Dung Tiểu Ý.
Liễu Tùy Phong nhíu mày, không lên tiếng. Mộ Dung Thế Tình lại nói:
- Đương nhiên, ngươi cũng đã thấy, chúng ta từ xa tới đây, ngoài bái tế di thể Lý bang chủ ra, ngươi còn nên mời chúng ta ngồi xuống một chút..
Liễu Tùy Phong tùy tiện khoát tay, nói:
- Ở đây không có cái ghế nào khác, địa phương thì cũng rộng, ông tùy tiện mà ngồi.
Mộ Dung Thế Tình bật cười:
- Chỗ này có một cái ghế, tội gì phải ngồi chỗ khác.
Liễu Tùy Phong bình thản đáp:
- Cái ghế này không phải để ông ngồi.
Mộ Dung Thế Tình nhướng mày, cười hỏi:
- Chẳng lẽ là để ngươi ngồi?
Liễu Tùy Phong cũng khẽ nhíu mày, đáp:
- Không phải.
Mộ Dung Thế Tình nheo mắt nhìn hắn, hỏi:
- Vậy thì để ai ngồi?
Liễu Tùy Phong lắc đầu:
- Không ai ngồi cả.
Mộ Dung Thế Tình cười hỏi:
- Để ta ngồi một chút không được sao?
Liễu Tùy Phong lắc đầu:
- Bang chủ mới có thể ngồi xuống chiếc ghế này.
Mộ Dung Thế Tình lại cười, khóe mắt ông ta gợn lên nếp nhăn như đuôi cá, nói:
- Vậy thì đúng rồi, ta chính là muốn ngồi xuống cái ghế này.
- Ta còn biết cái ghế này, tay vịn bên trái có một cơ quan, có thể mở ra tất cả tư liệu của Quyền Lực bang, tay vịn bên phải có một tấm địa đồ, có thể tìm kiếm tất cả kho tàng của Quyền Lực bang. Sau lưng có danh sách khống chế toàn bộ nhân thủ trong bang từ trên xuống, chỗ ngồi là thơ văn ghi chép cùng võ công bí kíp của bản thân Lý bang chủ... Ngươi có thể nhường một chút, cho ta ngồi lên một lát không?
- Nếu có thể, đối diện chiếc ghế này có thể vĩnh viễn có ngươi.
- Nếu như không thể, ngươi cũng vĩnh viễn không nhìn thấy cái ghế này nữa.
Khi ông ta nói song, mi mắt khép lại, ánh mắt lộ qua khe hở lại giống như kiếm sắc chỉ thẳng vào mặt Liễu Tùy Phong, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Liễu Tùy Phong không trả lời.
Hắn chỉ lấy móng tay bật móng tay, búng pựt pựt hai phát.
Mộ Dung Thế Tình vẫn luôn mỉm cười, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Liễu Ngũ một lần. Ánh mắt ông ta giống như đang nhìn một con rắn độc ngẩng đầu, hơi thoáng lơi lỏng là sẽ dễ dàng bị nó cắn chết.
Lúc này, trên linh đường, sau linh đường cũng truyền tới hai tiếng “lách cách”, “lục cục”. Mộ Dung Thế Tình lại cười, nụ cười ông ta giống như một con cáo, một con cáo già thông minh, thân thiện mà khả ái.
- Ta biết rồi, ngươi đang gọi người.
- Ngươi đang gọi Đao vương và Thủy vương, hai người bọn chúng quanh năm canh giữ hai bên chiếc ghế này.
- Ngươi nhất định là đang gọi bọn chúng.
Mộ Dung Thế Tình cười đến thấu tận xương:
- Hiện tại Quyền Lực bang ngoài bọn chúng ra đã không còn ai để gọi nữa.
Liễu Tùy Phong phảng phất như không nhìn thấy nụ cười đầy ác ý của ông ta, chỉ thản nhiên nói:
- Bọn họ là đủ rồi.
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Thế Tình vụt biến mất.
Vừa rồi ông ta vẫn còn cười, nhưng nụ cười của ông ta cơ hồ nói không còn là lập tức không còn nữa.
Một chút ý cười cũng không có.
Nhìn ông ta có nụ cười và không có nụ cười thực như hai người khác nhau.
Mộ Dung Tiểu Ý bước lên một bước:
- Kẻ này để con xử lý là được.
... Xử lý?
Liễu Tùy Phong sắc mặt bình đạm như nước, nhưng trong lòng lửa bốc bừng bừng: Xử lý! Đây chẳng phải là những lời năm xưa khi hắn giống như một con chó nằm bò bên đường, bị người ta tưởng lầm là thằng ăn trộm, từng nghe sao?
..... Nhưng ông chủ cửa hàng đó về sau bị hắn loạn đao phân thây, bà chủ cửa hàng đó cũng bị hắn ép cho phát điên, cả người trần truồng la hét chạy giữa phố.
... Bà ta cả đời không làm người được nữa.
Liễu Tùy Phong dùng tay phải nắm lấy tay trái, tay trái hắn đang run. Nhưng hiện tại hắn không thể run, hễ run là sẽ để đối phương nhìn ra được. Nhìn ra được là phải chết. Nhưng hắn không thể nhớ tới những chuyện đó, nhớ tới cảnh người phụ nữ đó cởi hết quần áo chạy ra người đường, hắn lại không tự chủ được mà phát run. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng gào thét: Triệu tỷ, Triệu tỷ... Chỉ có khi kêu gọi cái tên ấy, hắn mới có thể không run rẩy.
Nhưng hành động đó trong mắt Mộ Dung Tiểu Ý lại là sỉ nhục cực lớn.
Dung mạo nàng quyến rũ, chưa từng có nam tử nào dám ở trước mặt nàng mà nhắm mắt lại.
... Cho dù tận mắt nhìn mũi kiếm đâm tới cũng thà trơ mắt ra nhìn nàng thì chết mới cam lòng.
Nàng thật muốn móc mắt kẻ này ra.
Có điều tuy nàng tức giận nhưng lại không tàn nhẫn như vậy.
Lần trước nàng giết một tên đại đạo hái hoa, ghê tởm đến tận ba, bốn ngày, sau đó cũng chẳng muốn giết người nữa.
Tuy nàng không tàn nhẫn nhưng nàng lại rất tự tin.
Bởi vì nàng tin chắc mình có bản lĩnh cao như thế.
Lúc này trong linh đường lại xuất hiện hai người, trên mặt người áo xanh có sát khí nhàn nhạt, hắn cúi người nhìn Liễu Tùy Phong nói:
- Tổng quản, cô ả này để tôi lo liệu.
Liễu Tùy Phong khẽ gật đầu, Mộ Dung Tiểu Ý tức đến mặt phấn đỏ bừng, cắn răng, đang định xuất thủ, ba người đã phóng ra, nói:
- Chị Tiểu Ý, chúng tôi đến lược trận.
Người nói chính là Mộ Dung Tiểu Kiệt, hắn với câu “chị Tiểu Ý” này tựa hồ cũng có “Túy ông chi ý”, muốn bước ra làm người hộ hoa, giành lấy sự cảm kích của Mộ Dung Tiểu Ý, nhưng lời còn chưa nói hết đã thấy một mảng đao quang ập thẳng tới trước mặt.
Hắn vội vàng nhảy tránh, ánh đao đuổi sát phía sau. Hắn tránh qua một tầng đao quang, lại thấy vài tầng đao quang, tránh qua vài tầng đao quang, lại thấy ngàn vạn đao quang.
Đây gọi là “Đao ảnh như sơn”, thanh đao của Đao vương chính là “Như Sơn bảo đao.”
Mộ Dung Tiểu Kiệt mất sạch tiên cơ, mắt thấy không qua ba đao sẽ phải bỏ mạng dưới đao Triệu Thu Tức. Mộ Dung Tiểu Diệp, Mộ Dung Tiểu Thiên thủ túc tình thâm, vội vàng xông tới hỗ trợ, chẳng ngờ người còn chưa tới, hai luồng nước đã quấn thẳng tới chỗ hai người.
Hai người vội vàng tránh né, giao đấu, bấy giờ mới biết đó không phải là nước mà là tay áo. Thủy vương hai ống tay áo bay múa, khóa chặt hai người, khiến họ không cách nào tới cứu Mộ Dung Tiểu Kiệt.
Đúng lúc này, chợt nghe “keng” một tiếng, hoa lửa bắn tung, Như Sơn bảo đao của Triệu Thu Tức bị một thanh đại đao khác chặn lại!
Đao này đen tuyền như mực nhưng lại sắc bén vô cùng, Như Sơn bảo đao vừa mới giao phong đã mẻ ra một miếng bằng hạt gạo.
Triệu Thu Tức thu đao lùi lại, quát:
- Đao tốt.
Bộc Dương Bạch cười lạnh, nói:
- Thanh đao này của ta là Vạn đao chi vương đao.
Triệu Thu Tức cũng hừ lạnh:
- Bản thân ta là đao trung chi vương.
Bộc Dương Bạch hét lớn:
- Xem đao!
Kim đao đại mã, ba đao liên hoàn, Triệu Thu Tức đao thế điêu toản, liên tiếp đỡ ba đao, cũng đổi ba thanh đáo, ba thanh đao đó cũng đều bị chấn mẻ.
Bộc Dương Bạch chém ra ba đao, đang định đổi một hơi khí thì một luồng đao khí sắc bén đến cực độ đã ép tới, hắn cố sức tránh né, ngực phải đã bị đối phương chém ra một đường dài nửa thước, máu tươi tuôn ra như suối. Hắn định thần nhìn lại, chỉ thấy trên tay trái Đao vương có một tầng sánh vàng mờ nhạt, giống như đao khí, hắn vô cùng kinh ngạc, kêu lên thất thanh:
- Thủ đao!
Triệu Thu Tức sắc mặt trang nghiêm, gật đầu nói:
- Ngươi có Vạn đao chi vương đao, ta lại là Đao vương chân chính.
Tay áo trái Cúc Tú Sơn như sóng cuộn Trường Giang, tay áo phải như thác nước ào ạt, thủy chung vẫn quấn lấy hai cao thủ nhà Mộ Dung. Cùng lúc ấy, một bóng người lóe lên, một thân người thon thả tung ra hai ánh lụa dài, quất thẳng vào mặt Thủy vương.
Cúc Tú Sơn giật mình cả kinh, biết lợi hại, lấy hai ống tay áo trải rộng đẩy ra, lập tức bốn phương tràn ngập bóng áo, như gió nghênh cánh bướm, mây đón chim chuyền, vô cùng đẹp mắt. Đấu được mười bảy, mười tám chiêu, tay áo hai người giao nhau, quấn vòng lại một chỗ, cùng vận sức kéo mạnh, công lực hai bên triệt tiêu lẫn nhau, không kéo động được đối phương chút nào.
Nhưng sắc mặt cả hai người đều khẽ biến.
Trong lòng Cúc Tú Sơn vô kinh ngạc, Mộ Dung Tiểu Ý tuổi vẫn còn trẻ, tụ công đã linh hoạt như vậy, hơn nữa còn dùng nhu kình khéo léo, hóa giải đại lực của mình. Trong lòng Mộ Dung Tiểu Ý cũng thầm chấn kinh, Thủy vương chỉ là một trong Bát đại Thiên vương của Quyền Lực bang mà đã có công lực như thế rồi, không ngờ có thể sử ra lực mạnh vô song như nước chảy, khiến mình không thể kéo động, lại càng không cách nào mượn lực trả lực.
Hai người đang giằng co khó phân thì bên phía Đao vương đã chiếm được tiên cơ, bỗng có bóng người nhoáng lên. Triệu Thu Tức đấu với người đó sáu chiêu, bị chấn đến hổ khẩu tê dại, Cúc Tú Sơn cũng cảm thấy một luồng lực cực mạnh, đẩy bay tay áo mình và Mộ Dung Tiểu Ý. Hai ống tay áo người đó bay vùn vụt, Cúc Tú Sơn tiếp được năm sáu chiêu liền cảm thấy trời đất xoay tròn, đứng tấn không vững, vội xoay người mười bảy, mười tám vòng tán lực đi, thiếu chút nữa thì trượt chân ngã nhào!
Triệu Thu Tức bấy giờ mới kêu lên kinh hãi:
- Thủ đao!
Hóa ra đối phương dùng chính Thủ đao để phá Thủ đao của hắn. Cúc Tú Sơn bên kia cũng hô lên:
- Thủy tụ!
Đối phương cũng dùng công phu Thủy tụ để phá Thủy tụ của y. Đối phương đó chỉ là một người, định thần nhìn lại chính là đương kim gia chủ Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Thế Tình.
Mộ Dung Thế Tình ra tay, dùng tụ tiêu tụ, lấy đao phá đao, chính tuyệt kỹ “lấy đạo của người, trả lại cho người” của họ Mộ Dung đệ nhất thế gia Giang Nam, trong chớp mắt đã đánh bại hai Thiên vương của Quyền Lực bang!
Mộ Dung Thế Tình thu tay chắp sau lưng, Thủy vương và Đao vương đưa mắt nhìn nhau, mặt lợt như đất. Mộ Dung Thế Tình thản nhiên nói:
- Các ngươi đừng vội, muốn ngăn cản ta cũng phải xem thử ý tứ Liễu công tử tổng quảng của các ngươi đã.
Triệu Thu Tức cùng Cúc Tú Sơn nhìn lại, chỉ thấy Liễu Tùy Phong nhíu mày, ngón trỏ đặt ngang trên môi, bốn ngón còn lại đỡ dưới cằm, không những không có ý ra tay mà còn không thấy có ý kích động hay tức giận gì cả.
Ánh mắt Triệu Thu Tức bấy giờ mới thật sự co rút lại, run giọng nói:
- Ngài... Ngũ công tử.... ngài....
Cúc Tú Sơn ngập ngừng:
- Liễu tổng quàn, bang chủ lúc sinh tiền, đãi ngài không bạc...
Mộ Dung Thế Tình mặt đầy ý cười nhìn Liễu Tùy Phong, ngắt lời:
- Vậy các ngươi có điều không biết rồi. Lúc trước bên cạnh Lý Trầm Chu còn có “Lão Thủy vương” Công Cộng Công, “Lão Nhân vương” Quan Cổ Thư, sau bọn họ một người thoái ẩn giang hồ, một người ở xa ngoài tái ngoại, bọn họ làm sao vậy? Chính là vì chỉ nghe lệnh bang chủ, không nghe lời tổng quản...
Mộ Dung Thế Tình cười khà khà:
- Vậy mà bang chủ các ngươi lại vô cùng tin tưởng tổng quản lão ngũ, liền lưu đày một người đi, người còn lại thấy tình thế không ổn cũng thoái ẩn giang hồ, muốn cầu toàn thân... Lúc đó mới đến lượt Cúc lão đệ các hạ, cùng Nam Hải Đặng Ngọc Bình lên nhận chức...
Nụ cười Mộ Dung Thế Tình giống như cá quẫy, tuy mỉa mai nhưng lại khiến người ta dễ sinh hảo cảm. Ông ta tiếp tục nói, dư quang nơi khóe mắt khẽ liếc mũi chân hơi nhích lên của mình.
- Càng huống hồ... Ta chỉ muốn ngồi xuống cái ghế đó thôi, đối với di hài bang chủ các ngươi... Thật sự không có chút bất kính nào, các ngươi sao phải khổ mà cạn nghĩ như vậy?
Đao vương Triệu Thu Tức và Thủy vương Cúc Tú Sơn mặt xám như tro tàn, thần sắc suy sụp, Liễu Tùy Phong lấy ngón trỏ khẽ xoa nhân trung, giống như không hề nghe thấy lời Mộ Dung Thế Tình nói chút nào.
Chợt nghe một giọng nói vang lên:
- Ta không cần chỗ ngồi, ta chỉ cần đâm một đao vào tim người đang nằm trong quan tài kia. Một đao là đủ rồi.
Lúc này lại có mười người tiến vào.
Trong mười người này, chín người bước vào làm đại sảnh to lớn tràn ngập sát khí.
Chín người này bước vào, liền giống như cả một đội quân tiến vào.
Hơn nữa còn là một đội quân trấn giữ biên cương, quanh năm chinh chiến, giết người nhiều vô số kể.
Trong chín người này, chỉ có một người không có sát khí.
Người này miệng mang nụ cười, tuổi trẻ nhất, dáng vẻ cũng trẻ nhất.
Người này đi cuối cùng, đến khi hắn tiến vào trong đại sảnh, Liễu Ngũ mới khẽ nhíu mày.
Người này chẳng có một loại khí gì cả, ngược lại mang theo chút hòa khí.
Chín người bước vào đều không có ai lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ họ hình như đang đợi người.
Chờ một người thực sự có thể thay họ nói chuyện.
Quả nhiên thanh âm ban đầu lại vang lên, vẫn từ ngoài hoa viên truyền vào:
- Chúng ta mười người tới, mười người đều đến đủ.
Lời vừa nói hết, người đã bước vào trong.
Hoa viên rất rộng, khinh công người này thực sự cao đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
... Càng đáng sợ hơn là, từ lúc Quyền Lực bang có “hoa viên” đến nay, không phải là chưa từng có ai xâm nhập vào, chỉ là chưa bao giờ có mười người tiến vào mà cả mười người đều sống sờ sờ bước qua.
Mộ Dung Thế Tình lại cười khà khà, nói:
- Mặc đại hiệp gần trong gang tấc, nói chuyện lại có thể xa tận chân trời, nội công “Đường xa vạn dặm, bắt đầu từ dưới chân” quả là đã tu luyện tới cảnh giới tiền nhân hiếm có.
Mặc Dạ Vũ cười lạnh, khóe mắt liếc nhìn vỏ đao đen kịt bên hông, bình thản đáp:
- Có điều tuyệt kỹ thành danh của ta lại là đao. Đao pháp “Ngàn vạn đầu người, chém dưới tay ta.”
Mộ Dung Thế Tình dựng ngón cái, cười lớn:
- Hay! Hay! Cá và tay gấu khó mà được cả đôi, ta muốn ghế, ngài muốn quan tài, chúng ta đều có mục tiêu riêng, cùng đều mong ai cũng có phần, nước sông không phạm nước giếng, không chặn tài lộ của người khác.
Mặc Dạ Vũ cười lạnh, nắm chặt đao của mình, ánh mắt giống như điện chớp, lạnh lùng tàn độc nhìn Liễu Ngũ, nói:
- Ngươi muốn giúp ta mở quan tài ra, xem xem Lý Trầm Chu chết thật hay là giả chết, hay là để ta một đao chém quan tài thành hai mảnh?
Chợt nghe có người vỗ tay, cười nói:
- Nghe các vị nói ta thấy thật khó xử, nếu như ta ghế ngồi cũng muốn, quan tài cũng muốn, không biết là... Không biết là sẽ có đắc tội chư vị hay không?
Mộ Dung Thế Tình, Mặc Dạ Vũ, Liễu Tùy Phong đều có chút chấn động, nhưng Mộ Dung Thế Tình khôi phục nhanh nhất, ông ta thở dài:
- Xem ra Lý Trầm Chu vừa chết, loại người nào cũng tới cả.
Liễu Ngũ Nghe những lời này, trên mặt bỗng tuôn hai dòng nước mắt.
Có ba người bước vào, một người áo xanh mũ cỏ, một người già nua hết mức, một thanh niên dáng vẻ lười nhác. Người nói chuyện chính là thanh niên, hắn mặc một tấm trường bào màu trắng, trên trường bào đầy vết cáu bẩn.
Mộ Dung Thế Tình nhắm mắt than:
- Đến cả Đường thập lục thiếu cũng tới rồi. Lý Trầm Chu vừa chết, Quyền Lực bang liền thành mồi ngon.
Liễu Tùy Phong nghe câu này, đột nhiên siết chặt nắm tay.
Đường Quân Thu cười nhạt:
- Bây giờ ngoại trừ Chu đại thiên vương... Có vẻ những người cần tới đều đã tới rồi.
Mộ Dung Tiểu Ý lạnh lẽo nói:
- Muốn động thủ cũng nên động thủ rồi.
Đường thập lục thiếu bỗng buông một câu:
- Chỉ không biết Lý Trầm Chu chết thật hay là chết giả.
Trong mắt Mặc Dạ Vũ bỗng lóe lên hai luồng sáng lạnh, bàn tay nắm chặt chuôi đao màu đen lại siết mạnh thêm một chút, gân xanh nổi vằn.
Đường thập lúc thiếu Đường Tống lại bỏ thêm một câu:
- Nếu như y chưa chết thì sẽ có thể như trước, vừa xuất quyền đã đánh chết hiền đệ Mặc Quyết Tuyệt của Mặc đại hiệp, vậy không phải chúng ta mới là con mồi sao?
Người trên giang hồ điều biết, em ruột Mặc gia Mặc Dạ Vũ, “Nhất khứ vô hoàn” Mặc Quyết Tuyệt chết dưới tay bang chủ Quyền Lực bang Lý Trầm Chu. Khi Đường Tống nói xong câu này, Mặc Dạ Vũ đã bắt đầu cất bước.
Một khi ông ta đã bước đi, không có một sức mạnh nào có thể ngăn cản được quyết tâm của ông ta. Ông ta nắm đao bên hông, tiến lên phía trước, tiến lên phía trước.
Mộ Dung Thế Tình bình thản nói:
- Lý bang chủ, ta chỉ cần ghế ngồi của ngài, ngài không oán được ta... Huynh đệ tốt Liễu Tùy Phong của ngài là người thông mình, huống hồ, ghế trong thiên hạ vẫn còn nhiều, không chỉ có một chiếc này, hắn không cần phải tranh với ta... Triệu Sư Dung mê luyến Tiêu Thu Thủy, sẽ không trở về nữa... Lý bang chủ, ngài đã chết rồi, chém thêm một đao thì có làm sao, cũng chẳng làm ảnh hưởng tới toàn cục, thủ hạ của ngài cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên không cần phải xen vào việc của người khác...
Ông ta cố ý nói cho mọi người nghe, mục đích là muốn những người còn lại của Quyền Lực bang đừng có nhúng tay vào.
Lúc này Mặc Dạ Vũ đã tới gần quan tài.
Ba mươi bước.
Ông ta thẳng lưng bước tới.
Chậm, nhưng vững chắc.
Sát khí của chín người kia ccùng vụt biến mất.
Sát khí chỉ còn lại trên một mình ông ta.
Hơn nữa còn mạnh hơn gấp mười lần.
Hai mươi bước.
Hơn trăm ngọn nến trắng trước linh đường bị một luồng khí vô hình ép xuống, lưỡi lửa cúi rạp, chớp tắt liên tục.
Mặc Dạ Vũ lại không chút biểu tình.
Ánh nến lập lòe bất định, chiếu lên khuôn mặt đầy vết sẹo của ông ta, giống như trăm ngàn con rết đang ngọ nguậy, cắn xé.
Ông ta muốn một đao bổ vỡ quan tài.
Ông ta muốn một đao chém đôi người trong quan tài thành hai mảnh.
Không cần biết người trong quan tài là người sống hay người chết.
Đại sảnh yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng một chiếc kim rơi, phảng phất như trong quan tài có tiếng tim đập của một cương thê, mọi người đang nghiêng tai lắng nghe vậy.
Nhưng mọi người đều không nghe thấy tiếng tim đậm, ngay cả tiếng hô hấp cũng không có.
Sát khí của Mặc Dạ Vũ đã biến mất.
Sát khí đều tập trung trên tay ông ta.
Cánh tay nổi đầy gân xanh.
Tay ông ta, chính là sức mạnh.
Sức mạnh khổng lồ phá hủy tất cả.
Mười bước.
Khoảng cách chỉ còn lại mười bước.
Mặc Dạ Vũ đi thẳng một đường, phảng phất như vĩnh viễn không quay đầu.
Mọi người chỉ trông thấy bóng lưng ông ta, đều không nhớ ra nổi khuôn mặt ban đầu của ông ta nữa.
Nhớ không ra khuôn mặt ông ta, khuôn mặt trong tưởng tượng còn đáng sợ hơn sự thật.
Ông ta muốn chém nát người trong quan tài, bởi vì người trong quan tài từng đánh nát mặt em trai ông ta, em trai duy nhất của ông ta.
Lý Trầm Chu không hề giết hắn, nhưng mặt hắn đã thành nỗi nhục nhã của nhà họ Mặc.
Con cháu họ Mặc chỉ có chết, không có nhục nhã, cũng không thể bị sỉ nhục.
Bóng áo choàng đen to lớn của Mặc Dạ Vũ giữa màn đêm trông giống như một con đại bàng khổng lồ.
Sát khí trên người ông ta đã biến mất.
Trên tay ông ta cũng không có sát khí.
Sát khí của ông ta đã di chuyển vào trong đao.
Ông ta tự tin, một đao này của mình chém xuống có thể phá nát tất cả.
Hơn nữa cho dù đao của ông ta không rút ra, ông ta cũng đã thắng rồi.
Chỉ mình ông ta mới biết, đã thắng ở đâu và tại sao.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện