[Dịch] Tịch Mịch Cao Thủ [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 5 : Anh hùng không tịch mịch (phần 3)
Người đăng: 有希長門
.
Chỉ thấy Nhạc Vân trầm tư một thoáng, nói:
- Những lời tiền bối nói, chữ chữ đều là vàng ngọc, khiến người ta bừng tỉnh.
Nhạc Vân khẽ cười khổ, nói tiếp:
- Chỉ là…
Yến Cuồng Đồ trừng mắt hỏi:
- Chỉ là làm sao?
Nhạc Vân đáp:
- Chỉ là gia phụ thường nói với ta: “Làm việc không kể thành bại, chỉ cầu tâm an.” Lúc này quốc gia khói lửa, lòng người ly tán, gia phụ biết rõ lần này đi chắc chắn phải chết nhưng thế buộc phải làm, tránh làm người dẫn đầu, phản nghịch đế chỉ tức nhất hô bá ứng, tạo thành thanh thế, với nước với dân tuyệt không được lợi gì!
Yến Cuồng Đồ giậm chân:
- Ai da, đương kim hoàng đế ngu độn, không lo chuyện khôi phục, Tần Cối lại muốn hại cả nhà người đó! Có câu rằng, “Đại trượng phu nguyệt chết nơi chiến trường, không hủy trong tay nịnh tặc!” Nhạc tướng quân anh danh một đời, ngươi cũng trung thành cảnh cảnh, tự đâm đầu vào lưới như vậy thực là không đáng!
Nhạc Vân mỉm cười nói:
- Nếu trung thần chết mà có thể giúp thiên hạ yên, vạn thế bình thì chết cũng cũng chẳng có gì đáng sợ!
Yến Cuồng Đồ vò đầu bứt tai, nóng nảy nói:
- Sao lại cứng đầu cứng cổ thể này chứ! Các ngươi vì quốc gia dân tộc mưu đại sự hay là thay hoàng đế Tống triều Triệu gia giữ thiên hạ! Hoàng đế không tốt! Cần đổi thì đổi, cần lật thì lật, có gì mà to tát đâu!
Tiêu Thu Thủy cũng không nhịn được mà xen vào:
- Chết có cái nhẹ tựa lông hồng, có cái nặng như núi Thái. Nhạc thiếu tướng quân, lệnh tôn đại nhân công sánh nhật nguyệt, trạch bị thương sinh, nếu bị gian tướng hãm hại thì bình dân thiên hạ còn ai có thể giúp họ kêu oan? Vó sắt quân Kim chà đạp Trung Nguyên, còn ai vì giang sơn đại tống mà chiến đấu phản công? Nhạc tướng quân nếu có điều gì bất hạnh, thử hỏi dưới quyền gian tướng trong thiên hạ còn có ai đứng lên giành lại non sông ta? Thiếu tướng quân, lệnh tôn chết đi cũng chẳng khác nào cái chết của hàng ngàn hàng vạn bách tính trong thiên hạ vây, mong thiếu tướng quân suy nghĩ lại!
Nhạc Vân ngửa mặt lên trời thở dài:
- Hai vị đại hiệp nói rất có lý, thực không dám giấu, những gì tại hạ nghĩ trong lòng với các vị cũng không hẹn mà gặp. Đại trượng phu sinh ra trên đời chỉ cầu không thẹn với trời đất, không thẹn với lòng mình, còn chuyện có thành ác danh hay không ta cũng chẳng để ý lắm... Tại hạ từng khuyên can phụ thân như vậy, chỉ là phụ thân đại nhân vô cùng kiên trì hai chữ “trung nghĩa”, tại hạ khuyên mãi không được, có lần còn thiếu chút nữa bị xử chém đương trường...
Yến Cuồng Đồ vò đầu chửi:
- Nhạc tướng quân sao lại cổ hủ cố chấp như thế!
Nhạc Vân vụt biến sắc, nói:
- Tiền bối xin tự trọng, nếu còn sỉ nhục gia phụ thì tại hạ chỉ còn biết to gan đắc tội.
Yến Cuồng Đồ đã bâo giờ bị người ta quát mắt như vậy, cũng sắc mặt khẽ biến. Tiêu Thu Thủy sợ nảy sinh xung đột, vội vàng chuyển hướng đề tài:
- Lệnh tôn Nhạc Phi tướng quân trung dũng song toàn, nghĩa bạc vân thiên, chỉ là nơi miếu đường đều nằm trong tay Tần tướng, trung thành với triều đình chẳng qua chỉ là “ngu trung” mà thôi.
Nhạc Vân cười nói:
- Vị huynh đài này nói rất có lý, tuy nhiên cũng hơi quá lo lắng. Tần tướng tuy nắm đại quyền nhưng hoàng đế lão gia còn ban cho gia phụ mười lăm đạo ngự trát, các tướng Hàn, Lưu, Trương còn đang nắm trọng binh, nghĩ Tần Cối cũng không dám làm gì cha!
Yến Cuồng Đồ cười lạnh:
- Không dám làm gì cha ngươi?
Đoạn đưa tay chỉ vào thi thể dưới đất, nói:
- Nhìn đi! Đó là cựu bộ của cha ngươi, vì ngăn cản Tần lão tặc phái người phục giết các ngươi mà hi sinh đó!
Nhạc Vân quỳ xuống, hướng thi thể anh em họ Luyện lạy bốn lạy, tiếp đó quay sang Yến Cuồng Đồ, chậm rãi nói:
- Ý tốt của tiền bối tại hạ xin tâm lĩnh. Tại hạ tự sẽ vì gia phụ trừ bỏ chướng ngại trên đường, cũng dốc lòng bảo vệ phụ thân an toàn.
Yến Cuồng Đồ tức quá hóa cười:
- Bằng mấy món công phu mèo ba chân của các ngươi cũng bảo hộ được ư!
Nhạc Vân bình tĩnh đáp:
- Vừa rồi tiền bối và vị huynh đài này gặp nguy vẫn là nhờ tại hạ hóa giải.
Yến Cuồng Đồ vốn sắp bùng giận nhưng thấy dưới ánh trăng, vẻ mặt Nhạc Vân không chút nào sợ hãi, ông ta khẽ đổi ý niệm, chợt rút trong lòng ra một vật, quát lớn:
- Xem đây là cái gì!
Nhạc Vân giật mình lùi lại ba bước, sắc mặt đại biến, run giọng nói:
- Là Thiên hạ Anh hùng lệnh của cha.
Yến Cuồng Đồ hung hăng nói:
- Nếu đã biết là lệnh bài cha ngươi dùng để triệu hồi anh hùng thiên hạ, ngươi đường đường cũng là một trang hảo hán, còn không nghe lệnh!
Nhạc Vân quỳ một chân xuống, ngập ngừng nói:
- Tiền bối cầm lệnh bài trong tay, tại hạ tuyệt không dám chống lệnh, chỉ là... Chỉ là lệnh bài này vốn gia phụ trước khi xuất chinh sợ rằng lão nãi nãi ở nhà bị gian tướng hãm hại, cầm lệnh bài có thể triệu anh hùng thiên hạ tới hỗ trợ, không biết tại sao lại đến tay tiền bối?
Yến Cuồng Đồ lại ngẩn ra, đáp:
- Lệnh bài này là ta lấy từ tay tiểu huynh đệ này, chi tiết ra sao thì không rõ. Ta chỉ biết Thiên hạ Anh hùng lệnh của Nhạc tướng quân có thể khiến anh hùng thiên hạ dâng đầu lâu, tưới máu nóng mà không oán thán, ngày trước từng tại Tung Sơn cắt máu ăn thề, tuân phục lệnh này... Ê, ngươi lấy nó từ đâu ra đấy!
Yến Cuồng Đồ nghiêng đầu hỏi Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Vãn bối cũng không rõ lắm, Nhạc thái phu nhân về sau đích xác là bị bức hại, theo vãn bối suy đoán thì có tổng cộng hai thế lực.
Tiêu Thu Thủy vô cùng thông minh, chỉ thoáng suy nghĩ đã hiểu ra nguyên do, vừa nghĩ vừa tháo mở vấn đề vừa nói:
- Đám Tần Cối dù sao cũng không dám công khai bức hại, liền vận dụng thế lực của Chu đại thiên vương, chặn đường bắt giết; vừa đúng lúc Quyền Lực bang muốn đoạt lấy Thiên hạ Anh hùng lệnh, mượn lệnh bài này khiến Nhạc tướng quân và anh hùng thiên hạ quy tâm, lật đổ triều đình hủ bại, tranh bá thiên hạ, cũng phái người tới tranh đoạt.
Tiêu Thu Thủy nói tới đây, khẽ thở dài một tiếng. Càng nghĩ hắn trong lòng hắn càng thấy rõ ràng:
- Chu đại thiên vương thấy Quyền Lực bang đã phát động bèn khoanh tay đứng nhìn, ý làm ngư ông đắc lợi. Mà trong số thuộc hạ của Lý Trầm Chu cũng có thứ bại hoại, “Cửu thiên thập địa, Thập cửu nhân ma” y phái đi nhân phẩm cao thấp khác biệt, dù là trong Bát đại Thiên vương cũng có nội gián, lại thêm anh hùng hào kiệt bảo hộ thái phu nhân sao có thể để yên, đấu đá lẫn nhau... Cuối cùng vẫn để Chu đại thiên vương chiếm hết lợi thế.
Yến Cuồng Đồ cười lạnh:
- Điều Quyền Lực bang muốn chính là điều ta nghĩ, Nhạc tướng quân có gì phải bán mạng cho cái triều đình tàn tạ này? Trên giang hồ còn bao nhiêu hán tử nhiệt huyết! Đáng tiếc... Đáng tiếc tên ngốc Lý Trầm Chu này quá ngu, tự nhiên lại để Chu đại thiên nắm được cơ hội này!
Nhạc Vân thì lại hỏi:
- Chuyện đó... Vị huynh đài này... Sao lại biết được?
Nhạc Vân tuy còn trẻ nhưng đã có chút phong cách của cha, anh minh tinh tế, tỉ mỉ thấu đáo.
Tiêu Thu Thủy rơi lệ nói:
- Ta biết những chuyện đó bởi vì ta chính là Tiêu Thu Thủy.
Nhạc Vân động dung hỏi:
- Là người quật khởi võ lâm mấy năm gần đây, đại náo Chu đại thiên vương, ác đấu Quyền Lực bang, lão đại ca Thần Châu kết nghĩa... Tiêu trong tiêu sát, Thu trong thu thiên, Thủy trong lưu thủy... Tiêu Thu Thủy?
Tiêu Thu Thủy cười khổ đáp:
- Nhạc huynh nói vậy thực làm ta xấu hổ, những chuyện đó đều là cậy mạnh tư đấu, sao bằng được Nhạc huynh cứu nước vì dân, đại hiệp đại nghĩa.
Nhạc Vân chưa hết chấn động, nói:
- Tiêu huynh xuất thân nghe nói là từ nhà họ Tiêu Hoán Hoa?
Nhạc Vân tuy thường xuyên ở trong quân nhưng cũng đã nghe tới thảm biến của gia đình, may được nhà họ Tiêu Hoán Hoa liều mạng triệu tập anh hào thiên hạ khổ sở chống đỡ, chỉ là cuối cùng vẫn không tránh khỏi nhà mất người tan, thái phu nhân cũng không có tin tức gì.
Tiêu Thu Thủy thở dài:
- Chính thị.
Nhạc Vân nghiêm mặt nói:
- Tiêu huynh vì gia đình ta mà cả nhà gặp họa, ơn đồng nhật nguyệt, xin nhận của tại hạ một lạy.
Nhạc Vân liền muốn quỳ xuống, Tiêu Thu Thủy khổ không cử động được, vội nói:
- Nhạc thiếu tướng quân, huynh không thể làm thế, không thể... Chuyện này vạn vạn lần không thể, ta, ta không nhận nổi...
Nhạc Vân đáp:
- Cả nhà Tiêu huynh vì bị chúng ta liên lụy mới đến nỗi như thế... Nhạc mỗ thực trăm lạy cũng khó biểu đạt tấm lòng.
Lúc này công lực Yến Cuồng Đồ đã khôi phục thêm rất nhiều, đưa chưởng đè ngực, từ xa đẩy lên, Nhạc Vân lập tức không quỳ xuống được. Yến Cuồng Đồ nói:
- Huynh đệ ta không muốn ngươi quỳ, ngươi bớt chuyện lại đi.
Nhạc Vân chỉ cảm thấy một luồng lực đạo vô hình mà cực kỳ mạnh mẽ, vững vàng giữ chặt lấy mình, không cần biết là vận lực thế nào cũng chẳng thể khiến đầu gối khom lại một chút, trong lòng hiểu ra vị lão nhân như nộ sư này võ công sâu không thể lường, bèn nói:
- Vậy thì Thiên hạ Anh hùng lệnh trong tay tiền bối...
Yến Cuồng Đồ sốt ruột đáp:
- Ta nói rồi, ta không biết, ta đoạt từ tay vị tiểu huynh đệ này.
Nhạc Vân nói:
- Lệnh bài này vốn là cha giao cho bà nội, mong gia đình có thể được anh hùng thiên hạ bảo hộ, chỉ không biết...
Tiêu Thu Thủy ảm đạm đáp:
- Kỳ thực cho dù không có lệnh hài này, chuyện của Nhạc tướng quân há không phải là chuyện của mọi người! Dù thế nào cũng phải thề chết bảo vệ. Quyền Lực bang cũng chỉ là uy hiếp, không phải muốn hạ độc thủ với thái phu nhân, có điều lúc đó chúng ta không biết, hai đạo hắc bạch giao tranh, ngược lại để Chu đại thiên vương đắc thủ. Khi ta trở về Hoán Hoa đã không còn ai nữa, nghe nói Chu đại thiên vương giết mất song thân... Lại bắt thái phu nhân tới thủy trại Trường Giang... Gia phụ đã dự tính trước, giấu Thiên hạ Anh hùng lệnh tại Kiếm lư, trùng hợp để ta tìm thấy... Về sau trong trận ở dốc Trường Bản, Chu Thuận Thủy thấy ta đưa Thiên hạ Anh hùng lệnh ra liền muốn cướp lấy, kết quả để Yến tiền bối đoạt đi...
Nhạc Vân lại giật mình chấn động, thất thanh hỏi:
- Tiền bối họ Yến?
Yến Cuồng Đồ đáp:
- Ta chính là tên Yến Cuồng Đồ đó.
Nhạc Vân cung kính nói:
- Hóa ra là Yến tiền bối. Gia phụ từng nhắc tới ngài, nói ngài là một bậc hảo hán trên giang hồ, làm việc không câu nệ thế tục, không bị quyền lực phú quý thế gian khống chế.
Ánh mắt Yến Cuồng Đồ sáng lên, rung rẩy nói:
- Hắn, hắn nhắc đến ta...
Nhạ Vân tiếp tục kể:
- Cha còn nói, trong võ lâm hiện nay võ công của Yến tiên sinh có thể nói là số một số hai, đáng tiếc...
Yến Cuồng Đồ nôn nóng muốn nghe tiếp, hỏi:
- Đáng tiếc cái gì?
Nhạc Vân đáp:
- Đáng tiếc chính là quá không chịu câu thúc, tốt xấu vô thường, thị phi đều bằng một tâm niệm, tùy ý làm việc, thế nên tạo phúc cho thế gian thì ít, giết chóc lại nhiều. Như vậy rất không ổn.
Yến Cuồng Đồ trầm mặc một lúc, dưới ánh trăng mái đầu vẫn luôn vươn cao ngạo nghễ giờ hạ thấp xuống, nói:
- Nhạc tướng quân nói rất đúng.
Chợt lại ngẩng đầu, lẫm liệt nói:
- Ta còn cần phải hoàn thành mấy việc, không để ý tới chuyện giang hồ nữa! Đây là chuyện thứ nhất.
Ông vừa nói vưa giơ lệnh bài lên:
- Ta muốn lấy Thiên hạ Anh hùng lệnh cha ngươi phát ra để ngăn cản cha ngươi về phục mệnh, cũng tức là không cho phép Nhạc tướng quân quay về chịu chết!
Nhạc Vân thở dài:
- Ý tốt của Yến tiền bối tại hạ xin tâm lĩnh. Tại hạ cũng từng khuyên phụ thân nhưng đều vô hiệu... Nếu Yến tiền bối lấy Thiên hạ Anh hùng lệnh ra ép gia phụ thì vô cùng không ổn... Không bằng, không bằng Yến tiền bối hãy thu lệnh bài lại trước, để tại hạ tìm cách khuyên ngăn phụ thân, nếu vẫn không có tác dụng thì Yến tiền bối sẽ định đoạt sau... Như vậy có được không?
Yến Cuồng Đồ nhất thời cũng tâm ý khó quyết. Cả đời ông ta làm việc đều tùy theo ý thíc, không sợ hãi gì, nhưng nghĩ đến chuyện dùng Thiên hạ Anh hùng lệnh uy hiếp Nhạc Phi, tuy là muốn tốt cho đối phương nhưng chung quy vẫn cảm thấy không ổn, rất không muốn rơi vào tình cảnh tréo ngoe như thế. Chỉ nghe Nhạc Vân lại nói, ngữ khí vô cùng thành khẩn:
- Gia phụ phát Thiên hạ Anh hùng lệnh có ý tứ sâu xa, nếu tiền bối lấy đó để uy hiếp thì thực có điều không ổn.
Tiêu Thu Thủy ở bên cạnh cũng nói:
- Yến đại hiệp, nếu để thiếu tướng quân đến khuyên thì có thể là thỏa đáng hơn, mong đại hiệp suy nghĩ lại!
Yến Cuồng Đồ cười khổ:
- Còn suy nghĩ lại gì nữa, Yến Cuồng Đồ ta tuy có hai chữ “Cuồng Đồ” nhưng cũng không dám phạm oai hùm Nhạc Phi tướng quân.
Yến Cuồng Đồ bật cười lại tiếp:
- Chúng ta nấp vào trong miếu, nếu như ngươi không khuyên bảo được thì chúng ta sẽ lựa tình hình mà tính tiếp.
Nhạc Vân chắp tay hướng Yến Cuồng Đồ cao giọng nói:
- Tiền bối cao nghĩa, tại hạ không bao giờ dám quên.
Lại hướng Tiêu Thu Thủy ôm quyền nói:
- Không nhắc tới lần này về triều hay không, sinh tử an nguy thế nào, nhưng tấm lòng của thiếu hiệp Nhạc gia xin ghi khắc trong lòng. Còn có một chuyện, cũng xin thiếu hiệp trượng nghĩa giúp đỡ...
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Nhạc huynh vì nước vì dân, cao tình cao nghĩa, có gì cần sai bảo xin cứ nói ra, không cần phải khách khí.
Nhạc Vân khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Ta có một con trai, tên là Nhạc Di... Ta sợ nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì xin thiếu hiệp hộ tống nó tới huyện Hoàng Mai ẩn trốn, cũng xin thay mạt tướng nhắn rằng: chống mạnh giúp yếu, hành thiện thiên hạ là bản sắc của bậc hiệp nghĩa, chỉ có quan trường hiểm ác, thà rằng đói chết chứ không được làm quan...
Nói đoạn lại cúi đầu than thở.
Hóa ra Nhạc Vân nhiều lần lập công lớn nhưng trong quan trường mắt thấy nhiều chuyện bất bình, nhiều lúc trượng nghĩa lên tiếng, thường bị ghen ghét đố kỵ. Nếu luận chiến công, Nhạc Vân thực không kém đại tướng trong triều, nhưng Nhạc Phi biết nếu phong thưởng cho con tất bị đố kỵ vì thế chịu ẩn nhẫn, cố chu toàn đại cục, đem chiến tích huy hoàng nhường cho đám gian nịnh nhận lấy hư báo. Vậy mà Nhạc Phi vẫn còn thiếu chút nữa thì bị ép phải chém ái tử. Nhạc Vân chỉ cầu cùng theo phụ thân tử chiến, đối với đám quan hoạn thủ đoạn quyền mưu thực là căm ghét cùng cực!
Tiêu Thu Thủy nói:
- Ta nhớ rồi.
Đang nói thì bỗng có một trận gió thổi tới, cỏ cây xào xạc, bóng đen dưới đất cũng đung đưa lay động, nhìn kỹ lại thì hóa ra là bóng chiếu của cây cối, trông giống như một đoàn yêu ma quỷ quái hung tớn. Tiêu Thu Thủy không hiểu tại sao chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, thấy thực giống một cảnh sinh ly tử biệt. Nhạc Vân lại nói:
- Có vẻ là gia phụ sắp tới rồi.
Yến Cuồng Đồ à một tiếng, bỗng lăng không bắn ra hai chỉ, đã đả thông huyệt đạo trên hai chân Tiêu Thu Thủy. Tiêu Thu Thủy tung mình nhảy lên, nhưng huyệt đạo hai chân bị phong bế đã lâu, nhất thời tê dại cứng đờ. Nhạc Vân ở bên cạnh thấy Yến Cuồng Đồ cách không giải huyệt, trong lòng chấn động, thầm nghĩ: Nếu trong quân có cao thủ như vậy thì còn lo gì đại sự không thành... Trong lòng đã có kế sách, quyết ý nếu không khuyên được phụ thân không trở về triều thánh thì liền nghĩ cách để phụ thân thu nhận loại giang hồ hào kiệt này, mưu cầu việc lớn.
Tiêu Thu Thủy chưa rõ ra sao, Yến Cuồng Đồ quát vội:
- Mau, tới đây cõng ta.
Tiêu Thu Thủy bước tới gần nhưng tay không cử động được, không cách nào cõng người. Yến Cuồng Đồ tuy chân không thể cử động nhưng hai chưởng ẩn xuống đất, thân mình bắn lên đã hạ xuống lưng Tiêu Thu Thủy, bám chặt lấy hắn:
- Chúng ta đi trước, để cha con bọn họ nói chuyện với nhau, nhanh lên!
Khinh công Tiêu Thu Thủy tự nhiên là không tầm thường, nhấp nhô mấy bước đã phóng ra xa mười mấy trượng, Yến Cuồng Đồ bỗng nói:
- Chúng ta vào trong miếu trước.
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Được.
Bèn cõng Yến Cuồng đồ chui vào trong miếu đổ. Ngôi miếu Quan Đế này đã rất cũ kỹ, mạng nhện giăng khắp nơi, nhiều năm không được tu sửa, bởi ở ngoài thành Lâm An, hoàng đế ngày ngày rượu như hồ, thịt như dừng, lúc lúc tiêu xài hoan lạc, làm gì có hơi sức đâu sửa miếu xây cầu? Tiêu Thu Thủy thầm thở dài, Yến Cuồng Đồ hỏi:
- Ngươi thở dài cái gì? Là than ta không giải huyệt đạo trên tay và toàn thân ngươi?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Kỳ thực ta đã đáp ứng cùng ông đi tới ba nơi, cho dù ông thả ta ra ta cũng không đi.
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Ngươi làm người thế nào ta biết, quả thật là hảo hán tử nói lời giữ lời. Ta không giải huyệt cho ngươi cũng không phải là sợ ngươi chạy, mà là sợ ngươi ra tay... Những chuyện này ta không muốn người khác xen vào.
Chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới bên tai, Yến Cuồng Đồ không khỏi có chút hưng phấn, nói:
- Nhạc Phi tới rồi!
Tiêu Thu Thủy không nhịn được hỏi:
- Nếu ông không muốn ta xen vào thì còn cần ta tới làm gì?
Yến Cuồng Đồ trừng mắt nhìn hắn, đáp:
- Không phải ta đã nói rồi sao? Có chuyện cần ngươi truyền đạt lại, nếu chẳng may có chuyện gì thì còn có người chứng kiến.
Ông ta vừa nói vừa nhìn ra ngoài. Chỉ thấy bên ngoài ánh lửa lập lòe, ánh trăng trở nên ảm đạm, Nhạc Vân đang hành lễ với một người. Người đó nói với Nhạc Vân mấy câu rồi giống như đang đi về phía này. Bấy giờ lửa đuốc cháy lốp bốp, lưỡi lửa bập bùng, ngày cả Yến Cuồng Đồ, Tiêu Thu Thủy ở bên trong miếu cũng nghe thấy rõ ràng. Đột nhiên phía sau tượng thần cũ kỹ có tiếng “bịch” một cái, hai người giật nảy mình vội quay lại, hóa ra một con chuột đang vội vàng chui vào trong hang.
Yến Cuồng Đồ và Tiêu Thu Thủy đưa mắt nhìn nhau.
Yến Cuồng Đồ nói:
- Bọn họ tới rồi.
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Hình như là đang đi về phía này.
Yến Cuồng Đồ một đời hào dũng giờ tim cũng đập thình thịch:
- Gặp Nhạc tướng quân, bây giờ gặp được lại thấy có chút không ổn.
Tiêu Thu Thủy cũng không biết tại sao, người mình ngưỡng mộ đã lâu đang tới, trong lòng lại vô cùng khẩn trương, nói:
- Đúng là không ổn.
Yến Cuồng Đồ hạ giọng nói:
- Không bằng... Trốn đi trước đã!
Tiêu Thu Thủy cũng thấp giọng đáp:
- Được, ta cõng ông nhảy lên.
Tiêu Thu Thủy khom người xuống, Yến Cuồng Đồ bắt lấy tay Tiêu Thu Thủy, lập tức nhảy lên lưng hắn. Lúc này hai tay họ chạm nhau, đều cảm thấy tay đối phương lạnh ngắt. Hai người một kẻ dũng mãnh cuồng hãn, độc bộ cổ kim, một kẻ thiếu niên khí thịnh, khí thế cùng, đột nhiên đều vì sự xuất hiện của một vị tướng quân mà không khống chế nổi sự chấn động và phấn khích trong lòng.
Hai người lẳng lặng nhảy lên xà nhà, trên xà rất nhiều tro bụi, rơi xuống rào rào, Tiêu Thu Thủy nhỏ giọng chửi:
- Ai da, ai da, sao lại không cẩn thận như vậy, đừng làm bẩn lên tướng quân!
Tiêu Thu Thủy trầm mặt một lúc, ánh lửa dần sáng, hiển nhiên là mấy người Nhạc Phi đã tới gần cửa miếu. Bấy giờ Tiêu Thu Thủy bỗng nói:
- Yến tiền bối.
Yến Cuồng Đồ lơ đễnh đáp:
- Ừm?
Lúc này tiếng người, tiếng võ ngựa đã tới gần cửa miễu, Tiêu Thu Thủy tinh thần hoảng hốt, nói:
- Yến tiền bối, thực không ngờ ngài lại là người như vậy.
Yến Cuồng Đồ không nghe rõ, lập tức hỏi lại:
- Làm sao?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Vãn bối cứ nghĩ Yến tiền bối muốn tới ba nơi như thế nào... Người tên giang hồ ai ai cũng nói ngài hoang đường cùng cực, không theo lẽ thường, lại không biết ngài kháng tiết cô trung...
Lúc này đã có người mở cửa miếu, chỉ nghe “két” một tiếng, Yến Cuồng Đồ hốt hoảng, hạ giọng nói nhanh:
- Im lặng! Tới rồi!
Chỉ thấy ánh lửa vụt chiếu sáng trong miếu, một người mình mặc quân nhung, từ trên xà nhà nhìn xuống, vảy đồng trên mũ giáp phản chiếu ánh lửa lập lòe lòa mắt. Người tuy mặc quân trang nhưng lại có một loại văn khí!
Sau lưng người đó chính là Nhạc Vân, Nhạc Vân vốn cao lớn tuấn lãng, nhưng lúc này nhìn lại có lẽ là vì từ cao nhìn xuống, trông lại có vẻ thấp lùn, nhưng người đi đầu kia lại không khiến người ta có cảm giác đó.
Người đó đứng ở giữa hai người, bên trái là Nhạc Vân, bên phải còn có một người ăn mặc như võ tướng. Người này râu ria đầy mặt, nhưng mặt bị quân khôi trên đầu che lấp cho nên không thấy được rõ ràng.
Người đứng giữa vừa qua cửa miếu liền lập tức cung kính khom mình, hướng tượng thần trong miếu vái ba vái, nói:
- Quan nhị gia nghĩa bạc vân thiên, hộ Hán tận trung, là người đáng để chúng ta ngưỡng mộ, đáng tiếc chinh chiến liên miêu, miếu vũ không được tu sửa, ngày sau giành lại non sông xong tất sẽ về đây tu sửa miếu này. Vân nhi, chuyện này nhớ ghi lại.
Nhạc Vân lập tức cung kính đáp:
- Rõ.
Yến Cuồng Đồ và Tiêu Thu Thủy cùng trong lòng máy động: Người này chính là Nhạc Phi rồi! Nhưng lại không thấy rõ mặt mũi ông ta.Chỉ nghe võ quan uy vũ hùng tráng bên cạnh nói:
- Đại ca, đệ thấy lời Vân nhi nói cũng có đạo lý. Gian tướng đương quyền, chúng ta trở về không phải là chịu chết sao? Chết cũng không quan trọng lắm nhưng đại trượng phu sao có thể chịu nhục! Chúng ta đến trấn Chu Tiên, cùng huynh đệ giết tới tận Biên Lương! Nêu hoàng đế trở ngược lại cắn đuôi chúng ta, chúng ta dứt khoát khoanh tay đứng nhìn, xem xem nếu chúng không đánh, Hàn lão tướng quân không đánh, Lưu, Trương không đánh, thử xem đám Tần Cối, Hứa Quy Niên có đánh được không! Nếu không, Triệu Cấu hắn tự đi mà đánh!
Càng nói càng phẫn nộ.
Nhạc Phi bỗng hạ giọng quát lên:
- Trương Hiến, không được vô lễ!
Trương Hiến “bịch bịch bịch” lùi lại ba bước, một tiếng quát trầm thấp này lại có một loại uy thế khiến cho hai đại cao thủ trên xà nhà cũng phải thoáng chán động. Chỉ nghe Trương Hiến sợ hãi nói:
- Tướng quân bớt giận, thuộc hạ biết tội, xin xử trí.
Nhạc Phi trầm mặc một thoáng, thở dài nói:
- Không trách ngươi được, quả thực nịnh thần hoành hành, vạn dân trong nơi nước sôi lửa bỏng. Chỉ là thiên tử chí cao, thánh ân như trời, không thể có điều mạo phạm. Nếu người người đều như vậy thì lễ pháp ở đâu? Quy củ không còn! Hỏng lễ của một nhà, không thành thể thống, mất pháp của một nước, tất họa không ngày ngưng!
Trương Hiến cúi đầu đáp:
- Rõ.
Nhạc Phi bước lên vài bước, ngắm nhìn tượng thần. Hai người Yến, Tiêu muốn nhìn cho rõ ràng nhưng bị xà gỗ che lấp, không trông thấy được, lại sợ khẽ động đây làm kinh nhiễu Nhạc tướng quân, liền nín thở lắng nghe, chỉ nghe Nhạc Phi lại nói:
- Lời Vân nhi nói không phải không có đạo lý. “Tướng ở ngoài xa, có lúc không cần nghe lệnh vua”, lời tuy nói như vậy nhưng quốc gia nhiều tại nạn, chính là lúc tôn vương nhương di, nếu bây giờ ngỗ nghịch chỉ sở chính là trúng vào mưu đồ của tặc tử, làm hỏng xã tắc, trở thành tội nhân thiên cổ.
Trương Hiến không nhịn được lại xen vào:
- Kim Ngột Truật sai Tần Cối “tất sát Phi”, chính là muốn giết đại ca người! “Tất sát Phi” mới là âm mưu của bọn chúng, cho dù chúng ta trở về cũng không phải gấp trong nhất thời!
Nhạc Phi vụt quát:
- Trương Hiến.
Trương Hiến vội im bặt, cách hồi lâu sau, Nhạc Phi mới bình tĩnh âm giọng, nói:
- Đệ cùng Vân nhi ra ngoài đi, ta muốn ở lại đây...
Trương Hiến đáp:
- Rõ.
Nhạc Vân chợt nhớ tới hai người Yến Cuồng Đồ, Tiêu Thu Thủy, thoáng vẻ khó xử, đang muốn lên tiếng, Nhạc Phi đã nói:
- Đi đi.
Nhạc Vân đánh giá tình thế trong miếu, cùng Trương Hiến ảm đạm lùi ra, chỉ để lại Nhạc Phi một mình bên trong.
Hai người Yến Cuồng Đồ và Tiêu Thu Thủy phảng phất như có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Bấy giờ bỗng nghe “phịch” một tiếng, hai chiếc giầy đặt úp dưới đất, hóa ra Nhạc Phi đã quỳ xuống trước tượng thần, chỉ nghe ông nói:
- Quan nhị gia, lúc này quốc gia nhiều nạn, Nữ Chân xâm lăng, trong có tham quan, ngài giữ Hán chống giặc, nghĩa đảm trung can, cục diện bây giờ thực cần ngài mở mắt phát uy, phù hộ quốc gia, Nhạc Bằng Cử tôi thực đã đến lúc sơn cùng thủy tận nội ngoại giao tiên rồi.
Ngữ điệu khẩn thiết, Tiêu Thu Thủy nghe mà khóe mắt ướt lệ, Yến Cuồng Đồ tròng mắt cũng đỏ lên. Một đại tướng quân nhung mã oai hùng vậy mà bây ở lại ở trước tượng thần nghẹn ngào như thế. Lại nghe Nhạc Phi nói tiếp:
- Tôi lần này về, hẳn là khó tránh cái chết, Tần Cối muốn giết tôi mới phóng tâm, hoàng thượng giết tôi mới an tâm, người Kim giết tôi mới cam tâm. Nhạc Phi tôi chết cũng không tiếc, chỉ là non sông chưa khôi phục. Người Tống người Kim vốn không phân biệt, nhưng tộc Nữ Chân vô cớ xâm nhập, đốt phá cướp bóc tàn hạn dân ta, vì thế tôi dẫn quân giết địch. Nhưng hoàng thượng lại sợ tôi khi đại thắng trở về, nhòm ngó đế quan, hoàng vị của ngài liền không an toàn nữa, mới cam tâm để Tần Cối lợi dụng... Ôi.
Qua một lúc, Nhạc Phi lại nói:
- Bây giờ tôi chỉ có ba nguyện vọng, mong Quan nhị gia phù hộ. Tôi một cầu nước nhà bình an, thiên hạ thái bình, nếu hạ quan có thể lấy cái chết thức tỉnh lòng dân thiên hạ, đuổi nịnh thần, bảo hộ pháp quân, giành lại non sông, bản tướng cũng được ngậm cười nơi chín suối!
Lúc này bên ngoài vang lên mấy tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa lọc cọc bất an, Nhạc Phi nói tiếp:
- Nguyện vọng thứ hai của tôi, chỉ cầu gian tặc Tần Cối giết một mình tôi là được, đừng làm liên lụy tới huynh đệ trong quân cùng với bách tính vô tội và người nhà Nhạc mỗ! Còn cả trận thế ở trấn Chu Tiên tuyệt đối không thể rút, một khi rút đi thì công lao trước đây đều mất cả, những đệ huynh đổ mồ hôi xương máu vì chốn ấy đều hi sinh uổng phí cả! Quan nhị gia phù hộ, cầu Quan nhị gia phù hộ!
Yến Cuồng Đồ và Tiêu Thu Thủy lại đưa mắt nhìn nhau, tâm tình kích động không thể kiềm chế. Nhạc Phi lại nói:
- Nguyện vọng thứ ba, là mong...
Còn chưa dứt lời bỗng nghe một tràng vó ngựa kéo tới rồi đột ngột dừng lại trước miếu. Nghe “xoảng” một tiếng, Nhạc Vân rút đao ra, quát hỏi:
- Là ai?
Một người kêu lên:
- Nhạc Phi có đây không?
Trương Hiến quát lớn:
- Nhà ngươi là ai?
Chợt nghe bịch một tiếng, người đó như bị một tiếng quát dọa sợ rơi cả xuống ngựa.
Trương Hiến lại hét lên:
- Rút cuộc ngươi là ai? Còn không nói là một đao chém chết!
Người đó hơi sau không tiếp được hơi trước, nói:
- Ta... Ta, ta... Là... Là.... Sứ, sứ, sứ... Sứ giả... Hoàng thượng phái tới... Không được, không được giết ta...
Nhạc Phi cao giọng hỏi:
- Là ai vậy?
Nhạc Vân bẩm báo:
- Là sứ giả hoàng thượng đặc phái.
Nhạc Phi lại hỏi:
- Có chuyện gì?
Trương Hiến cướp lời:
- Đệ tìm được trên người hắn có một tờ giấy... Trên đó viết... viết cái gì đây? Vương Quý!
Chỉ nghe một người ứng tiếng đáp, cách một thoáng, có người bình tĩnh nói:
- Đúng là ngự bút của hoàng thượng, trne viết ba chữ “mau trở về.”
Nhạc Phi đứng dậy, nói:
- Trương Hiến không được thất lễ. Mau tiễn sứ giả trở về.
Trương Hiến đáp:
- Rõ.
Bên ngoài lại một trận xao động, chỉ nghe Trương Hiên ở ngoài còn hạ giọng nói:
- Ngươi không phải giở trò, ta biết là ai phái ngươi tới. Ngươi về nói với Tần Cối, nếu hắn dám động tới một sợi lông Nhạc gia, Trương Hiến ta...
Nhạc Phi lại thấp giọng quát một tiếng, ngữ khí mang chút trách mắng:
- Trương Hiến.
Trương Hiến ứng tiếng:
- Rõ.
Bên ngoài liền không còn tiếng gì nữa, không lâu sau liền vang lên tiếng vó ngựa, sứ giả đó đi rồi.
Nhạc Phi thở dài một tiếng, bước ra ngoài, vừa đúng chỗ đi vào lúc trước cũng là dưới xà nhà, vẫn không thấy rõ mặt mũi. Chỉ thấy ông mặt quay ra ngoài, hướng lên ánh trăng, xuất thần một lúc rồi kiên nghị nói:
- Cho lên núi đao xuống biển lửa ta cũng phải đi, nếu không nước không ra nước, nhà còn thành gì? Ở dưới tổ vỡ sao còn được trứng lành? Mong mấy người Hàn tướng quân có thể cứu vãn được tình thế. Những người thực sự quan tâm tới Nhạc mỗ ta, Nhạc mỗ xin tâm lĩnh, nhưng xin thành toàn cho Nhạc mỗ. Nhạc mỗ không phải hành sự theo ý khí hoặc là muốn danh truyền hậu thế, chỉ muốn lấy cái chết trọn chữ trung mà thôi.
Nói đoạn hướng về tượng thần vái sâu một vái, lại hướng về xà nhà chắp tay rồi quay người bước ra khỏi miếu.
“Két” một tiếng, cửa miếu lại đóng lại, tiếng vó ngựa vang lên, ngựa hí dần xa, ánh lửa ngoài khe cửa cũng dần mờ nhạt, chỉ còn lại ánh trăng mờ mờ vẫn len lỏi vào, chiếu thành từng đốm từng đốm trên sàn.
Ánh trăng trong ngần, dưới dất đầy tro bụi.
Tiêu Thu Thủy, Yến Cuồng Đồ nhìn nhau, đều không ai nói gì.
Qua một lúc, Yến Cuồng Đồ gật đầu, Tiêu Thu Thủy hiểu ý, cúi người xuống, Yến Cuồng Đồ lại leo lên lưng hắn, Tiêu Thu Thủy nhảy xuống đất. Chỉ thấy trên đất có một hàng bước chân, đạp lên tro bụi, sắc nét rõ ràng, nhưng người đã đi xa, đó là dấu chân Nhạc Phi để lại khi bước vào lúc nãy.
Yến Cuồng Đồ đưa tay mở cửa, “kẹt” một tiếng, ánh trăng phủ đầy mặt, chiếu rọi vào trong. Hai người cùng hít sâu một hơi, gốc cây khô trước miếu dưới ánh trăng lại càng không chút sinh khí. Yến Cuồng Đồ khí nhập đan điền, hét lớn một tiếng, lại hú lên một tiếng, rồi gầm lên một tiếng nữa. Ba tiếng kêu dài một lần nữa làm đám quạ xám trên cây bay lên rào rào, chìm vào trong màn đêm. Yến Cuồng Đồ kêu lên ba tiếng, nghiêng đầu hỏi Tiêu Thu Thủy:
- Bao giờ trời mới sáng?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Sắp rồi.
Yến Cuồng Đồ chỉ gốc cây khô:
- Tại sao mới ngày thu lá đã rụng hết rồi.
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Có thể là sắp đến mùa đông rồi.
Yến Cuồng Đồ ngơ ngác xuất thần, chợt cảm thấy ánh trăng trải khắp núi xa, cây gần, phủ lên mặt đất giống như một màn tuyết trắng, bỗng rùng mình một cái, buột miệng nói gần như tiếng rên rỉ:
- Thực là tịch mịch.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện