[Dịch]Thượng Tiên- Sưu tầm
Chương 7 : Chương 4
                                            .
                                    
             "Không biết nữa."
"Vậy hay là tỷ chờ sư phụ trở về rồi tính tiếp."
Ta quyết định đi ngủ trước. Chuyện này không vội, ta cần suy nghĩ thêm.
Trằn  trọc đến nửa đêm vẫn chưa nghĩ ra, ta lại mơ mơ màng màng rơi vào cảnh  mộng. Vẫn là giấc mơ ấy. Trước hòn đảo tiên khí lượn lờ, người nọ đứng  quay lưng về phía ta, trên vai đậu một con ưng.
Khung cảnh này  rất giống lần đầu tiên ta nhìn thấy Dung Sâm. Chỉ có điều, Dung Sâm  phong thái sáng sủa, phong lưu phóng khoáng, người này lại như đã trải  qua thế sự xoay vần, trường sam tung bay, vô cùng tịch mịch. Nhìn bóng  lưng cô độc ấy, ta vốn trong mộng mà lại nảy sinh cảm giác thông cảm và  đau lòng sâu sắc tận xương, dường như sự lẻ loi cô độc của người này đã  gắn bó chặt chẽ với ta, khiến ta cảm nhận được.
Ta khổ sở ngồi trông đến nửa đêm, hắn cuối cùng cũng chịu xoay người. Ta vô cùng vui vẻ ngước mắt nhìn… Tự nhiên tỉnh lại.
Sao lại là đồ tể(1) ở trấn trên, A Vũ?
Sư  phụ không thích ồn ào, lại cố muốn giữ hình tượng thần bí, thế nên mới  chọn nơi thế ngoại đào nguyên như Già La này để ở. Nơi này cách xa đám  đông, cái gì cũng tốt, chỉ có sinh hoạt hơi bất tiện. Vì vậy sư phụ đã  bảo A Vũ trấn trên cứ cách nửa tháng lại đưa thịt thà, dầu muối sử dụng  cho sinh hoạt đến đây.
Có lẽ là ban ngày nghĩ nhiều quá nên đêm  mới nằm mộng. Hôm nay đã là mồng ba tháng tư, A Vũ lại chưa tới, vậy nên  ta mới mơ thấy hắn.
Ta ăn chay đã đành, nhưng Dung Sâm là khách  quý của sư phụ, sao có thể để hắn ăn canh suông nước luộc? Ta quyết định  tự mình lên trấn trên mua ít thịt.
Vào trấn, hàng thịt của A Vũ  lại đóng cửa. Ta vất vả tìm hàng xóm láng giềng hỏi thăm cả nửa ngày mới  mò được hắn, phát hiện ra mới nửa tháng không gặp, chẳng ngờ hắn lại  đổi nghề, đi làm thầy dạy ở trường tư, thầy phụ.
Nhìn hắn ăn mặc  ngắn gọn quen rồi, giờ đột nhiên cả người trường sam, đầu đội khăn xanh,  làm ta trông cả nửa ngày mới nhận ra hắn, đang định khen một câu: ba  ngày không gặp phải lau mắt nhìn. Lại nghe hắn tỏ vẻ nho nhã nói trước:  "Linh Lung cô nương, đúng là một ngày không gặp như cách ba thu. Ba thu  không gặp, nhớ mong giày vò."
"Ôi, không dám, không dám." Ta chà chà cánh tay đang nổi da gà, hỏi: "Sao huynh lại đổi nghề vậy?"
"Hà Hoa nói, nàng không thể gả cho một tên đồ tể."
Hà  Hoa chính là người A Vũ thương, từ lúc biết hắn, câu ta nghe được nhiều  nhất từ miệng hắn chính là ba chữ "Hà Hoa nói", tần số xuất hiện vượt  xa mấy tên nho sinh hay nói "Khổng Tử viết".
"Tại sao?"
"Nàng bảo ta cả ngày đánh đánh giết giết, không có tiền đồ."
Câu  nói này ta không tán thành lắm. Ai bảo đánh đánh giết giết không có  tiền đồ, mấu chốt phải xem đối tượng đánh giết là ai đã. Nếu đối tượng  đánh đánh giết giết là một đám người ngang ngược có dã tâm, cuối cùng  tranh về cả một giang sơn, vậy ngươi chính là anh hào cái thế, đế quân  khai quốc. Nếu đối tượng đánh đánh giết giết là một lũ người gian ác,  vậy ngươi chính là đại hiệp vì dân trừ hại. Chỉ có điều, đối tượng đánh  đánh giết giết của A Vũ lại là một đàn lợn…
Nếu A Vũ đã đổi nghề,  ta đành phải quay lại trấn trên kiếm một hàng thịt khác rồi trả tiền  đặt cọc, hẹn họ mồng một hàng tháng đưa thịt tới Già La, tiện thể mang  hộ chúng ta mấy thứ dầu muối lặt vặt.
Ta xách một túi thịt cá trở về Già La, Mi Vũ thi triển bản lĩnh, làm một bàn đầy thức ăn ngon.
Ba  người chúng ta ngồi quây quanh chiếc bàn vuông lớn dưới tàng cây nhãn  nồng, đang ăn uống hăng hái thì đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi  ngoài rừng trúc. Vượng Tài lập tức bày ra chiêu mãnh hổ xuống núi, khi  thấy người đến là A Vũ, chỉ biết hậm hực ngồi xuống tiếp tục gặm xương  gà.
A Vũ mặc một bộ trường sam trắng, ủ ê mất hồn lung lay bước tới.
Ta kinh ngạc hỏi: "A Vũ, huynh bị sao vậy?"
A Vũ bi ai nói: "Ta sửa lại rồi, Hà Hoa vẫn không chịu ưng thuận ta. Nàng nói mắt ta quá nhỏ."
Lại là Hà Hoa nói. Ta vỗ vỗ vai hắn: "A Vũ, không cần khổ sở, trừ Hà Hoa, trên đời này còn có Đào Hoa, Hạnh Hoa, Cúc Hoa,…"
Hắn sâu xa nói: "Hoa tươi rất nhiều, ta chỉ ngắt một đóa. Trừ nàng, ai ta cũng không cần."
Không  ngờ hắn lại là kẻ chung trinh si tình như thế, ngay cả ta nghe còn hơi  cảm động. Nhưng chuyện tình cảm là như vậy, thường là người ngoài cuộc  cảm động rầm rầm, người trong cuộc lại chẳng động chút chi.
A Vũ  lại lung lay đi tới trước mặt Mi Vũ, "Nghe nói cô rất giỏi thay đổi dung  mạo, có thể giúp ta chỉnh thành một đôi mắt to không?"
Mi Vũ mặt mày hớn hở hất cằm: "Đây cũng đâu phải một đĩa thức ăn."(2)
Nàng  cầm chiếc đũa chỉ vào mắt A Vũ, như chỉ điểm giang sơn:"Mở chỗ này lớn  một chút, mắt sẽ trở nên to hơn. Nếu huynh còn ngại chưa đủ lớn, ta lại  cắt cho huynh thành mắt hai mí, đảm bảo mắt huynh trở nên có hồn, sáng  trong lấp lánh."
"Thật sao?"
Mi Vũ hơi nhíu mày, cười đầy  quyến rũ kiêu ngạo: "Tất nhiên là thật. Ta chính là đệ tử của thần y Mạc  Quy, không phải thần y cũng là danh y."
Thân là sư tỷ ta đây đột  nhiên cảm thấy mình thật vô danh tiểu tốt.Ta theo sư phụ học y từ nhỏ,  còn Mi Vũ nhập môn lúc nửa đường, y thuật so với ta lại chênh lệch hẳn,  thuật dịch dung cực giỏi. Theo lời của sư phụ thì, y thuật cũng có  chuyên môn. Nàng giỏi động dao trên mặt người, ta giỏi động dao trên  thân người.
A Vũ qua tay Mi Vũ, ba ngày sau, thay đổi hẳn.
Ta  với Mi Vũ đều cho rằng lần này hắn trở về nhất định sẽ là tất cả cùng  vui vẻ, không ngờ, mới qua một ngày, A Vũ lại lung lay tới khóc lóc kể  lể: "Hà Hoa nói, mắt ta lớn rồi, nhưng mũi lại quá nhỏ."
… Hà Hoa à, cô có thể nói một lần đủ cả câu luôn không.
Chú thích
(1)Đồ tể: người làm nghề sát sinh
(2): Ý nói không phải việc cỏn con dễ làm, muốn làm là làm ngay được. 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện