[Dịch]Thượng Tiên- Sưu tầm
Chương 51 : Chương 43
                                            .
                                    
             Sưởng đế chán nản ngồi trên mặt đất, tất cả mọi người đều im lặng, toàn đảo tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, mặt biển chợt vang lên âm thanh kỳ quái.
Một đoàn bóng đen dần dần đến gần.
“Là thuyền!”
“Thuyền! Thuyền!”
Mọi  người mừng rỡ kêu lên, nhìn bóng đen càng ngày càng tới gần, không phải  thuyền rồng, chỉ là một con thuyền dự trữ nhỏ nhất trong đội thuyền,  vốn để chứa ít binh khí và quần áo.
Vô số Giao nhân đẩy chiếc  thuyền ấy về phía trước, bịch một cái, thuyền đậu vào bờ đảo. Vị thủ  lĩnh Giao nhân kia đứng cách mép thuyền nhìn Sưởng đế, nét mặt loáng  thoáng như cười, sau đó quay lại nhìn Dung Sâm nói một câu gì đó, cuối  cùng xoay người rời đi.
Các Giao nhân khác cũng đi theo nàng, đuôi cá uốn lượn trong ánh trăng như lưới, dần dần không thấy đâu nữa.
Sưởng đế kích động nhào tới mép thuyền.
Quần áo binh khí vốn chứa trên thuyền không thấy đâu nữa, trong thuyền lại có mười cái lồng trúc.
Hướng Quân kích động kêu lên: “Bệ hạ, đây là lồng đựng bánh bao.”
Hắn cực kỳ kích động mở tung nắp lồng, bên trong quả nhiên chứa đầy bánh bao.
Bánh bao ngấm nước đã trở nên méo mó, nhưng không ai chê bai, mọi người chưa chờ Sưởng đế cất lời đã nhao nhao cầm lên.
Sưởng đế quay đầu nhìn mọi người, gằn từng chữ một: “Mỗi người một cái.”
Thần Uy quân và Ngự Lâm quân may mắn sống sót chưa đến bảy trăm người, rất nhanh, hai lồng bánh bao bay biến.
Còn thừa lại mười hai lồng bánh. Rất dễ tính được, không đến sáu ngày nữa tất cả sẽ lại rơi vào đường cùng.
“Nội  trong mười ngày nữa sẽ đến Xạ Hồng quốc, mọi người đừng lo.” Một câu  của Dung Sâm như viên thuốc an thần, khiến tất cả mọi người lặng lẽ thở  phào một hơi.
Sưởng đế phất phất tay: “Lên thuyền thôi.”
Mọi  người lần lượt lên thuyền. Chiếc thuyền này đương nhiên không thể so  sánh với thuyền rồng, nhưng giờ này có được một chiếc thuyền đã là may  mắn lắm rồi, nó chính là cơ hội cứu mạng của tất cả.
Nguyên  Chiêu bố trí ổn thỏa cho các binh lính may mắn sống sót, Sưởng đế lệnh  cho Hướng Quân mang mười hai lồng bánh bao còn lại cất vào phòng của  hắn.
Dù sao thì đây cũng là một con thuyền vừa bị chìm, phòng ốc  ướt nhẹp hết sức bừa bộn, đồ đạc lộn xộn khắp nơi, có nhiều chỗ còn có  cả tảo biển quấn quanh. Ta dọn dẹp phòng mất nửa canh giờ mới coi như  miễn cưỡng ở được.
Sưởng đế khó khi tính tình dễ chịu, cũng không bắt bẻ tức giận, chỉ ngẩn ngơ ngồi trên một chiếc ghế tựa.
Ngắn ngủi một ngày, hắn dường như đã nhiều thêm mấy phần tang thương.
“Bệ hạ nghỉ sớm đi ạ.” Ta đang định cáo lui, hắn bỗng ngước mắt, chợt nói một câu, “Trẫm nhớ Minh Tuệ.”
Lòng  ta đắng chát: “Minh Tuệ bây giờ đã an nghỉ dưới đáy biển, chuyến này  vốn vì nàng ấy mà đi, đáng tiếc nàng ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.  Mặc dù nàng ấy đã sớm nói không muốn sống lại, không muốn tiếp tục kiếp  này, nhưng trơ mắt nhìn nàng ấy hoàn toàn kết thúc cuộc đời, thảo dân  cũng thấy rất không đành.”
“Lúc đầu trẫm không hề thích nàng ta,  trong những nữ tử Huyền Vũ chọn được, nàng ta là xấu nhất.” Sưởng đế  nheo mắt, chậm rãi nói: “Trẫm không hề thích nàng ta, nhưng lại chỉ có  nàng ta luyện thành thuật trong phòng.”
Hắn không thích nàng ấy?  Ta lấy làm kinh hãi. Thì ra thẩm mỹ quan của hắn cũng không phải là vặn  vẹo, chỉ là kỹ thuật diễn xuất quá cao siêu. Đến mối tình si như vậy  hắn cũng giả vờ được sao?
“Trẫm không thích nàng ta, nàng ta  cũng không thích trẫm, vốn là công bằng. Từ khi sinh ra đến nay, trẫm  chưa bao giờ thất bại, hô mưa gọi gió, một tay che trời, không kẻ nào có  thể ép buộc được trẫm, cũng không kẻ nào có thể thắng được trẫm. Vì  vậy, lần đầu tiên trong đời trẫm gặp được đối thủ.”
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, hỏi ta: “Ngươi có biết đối thủ của trẫm là ai không?”
Ta chần chờ chốc lát, đáp: “Chính bản thân bệ hạ.”
“Không  tệ, chính là bản thân trẫm.” Trong mắt hắn thoáng qua tia sửng sốt,  dường như không ngờ rằng ta sẽ đoán trúng đáp án của hắn, có lẽ hắn cho  rằng ta sẽ đáp là Minh Tuệ.
“Song tu phải có tính linh tương  hợp, hai lòng như một, thể chất bổ sung cho nhau. Trẫm không thích nàng  ta, nhưng lại không thể không có nàng ta. Trẫm nhất định phải chiến  thắng chính mình, ép mình yêu nàng ta. Vậy nên ba năm này, trẫm nhịn  nàng ta, đợi nàng ta, cưng chiều nàng ta, thực ra chỉ là đang đấu với  chính mình.”
“Vậy, bệ hạ thắng chứ?”
Sưởng đế im lặng  chốc lát, gằn từng chữ một: “Trẫm chưa từng thất bại, cho nên ván này  trẫm cũng tin mình nhất định sẽ thắng. Đáng tiếc, nàng ta tự vẫn, khiến  ván này đi được một nửa lại rơi vào tử cục.”
“Cho nên, bệ hạ muốn nàng ấy sống lại, tiếp tục trận đấu này?”
“Đúng vậy.”
Thì ra, hắn dốc hết thiên hạ, hao hết khổ tâm, trải qua trăm cay nghìn đắng để cứu nàng, chỉ là vì muốn tiếp tục trận đấu này?
“Trận đấu này thật ra trẫm còn một đối thủ nữa.”
“Ai ạ?”
“Nguyên Chiêu.”
Ta lại kinh hãi, liên quan gì đến Nguyên Chiêu?
“Người nàng ta thích là Nguyên Chiêu.”
Thì  ra tất cả mọi chuyện hắn đều biết. Ta âm thầm bội phục kỹ xảo và sự  nhẫn nại của hắn. Hắn lại có thể diễn thật đến vậy, khiến tất cả mọi  người trong thiên hạ đều cho rằng hắn thâm tình vô cùng, vì một nữ tử mà  bất chấp tất cả. Như mới vừa rồi, câu đầu tiên hắn nói ra sau khi được  cứu là sai Nguyên Chiêu phái người đi vớt Minh Tuệ. Khoảnh khắc ấy, ta  đã không còn chút hoài nghi nào về sự thật lòng của hắn đối với Minh  Tuệ, ta nghĩ tất cả mọi người chắc cũng đều như vậy.
Giờ đây  biết rõ chân tướng, ta mới thật sự hiểu được cái gì gọi là lòng người  khó dò, khó đong hơn cả nước biển. Giống như Dung Sâm, nếu như không gặp  Nguyệt Trọng Quang, sợ rằng ta sẽ vĩnh viễn không biết hai mươi năm  trước đã có một Linh Lung giống ta như đúc từng tồn tại, đó mới là tình  cảm chân thành cả đời này của chàng.
“Người đời kính yêu hắn,  ngưỡng mộ hắn, gọi hắn là Chiến thần.” Sưởng đế khẽ hừ, “Nếu không phải  trẫm Tây chinh bị thương, hắn làm sao có thể có được thành tựu hiển hách  kia, bất luận là phương diện nào trẫm cũng mạnh hơn hắn gấp trăm lần.  Thế mà Minh Tuệ lại có thể vì hắn mà cự tuyệt trẫm. Trẫm không phục,  cũng không cam. Thế nên trẫm càng muốn nàng ta phải sống lại, phải thích  trẫm, vậy mới xem như là trẫm thắng Nguyên Chiêu, cũng thắng chính  mình.”
Hắn dừng một chút, khóe môi nhếch lên nét cười tự phụ  kiêu ngạo: “Ván này trẫm có ba đối thủ, Minh Tuệ, Nguyên Chiêu, chính  mình.”
“Trẫm chưa từng thua qua, đáng tiếc ván này vì cái chết  của Minh Tuệ mà không thể nào tiếp tục. Trẫm rất tiếc hận, cũng rất  không cam tâm, vậy nên trẫm muốn làm nàng ta sống lại, để ván này có thể  tiếp tục đánh tiếp.”
Nhớ tới tình hình bi thảm của mọi người  lúc này, nhớ tới số lượng bánh bao khan hiếm kia, còn có mạng sống của  bảy trăm người trên thuyền, ta không nhịn được chất vấn: “Bệ hạ có biết  chỉ vì một trận đấu hư vô mờ mịt trong lòng ngài mà đã và sắp hại chết  bao nhiêu người không?”
Sưởng đế hừ lạnh: “Trận chiến nào mà  không có người chết? Đối với tất cả mà nói, lần ra biển này căn bản  không phải là một trận chiến, mà là một ván bài, đánh cược bằng sống  chết. Hoặc là chết, hoặc là trường sinh.”
Ta hết nói.
“Hôm  nay lúc trẫm bị người khổng lồ ném vào biển rộng, cửu tử nhất sinh,  trẫm đã nghĩ, không biết ai sẽ đến cứu trẫm. Có lẽ sẽ là không có ai cả.  Trẫm không ngờ lại là Nguyên Chiêu, ngươi nói xem, sao hắn phải cứu  trẫm? Hắn không ngốc, trẫm đối với hắn thế nào hắn chắc chắn biết rõ.  Cõi đời này thật sự có kẻ ngu trung như thế sao? Trẫm không tin.”
Đến  giờ này rồi mà hắn còn hoài nghi tâm thành của Nguyên Chiêu, ta tức đến  mức máu nóng chảy ngược, nghiến răng: “Ai trong thiên hạ này bệ hạ cũng  có thể đề phòng, duy chỉ ngài ấy là không cần.”
“Vì sao?”
“Bởi  vì ngài ấy sinh ra đã mắc bệnh nan y, số ngày còn sống đã có thể đếm  được trên đầu ngón tay. Những gì bệ hạ lo sợ ngài ấy cướp mất, ngài ấy  căn bản chẳng để vào mắt.”
Ta đã từng hứa với Nguyên Chiêu là sẽ  giữ kín bí mật này, nhưng vào giờ phút này, ta thật sự không thể làm  được, ta rất bất bình thay hắn. Hắn vì Sưởng đế vào sinh ra tử, xả thân  cứu giúp, vậy mà lại bị Sưởng đế coi như kẻ địch.
Sưởng đế rõ ràng ngẩn ra, dường như không thể tin nổi.
“Ai  có chí nấy, không cùng chí hướng không chung đường. Bệ hạ đã ngờ vực  ngài ấy vô căn cứ, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”
Sưởng  đế nhíu mày: “Đấy gọi là anh hùng tương tích(1), thật ra thì trẫm rất  tán thưởng hắn. Nhưng danh tiếng của hắn quá thịnh, công lao quá lớn, uy  vọng quá cao, cho nên, trẫm không thể không phòng bị hắn.”
“Bệ  hạ, thật ra thì kẻ địch của ngài không phải Minh Tuệ, cũng không phải  Nguyên Chiêu, mà chỉ có chính ngài. Nút thắt của ngài không phải là tâm  nguyện, mà là tâm ma. Bệ hạ có từng nghĩ đến kể cả ngài có thắng trận  này thì cũng sẽ như thế nào không?”
Sưởng đế giật mình, hình như chưa từng nghĩ đến kết quả này.
“Chính mình đấu với chính mình là không có thắng thua, phe thắng là ngài, phe thua cũng là ngài.”
Sưởng  đế im lặng trầm ngâm chốc lát, nói khẽ: “Mất Minh Tuệ, trận đấu này đã  không còn ý nghĩa gì nữa. Có lẽ cũng là lúc ta nên buông tay rồi.”
“Bệ hạ định sẽ trở về Trung thổ?”
Sưởng  đế đứng lên, chắp hai tay sau lưng, nhìn vầng trăng tròn trên trời cao,  chậm rãi nói: “Đã tới đây rồi thì đâu có lý nào lại trở về. Thập Châu  Tam Đảo, trẫm nhất định phải đến được.”
Ta bỗng nhớ tới ngày nọ, hắn đứng trong tẩm điện của Thái hậu, nói mấy lời kia.
“Phòng  ốc huy hoàng và phú quý vô biên này đều chỉ là một giấc mộng phù phiếm.  Trẫm chết rồi, nó sẽ là của người khác. Trẫm vất vả tranh đoạt đông  tây, cuối cùng một thứ cũng chẳng giữ được. Chỉ có trường sinh bất tử,  những thứ này mới có thể là của trẫm, vĩnh viễn của trẫm.”
Sở dĩ  ra biển tìm tiên là vì hắn muốn Minh Tuệ sống lại, nhưng nay nàng đã  không còn, hắn cũng vẫn muốn tìm được tiên thảo trường sinh. Trong lòng  hắn, quan trọng nhất không phải Minh Tuệ, cũng không phải tình yêu, mà  là những thứ kia, những thứ hắn không muốn từ bỏ mà muốn có được vĩnh  viễn.
Sự đời thường là như thế, đi đến sau cùng, đã đánh mất ước nguyện ban đầu.
Ta đã không còn gì để nói, thi lễ, khom người lui ra: “Chỉ mong bệ hạ có thể tìm được tiên thảo trường sinh.”
Xuống  đến cầu thang, một bóng người thon dài xuất hiện ở lối rẽ. Ta trở gót,  xoay người lên lại lầu. Ta không biết nên đối diện với chàng thế nào.  Liên tiếp hai ngày ta đều trốn tránh chàng, phần lớn thời gian gặp nhau  đều là lúc ta đang ở cạnh Sưởng đế, chàng không thể nói chuyện riêng với  ta được.
Ta trị được tâm bệnh của người khác, nhưng không thể trị được cho chính mình.
Bảy trăm người chen chúc trên chiếc thuyền này, không có nước uống, cho dù rất đói cũng thật khó để nuốt nổi ít bánh bao.
Thuyền  đi như bay, người lại thấy ngày dài như năm. Bữa ăn cả ngày chỉ là một  chiếc bánh bao, căn bản không thể no bụng. Cảm giác đói khát lẫn lộn như  móng vuốt của ma quỷ, ngày ngày xoáy móng nhọn vào tim.
Càng  lúc càng đói, càng lúc càng khát, thời gian càng lúc càng khó chịu đựng.  Đến ngày thứ ba, sự khủng hoảng và lo lắng như ôn dịch tràn trong không  khí.
Mặc dù Dung Sâm đã nói là mười ngày, nhưng có mấy ai thật  sự tin tưởng? Bao gồm cả chính Dung Sâm, chàng nắm chắc được mấy phần?  Ta không có dũng khí đi hỏi chàng, rất sợ sẽ nhận phải đáp án mà ta  không muốn.
Lâu dần, sống sót chính là dựa vào niềm tin.
Hôm  nay canh ba ta mới bước ra khỏi cửa phòng Sưởng đế. Hắn gần đây lo âu  quá độ, ngủ vô cùng muộn, thân là ái khanh theo hầu ta đây đương nhiên  không thể về sớm, phải ở lại cùng Hướng Quân chịu đựng với hắn. Thật ra  thì tư tâm ta cũng mong như vậy, tránh khỏi gặp phải Dung Sâm.
Không ngờ chàng lại đang đứng ngoài cửa phòng ta chờ ta.
Trăng treo lở lửng, gió đêm rất lạnh, thế mà chàng chỉ mặc một manh áo đơn.
Ta  hơi do dự, cuối cùng vẫn nâng bước đi tới. Sau khi suy tư suốt hai ngày  nay, ta đã bình tĩnh rất nhiều, cuối cùng cũng có thể ổn định tinh thần  nói chuyện với chàng một chút.
Chàng cứ như đã rất lâu rồi  không được thấy ta, nhìn ta mải miết, ánh mắt nhiều hơn ngày thường một  chút tình cảm khó nói thành lời, là áy náy, hay là nỗi khổ âm thầm?
Ta  cúi người thi lễ: “Đạ ta ân cứu mạng hôm rồi của công tử.” Đã từng thân  mật là thế, bây giờ lại xa cách như này, lòng ta không phải là không  khổ sở. Nhưng chỉ có giữ vững khoảng cách như thế này thì ta mới có thể  không để trái tim mình lạc lối triệt để hơn nữa.
Chàng nâng tay ta lên, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, “Nàng gầy đi rồi.”
“Đa tạ, ta rất thích nghe người khác nói ta gầy.”
Chàng nhấc tay khẽ gõ một cái vào chóp mũi ta: “Bướng bỉnh”.
Động  tác yêu thương cưng chiều này là chàng đang làm với ai? Ta như rơi vào  một ma chướng(2), đối mặt với chàng, ta cuối cùng vẫn không tự chủ được  mà đi phân biệt, từng lời nói, từng hành động của chàng rốt cuộc là đang  đối với ta, hay là đang đối với người kia? Loại suy nghĩ này ép ta sắp  phát điên lên.
“Công tử tìm ta có chuyện gì?”
Ta cố gắng giữ vững bình tĩnh, thế nhưng chàng lại không trả lời mà kéo ta vào trong phòng, tiện tay đóng luôn cửa lại.
Ta hơi căng thẳng, trong khoang hẹp bởi vì có chàng mà bỗng trở nên khá mập mờ.
Chàng lấy ra một gói nhỏ từ ống tay áo, mở ra.
Ta đã mở ra thiên tri, nhìn đêm như ngày.
Trong tấm lụa trắng là mấy chiếc bánh bao.
Đây là ảo giác sao? Nhưng ta rõ ràng có ngửi thấy một mùi thơm đầy giản dị tự nhiên mà quyến rũ lòng người.
Từng  bộ phận trong thân thể đói khát đều như sống lại, dòng máu tưởng như  đông rồi lại bỗng thức tỉnh, chảy thần tốc trong người.
Ta nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay chàng, giọng nói không kìm được khẽ run: “Chàng lấy được từ đâu?”
“Là phần ăn mấy ngày nay của ta.”
“Thế sao chàng không ăn? Chàng không đói bụng sao?”
Chàng nhìn ta, chỉ nói bốn chữ: “Giữ lại cho nàng.”
.
Chú thích:
(1)  Anh hùng tương tích (英雄相惜): Anh hùng tiếc (thương) nhau. [Câu này mình  không hiểu lắm, mà cũng không thể lại dịch toẹt thế này???? ]Đại ý chắc là cùng mạnh như nhau nên vừa tán thưởng vừa ghen ghét, đố kị nhau.
(2) Ma chướng: Chướng ngại do ma quỷ gây ra (cách gọi của đạo Phật).  					 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện