[Dịch]Thượng Tiên- Sưu tầm
Chương 34 : Chương 26
                                            .
                                    
             Dưới tình huống này,  ta nên ngượng ngùng bất tỉnh hay là phẫn nộ ngất đi đây? Đáng tiếc ta có  một trái tim quá kiên cường mạnh mẽ, mặc dù nó đang đập điên cuồng  trong lồng ngực nhưng ta vẫn không thể ngất hay bất tỉnh nổi. Vì thế, ta  không thể làm gì khác là giơ tay che kín mắt hắn, dù trong lòng biết  rõ, đây là mất bò mới lo làm chuồng, những gì nên nhìn hay không nên  nhìn hắn nhất định đã nhìn hết rồi, hơn nữa còn không biết đã nhìn bao  lâu.
“Huynh định làm gì?” Giọng ta có phần rung động, da mặt dày  như tường thành cũng đã tan rã, tai nóng bừng lên. Ta chưa bao giờ gần  một nam tử đến vậy, hơn nữa lại còn “trực tiếp” thế này.
Hắn buồn cười: “Cô cho là ta định làm gì?”
Cái này còn phải hỏi?
“Mau buông tay.”
Công tử, huynh thế này làm sao ta chịu nổi…
“…”
Ta  dùng một tay khác đẩy hắn ra, bàn tay vừa hay đặt trúng ngực hắn, phát  hiện thì ra tim hắn cũng đang đập rất nhanh. Đạo hạnh của hắn quả nhiên  sâu hơn ta rất nhiều, với loại nhịp tim này ta đã sớm vô lực, thế mà hắn  còn có thể ôm ta mò ra khỏi nước.
Hắn buông ta ra… ta cũng  buông cánh tay che tầm mắt hắn, vội vàng vớ lấy chiếc áo bên bể che  người lại. Bị một nam tử nhìn hết sạch, nếu nói không e lệ là giả, nhưng  nếu lúc này ta tỏ ra e lệ kiểu nhi nữ thì chắc chắn sẽ càng khó khống  chế cục diện, trong tình huống này, ta thấy cố tỏ ra hung hãn có lẽ sẽ  dễ giải quyết hơn.
Sau khi che kín những chỗ quan trọng, ta lập tức tức giận chất vấn hắn: “Sao huynh có thể làm như vậy.”
“Ta  ở ngoài chờ cả nửa ngày cũng không thấy cô ra, sợ cô có chuyện nên mới  vào xem thế nào. Cô ngủ ở trong nước như thế sẽ lạnh.”
“Huynh đứng ngoài gọi ta mấy tiếng là được rồi còn gì.”
Hắn cười: “Cô tưởng ta không gọi à. Ta gọi bảy tám tiếng cô vẫn không đáp, thế nên ta mới sốt ruột.”
“Thế nhưng huynh cũng không thể đi vào được. Đây là bể nữ, vả lại, ta, ta không mặc quần áo.”
Hắn im lặng, đoạn bình tĩnh đáp: “Cô cũng từng nhìn ta rồi.”
Ta phẫn nộ: “Ta chỉ nhìn nửa trên của huynh.”
“Ồ, vậy để cho công bằng, hay là cô nhìn nốt đi.” Hắn cười như không cười nhìn ta.
Mặt ta nóng lên, cắn răng nghiến lợi.
Hắn cười dịu dàng: “Mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị lạnh.”
“Huynh còn không đi ra ngoài!” Chẳng lẽ muốn ta đứng trước mặt huynh mặc quần áo?
Hắn ngoảnh người đi, đi được hai bước bỗng bật cười: “Ta quên chưa nói, dáng người của cô rất đẹp.”
“…”
Ta  nhanh chóng mặc quần áo, mặc thật kín, rốt cuộc phát hiện, mình cũng có  lúc không thể bình tĩnh được, không chỉ mặt mũi nóng bừng, cả người ta  cũng nóng hừng hực như bị lửa thiêu.
Hắn như biết căn thời gian,  ta vừa mặc quần áo xong đã thấy hắn quay lại, cười như nước xuân: “Cô  muốn ta chịu trách nhiệm không?”
Ta đang định nói là không, rèm  che đột nhiên vang lên như hạt mưa gõ trên cửa sổ, Mi Vũ tưởng đã ngủ  sớm thế nhưng đang đứng ở cửa.
Nàng kinh ngạc nhìn ta quần áo xộc xệch đứng cạnh Dung Sâm, như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Ta như bị dội một chậu nước đá, thân nhiệt nháy mắt tụt mạnh.
“Nàng  ấy ngủ quên ở đây, ta tới gọi dậy.” Dung Sâm trấn định khác thường,  giọng điệu bình thản trầm thấp không hề có một chút tạp niệm.
Mi Vũ kinh ngạc nhìn hắn, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Vậy sao.”
Nàng nhìn về ta, ánh mắt phức tạp: “Mị Sinh xảy ra chuyện rồi, tỷ mau đến xem thế nào.” Dứt lời, vội vã đi ra ngoài.
Ta vội vàng mặc quần áo tử tế, chạy ra khỏi bể nước nóng.
“Mị Sinh làm sao?”
“Nó đau lưng, không thấy tỷ nên sang gọi muội.”
Đau lưng, lẽ nào cánh của nó xảy ra chuyện gì? Ta vội vàng chạy về Quân Thủy cư.
Mị  Sinh cong lưng cuộn người trên giường, đôi tay nhỏ bé bấu chặt lấy  thành giường, đôi cánh trên lưng như xé toang quần áo thoát ra.
“Mị Sinh, con sao rồi?”
Gương mặt nó tái nhợt, mắt long lanh lệ: “Đại sư phụ, lưng con rất đau, con chết mất.”
“Mi Vũ, muội đỡ nó giúp ta.”
Ta  cởi áo Mị Sinh ra, kinh ngạc phát hiện đôi cánh trên lưng nó vốn co lại  thành hai khối sương sụn nay lại như lớn lên sau một đêm, xòe căng ra.
Ta thật cẩn thận sờ xuống, Mị Sinh bỗng hét lên đầy đau đớn, tay ta sợ đến run lên, không dám chạm vào nó nữa.
“Không sao đâu, nó đang mọc lông thôi.” Chẳng biết Dung Sâm đã đứng sau lưng ta từ lúc nào, vươn tay cản ta.
Mi Vũ cầm nến tới soi sát cánh Mị Sinh.
Cẩn thận nhìn kĩ dưới nến mới thấy da thịt trên cánh nó như một lớp màng trong suốt bỗng xuất hiện những lỗ chân kim rất nhỏ.
Ta  đột nhiên nhớ đến chiếc lông vàng Mị Sinh từng cho ta xem, an ủi nó:  “Mị Sinh, con đừng sợ, con thấy đau lưng là vì lông mới mọc ra đâm rách  da nên đau thôi.”
Mị Sinh nghe ta nói ngược lại gào khóc: “Đại  sư phụ, con không muốn có cánh đâu. Trước kia con còn có thể giấu nó  trong áo, bây giờ nó mọc lông rồi con sẽ không giấu được nữa. Hu hu, làm  thế nào bây giờ, người ta sẽ coi con là yêu quái mất. Đại sư phụ, cầu  xin người bây giờ cắt nó ngay cho con.”
Ta ôm nó yêu thương: “Mị Sinh, chúng ta nói rồi, chờ đến Vũ Nhân quốc con mới quyết định giữ lại đôi cánh này hay không.”
Dung  Sâm ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó: “Mị Sinh, con không  phải yêu quái, con chỉ khác với chúng ta mà thôi. Con có cánh có thể bay  cao, con lớn mạnh hơn chúng ta rất nhiều, thứ con có chúng ta không có,  con có thứ mà chúng ta cầu cả đời cũng không được, Mị Sinh, con nên cảm  thấy vui vẻ và tự hào vì điều đó.”
Không thể không nói, lời của  Dung Sâm rất cuốn hút, ngay đến ta nghe còn thấy ấm áp, trong lòng bỗng  sinh ra khao khát muốn được cất cánh bay cao một lần.
Mị Sinh  ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Dung Sâm. Dung Sâm nâng tay lau  nước mắt trên mặt nó, dịu dàng nói: “Mị Sinh, con không cần phải để ý  đến cái nhìn của người khác, chỉ cần để ý đến cái nhìn của người con  quan tâm là được rồi. Con sống không phải vì ánh mắt của người khác, con  sống vì chính con.” Hắn nhìn về phía ta, như là lời này là cố ý nói với  ta, ý vị sâu xa, mang đầy ngụ ý.
Ta cụp mắt, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng bên bể tắm nước nóng ban nãy.
Ta  thừa nhận hắn nói rất đúng, nhưng ta sao có thể không để ý đến cái nhìn  của Mi Vũ, nàng là người vô cùng thân của ta. Nếu trong lòng ta không  có tạp niệm, chuyện này đương nhiên chẳng có ý nghĩa gì, nhưng, trong  lòng ta thật sự không có chút tạp niệm nào ư? Ta biết rõ, không phải như  thế.
Ta lấy ra một viên thuốc an thần cho Mị Sinh dùng, lại lấy  ngân châm ra châm huyệt cho nó bớt đau, đến khi thuốc phát huy công  dụng, Mị Sinh cuối cùng cũng ngủ yên.
Mi Vũ xoay người rời khỏi phòng.
Ta đuổi theo.
Trăng  tràn như nước, ánh đèn bên hành lang sáng chập chờn, bóng lưng yểu điệu  thướt tha của nàng như tiên tử lướt mây, vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển.
“Mi Vũ, muội nghe ta nói đã.”
Nàng  dừng bước, đứng dưới một ngọn đèn quay lưng về phía ta, hải đường kiều  diễm đã khép lại ngủ trong làn sương, ta không trông thấy gương mặt  nàng, chỉ dựa vào bóng lưng tịch mịch kia mà đoán được tâm tình của nàng  giờ khắc này.
“Ta và Dung công tử thật sự không có gì. Là ta  ngủ quên trong bể tắm, hắn gọi mấy lần ta vẫn không nghe thấy, hắn sợ ta  có chuyện nên mới vào xem thế nào.”
Trong yên lặng, gió đêm thổi bay mái tóc cùng vạt áo nàng, lênh đênh như tâm sự của ta lúc này.
“Tỷ  không cần phải giải thích. Huynh ấy không phải của muội, nếu tỷ thích,  không cần nhường cho muội.” Giọng của Mi Vũ rất nhẹ, dường như rất bất  lực.
“Không phải như muội nghĩ đâu.”
Nói đến đây, ta đột  nhiên thấy giọng mình rất nghẹn, không cách nào nói tiếp. Ta thật sự  không có một chút rung động nào với Dung Sâm ư?
Mi Vũ xoay người  lại, cười gượng: “Linh Lung, tỷ và sự phụ là người thân duy nhất của  muội, tỷ chưa bao giờ tranh giành thứ mà muội thích với muội, muội cũng  vậy, tỷ thích muội sẽ không bao giờ tranh.” Nàng hơi dừng, lại tiếp,  “Muội đối với huynh ấy là vừa gặp đã yêu, nhưng chuyện tình cảm cần phải  có hai bên tình nguyện, vậy nên nếu huynh ấy thích tỷ, muội sẽ mừng  thay cho tỷ.”
Ta chưa từng thấy nàng cười kỳ cục như vậy, y như  một đóa hoa mệt mỏi dưới nắng gắt, không hề có chút sức sống nào. Ta  vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, lúc Sưởng đế muốn giết ta, là nàng nhận  đi Đông Hải lấy Giao châu.
Dung Sâm là nam tử đầu tiên làm nàng  rung động suốt mười bảy năm qua, nàng từng tin tưởng ta là thế, kể hết  tâm tư của nàng với ta. Mười năm nay, ta và nàng thân thiết không rời,  trừ sư phụ ra, nàng chính là người thân nhất của ta. Nhưng tối nay chính  là ngay ta và nàng xa cách nhau nhất, ta đứng trước mặt nàng mà như  cách thiên sơn vạn thủy, loại cảm giác này ta rất không thích.
Sự  rung động của ta với Dung Sâm có thể hơn được mười năm tình nghĩa của  ta và nàng ư? Ta tự hỏi chính mình, kết quả đương nhiên không phải nghĩ.
Cuộc sống không phải muốn là có thể làm theo cảm tính, có một số việc có thể, có một sốt việc nhất định không thể.
“Ta  không thích hắn.” Ta nói với nàng, thầm nhủ, loại lời trái với lương  tâm này cuối cùng ta cũng nói ra được rồi, chỉ là tim hơi nhói lên một  chút thôi.
“Thật sao?” Dưới ánh đèn, nàng nhăn mày, nốt ruồi  giữa trán nàng như chút rung động nơi trái tim ta, rất nhỏ, ta nghĩ, ta  có thể dập tắt nó.
Ta gật đầu, nắm tay nàng: “Không ai có thể  làm lung lay tình cảm của chúng ta, mặc kệ tương lai muội gả cho ai, ta  gả cho ai, chúng ta đều là bằng hữu tốt nhất, tỷ muội tốt nhất.”
“Tỷ nói đúng.” Nàng cười dịu dàng, về phòng ngủ.
Ta đứng trong gió đêm, ngước mắt nhìn vầng trăng lạnh trên bầu trời, hít một hơi thật sâu.
Cơn  gió nhẹ nhàng khoan khoái cũng không thể xua ta tâm trạng rối bời trong  lòng ta lúc này, ta tựa hồ nhìn thấy một viên châu tương tư rất nhỏ  đang dần ngưng tụ trong tim mình. Ý nghĩ này bỗng khiến ta cảm thấy  hoảng hốt, xưa nay đều là ta chẩn bệnh tương tư cho người khác, chưa bao  giờ nghĩ lại có một ngày ta cũng sẽ bị như vậy.
Ta có thể chữa cho người khác, nhưng làm sao có thể chữa cho mình?
Ta  đặt tay lên ngực, nhớ lại lời Sưởng đế nói, hắn nói, đến lúc ngươi  thích một người, ngươi sẽ không muốn bỏ viên châu tương tư này đi, tình  nguyện khổ sở vì tương tư.
Thì ra là ý này. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện