[Dịch]Thượng Tiên- Sưu tầm
Chương 33 : Chương 25
                                            .
                                    
             
Dung Sâm cười hì hì, liên tiếp gật đầu: “Cô nói đúng.”
“Thuyền rồng chưa dựng xong, làm sao để Sưởng đế đồng ý ra biển sớm được bây giờ?”
“Dựng  lên một chiếc thuyền rồng lớn nhất trên đời chẳng qua chỉ là lòng ham  hư vinh của Sưởng đế, thật ra thì những chiếc thuyền cũ kia vẫn có thể  ra biển. Chỉ có điều xưa nay hắn thích khoe khoang, đường ra biển lần  này lại phải đi qua không ít quốc gia, hắn chắc hẳn có tâm tư muốn thuận  đường tiêu diệt mấy quốc gia kia, chiếm lấy vài đảo quốc, vậy nên đương  nhiên muốn phô trương thanh thế, thể hiện quyền y thiên triều.”
“Huynh có thể thuyết phục hắn để hắn đừng hư vinh hoang phí thế nữa được không? Cũ nhưng có thể sử dụng là được.”
“Lúc  Huyền Vũ đến xem tinh đồ ta đã nói với hắn, đầu tháng sau sẽ có một  dòng hải lưu và một đợt gió Lạc Mai, thuận buồm xuôi gió, chính là cơ  hội tốt để ra biển, bỏ qua lần này sẽ phải đợi đến Đông Nhật. Sưởng đế  xưa nay rất tin những gì Huyền Vũ nói, mà Huyền Vũ nhất định sẽ nói  chuyện này với Sưởng đế, nếu ta đoán không nhầm, mấy ngày nữa chúng ta  sẽ ra biển thôi.”
Sớm được một ngày Nguyên Chiêu sẽ có thêm một  ngày hi vọng. Ta vốn lo khả năng có thể được đi sớm không nhiều, không  ngờ Dung Sâm đã thương nghị chuyện này với Huyền Vũ trước một bước, ta  không khỏi tò mò: “Sao huynh cũng vội ra biển thế?”
Hắn nhìn ta,  cười đầy ẩn ý: “Cũng như cô đấy, ta cũng muốn trở về sớm một chút để đi  đòi vợ, thật không ngờ chúng ta lại tâm ý tương thông thế này.”
Ta: “. . .”
Tâm  ý tương thông không phải là câu dùng để hình dung sự ăn ý giữa hai  người yêu nhau à? Công tử, rốt cuộc là huynh đang có ý gì đấy…
Hắn  ra khỏi phòng, lúc này ta mới phát hiện ra hắn đang mặc bộ quan bào tam  phẩm màu xanh dương đậm như nước biển, mặt mày sáng sủa, trông rất nho  nhã tuấn tú.
Trái tim của ta bỗng vô duyên vô cớ đập lỗi mất mấy nhịp.
“Dung đại nhân định lên triều đấy à?” Ta nhìn trời, giờ sợ là đã muộn rồi.
Hắn  nghiêm túc: “Ta ra bến tàu xem một lát. Ở chức vị này thì đành phải  hiến chút sức mọn thôi. Cô và Mi Vũ ra ngoài mua dược liệu đi, càng  nhiều càng tốt. Ngã bệnh trên biển rất bất tiện, phải chuẩn bị kĩ một  chút.”
Hắn nghiêm trang nói xong liền chắp tay rời đi, ta vội đuổi theo hỏi: “Đi mua thì phải có ngân phiếu chứ?”
Hắn ngoái đầu nhìn lại, cười: “Hướng Tả sứ.”
Ta bừng tỉnh.
Vì  vậy, ta và Mi Vũ ngày nào cũng ra ngoài thu mua dược liệu, thuốc tiêu  chảy, sốt rét, trúng độc, trị thương chất đầy hai xe, tạm thời đặt trong  phủ tướng quân. Thấy ngày sinh nhật của Mị Sinh sắp đến, ta lại lấy  việc công làm việc tư dùng tiền của Hướng Tả sứ đưa cho Mi Vũ đi mua quà  để tết Đoan Ngọ tặng Mị Sinh.
Quả nhiên, Sưởng đế nghe theo ý  kiến của Huyền Vũ, ngừng việc dựng thuyền rồng, triệu tập những người  thợ kia sai họ sơn lại thuyền cũ, sửa chữa đổi mới hoàn toàn, tính toán  nhanh chóng ra biển. Vì vậy Dung Sâm với Nguyên Chiêu bận rộn ngày đêm  không thấy bóng dáng. Ta chỉ nghe được đôi câu về họ từ miệng quản gia,  nói hai người họ một người ngủ lại bến tàu giám sát kiêm chuẩn bị các  thứ cần thiết khi ra biển, một người ngủ lại binh doanh tăng cường huấn  luyện thủy quân, hai vị đại nhân một văn một võ lúc nào cũng phải thức  khuya dậy sớm.
Đoan Ngọ là sinh nhật của Mị Sinh, sáng sớm ta và  Mi Vũ tặng nó một món quà, đến tối Mi Vũ lại tự mình xuống bếp làm cho  nó một bàn tiệc sinh nhật phong phú. Nguyên Bảo bĩu môi cực kỳ không  vui, quay sang trợn mắt lườm Mị Sinh liên tục, hiển nhiên là thấy rất  ghen tị.
Mị Sinh lại cố tình muốn chọc tức nó, cầm quà ta và Mi  Vũ tặng ra khoe với nó. Vì vậy, Nguyên Bảo ở trên bàn cơm tay năm tay  mười gắp không ngừng, như muốn độc chiếm toàn bộ thức ăn trên bàn.
Ta thấy rất buồn cười, không thể không nhắc nhở nó phải chú ý vóc dáng một chút.
Đang ăn, Dung Sâm cùng Nguyên Chiêu bỗng trở về, vừa hay vẫn kịp bữa tối.
Mấy  ngày không gặp, Nguyên Chiêu gầy đi trông thấy, băng gạc trên mặt đã  được tháo ra, vết thương tuy vẫn rõ ràng nhưng da thịt đã bằng phẳng,  nhìn không còn đáng sợ như trước.
Nguyên Bảo nhìn thấy ca ca lập  tức thân mật thắm thiết chạy lên ôm chầm lấy hắn, khuôn mặt mập mạp nhỏ  nhắn của nó càng làm nổi bật gương mặt hao gầy của Nguyên Chiêu, ta nhớ  tới bệnh của hắn, lòng rất u sầu.
Không có ai yêu thương hắn,  quan tâm hắn, người ta chỉ nhìn thấy hắn có công trạng cái thế, thanh  danh lẫy lừng, lại không biết tính mạng hắn ngắn ngủi, nội tâm cô đơn.  Ngày ngày đếm ngược nghênh đón số mệnh đã biết trước là chuyện thê lương  đau đớn cỡ nào. Nghĩ tới đó, ta càng thấy khổ sở, gắp một khối sườn kho  đặt vào bát hắn, dịu dàng nói: “Tướng quân ăn nhiều thịt chút, mấy ngày  nay huynh gầy đi rất nhiều.”
Nguyên Chiêu nhìn ta cười: “Đa tạ.”
Dung Sâm quay đầu sang: “Sao cô không gắp cho ta một miếng?”
Ta nghiêm túc nhìn hắn một lượt: “Huynh không ốm.”
“Nhưng trên người ta gầy.”
“…”
Công  tử, trên người huynh gầy ta nhìn ra thế nào được. Trừ khi huynh cởi  quần áo ra, hoặc là để cho ta sờ một cái. Suy nghĩ bất chợt nhảy ra này  làm ta sợ hết hồn, từ lúc xem quyển bí thuật kia, trình độ suy tưởng của  ta càng lúc càng mênh mông… Chính nghĩa, tiểu nhân trong ta như chuẩn  bị nhảy ra giao chiến đến nơi, vì vậy, ta xấu hổ lại gắp cho Nguyên  Chiêu thêm một miếng đùi gà để xóa tan cái suy nghĩ quái quỷ này.
Vừa  đặt đùi gà vào trong bát Nguyên Chiêu, chân ta đột nhiên đau nhói. Khom  lưng nhìn xuống, là giày quan cao quý của Dung đại nhân.
Ta rút chân ra, tiếp tục nhìn Nguyên Chiêu.
Hắn  toàn tâm toàn ý nghe Nguyên Bảo nói chuyện, nhưng không biết sao lại  không hề nhìn sang bàn bên này nữa, mặt lại rất mất tự nhiên. Ta thấy kỳ  lạ, ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra là Mi Vũ đang nhìn chằm chằm hắn không  chớp mắt, ánh mắt đến hoa si còn phải chào thua.
Không trách được.
Ta mượn phương pháp của “Dung đại nhân”, lặng lẽ đạp nàng một cước.
Mi Vũ nhìn ta, trợn mắt không hiểu.
Ta ghé vào tai nàng: “Muội thay lòng đổi dại rồi à? Sao cứ nhìn chằm chằm Nguyên Chiêu thế?”
“Muội  đang xem vết thương trên mặt ngài ta. Mấy ngày nay chắc chắn ngài ta  không bôi thuốc, tỷ xem, vết đỏ này không hề mờ đi chút nào. Hừ, tối nay  muội sẽ sửa cho ngài ta một trận.” Mi Vũ ra dấu với ta, vẫn nhìn chằm  chằm Nguyên Chiêu, lộ ra nụ cười tà ác.
Đầu mày Nguyên Chiêu run lên, sắc mặt hơi ửng hồng.
Ta nghi hắn nghe thấy.
Nhớ  tới cảnh tượng hương diễm hắn đè lên Mi Vũ lần trước, ta rất mong đợi  tối nay, không biết là hắn sẽ đè Mi Vũ xuống, hay là Mi Vũ sẽ bắt được  hắn, ồ, trước mắt thật khó đoán.
Đáng tiếc, Nguyên Chiêu ăn xong liền vội vã rời đi, nói là trong doanh có chuyện.
Ta càng nghi chắc là hắn đã nghe thấy những gì Mi Vũ nói.
Mi  Vũ chưa từ bỏ ý định, ôm cây đợi thỏ trước cửa phòng của hắn, tiếc thay  nàng mỏi mắt chờ mong đến nửa đêm cũng không thấy Nguyên Chiêu trở lại,  đành phẫn nộ đi ngủ. Không có trò hay để xem, ta cũng phẫn nộ chuẩn bị  đi ngủ. Ai ngờ, nhũ mẫu của Nguyên Bảo đột nhiên hớt hả chạy tới.
“Linh Lung thần y, tiểu công tử sốt rồi, mời cô qua xem thế nào.”
Ta đang cởi áo được một nửa lại phải vội vàng mặc lại, vội vã đi theo nhũ mẫu đến phòng ngủ của Nguyên Bảo.
Mặt  Nguyên Bảo đỏ ửng, nửa tỉnh nửa mê rên hừ hừ, cả người nóng bừng. Ta  xem tưa lưỡi của nó thấy mạch hơi tái, biết ngay đây là do nó ăn quá  nhiều.
Ta viết đơn cho nhũ mẫu đi sắc thuốc, mình ở lại xoa bụng  nó, đấm bóp cho nó, nó ôm cái bụng mập mạp béo tròn, gào khóc kêu đau  không chịu để cho ta bóp, ta vừa dỗ hết lời vừa đấm lưng cho nó, nó lại  hét inh như lợn bị chọc tiết. Đến lúc thuốc được nấu xong, nó lại luôn  miệng kêu đắng không chịu uống, ta lại phải dỗ ngược dỗ xuôi, chỉ thiếu  điều quỳ xuống xin nó nó mới chậm rì rì uống hết nửa bát, thằng nhóc quỷ  này chỉnh ta suýt ngất.
Sau nửa canh giờ, nó đi nhà xí ba lần, cơn sốt tạm giảm, an toàn chìm vào giấc ngủ.
Ta bị dày vò đến mức cả người lã chã mồ hôi, sức cùng lực kiệt quay về phòng, mò tạm bộ quần áo ra bể tắm nước nóng.
Đúng  lúc này bỗng thấy Dung Sâm từ bể Đông đi ra, làn hương nhàn nhạt xộc  thẳng vào mũi. Đêm khuya yên tĩnh, đôi bên gặp nhau, không khí bỗng có  chút mập mờ, trăng buông liễu rủ, như là đã cố ý hẹn gặp nhau từ trước.
Ta không hiểu sao lại thấy hơi hồi hộp, tên tiểu nhân trong người lại nhao nhao muốn chạy ra, ý định mưu đồ bất chính.
Ta vội vàng ôm y phục né tránh, hắn lại cố tình đi đến trước mặt ta rồi dừng lại, trông bộ như muốn cùng ta tâm sự dưới trăng.
“Sao cô còn chưa ngủ?” Giọng của hắn trầm nhẹ du dương như gió đêm khẽ gảy trên khung đàn.
“Nguyên Bảo đầy hơi, ta vừa chạy sang chăm sóc nó.”
“Giờ ổn rồi chứ?”
“Ổn rồi.”
Hắn ồ lên, “Không biết Nguyên Chiêu có cũng đầy hơi không, tối nay cô gắp rất nhiều thịt và đùi gà cho ngài ta.”
Sao giọng của hắn lại chua thế nhỉ, không phải là lỗ tai ta có vấn đề đấy chứ?
“Cô xem này, ta thật sự rất gầy.” Hắn vén ống tay áo lên, giơ cánh tay “trần truồng” đến trước mặt ta.
Ta  nuốt nước bọt. Công tử, huynh thế này là thế nào, định sắc dụ ta à? Ta  cúi đầu đọc thầm “Sắc tức thị không”, vội vàng chạy vào bể tắm.
Trượt  vào bể nước nóng, ta thoải mái thở phào một hơi, bên bể có đốt trầm  hương, mùi hương thoang thoảng như gỗ dưới trăng, như mai trong tuyết,  thanh đạm an điềm, thoải mái đầu óc. Bị Nguyên Bảo hành hạ cả nửa đêm,  ta thật sự rất mệt, ngâm mình trong nước mà bất giác ngủ quên.
Trong  mộng, Hạnh Lâm uyển sáng mờ, sư phụ nhắm mắt nằm trên ghế mây, không  biết người đang ngủ thật hay ngủ giả, Vượng Tài nằm dưới chân người như  chú mèo lười.
Ta kích động nhào qua, lắc lắc cánh tay người: “Sư phụ, người định bao giờ về? Mấy ngày nay người đi đâu đó?”
Ta  kích động quá, lắc người hơi mạnh, vì thế, ghế mây bị lật, sư phụ ngã  lộn nhào lên Vượng Tài, chổng mông như bọ phân, ta không nhịn được cười  như điên.
Người hầm hừ  bò dậy, vỗ vỗ mông: “Nha đầu chết tiệt  kia, không biết lớn nhỏ gì cả. Ta già thế này rồi làm sao chịu được sự  giày vò của mi hả?”
Ta cười hì hì: “Sư phụ trẻ tuổi anh tuấn, mỹ mạo như hoa, sao lại thế được ạ.”
“Nịnh vừa thôi. Sư phụ tìm được tướng công cho con rồi đấy nhé.”
“Tướng công?”
“Ừ, vi sư đã tìm cho con một tướng công thiên hạ vô song, con hài lòng không?”
“Ai vậy ạ?”
Sư phụ trợn mắt nhìn ta: “Hắn mặc hỷ phục tới Già La gặp con, chẳng lẽ con không nhìn thấy?”
Ta  không khỏi ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Dung Sâm,  ngày ấy hắn mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm, chói lọi vân hà, rực cả một  trời.
Lẽ nào là hắn?
Ta chợt thất thần, bất thình lình  bên hông có một cánh tay mạnh mẽ vòng qua, ngoảnh đầu lại, đập vào mắt  ta chính là một gương mặt tuấn mỹ vô song, ánh dạ minh châu phản chiếu  sáng khuôn mặt hắn, trong mắt dịu dàng sâu như biển đêm. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện