[Dịch]Thượng Tiên- Sưu tầm
Chương 27 : Chương 19
.
Trở lại phủ tướng quân, ta dẫn Mị Sinh đi gặp Mi Vũ.
Nguyên Bảo cũng đang ở trong phòng Mi Vũ, đang bới móc mấy thứ cổ quái trong hòm thuốc của nàng, ví dụ như da mặt giả, tỏa đao mài cốt,… Nó ngó ngó nghiêng nghiêng, cực kỳ vui sướng, ngay cả ta và Mị Sinh cùng bước vào cũng không ngẩng đầu lên.
Ta vui vẻ khoe: “Mi Vũ, đây là đồ đệ ta mới thu nhận, Mị Sinh.” Rồi quay sang giới thiệu cho Mị Sinh: “Đây là sự muội của ta, Mi Vũ, tinh thông dịch dung.”
“Đồ đệ?” Mi Vũ ngẩn ra, ánh mắt không tự chủ được rơi trên lưng Mị Sinh, nhưng vẫn thản nhiên cười: “Rất tuấn tú, rất đáng yêu”. Mi Vũ vừa thiện lương lại vừa thông minh. Ta hiểu, nàng đang cố ý nói vậy để Mị Sinh thấy vui vẻ.
“Đúng thế, đồ đệ của ta còn rất thông minh, hiểu chuyện và lợi hại nữa nhé.” Đứa trẻ có thể hiểu được ngôn ngữ của muông thú, sợ rằng cõi đời này không còn người thứ hai.
Mị Sinh lặng lẽ kéo kéo tay áo ta, ý bảo ta khiêm tốn một chút.
Mi Vũ cười duyên: “Không được rồi, muội cũng muốn làm sư phụ của nó.”
Mị Sinh được ta khoe đã đang xấu hổ, nghe thêm lời này, mặt đỏ bừng lên, gương mặt tinh xảo sinh động đẹp đẽ vô cùng.
Mi Vũ cúi người ôm mặt nó, cười tươi: “Con muốn bái ta làm thầy không, học dịch dung rất hay, con muốn học không?”
Ngày thường nàng đã quốc sắc thiên hương, giờ lại cố ý cười ngọt ngào, dịu dàng dụ dỗ, Mị Sinh lập tức tỏ ra hâm mộ vô cùng. Quả nhiên là một đứa bé, không thể kháng cự với sự hấp dẫn. Ta bỗng nghĩ, để nó bái Mi Vũ làm sư phụ cũng không tồi, tương lai ta ra biển có thể giao Mị Sinh cho nàng.
“Được rồi, ta là Đại sư phụ, muội là Nhị sư phụ.”
Mị Sinh rất nhanh trí, vừa nghe ta nói xong đã lập tức quỳ gối khấu đầu, hướng về Mi Vũ gọi một tiếng Nhị sư phụ.
Mi Vũ rất mừng, vội đỡ nó dậy, nói với Nguyên Bảo: “Nguyên Bảo, mau đến gặp bằng hữu của đệ này.”
Nguyên Bảo buông thứ đang cầm trên tay xuống, chạy tới tò mò quan sát Mị Sinh: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Bảy tuổi.”
“Ta sinh nhật mồng tám tháng Mười, còn cậu?”
“Mồng năm tháng Năm.”
Nguyên Bảo trâng tráo: “Ồ. Vậy thì cậu mau gọi ta là cữu cữu đi.”
Ta và Mi Vũ ngẩn ra.
Mị Sinh cau mày: “Rõ ràng cậu nhỏ hơn ta, sao ta phải gọi thế?”
Nguyên Bảo ra vẻ, chắp tay ưỡn bụng: “Nhưng vai vế của ta cao hơn. Ta gọi họ là tỷ tỷ, cậu gọi họ là sư phụ, đương nhiên cậu phải gọi ta là cữu cữu, à, gọi là thúc thúc cũng được.”
Mị Sinh lườm Nguyên Bảo: “Nằm mơ giữa ban ngày.”
Nguyên Bảo cũng giận: “Ta không chơi với ngươi nữa, đồ gù.”
Sắc mặt Mị Sinh vụt thay đổi. Ta biết, đây là vết thương không thể động vào của nó, vội ôm nó vào lòng, dịu dàng dỗ: “Mị Sinh, không cần để ý những lời nói xấu của người khác. Chờ cắt bỏ được đôi cánh trên lưng, con sẽ giống những người bình thường thôi. Tin tưởng sư phụ!”
Mi Vũ nhìn về phía sau lưng Mị Sinh, kinh ngạc: “Tỷ muốn cắt nó?”
“Ừ, ta quyết mạo hiểm một lần.”
“Tỷ dám chắc bao nhiêu phần?”
“Tám phần.”
Mi Vũ thản nhiên cười: “Muội biết xưa nay tỷ luôn rất khiêm tốn, tỷ nói chắc tám phần thì chắc chắn là đã nắm chắc mười phần rồi.” Nàng vỗ vỗ vai Mị Sinh: “Mị Sinh, con rất may mắn nên mới gặp được Đại sư phụ đấy. Con biết không, trừ thái sư phụ Mạc Quy của con ra, trong thiên hạ này Đại sư phụ con chính là thần y giỏi nhất.”
Mị Sinh gật đầu: “Con biết, cho nên con mới bái người làm sư phụ. Sau này con nhất định sẽ trở thành thần y đệ tam trong thiên hạ.”
Ồ! Khẩu khí không nhỏ! Còn nhỏ đã có hùng tâm tráng chí thế này, ta rất vui mừng. Mi Vũ cười tán dương, bỗng lại chống nạnh nói: “Ta mới là đệ tam chứ. Tiểu quỷ này, không biết khiêm tốn gì cả. Mới vừa nhập môn đã muốn vượt qua Nhị sư phụ con rồi à?”
Mị Sinh không đáp, chỉ mím môi cười, mặt mày cong cong, trong mắt tràn ngập ánh sáng lung linh rung động lòng người, ta nhìn mà ngây dại. Nó còn nhỏ tuổi mà đã thế này, tương lai lớn lên không biết sẽ họa quốc ương dân đến mức nào nữa. Dung mạo tuấn tú kiệt xuất này chắc là di truyền từ phụ thân nó? Không biết người đó đến tột cùng là nhân vật thế nào? Là người có hai cánh biết bay? Hay là một con chim yêu?
“Sư phụ, bây giờ người có thể cắt cánh cho con được chưa?”
“Không vội. Hôm nay ta phải đi chuẩn bị đã. Con ăn no xong đi tắm rồi đi ngủ đi, điều dưỡng tinh thần cho tốt.”
Mị Sinh chớp mắt: “Vậy ngày mai thì được chứ ạ? Sư phụ, con không thể chờ thêm được nữa.”
“Ừ, ngày mai là được. Giờ ta dẫn con đi gặp Tướng quân.”
Thu nhận đồ đệ vào phủ của hắn, ta đương nhiên phải đi báo với hắn một tiếng.
Hành lang ngoài thư phòng có đặt hai chiếc ghế mây, Nguyên Chiêu mặc trường sam thường, nửa nằm trên ghế, Nguyên Bảo nằm trên chiếc ghế còn lại. Nó đang thì thầm tố cáo với huynh trưởng, vừa rồi có một thằng nhóc tên Mị Sinh không chịu gọi nó là cữu cữu.
Nguyên Chiêu yên lặng lắng nghe, cười như không cười. Mặt hắn đã không còn sưng nữa, mặc dù một bên mặt vẫn còn quấn băng, nhưng nửa bên lộ ra ngoài đã khôi phục như thường, dưới ánh mặt trời ấm áp, hắn vẫn anh lãng tuấn tú như trước kia.
Ta bước về phía trước, cười nói: “Tướng quân, xem ra ra ta không cần bẩm báo lai lịch của Mị Sinh nữa rồi. Nguyên Bảo công tử nói rất đầy đủ.”
Nguyên Bảo lập tức nấp sau lưng Nguyên Chiêu cắn ngón tay.
Nguyên Chiêu gật đầu khẽ cười, bỏ cuốn sách trong tay xuống, quan sát Mị Sinh.
Mị Sinh có bề ngoài quái dị, Nguyên Chiêu nhìn nó lại không tỏ thái độ gì. Nhưng Mị Sinh rất chú ý đến ánh nhìn của người khác, đón ánh mắt Nguyên Chiêu, trong mắt nó lại thầm hiện lên tảng băng kia, con ngươi lộ rõ sự lạnh lẽo xa cách.
Mắt thấy Nguyên Chiêu không để ý, lại thấy Mị Sinh rất nhạy cảm, ta liền dẫn nó cáo lui.
Ăn cơm tối xong, Mị Sinh vội vã muốn đi tắm rửa cho việc ngày mai, ta dẫn nó đến bể tắm nước nóng sau vườn hoa.
Đêm khuya hoa ngủ, ánh trăng xuyên qua vòm cây in bóng trên mặt bể, gió đêm khẽ thổi, bóng khẽ đung đưa. Nước từ bể này được dẫn từ suối nước nóng đến, ở giữa dựng một tường lưu ly ngăn thành hai bể Đông, Tây. Bể Tây được chuẩn bị cho nữ quyến, nhưng Nguyên Chiêu chưa lấy vợ, vậy nên đêm qua Mi Vũ đã được hưởng lần đầu.
Ta đưa Mị Sinh đến bể Đông, còn mình thì đi sang bể Tây ngay sát vách, đang định cởi quần áo ra, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi của Mị Sinh.
Ta vội vàng vòng qua tường lưu ly, vén rèm bể Đông lên.
Thì ra, trong ao có người.
Mị Sinh ngượng ngùng: “Dung thúc thúc”.
Dung Sâm xoay người lại, dưới ánh nến dịu dàng, ánh trăng mờ ảo, giọt nước chậm rãi chảy trên da thịt hắn, dọc theo xương quai xanh trượt xuống lồng ngực, dừng lại mà không trôi xuống bụng, phảng phất như đang tua lại một hồi phong hoa tuyết nguyệt đầy kiều diễm.
Ta bỗng thấy cổ họng khát khô, chân mềm nhũn không nhấc nổi một bước, dường như có một dòng nước xuân đang lan rộng từ lòng bàn chân đến ngực.
“Con không tắm nữa.” Giọng nói của Mị Sinh làm ta bừng tỉnh, tay buông rèm, những hạt cườm va vào nhau kêu lạo xạo, như vô số hạt mưa văng trên mái nhà.
Mị Sinh ôm y phục đi ra. Ta biết, nó sợ Dung Sâm thấy thân thể của nó, vậy nên chợt nhìn thấy có người trong ao mới sợ hết hồn.
“Hay là con sang bể Tây tắm, ta đứng ở đây trông giúp con.”
“Cảm ơn sư phụ.”
Mị Sinh đi rồi, ngực ta gợn sóng hồi lâu vẫn không thể thở bình thường, hình ảnh kia một mực hiện trước mắt ta không tan, mới một cái liếc mắt mà như đã khắc sâu trong đầu. Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nam tử, cũng không phải đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể hắn, sao ta lại xúc động đến mức này? Nhịp tim tăng nhanh, hô hấp dồn dập.
Một lát sau, tiếng rèm bên bể Đông lại vang lên, Dung Sâm đi ra, mái tóc đen như mực buông xõa trên vai, áo trắng phiêu dật như ngưng tụ cả ánh trăng dịu dàng. Trong nháy mắt, tim ta lại đập càng nhanh hơn, không dám nhìn hắn.
“Tự nhiên lại bị cô nhìn sạch.” Bên tai vang lên giọng điệu vừa bùi ngùi vừa tiếc nuối.
Ta giả bình tĩnh: “Nào đã xem hết, chỉ là nửa trên thôi mà.”
“Nghe giọng cô dường như rất tiếc nuối?”
“Đâu có, à không, có!” Ta đột nhiên phát hiện, cái cảm giác lúng túng ngượng ngùng gì đó bỗng lần đầu tiên xuất hiện trên người ta.
“Ồ, cô đang đỏ mặt đấy à?”
Lệ rơi… Lẽ nào ta không thể đỏ mặt? Lẽ nào trong mắt công tử ta là nữ lưu manh da dày thịt béo không biết xấu hổ? Vì vậy, ta tức giận nạt hắn: “Tối om thế này huynh thấy được à.”
“Cô quên rồi sao, ta giống cô, cũng có thể nhìn rõ trong đêm.”
Ta day day trán: “Công tử mặc ít coi chừng bị lạnh, nhanh về phòng đi.”
“Cô lo cho ta?”
Ta không trả lời, hắn tiến thêm hai bước, “Ta khiến cô mất tự nhiên?”
“Không, à không, có.”
Hắn cười khẽ: “Rốt cuộc là không hay có?”
Cứu mạng…. Trong lòng ta có một tiểu nhân chạy trối chết, chạy trối chết,…
“Cùng nhau chờ Mị Sinh đi.”
Khoảng cách quá gần, hắn vừa tắm xong, mùi hương trên người như cam thảo mới mọc, dưới ánh trăng mờ, áo trắng khép hờ, hương thơm dễ chịu động lòng người lại vấn vít bên mũi, tiểu nhân trong lòng ta lại quay lại làm loạn, đột nhiên sinh ra móng vuốt ma quỷ muốn “cầm thú” hắn một lần. Ta sâu sắc cảm thấy mình không ổn, vội vã gọi chính nghĩa thức dậy nhanh chóng tiêu diệt tiểu nhân kia, nhưng không ngờ tên tiểu nhân này lại dũng mãnh nghênh chiến, vững vàng bất động. Để tránh cho chính nghĩa bị tiểu nhân đánh bại, ta lặng lẽ dịch ra hai bước.
Dung Sâm nghiêng đầu nhìn ta: “Sao cô không đi tắm đi.”
“Ta trông Mị Sinh.”
“Cô sang bể Đông đi, ta trông giúp cô.”
“Không cần đâu.”
“Cô sợ ta nhìn lén?”
“Đương nhiên là không, à không, sao huynh biết!”
“Cái này cũng khó đảm bảo, đôi khi ta rất keo kiệt, có thù tất báo.”
Cứu mạng…. Tiểu nhân trong lòng ta lại chạy trối chết…
Thật may, sau lưng bỗng truyền đến âm thanh của Mi Vũ: “Công tử cũng ở đây sao.”
Dung Sâm quay đầu lại gật đầu cười với Mi Vũ, thêm một người, ta cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
“Mi Vũ, muội sang bể Đông đi, Mị Sinh đang ở bể Tây rồi.”
“Không sao, muội đợi một lát cũng được, bể Đông không phải là bể để nam tử tắm sao, nhỡ lát tướng quân tới thì làm thế nào.”
Ba người nói qua nói lại vài lời, Mị Sinh đã tắm xong đi ra. Trời cao trăng sáng, gương mặt nhỏ nhắn của nó sáng ngời, càng thêm đẹp đẽ, chỉ tiếc, sau lưng nó lại có hai u lồi lớn khiến nó có vẻ kỳ lạ như một ông cụ.
Ta chải lại tóc cho nó, giao cho Dung Sâm: “Phiền công tử dẫn nó về trước giúp ta.”
Ta và Mi Vũ cùng vào phòng tắm, dòng nước nóng từ miệng rồng đá chảy ra, chậm rãi rót xuống bể, đáy bể lót đá Vũ Hoa(1), dẫm lên trên hơi tê tê, rất thoải mái. Phòng tắm này chắc là nơi xa hoa nhất trong phủ tướng quân rồi.
Ta nghĩ, thực ra Nguyên Chiêu cũng là người rất biết hưởng thụ đấy, nhìn hắn đơn giản tùy ý có vẻ không câu nệ tiểu tiết, nhưng xem ra cũng không phải nam nhân không hiểu phong tình. Hắn thậm chí còn cho thả rất nhiều hoa trong bể tắm, dạ minh châu soi tỏ hải đường, kiều diễm mê ly.
(1)[yǔhuāshí] đá vũ hoa (một loại đá tròn nhỏ sáng bóng, có vân và màu sắc sặc sỡ, có nhiều ở Nam Kinh)
Mi Vũ buông làn tóc dài trong nước, trông như hải tảo, ông Trời đối đãi với nàng không tệ, dung mạo đẹp như tiên trên trời, vóc người lại lồi lõm hấp dẫn, không chỗ nào không lung linh. Thân là một nữ tử như ta nhìn sắc đẹp này còn ngơ ngẩn mê say, huống chi là nam tử, vậy sao Dung Sâm thấy nàng lại không động lòng nhỉ? Điều này khiến ta rất băn khoăn.
Mi Vũ lười biếng tựa vào tường ngọc bên hồ, dưới làn hơi nước mờ mờ, sắc mặt trắng mịn như phù dung nở rộ. Kể từ khi mở ra thiên tri, mắt ta nhìn đêm như nhìn ngày, thậm chí còn có thể thấy chân mày khóe mắt nàng vương nét cười mông lung, dường như đang mơ màng suy nghĩ gì.
Ánh nến hắt lên dung nhan xinh đẹp mềm mại của nàng, mắt mày như làn thu thủy nét xuân sơn. Ta thật lòng cảm thấy nàng và Dung Sâm rất rất xứng đôi, y như tiên đồng ngọc nữ. Còn ta… Ta quen tay sờ lên trán, nơi đó không còn bớt đen nữa, nhưng ta cũng không vì vậy mà có thêm chút tự tin, rốt cuộc là ta quá hờ hững, hay là đã tê liệt rồi? Ta rất rối rắm. Xem ra, hiểu mình còn khó hơn đi hiểu người khác!
“Linh Lung, muội nghĩ kĩ rồi, muội muốn cùng tỷ ra biển tìm Thập Châu.”
Mi Vũ chợt bơi tới bên ta, đôi mắt sáng ngời, giọng điệu vừa quả quyết vừa xúc động, dường như đã suy nghĩ thật lâu mới hạ quyết tâm.
Ta giật mình không hiểu: “Tại sao? Muội có biết việc ra biển nguy hiểm thế nào không? Biết bao nhiêu người đã chết trên biển? Nếu Thập Châu dễ tìm như vậy thì con người trên cõi đời này đến phân nửa là tiên nhân rồi. Ta và Dung Sâm là bị Sưởng đế bắt ép, không có cách nào khác mới phải đi.”
“Muội biết là rất nguy hiểm, nhưng muội muốn đi.”
“Muội đi vì Dung Sâm? Ta biết muội thích hắn, nhưng muội không thể vì thế mà liên lụy đến tính mạng.”
Nàng kích động kéo tay ta, “Cũng không hẳn là vì Dung Sâm. Linh Lung, từ mười tuổi muội đã đi theo sư phụ học y, cuộc sống lúc nào cũng một màu không đổi, ngày qua ngày yên ả an bình. Mặc dù chúng ta sống ở ven bờ Đông Hải nhưng lại chưa bao giờ được ra biển lấy một lần, muội rất tò mò, những chuyện lạ trên biển được viết trong sách rốt cuộc có thật hay không? Thập Châu, tiên nhân thật sự có ư?”
“Những thứ này đáng giá để muội mạo hiểm sao? Có thể sẽ phải đánh đổi cả mạng sống đấy.”
“Đáng giá. Có lẽ muội sẽ được thấy một cuộc sống khác, một phong cảnh khác, gặp được những chuyện mà cả đời này muội không tưởng tượng ra nổi. Muội tình nguyện mạo hiểm cùng mọi người.” Dưới ánh trăng, đôi mắt nàng sáng rực lấp lánh. Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Dung Sâm, đôi mắt nàng cũng sáng ngời, xinh đẹp động lòng người y như thế này.
Ta biết mình không thể nào thuyết phục nàng, bởi vì ta rất hiểu tính cách của nàng. Ngày qua ngày yên bình không chút sóng gió, đến khi nhìn lại cuối cuộc đời có lẽ cũng sẽ là như thế.
Thật ra thì ta cũng rất muốn thừa lúc còn trẻ di ngao du bốn bể một phen, đi thăm thú những vùng đất ngoài Trung thổ này, khám phá những sự lạ nơi nước xa ngoài biển, tìm kiếm tiên sơn Doanh Châu trong “Thập Châu ký”, à, còn cả Người khổng lồ đi câu Ngao khổng lồ để phiêu bạt hải đảo trong truyền thuyết nữa.
Những truyền thuyết ấy như những viên ngọc sáng lấp lánh sinh ra trong những năm tháng yên bình, đốt cháy huyết mạch của những trái tim không cam chịu cuộc sống tầm thường. Nhưng đường tiến về phía trước có biết bao gian nguy, có thể sẽ vì một ảo ảnh hư vô mà táng mạng nơi biển cả, có thể, trước khi chết, thứ cuối cùng nhìn thấy được sẽ chỉ là biển cả bao la cùng trời xanh mây trắng.
Cuộc sống này tràn đầy biến ảo không lường, chỉ đến khi đi đến bước cuối cùng của sinh mệnh, lúc ấy mới biết được, sự mạo hiểm này đến tột cùng là đáng giá hay không.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện