[Dịch] Thương Khung Bảng
Chương 7 : Thức tỉnh
Ngày đăng: 18:31 14-06-2018
.
-Phong ấn của sư phụ biến mất ư?
Khương Dịch Niên gãi gãi đầu một cái tự hỏi, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, bước nhanh về phía trước, đẩy ra cửa chính của tu luyện thất rồi sải bước đi nhanh ra ngoài.
Bước ra cửa lớn, Khương Dịch Niên có cảm giác tựa như có khói mù lan tới, hắn nhướng mày, ngẩng đầu lên. Nụ cười trên mặt vào lúc này cũng cứng lại, cả người như hóa đá.
Bởi vì đập vào tầm mắt của hắn chính là hỏa diễm lan tràn khắp nơi trên mặt đất, phòng ốc sụp đổ cùng với thi thể ngổn ngang. Mùi máu tanh nồng đậm quanh quẩn khắp mọi nơi trong Trì Giáo, làm cho người ta có cảm giác muốn nôn mửa.
Khương Dịch Niên ngây dại nhìn một màn này, trong đầu có cảm giác mãnh liệt như muốn hôn mê ập tới, mắt hắn như tối sầm lại, thiếu chút nữa té xỉu ngay tại chỗ.
-Tại sao lại có thể như vậy? Chuyện gì đã xảy ra?
Trái tim Khương Dịch Niên đập liên hồi mà loạn nhịp, thân thể run rẩy kịch liệt. Khi hắn nhìn thấy những thân ảnh quen thuộc kia nằm im ắng trên mặt đất, sắc mặt của hắn hóa thành một mảnh trắng bệch trong nháy mắt.
-Lư sư huynh!
-Lữ sư đệ!
Khương Dịch Niên ngơ ngác nhìn những người này, mới hôm qua còn cùng hắn vui cười đùa giỡn, nhưng bây giờ đều đã biến thành những cỗ thi thể lạnh như băng, trong đầu như có tiếng sấm nổ vang rền không ngừng quanh quẩn, khiến cho hắn có cảm giác chóng mặt như trời đất quay cuồng.
-Tại sao lại có thể như vậy? Sư phụ. . . sư phụ đâu? Đại sư huynh đâu rồi?
Bỗng nhiên hắn lấy lại tinh thần, co cẳng chạy ra ngoài, một bên không ngừng hô to, một bên lật ra từng cỗ thi thể nằm trên mặt đất xem cho rõ. Lúc này hắn tóc tai bù xù nhìn như một tên điên.
Khi hắn lao ra cánh cửa sân dẫn về phía sau, bước chân bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì mắt hắn trợn muốn rách cả mí. Ở trong tiền viện đang có một người mặc áo đen bóp lấy yết hầu của một tên đệ tử Trì Giáo, đem hắn giơ lên cao thật cao, mặc cho hắn điên cuồng giãy dụa.
-Còn có một con cá lọt lưới?
Ma Côn hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía Khương Dịch Niên.
-Thả sư huynh ta ra!
Khương Dịch Niên giận dữ hét lên.
-Được thôi!
Ma Côn mỉm cười gật đầu, sau đó bàn tay hơi dùng lực một chút, liền khiến cho tên đệ tử kia vong mệnh tại chỗ.
Ma Côn nhìn cũng chẳng thèm nhìn thi thể đang nắm trên tay mà liền vứt đi luôn, sau đó lắc lắc tay ra vẻ chán ghét.
Tận mắt nhìn thấy một vị sư huynh bị giết hại ở trước mặt mình, Khương Dịch Niên ngây dại, dòng máu tươi kia tựa như chảy vào trong ánh mắt, khiến cho hai mắt của hắn cũng đỏ lên.
-Ta muốn giết ngươi!
Khoảnh khắc đó, huyết dịch của Khương Dịch Niên sôi trào, tựa hồ toàn bộ thế giới đều trở thành một mảnh đỏ bừng. Hắn toàn lực vận chuyển linh lực trong cơ thể, nhặt lên một thanh trường kiếm rồi điên cuồng phóng tới hướng của Ma Côn.
Ma Côn thấy Khương Dịch Niên trực tiếp vọt tới, tán thán nói:
-Thật sự là can đảm hơn người.
Tiếng than thở vừa dứt, Ma Côn liền nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, ngay lập tức có một cỗ ma khí xoáy lên theo gió, nặng nề đánh vào trên thân Khương Dịch Niên. Lực đạo cường đại trực tiếp thổi bay hắn, làm cho hắn đâm mạnh vào vách tường gần đấy.
-Phụt!
Khương Dịch Niên phun ra một ngụm máu tươi, thụ thương cực nặng, nỗi đau nhức lan tràn đến khắp toàn thân. Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, giãy dụa thân thể muốn từ dưới đất đứng dậy.
Nhưng mà, thân thể đang ra sức giãy dụa của hắn nhanh chóng bị một bàn chân đạp xuống. Lúc này Ma Côn đã đi tới bên cạnh hắn, bàn chân thì đang đạp trên đầu hắn, toàn bộ thân thể của hắn đều nằm rạp trên mặt đất, vô luận hắn có điên cuồng vùng vẫy đến cỡ nào cũng đều không thể đứng dậy.
Ma Côn từ trên cao nhìn xuống, tủm tỉm cười nhìn Khương Dịch Niên đang cố gắng giãy dụa, chỉ là trong đôi mắt kia lại là ánh nhìn lạnh lẽo như băng cùng từng tia mỉa mai châm chọc, hắn nói:
-Ngươi can đảm lắm, đáng tiếc lại quá yếu. Tận mắt nhìn thấy những đồng môn chết thảm, ngươi có thể làm được gì nào? Bản tọa giết hết đệ tử của Trì Giáo, giết đến chó gà không tha, ngươi lại có thể làm gì ta?
Khương Dịch Niên dùng sức ngẩng đầu lên, máu tươi từ khóe miệng của hắn chảy xuôi xuống đất kêu tí tách. Thanh âm hắn khàn khàn gầm thét:
-Chẳng cần biết ngươi là ai, ta thề sẽ giết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi!
Ma Côn nhẹ nhàng cười một tiếng:
-Con sâu cái kiến, thật là đáng buồn a. Thế nhưng ngươi đã có ý chí như vậy, bản tọa liền cho ngươi một cơ hội, chờ ngươi tìm đến ta để báo thù rửa hận đi.
Ma Côn vừa dứt lời, khóe miệng của hắn khẽ gợn lên một độ cong quỷ dị. Sau đó, hắn duỗi ngón tay ra điểm tới Khương Dịch Niên một điểm.
-Hưu!
Một đạo hắc quang bắn ra khỏi ngón tay, trực tiếp bắn thủng trái tim của Khương Dịch Niên trong nháy mắt.
Thân thể của Khương Dịch Niên đang giãy dụa trên mặt đất cũng đột nhiên ngừng lại. Vẻ mặt dần dần trở nên cứng đờ, cánh tay đang giơ lên cao cũng vào lúc này nặng nề mà rơi xuống.
Ma Côn nhìn một màn này, không khỏi ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười như tiếng cú vọ kêu đêm, cười ngất ngư, thậm chí hắn còn cười ra nước mắt. Sau một lúc lâu, hắn thật vất vả mới ngưng lại được tiếng cười, thở dài một tiếng:
-Tiểu tử đáng thương, ngươi còn thật sự cho rằng bản tọa ban cho ngươi cơ hội để báo thù ư? Hiện tại ta giết bọn ngươi đến sạch sành sanh, không phải là tốt hơn nhiều sao?
Cười một hồi lâu, Ma Côn mới xoay người, hướng bên ngoài Trì Giáo mà đi.
Đồng thời, hắn phất phất tay, ra lệnh:
-Tần Uyên, lấy một mồi lửa đốt hết cái Trì Giáo này đi.
Ở bên ngoài viện, con rối Tần Uyên mang theo ánh mắt đờ đẫn nhìn qua thi thể của Khương Dịch Niên, sâu trong đáy mắt của hắn dường như lướt qua một nỗi tuyệt vọng sâu sắc tận xương, cực kỳ bi ai.
Cuối cùng, hắn giơ lên bó đuốc rồi ném ra ngoài. Dưới ánh lửa bùng lên cháy rừng rực đang lan rộng, hắn đờ đẫn quay người đi, lẽo đẽo theo sau đạo thân ảnh đi xa dần.
Ai cũng không hay biết hoặc cảm giác được, cánh tay trái quấn đầy băng vải của Khương Dịch Niên đang nằm yên dưới đất, mơ hồ như có một đạo hào quang màu tím đen nhoáng cái lóe qua.
Lửa lớn bốc cháy lên hừng hực.
" Ầm!"
Bỗng nhiên, một tiếng sấm vang lên trên bầu trời tối đen như mực.
Một khắc sau, mưa to rơi xuống như trút nước.
Lửa lớn đang bốc cháy bên trong Trì Giáo dần dần bị dập tắt ngúm.
Nước mưa lạnh như băng hắt vào mặt Khương Dịch Niên.
Đột nhiên, ngón tay của hắn hơi khẽ động, một lát sau đôi mắt đang khép kín kia cũng từ từ mở ra từng chút.
-Ta vẫn chưa chết sao?
Cảm thụ được những giọt nước mưa lạnh giá rơi trên người, âm thanh của hắn có chút khàn khàn mà lẩm bẩm tự hỏi.
Khương Dịch Niên gắng gượng bò dậy, kéo y phục ra. Hắn thấy vết thương trên lồng ngực của mình thế mà đã khép lại rồi, chỉ còn sót lại một vết sẹo thôi.
"Chuyện này. . ."
Khi nhìn thấy một màn này, Khương Dịch Niên có chút kinh hãi.
Hắn nhớ rất rõ ràng. Một khắc lúc trước ngón tay của người mặc áo đen kia thực sự đã đâm xuyên qua trái tim mình rồi!
Đối với người có tầng thứ như hắn mà nói, không hề nghi ngờ đó chính là vết thương trí mạng.
Chỉ có điều sự khiếp sợ trong lòng hắn rất nhanh đã bị mảnh phế tích xung quanh kia làm cho phân tán.
Miệng hắn phát ra âm thanh, run rẩy nói:
-Sư phụ. . . Sư phụ đâu?
Sau đó hắn lảo đảo chạy ra ngoài mặc kệ trời đang mưa to xối xả.
Hắn điên cuồng chạy đến Trì Giáo nay đã như một đống đổ nát.
Sau cùng, hắn rốt cuộc dừng bước ở một bên long đàm. Hắn ngơ ngác mà nhìn phía xa xa trên mặt đất.
Nơi đó, có một bóng người quen thuộc ngã xuống nằm trong vũng máu.
"Ầm!"
Giây phút Khương Dịch Niên nhìn thấy bóng người kia, trong đầu hắn phảng phất như có đại bác oanh tạc nổ vang dội.
Hắn có một loại cảm giác trời đất quay cuồng. Trong màn mưa xối xả như trút nước, Khương Dịch Niên giống như một tảng đá đứng chết chân tại chỗ.
Nhìn chằm chằm vào thi thể già nua trên mặt đất ở cách đó không xa kia, hắn chỉ cảm thấy hai chân mình như nặng ngàn cân, một bước cũng không nhấc nổi.
Sau một hồi rất lâu, hắn rốt cuộc cũng di chuyển từng bước nặng nề, chậm rãi đi đến trước mặt cỗ thi thể đó, rồi nặng nề mà quỳ rạp xuống.
-Sư phụ...
Môi Khương Dịch Niên mấp máy, một giọng nói vô cùng khàn đặc truyền ra từ trong miệng hắn.
Chợt, trên mặt hắn thoáng lướt qua một nụ cười so với khóc còn muốn khó coi hơn.
Hắn chạm vào cỗ thi thể kia lay lay như không muốn tin:
-Sư phụ, người đừng đùa tiểu Niên mà.
Thời gian chỉ có một ngày ngắn ngủi, toàn bộ Trì Giáo bị diệt, sư phụ bị giết...
Loại tai họa ngập trời bỗng nhiên giáng xuống này, làm cho Khương Dịch Niên gần như không thể chịu đựng được. Hắn nguyện tin rằng một màn trước mắt này, chẳng qua chỉ là một trò đùa náo nhiệt.
Nhưng mà hiện thực chung quy lại luôn tàn khốc.
Khi Khương Dịch Niên cảm nhận được cỗ thi thể kia đã lạnh ngắt như băng, thì cái hy vọng nhỏ nhoi le lói trong lòng hắn cũng hoàn toàn bị dập tắt.
-Ha...
Chợt, từ trong miệng hắn phát ra một tiếng cười khó nghe.
Lúc sau, hắn lại đột nhiên nôn ọe một trận, rồi thân thể cũng theo đó mà run rẩy kịch liệt. Một hồi lâu sau, Khương Dịch Niên mới dừng nôn khan.
Hắn ôm chặt lấy thi thể của Thông Huyền đạo nhân, nước mắt không ngừng tuôn ra từ trong mắt.
Hắn ngẩng đầu lên, há miệng, muốn điên cuồng gào khóc một trận, nhưng hắn lại phát hiện ngay cả một chút âm thanh mình cũng không phát ra được.
Vẻ mặt non nớt của hắn vặn vẹo, quỳ khóc nức nở không phát ra tiếng, trong màn mưa hiện ra một khung cảnh cực độ thê lương, thấu đến tận xương tủy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện