[Dịch]Thục Sơn Tiếu- Sưu tầm

Chương 4 :  MÃNG XÀ TINH

Người đăng: 

.
Edit: Mogami Mệt mỏi xoa bóp hai bả vai đang mỏi nhừ, nhìn mấy đồng tử trong tay, ta cười như mếu, ở ngoài đời thực đã bao giờ ta phải làm cái công việc đốn củi này bao giờ đâu, nhưng cuối cùng chơi game lại được nếm thử mùi vị. Ta cầm mấy đồng tử phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được đến quầy hàng của NPC mua một con gà quay và một bình rượu đế (Mo: chỗ này là rượu đế có nồng độ cao nhưng mà Mo k biết dùng từ gì diễn tả :D ), đổ hết rượu đế vào một cái túi rượu sau đó nhét vào bụng con gà quay, con mãng xà ăn cái gì cũng đều nuốt chửng, không cắn một phát nào. Đúng ra đây chỉ là biệp pháp sử dụng ở ngoài đời thực, cũng là áp dụng trên cơ sở phân tích thói quen của mãng xà, dựa trên độ dày của dạ dày mà phán đoán, nếu như trò chơi này không xây dựng đúng theo thực tế thì con gà quay này của ta cũng coi như là bỏ đi. Nhưng mà slogan của phiên bản quốc tế là: Tất cả đều có thể xảy ra, không có điều gì là không thể, chỉ là do bạn không dám tưởng tượng! Vì thế… Cứ thử xem sao. Sau khi ép chặt con gà nguyên vẹn trở lại, ta lại chạy lên trên núi chặt vài cây tre bương, chẻ thành từng thanh nhỏ, sau đó vót nhọn một đầu. Đến lúc này, có rất nhiều người xung quanh tò mò, bước đến gần hỏi ta đang làm cái gì, ta cũng không có ý định giữ bí mật, rất khẳng khái nói cho bọn họ biết là ta đây đang chuẩn bị để giết mãng xà tinh. Ta cứ tưởng mọi người nghe xong sẽ mắt tròn mắt dẹt ngưỡng mộ, chẳng dè lại có mấy kẻ vô liêm sỉ lớn giọng nói ta muốn dùng thanh tre bương để giết mãng xà tinh thì đúng là loại thần kinh không bình thường. (Mo: Tre bương nhìn có vẻ không giống tre trồng ở việt nam lắm, là mấy cây tre mà phim chưởng TQ có mấy vị luyện võ lấy tay múa may quay cuồng 1 vòng rồi tre nó đổ rầm rầm đó!!!) Ta không thèm so đo với mấy loại người đó, mục đích chính là phải đi giết mãng xà tinh, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ xong, ta rón rén đi đến trước cửa hang của mãng xà tinh, theo như tư liệu ta thu thập được thì lúc này nó đang ở trong động tu luyện, vì thế không phải lo lắng việc nó thình lình xuất hiện trước mặt ta. Bày binh bố trận ngon nghẻ xong ta chạy đến núp sau một tảng đá lén lút nhìn về phía cửa hang, mấy người lúc nãy cười đểu ta bây giờ lại tiến vào trong hang để giết mãng xà tinh, không thấy bọn họ đi ra, chắc là đã được mãng xà tinh đưa đến điểm hồi phục miễn phí rồi. Đợi gần 1 tiếng đồng hồ, một bóng đen khổng lồ trườn từ trong hang ra, nhìn thấy ngoài cửa hang có một con gà quay thơm phức nhưng nó không hề lao đến ăn ngay, không thể tưởng tượng được, NPC mãng xà tinh này còn có tinh thần cảnh giác cao độ đến như vậy, đầu tiên nó phun một trận khói độc xung quanh chỗ con gà quay, kiểm tra thấy không có người mai phục mới trườn đến nuốt chửng con gà vào bụng, ta ngồi từ xa cười thầm, vẫn im lặng ngồi rình. Mãng xà tinh nuốt con gà vào bụng chưa được bao lâu thì rượu đế trong bụng con gà bắt đầu phát huy tác dụng, làm cho nó say khướt lảo đảo ngã trái ngã phải, nhưng mà cuối cùng nó vẫn giữ lại được một chút lí trí, vẫn biết đi theo hướng quay lại trong hang, nếu mà nó vào trong hang thì bao nhiêu công sức chuẩn bị của ta sẽ thành công cốc. Nhưng mà làm sao ta lại có thể mắc phải một sai lầm ngớ ngẩn đến như vậy được chứ, trò hay bây giờ mới chuẩn bị bắt đầu thôi, ta vẫn núp sau tảng đá khẽ lôi đầu dây thừng chôn ở dưới đất lên, trước cửa hang mãng xà tinh bỗng nhiên hiện ra một hàng chông tre nhọn hoắt, tuy chông tre này không dài nhưng cũng đủ chọc rách bụng mãng xà tinh, cho dù là om chay hay là có ướp thêm gia vị thì ta cũng đều thích cả. Nếu mà vào lúc mãng xà tinh vẫn còn tình thì chắc chắn nó sẽ không trườn qua chỗ mấy thanh chông trúc nhưng mà lúc này nó đang say khướt, đường còn chẳng nhìn thấy huống chi là mấy thanh chông nhỏ bé này. Vì thế nên nó cứ từ từ trườn qua, trườn qua, trườn nhẹ nhàng a, trườn tới Cầu Bà Ngoại luôn! Ách, ta nhầm rồi, không phải là chọc thủng bụng trước mà chọc vào đầu trước, máu bắn tung tóe, sau đó cái bụng cũng bị chọc thủng, đến lúc nó mãng xà tinh mới tỉnh táo trở lại, giãy giụa điên cuồng. (Mo: Đây là một truyền thuyết trong nhân gian, truyền thuyết kể rằng Thất tiên nữ ở lại trần gian là để đi chúc thọ bà ngoại, đi tìm bà ở khắp mọi nơi, đến khi gặp một con suối sâu, không có cách nào qua được, rất cấp bách. Đúng lúc đó thì Lã Động Tân đang trên đường đi dự hội bàn đào gặp đc cảnh này với vung kiếm tạo thành một cây cầu đá v.v… Sau đó thì gọi cái cầu này là Cầu Bà Ngoại, dân gian còn có 1 bài đồng dao về cầu này!) Tuy mãng xà đang lúc hấp hối, nhưng mà vẫn hung hãn đập phá tứ tung làm ta không dám đến gần, chỉ dám phi đao qua đó. Nói thật là năng lực phi đao của tao không được tốt cho lắm, lấy ra 10 đao, phi 10 đao mà không có nổi 1 đao trúng vào 1 trong 7 huyệt đạo của nó, toàn phi nhầm vào chỗ khác, vì thế mấy tiểu đao này tuy làm cho mãng xà ngày càng đau đớn nhưng lại không chết ngay, trên đầu liên tục xuất hiện -20 -30 máu, không sớm thì muộn cũng sẽ phải chết thôi. (Mo: Thắc mắc ghê gúm, sao không có bạn nào đến cướp boss nhỉ??? Mồi ngon thế này cơ mà) Thương tổn gia tăng, kinh nghiệm của ta cũng liên tục tăng lên vùn vụt, quái vật vấp 7 cũng thật là tốt quá đi, chưa cần giết chết cũng đã làm level của ta tăng từ 2 lên 3 rồi. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của bạn mãng xà nhìn ta vô cùng thương tâm, tra tấn người khác vốn không phải là phong cách của ta, cứ giết dần giết mòn thế này cũng không được, vì thế ta quyết định thưởng cho nó một ân huệ, để cho nó sớm được thoát khỏi kiếp nạn này, mau chóng siêu thoát! Ngay lúc ta rút thanh kiếm gỗ chuẩn bị đâm phát cuối cùng thì không hiểu một thanh phi kiếm chui từ đâu ra, bay vèo qua trước mặt ta, mãng xà tinh kia biến thành một luồng sáng chói. Tận 40% kinh nghiệm bị kẻ khác một đao chặn mất, cố kìn ném giận dữ trong lòng chưa muốn nói ra, xoay người nhìn lại, phát hiện ra đó là một người chơi nữ vô cùng xinh đẹp, quần áo trên người mỹ lệ tuyệt vời, đây chắc chắn không phải do hệ thống gửi tặng, trên đỉnh đầu sáng bừng lên ba chữ: Mật la hoa! (Mo: Đây là mật của một loại hoa cùng họ với cà) “Vất vả lắm ta mới đánh cho con quái này chỉ còn một nhát kiếm, sao ngươi lại đến cướp điểm kinh nghiệm của ta?” Ta cố kìm nén sự kích động, nói với cô ta, chủ ý là muốn cho cô ta một cơ hội để giải thích, nếu cô ta không cố ý thì ta cũng không thèm so đo làm gì, dù sao ta cũng là con gái, không muốn tương tàn người cùng phái. Nhưng không ngờ rằng vẻ mặt cô ta lại tỏ ra bất cần: “Đấy là quái của ngươi à? Ta không biết, dù sao ta cũng đã lỡ tay giết rồi, phải làm sao bây giờ?” Cái kiểu ăn nói của bề trên dành cho kẻ dưới này ai nghe cũng không nuốt được hết, đương nhiên ta cũng không phải là ngoại lệ, ta đang chuẩn bị tinh thần rút kiếm đòi lại công bằng thì nhìn thấy cô ta rút thanh tiên kiếm ra, oai hùng của ta nhất thời chạy đi đâu mất. Tụ linh kiếm: Thần binh cấp 2 Tốc độ di chuyển 35 – 40 (km/giờ) Tốc độ công kích 15 – 25 (km/giờ) Thương tổn 25 – 35 Ta thật sự chẳng có cách nào để đối phó với cô ta, người ta đều dùng đến phi kiếm cấp 2 còn ta thì lại sử dụng kiếm gỗ mà hệ thống tặng, chênh lệch quá rõ ràng, nếu ta cố đấm ăn xôi thì người lãnh hậu quả chắc chắn chỉ có ta thôi, quên đi, coi như số kinh nghiệm này bị chó cắn mất, quên đi, không thể dây vào, ta đi chỗ khác kiếm ăn. Tư tưởng thông suốt, ta bỏ đi phần tư tưởng tranh chấp nhỏ nhen, chạy đến chỗ mãng xà tinh ra đi xem có cái gì rơi ra không, vừa mới nhìn thấy, ta chảy nước miếng ròng ròng. Mãng xà này quả thực rất có giá trị nha, trước khi chết còn vứt ra một thanh Tinh cương kiếm cấp 1, giá trị thương tổn 25 – 30, tốc độ di chuyển 15 – 25, tính chất 20, mặc dù giá trị không cao lắm nhưng dù gì cũng được tính là phi kiếm, đợi ta lên đến level 20, có thể dùng kiếm để bay, ngao du vạn dặm, xuất nhập thanh minh… Mới nghĩ đến thôi đã thấy vui mừng! (Mo: Có vẻ giống game tiên kiếm nhỉ?) Nhưng mà sau lưng ta, người nào đó lại bắt đầu gây chuyện: “Uy, cái người đằng trước kia, quái kia là do ta đánh chết, nó có nhả ra vật gì thì cũng là của ta, ngươi mau mang trả lại cho ta, không thì đừng trách ta độc ác.” Cái cô này đã có tiếng ở Tân thủ thôn là không phân rõ trắng đen rồi, ỷ là được một vị ca ca cấp bậc cao bảo kê, thường xuyên gây gổ với người khác, mấy người bị cô ta cà khịa đều ôm đầu thấu hiểu. Cướp điểm kinh nghiệm đã đành, bây giờ lại còn muốn cướp cả trang bị rơi ra nữa, hơn nữa cướp trắng trợn như thế, lúc đó ta đành cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, kìm nén cơn tức giận lại, “xoa xoa” ngực cố gắng kiềm chế, mẹ nó, bà cô đây cũng không phải thuộc loại người biết thương hoa tiếc ngọc, hôm nay ta đây bốc hỏa bừng bừng, nếu không tỏa nhiệt ra ngoài một chút thì ta đây chịu sao nổi chứ. Ta rút ngay trang bị cao cấp – Tinh cương kiếm ra đánh, sau đó lạnh như băng nói một câu: “Trang bị trong tay ta đây, ngươi có giỏi thì đến mà lấy.” Từ trước đến nay, ta có bị đánh cũng chưa từng đánh trả, có bị chửi cũng vẫn sống theo phương châm Tam hảo mà không chửi lại, nhưng đến hôm nay, ta bị dồn đến đường cùng, không thể chịu đựng được nữa, con giun xéo lắm cũng quằn, ta sẽ chiến đấu đến cùng, cùng lắm thì tụt vài level là cùng. Mũi kiếm chỉ thẳng vào đối phương, biểu hiện khí phách bừng bừng không khác gì cao thủ giang hồ, đây chính là chiêu thức võ công mà con gà là ta đã đọc được trong tiểu thuyết võ hiệp, liệu trong game có sử dụng được không nhỉ? Ôm thắc mắc to đùng này trong người, ta nghe thấy hệ thống có thông báo: Người chơi Kiến Nam Sơn công kích người chơi Mật la hoa, tiến vào trạng thái chiến đấu, giảm giá trị công đức 50. Lúc đó ta không hề biết tầm quan trọng của giá trị công đức với ta, nếu không thì cho dù có chuyện gì đi chăng nữa ta cũng phải chờ cho đối phương ra tay trước rồi ta mới đánh trả, cho đến khi ta biết được điều này thì lúc đó đã bị sấm chớp đùng đùng đến đánh, thân thể cháy khét lẹt! “Hừ, tiểu nhân ngang ngược, một tay ta cũng có thể ném ngươi sang thế giới bên kia.” Mật la hoa khinh thường thốt ra một câu, hoa lệ lệ phi kiếm về phía ta, sử dụng đúng chiêu thức chính tông của phái Nga Mi, ta tuy chưa nhập môn nhưng đã từng nhìn thấy chiêu thức này trên diễn đàn, chỉ liếc mắt một cái ta đã nhận ra. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta chính thức PK cùng với người khác, trong lòng kinh sợ, chưa kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, lập tức hươ kiếm nghênh đón, sử dụng ngay tinh hoa của Độc cô cửu kiếm: Vô chiêu thắng hữu chiêu! Ta cầm kiếm chém loạn xì ngầu, khiến cho Mật la hoa không thể nhìn ra bất cứ chiêu thức gì, Tụ linh kiếm liên tiếp lao đến áp sát Tinh cương kiếm của ta, sau đó cô ta lại phát ra một vệt sáng rực, chắc chắn là pháp bảo hỏa hệ, lần này nếu ta trúng đòn, chắc chắn sẽ lại được chu du đến chốn cực lạc, sao cái số phận của ta lại hẩm hiu như vậy chứ? ! Nói thì chậm, diễn biến thực tế lại rất nhanh, một anh hùng hành hiệp trượng nghĩa lập tức lóe sáng chốn này, làm cho ta kích động đến mức nước mũi chảy ròng ròng, người thân a, thật sự là rất thân a. Đây chắc chắn là hai vị anh hùng hào hiệp trượng nghĩa, một người lao ra đỡ tên lửa cho ta, một người chặn tụ linh kiếm của Mật la hoa, làm cho cô ta không thể làm gì được nữa. Mật la hoa nhìn thấy có người ngang nhiên vào phá ngang việc của cô ta, lập tức nổi điên lên, hét lớn: “Hai kẻ vô tích sự các ngươi chán sống rồi à, rảnh rỗi không có việc gì làm đến đây chõ mũi vào chuyện của ta sao?” Bị người khác mắng là vô tích sự nhưng hai vị lão đại không hề tỏ vẻ tức giận một chút nào, ngoáy ngoáy lỗ tai làm bộ dạng như không nghe rõ: “Ngươi nói gì cơ? Rảnh rỗi không có việc gì làm? Đương nhiên là chúng ra rảnh rỗi không có việc gì làm rồi, nếu không thì làm sao có thể đăng nhập vào Thục Sơn chơi được chứ.” Người kia cũng lập tức tiếp lời theo: “Cũng chẳng phải là có vấn đề gì, chỉ là không ngờ vừa mới đăng nhập lại gặp ngay một con tiện nhân vô liêm sỉ đi cướp không điểm kinh nghiệm với trang bị của người khác, quân tử vì nghĩa như chúng ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ.” Vừa mắng Mật la hoa còn tiện thể khoe khoang chính bản thân mình, quả thực rất tự kỉ, ta đứng bên cạnh che miệng lén cười. “Các ngươi! Các ngươi chờ đó, nhất định ta sẽ kể lại chuyện này cho ca ca của ta biết, các ngươi chuẩn bị tinh thần tụt level đi, hừ!” Mật la hoa bị người ta mắng té tát như vậy thì giận tím tái mặt mày, không thốt ra được lời nào, tự nghĩ bản thân cũng không phải là đối thủ của ba người đó, đành phải nhịn nhục cố gắng chửi thêm 1 câu rồi dậm chân bỏ đi. “Thật ghét loại con gái thế này, chuyện gì cũng ỷ lại vào ca ca để bắt nạt người mới.” Một người nhìn theo bóng Mật la hoa bỏ đi nói, sau đó quay sang nói với ta: “Ta là Phù sinh túy khách, còn đây là bằng hữu của ta, Khoái hoạt đao.” Ta chắp tay hành lễ: “Đa tạ hai vị đại ca hành hiệp trượng nghĩa ra tay cứu giúp, nếu không thì bây giờ ta đã trở về điểm hồi sinh rồi, đại ân đại đức không lời nào diễn tả được hết, sau này có việc gì cần đến tiểu đệ Kiến Nam Sơn thì hai vị cứ nói.” Càng ngày ta càng phản ứng giống với con trai, mở mồm một tiếng là đại ca, hai tiếng tiểu đệ. Phù sinh túy khách vung ta hào hiệp nói: “Sao mà phải khách sáo như vậy cơ chứ, ta với Khoái hoạt đao bình thường vốn không thể chịu đựng được cảnh người khác bị bắt nạt, hơn nữa, trông tiểu tử nhà ngươi bộ dạng rất tuấn tú, không cứu ngươi thì quả thật rất đáng tiếc!” Nói xong còn đến gần xoa đầu vỗ vai ta, hoàn hảo, trong trò chơi ta khỏe khoắn dẻo dai, nếu cứ giống hệt như ngoài đời thực thì kiểu gì ta cũng bị nội thương rồi, xem ra, người anh em này tám phần là người Đông Bắc, người Đông Bắc đa phần tính cách đều rất thẳng thắn, sảng khoái. Trái ngược, Khoái hoạt đao đứng bên cạnh phản ứng nhẹ nhàng hơn, chỉnh trang y phục lại một chút rồi nói với ta: “Lão đệ, trông ngươi có vẻ giống người mới vào chơi ở Thục Sơn, còn chưa tham gia vào môn phái nào?” Vừa nghe thấy câu nói này, bao nhiêu tâm tư giấu kín trong lòng của ta xem ra đã tìm được nơi để thổ lộ, lập tức nói hết toàn bộ diễn biến từ khi ta vào Thục Sơn đến nay ra, đương nhiên, cái vấn đề ‘Biến tính’ kia thì ta bỏ qua, cũng không biết phải nói như thế nào. Số phận thê thảm của ta nhận được sự đồng cảm sâu sắc của Khoái hoạt đao và Phù sinh túy khách, hai người không nói thêm câu nào, lúc này đều muốn dẫn ta đi luyện cấp, ta quên chưa nói, hai người bọn là người chơi từ giai đoạn thử nghiệm, level của bọn họ 1 người đã là 18, 1 người là 16 hơn nữa đều đã là đệ tử phái Nga Mi. Lúc đấy ta đã định đồng ý, song nghĩ lại lại có chút do dự, bởi vì trong trò chơi thường gặp phải một số người rất ích kỉ, cướp trang bị, cướp điểm kinh nghiệm, thậm chí còn mang bạn bè ra làm mồi nhử, vì thế một số người chơi lâu năm thường khuyên thà một mình mình đơn phương độc mã còn hơn là gia nhập tổ đội, trừ một số ít bằng hữu đáng tin cậy. Nhưng mà ngay sau đó, ta lại tự tát vào mặt mình một cái, thầm mắng bản thân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu bọn họ là người như vậy thì lúc nãy đã không cứu mạng ta, huống chi ta chỉ là một tiểu nhân vật level 3, làm gì có giá trị gì cho họ lợi dụng chứ. Phù sinh túy khách và Khoái hoạt đao ngồi bên cạnh thấy ta lẩm bẩm một mình, lúc thì do dự, lúc lại uất hận, ảo não, thậm chí còn tự tát vào mặt mình một cái, không tránh khỏi nghi ngờ ta có vấn đề về thần kinh. Đương nhiên, họ lo lắng cho ta chỉ bằng thừa, ta vốn là đóa hoa xinh xắn đáng yêu của Tổ quốc sao có thể phát điên được chứ, ta còn muốn anh hùng ngất trời trong Thục Sơn, cưỡng giết Trúc diệp thanh một trăm, một nghìn lần, ách, cưỡng giết là chỉ về phần hồn thôi, còn về thân thể… Ta sẽ đi tìm một con lừa… Ba người bọn ta hợp thành một tiểu đội, cũng chính là lần đầu tiên ta tham gia tổ đội giết quái trong trò chơi, hợp tác quả nhiên là hiệu quả hơn một mình làm việc rất nhiều, huống chi Phù sinh túy khách và Khoái hoạt đao lại đang có chủ ý dẫn ta đi luyện cấp. Có hai cao thủ hơn ta hơn 10 level làm bảo kê, ta chỉ toàn chọn mấy nhiệm vụ khó khăn để thực hiện, giờ đây, level của ta giống như được đưa lên tên lửa phóng đi, nhanh chóng lên đến level 11, đồ đạc trên người cũng gia tăng đáng kể, trên người ta bây giờ ngoài Tinh cương kiếm cấp 1 thu được lúc giết mãng xà tinh còn có một trang bị Pháp bảo sơ cấp là một khối Lôi phù, mỗi lần có thể phóng ra ba ngọn lửa, tiêu hao giá trị pháp lực, ngoài chỗ đó ra, trong túi tiền còn có hơn mấy chục lượng bạc, có thể cho là thu hoạch tương đối phong phú. Chớp mắt đã lên đến level 11, thời gian ta có thể lên núi Nga Mi bái sư có lẽ cũng đã đến rồi, sớm đi học các chiêu thức dùng kiếm thì sẽ không phải ra chiêu lung tung nữa, đang định nói cho hai vị đại ca thì đột nhiên ta nhớ ra một sự kiện, hỏng rồi, nếu ta còn chậm trễ thì có thể dẫn đến hậu quả chết người mất, ngay lập tức ta gửi tin nhắn cho Phù sinh túy khách và khoái hoạt đao bảo ta phải logout có việc, cũng nhân tiện đề nghị 2 người bọn họ lần tới sẽ cùng ta lên núi Nga Mi. Người sảng khoái thường rất dễ nói chuyện a, hai người bọn họ đồng ý cái rụp, không ngờ trong trò chơi cũng có những người nhiệt tình như vậy a, hơn nữa còn hẹn ngày gặp lại, hai mắt ta híp lại, thiếu chút nữa lệ dâng đầy mặt, cũng may là ta kiềm chế được, thêm bạn hai người đó rồi mới logout.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang