[Dịch]Thục Sơn Tiếu- Sưu tầm
Chương 25 : ĂN A ĂN A ĂN A…
.
Edit: Tử Sa
Beta: A Tử
Phục vụ viên nơm nớp lo sợ nói: “Là thế này, nhà hàng chúng tôi là một nhà hàng tinh cầu cao cấp, tất cả đồ dùng thiết bị đều là tiên tiến nhất.” Dáng vẻ khí thế độc ác vừa rồi của ta khiến nàng ta khắc sâu vào trí nhớ, nhưng vì chức trách hiện tại không thể không tiến hành nhắc nhở.
“Vậy thì thế nào?” Ta vẫn là chưa hiểu rõ.
Lau mồ hôi, phục vụ viên tiếp tục giải thích: “Nơi này của chúng tôi thường xuyên có bọn sinh vật ngoài hành tinh do A Phổ Đạt kéo đến, bọn họ phi thường thích cởi giày, nhưng chân bọn họ lại rất thối, một khi cỡi giày liền sẽ làm ảnh hưởng đến các khách nhân khác, cho nên có một đoạn thời gian việc kinh doanh của nhà hàng chúng tôi phi thường không tốt, sau đó giám đốc chúng tôi tiến cử “hệ thống cảm ứng chân trần” tiên tiến nhất, một khi phát hiện khách nhân có hành vi cỡi giày, trên mặt sàn sẽ lập tức phát ra khí lạnh âm hai mươi độ, khiến hai chân của hắn đông cứng lại.”
“Thật vậy sao?” Loại hệ thống này ta là lần đầu tiên nghe nói, cảm thấy rất thú vị, không nghĩ rằng trên thế giới còn có loại hệ thống này, càng không nghĩ rằng còn có người ngoài hành tinh thích cởi giày. Ta nghe say mê, hoàn toàn không chú ý đến giày ở hai chân ta đang được ta cầm trên tay, thời khắc này chân của ta là hoàn toàn trống trơn.
“Chi! Chi chi!” Mặt sàn dưới chân nguyên bản là bằng phẳng trống trải đột nhiên lộ ra một đám lỗ nhỏ, sau đó khí lạnh màu trắng từ trong đám lỗ nhỏ đó bắt đầu tràn ra, đợi khi ta phát hiện, khí lạnh âm hai mươi độ C đã làm đông cứng hai chân ta.
Ta đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức oa oa kêu lên, điều này khiến ánh mắt mọi người đều bị ta hấp dẫn thành công, đợi đến khi phát hiện hai chân ta bị đông thành một khối băng lớn không thể nhúc nhích, không biết người nào đã bật cười, ngay sau đó tất cả mọi người đều cười, trong đó Hoa Yên là cười đến khoa trương ghê tởm nhất, nha, ta trong lòng đem đến hơn mười tám đời tổ tiên nhà nàng ta ra ân cần hỏi thăm.
Đợi phục vụ viên luống cuống tay chân mở hệ thống giải đông sự băng hóa trên chân ta mới bắt đầu giảm, chân ta đã đông đến không còn cảm giác, về phần băng trên chân đã bị hóa thành nước sạch sẽ.
Sau một loạt đả kích, ta quả thực khóc không ra nước mắt: Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chứng minh, vận xui khi thổ lộ bảy năm trước quả vẫn đeo bám ta như cũ!!!
Ông trời a, ta rốt cuộc là đã đắc tội gì với ngươi, ngươi muốn chỉnh ta như vậy, chẳng lẽ là bởi vì ta bình thường luôn mắng chửi ngươi có mắt không tròng, đầu bị người khác đánh sao?
Ta thừa nhận sai lầm còn chưa được sao? Ô…
Ngay khi ta sắp không khống chế được mà khóc rống lên, một vị mỹ nữ từ cầu thang từ từ bước lên, ánh mắt còn chưa động liền mê đảo một mảnh lớn nam nhân, đẳng cấp này so với Hoa Yên kia còn cao gấp trăm lần.
Ngay khi mọi người còn đang kinh thán tướng mạo xinh đẹp của vị mỹ nữ kia, Tô Dương đã rời khỏi đám người tiến ra nghênh đón, duỗi dài cánh tay, đặt lên cái eo thon nhỏ của vị mỹ nữ, sau đó nhìn bằng ánh mắt thâm tình.
Ta sửng sốt, sau đó lập tức trong lòng cầu khẩn, thần a, như lai phật tổ a, ngọc hoàng đại đế a, chúa a, thánh mẫu Mã Lỵ Á a, các ngươi nhất định phải phù hộ người trước mắt đây không phải lão bà của Tô Dương a, ngàn vạn lần không nên, nếu không ta sau khi trở về sẽ lập tức tự sát!
Chư thần phật hiển trên trời hiển nhiên nghe thấy lời khẩn cầu của ta, vì không để cho sinh mệnh trẻ trung đầy hứa hẹn của ta phải rơi rụng tan tác quá sớm, nhân từ tiếp nhận lời khẩn cầu của ta.
“Ta giới thiệu cho một người một chút, đây là bạn gái ta, hôm nay mới từ nước ngoài về.” Tô Dương mỉm cười giới thiệu với mọi người, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lại vị mỹ nữ bên cạnh, xem ra bọn họ tình cảm rất tốt.
Chư thần thiên hạ đem lão bà của Tô Dương đổi thành bạn gái.
Ta choáng, cái này thì có gì khác biệt chứ? Đổi thành mẹ kế hay con gái còn được hơn!
Mỹ nữ mỉm cười gật đầu nói: “Chào mọi người, ta họ Quân, gọi là Quân Tranh Vũ, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Ầm ầm, bùm bùm, sấm chớp trên đầu ta mạnh mẽ điên cuồng vũ động, đem cả người ta đánh cho cháy đen, hấp hối.
Có người quản độ kiếp, ta đây quản niết bàn, ta đây hoa lệ niết bàn rồi!
(Tử Sa: niết bàn: người tu đã chứng đạo, khi bỏ xác phàm vào nơi không sinh không diệt, sạch hết mọi đường phiền não)
Thần a, ta rốt cuộc là đã tạo ra cái nghiệt chướng gì, khó khăn lắm mới thích một người, thổ lộ lại cứ liến tiếp thất bại, thủy chung không thể khiến Tô Dương hiểu rõ tâm ý của ta, hiện tại khó khăn lắm mới gặp lại, lại phát hiện hắn đã có bạn gái, vì cái gì ta thích một người lại khó khăn đến vậy?
Mang theo nghi vấn này, ta niết bàn xong thì trọng sinh, lúc này nhà hàng đã đem rượu và thức ăn lên dưới hình thức buffet, Trương Bội Bội cùng Kim Lăng rất giảng nghĩa khí không ăn gì, mà đến bên an ủi ta, an ủi với những câu từ cũ rích: không trải qua mưa gió sao thấy được cầu vồng; nữ nhân muốn tự cường phải vứt đi tình cảm; cứ đợi chờ một chút.
Thương tâm, thật sự rất thương tâm, sau này phải đi đâu để tìm một nam nhân tài năng khiến ta động tâm như vậy chứ?
Giấc mộng của ta a, mối tình đầu của ta a, cứ như vậy mà chấm dứt sao?
Nhìn hai người Tô Dương cùng Quân Tranh Vũ tình chàng ý thiếp, ta trong lòng kêu lên một tiếng buồn bực a, bên kia Hoa Yên so với ta cũng không kém gì, một bộ mặt mướp đắng, bộ dạng sống mà cứ như người đã chết.
Hiện tại ta cùng nàng ta là đồng bệnh tương liên, aizz, đều là người đáng thương, chuyện lúc trước nói phải tìm cơ hội đánh nàng liền cứ như vậy mà quên đi, ai bảo ta mềm lòng chứ.
Ta kéo Trương Bội Bội cùng Kim Lăng tới trước bàn thức ăn nói: “Ta phải hóa bi phẫn thành thực dục!” Nói xong ta liền nỗ lực đem thức ăn nhét vào miệng.
Ta ăn a.
Ta ăn a ta ăn a.
Ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a ta ăn a.
Ta gió cuốn tàn mây càn quét đống đồ ăn trên bàn, khiến mọi người kể cả phục vụ viên đều nhìn đến ngây người, bọn họ chưa bao giờ thấy qua người có thể ăn như vậy, mà lại chính là nữ nhân.
Trương Bội Bội khuyên ta đừng ăn nữa, nàng ấy lo ta sẽ đem dạ dày làm cho vỡ tung, nhưng thời khắc này ta làm sao nghe vào, chỉ muốn dùng sức ăn và ăn.
Mẹ nó, ta cư nhiên vừa ăn vừa rơi lệ, rơi so với ăn còn nhiều hơn, một ly rượu vang vừa uống vào, chưa đầy chốc lát đã bị nước mắt làm cho tràn đầy, con mẹ nó.
Phục vụ viên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn đồ ăn trên bàn, nếu mỗi khách nhân đến tiệc buffet đều ăn như vậy, nhà hàng bọn họ khẳng định sẽ sớm đóng cửa.
Kim Lăng hướng trước mặt Tô Dương trừng mắt một cái, tức giận nói: “Đều do ngươi hại!”
Tô Dương phía đối diện ánh mắt khó hiểu, Kim Lăng thông minh không có giải thích nhiều hơn, nếu không sợ rằng tai họa lúc trước gặp trong trường lại bất ngờ ập đến.
Tô Dương không hiểu, nhưng cùng là nữ nhân Quân Tranh Vũ tựa hồ hiểu rõ cái gì, sắc mặt nàng ta hơi đổi, buông tay Tô Dương, bước đến trước mặt ta uyển thanh nói: “Thanh Lan phải không? Ta là Quân Tranh Vũ, cũng là bạn gái Tô Dương, ngươi có phải hay không trong lòng có chuyện gì, cho nên mới liều mạng ăn như vậy, còn vừa ăn vừa khóc, nếu không ngại nói ra, ta và Tô Dương sẽ giúp ngươi.”
Meo meo meo meo con gấu trúc, nghe thấy lời này liền biết nữ nhân này không đơn giản, lời vừa rồi, theo hướng nói dễ nghe thì là an ủi, theo hướng nói khó nghe, thì phải là thị uy, tuyên bố với mọi người, Tô Dương là bạn trai của cô ta, để người khác vứt bỏ chủ ý đối với Tô Dương.
Nói tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt, ta không đánh cô ta đến muôn tía nghìn hồng đã tính là khách khí rồi, thế nào còn tâm tư để ý đến nàng, ta tiếp tục càn quét đồ ăn trước mắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện