[Dịch]Thục Sơn Tiếu- Sưu tầm

Chương 20 : Đề nghị xây dựng

Người đăng: 

.
Edit: Dol Beta: A Tử “Trước đây thì đúng là như vậy, nhưng sau này thì khó nói àh!” Khoái Hoạt Đao đột nhiên nói, tay hắn lại sờ sờ hai cọng râu đặc biệt của mình, động tác rất giống Lục Tiểu Phụng trong tiểu thuyết Cổ Long, ta cực kỳ nghi ngờ hắn ta vì thích Lục Tiểu Phụng mà chọn tạo hình này trong Thục Sơn. Khoái Hoạt Đao cười mờ ám: “Bang hội đấu bang hội!” Mấy người chúng ta nghe xong nhất thời không kịp phản ứng lại, cái đầu ngốc ngốc từ từ tan ra, Phù Sinh vỗ đùi nói: “Đây cũng là biện pháp nha, sao mình lại không nghĩ ra, may mà có lão Đao, ha ha ha, Nam Sơn, vậy ngươi không cần phải lo nữa, dùng bang hội của chúng ta đối phó với Trúc Sơn giáo, như vậy họ sẽ không dám làm gì ngươi nữa.” Ta không lạc quan như hắn: “Cách này được không đó, nhưng ta nghe nói trong trò chơi này chỉ có một số bang hội của người chơi có thể đối chọi lại với NPC, mà Trúc Sơn giáo là một trong ngũ đại tà phái.” “Ai nói chúng ta đối chọi với toàn bộ Trúc Sơn Giáo, chúng ta chỉ uy hiếp người chơi ở Trúc Sơn giáo thôi, nói thế nào thì NPC và giáo chủ Trúc Sơn giáo cũng không chắc sẽ xuất mã, bọn họ chủ yếu là giao nhiệm vụ cho đệ tử, giống như Bạch Cốc Dật giao cho ngươi vậy, chỉ khi Thanh Thành phái và các phái chính đạo đánh tới Trúc Sơn giáo thì họ mới ra mặt thôi.” Khoái Hoạt Đao phân tích: “Ngươi nghĩ thử coi nếu người chơi ở Trúc Sơn giáo phát hiện ngươi là người cầm đầu bang hội chúng ta thì họ cũng sẽ có chút kiêng kị mà không dám xuống tay, như vậy cũng giúp ngươi tránh chút phiền phức, huống chi xây dựng một bang hội để chơi cũng không tồi, nhớ lại trong mấy trò chơi khác ta và Phù Sinh cũng là bá chủ một phương, ở Thục Sơn này cũng nên thử nghiệm một chút.” “Nếu hai lão đại đã nghĩ như vậy thì chúng ta bắt tay bàn đi, trước khi người chơi trong Thục Sơn biết tới ta thì bang hội nhất định phải có môn quy.” Ta gật đầu đồng ý, hai đại ca đã nghĩ cho ta như vậy nếu từ chối thì cũng không phải. “Chuyện này nghĩ trong lòng là được rồi, dù sao trước mắt muốn làm cũng không làm được, quan trọng là cần phải có thành viên, với lại chúng ta còn chưa có sắt, cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ mở phủ.” Phù Sinh nói. Ta vừa định khen hắn nói rất đúng, nhưng câu kế tiếp của hắn lại làm cho lời nói của ta bị chôn vùi trong bụng đến mốc, nhưng ta vẫn không muốn nói. Phù Sinh nói tiếp: “Chờ chúng ta có đủ năng lực xây dựng bang phái, nhất định phải làm cho nó trở thành đệ nhất bang phái trong Thục Sơn, càng quét cả Sever Thục Sơn, độc bá thế giới Thục Sơn, thử xem sau này còn ai dám làm gì chúng ta, wow ha ha, tên bang phái là: “Vô địch phái” Hỏi:Có cách chữa trị nào tốt nhất cho người quá YY không? Đáp: Biện pháp tốt nhất là mặc kệ hắn! Dựa vào lý lẽ trên, ta và Khoái Hoạt Đao tiếp tục bàn bạc: “Đao lão đại, ta cảm thấy chúng ta nên luyện tâm pháp kiếm quyết trước, nếu không dù có xây xong thì cũng không có ai gia nhập.” “Uh, Nam Sơn nói rất đúng, bây giờ ba người chúng ta mà tạo bang phái thì có chút khó khăn, nên chúng ta đi luyện cấp trước.” “Đao lão đại nói sai rồi, chúng ta không phải chỉ có ba người mà là bốn người!” Ta chỉ chỉ thân hình vạm vỡ của Hòa Tảo đang đứng làm bối cảnh, tội nghiệp con bé, với thân hình như vậy mà bị ta dạo đến nổi nằm đó. Hắn quỳ rạp trên đất dùng sức lắc đầu, so với người uống thuốc lắc còn lắc nhiều hơn, ta lo cho cổ của hắn có khi nào lắc mạnh quá mà gãy luôn không, hắn vừa lắc vừa la lên: “Ta không. . . . . .” Không đợi hắn nói xong, ta liền bịt miệng hắn lại. “Nam Sơn ngươi làm gì miệng Hòa Tảo vậy? Hồi nãy hình như ta nghe thấy hắn nói gì không muốn à?” Khoái Hoạt Đao nghi hoặc hỏi. Ta nghiêm trang nói: “Không, Đao lão đại nhất định anh nghe lầm rồi, Hòa Tảo nghe thấy có thể gia nhập bang phái chúng ta mừng quá trời luôn đó, ngươi không thấy hắn cười đến nổi cổ sắp đứt luôn à, ta chính là sợ cổ của hắn bị gãy mới chạy tơi nâng cổ nó lên, vừa rồi Kỷ sư huynh còn dạy là huynh đệ trong một phái phải biết yêu thương lẫn nhau!” Có người cười đến gãy cổ sao? Nói dối vụng về như vậy quỷ cũng không tin, trong lòng Hòa Tảo bắt đầu BS ta, còn Khoái Hoạt Đạo thì tràn đầy mong chờ, dựa trên trí tuệ của hắn thì sẽ không tin lời nói dối này. (BS: Bull shit: đã từng giải thích ở các chương trước) Nhưng sự thật đã chứng minh, ông trời lại một lần nữa bỏ rơi hắn, trong mắt Khoái Hoạt Đao hiện lên ý cười: “Nha, nguyên lai là như vậy, được rồi, bốn người chúng ta làm thành một đội trước, khi nào thời cơ chính mùi thì bắt tay thành lập bang hội.” Ta không muốn! Ta không muốn gia nhập bang hội biến thái như vậy! Cứu mạng a! Trong lòng Hòa Tảo gào thét, đáng tiếc không ai để ý hắn, ta thừa nhịp không ai để ý nghé vào tai hắn nói một câu: “Tiểu Hòa miêu, ngươi được Nam Sơn ta coi trong thì hãy ngoan ngoan theo ta dọa giang hồ, chắc chắn ngươi sẽ không chịu thiệt đâu!” Dưới sự dọa nạt của ta, cuối cùng Hòa Miêu cũng chịu khuất phục, hắn cố gắng kéo tay ta ra, cực kỳ đáng thương nói: “Vậy ngươi phải cam đoan không được đụng tới ta mới được, ngươi đã hủy hoại Kỷ Đăng rồi, nhưng đừng hòng đụng tới ta, nếu không ta thà chết chứ không chịu khuất phục!” Nha nha , đây là lời nam nhân nói sao? Sao giống như gái nhà lành bị bắt đi làm kỷ nữ vậy, chẳng lẽ hắn là nhân yêu? Cái đầu ác độc của ta đang bận rộn suy nghĩ nhưng cũng không quên cam đoan: “Yên tâm, Lão Nam ta đối với loại thể hình và tướng mạo này thì không hề có chút hứng thú, nếu ta nói dối thì bị thiên lôi đánh đến đầu thai” Nghe ta thề xong, sắc mặt Hòa Tảo mới tốt hơn, ít nhất là cũng không chống đối lại nữa. Tuy rằng ta thề như cơm bữa, nhưng ta tuyệt đối cam đoan đây là sự thật và tuyệt đối không vi phạm! Tuyệt đối! Tiếp theo chúng ta liền gọi Phù Sinh đang YY rồi bay tới dưới núi Thanh Thành chỗ mà có nhiều quái nhất, thời gian này là lần đầu tiên ở trong Thục Sơn ta cực lực luyện cấp, không ngừng giết quái, chỉ vì nghĩ cho cái mạng nhỏ này nên ta không dám có bất kỳ câu than thở nào. Ta cùng Phù Sinh lão đại và Đao lão đại lăn lộn một phen nên giữa nhau đã có sự ăn ý, chỉ có Hòa Tảo gia nhập trễ nên lúc bắt đầu còn bỡ ngỡ, nhưng từ từ cũng tốt hơn. Cái thanh kiếm bỏ đi của ta kết hợp với bộ đồ vô vi kiếm quyết của Bạch Cốc Dật, ta cứ nghĩ rằng mình tay không có thể phát ra kiếm khí vạn bước, tràn đầy khí thế. Ách, sau một thời gian tu luyện ta phát hiện số liệu của mình mới tới tầng 3, tay không cũng chỉ có thể phát ra 7 dòng kiếm khí, lực mười ngón tay còn chưa phân đều, khí thế càng khỏi nói, nhìn thế nào cũng giống như dân chạy nạn vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang