[Dịch]Thục Sơn Tiếu- Sưu tầm

Chương 10 : KẾ HOẠCH GIẾT GIAO

Người đăng: 

.
Edit: Mogami Phù sinh lão đại cuối cùng cũng bị lời nói của Khoái hoạt đao làm dao động tinh thần, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt chan chứa của ta, không tránh khỏi cảm giác vạn phần áy náy, cắn răng nói: “Nếu đã như thế, chúng ta cứ xuống xem thử xem thế nào, cấp bậc của con quái dưới kia chắc là không thấp đâu, không chừng ngoài việc kiếm được điểm kinh nghiệm chúng ta còn có thể thay bọn họ nhận lấy phi kiếm hoặc pháp bảo đó, chúng ta cứ xuống đó thử sức một phen!” “Yeah! Phù sinh lão đại vạn tuế!” Nghe thấy Phù sinh túy khách đã đồng ý, ta lập tức khoa chân múa tay vui sướng, vỗ tay chúc mừng, có hai vị cao thủ level xấp xỉ 20 bên cạnh, kiểu gì thì ta cũng sẽ kiếm được khối điểm kinh nghiệm, còn những gì trên người quái rơi ra, ta cũng không hi vọng gì nhiều, dù sao ba người chúng ta cũng không thể nào là đối thủ của mấy trăm người đang đứng dưới kia được, có được là cái tốt, không có sẽ đạp đổ. Ba người thống nhất ý kiến xong, sáng chói một đường, nhẹ nhàng đáp xuống bên sường núi, cửa hang này bị cả đống người chen chúc che lấp, đi qua để vào trong hang thì không thể nhưng đi vòng vòng để xem xét vấn đề thì không khó khăn lắm. Hắc giao, thuộc tính: yêu thú, chưa hóa rồng, cấp 49, liên tục gây sóng gió làm hại nhân gian, bị tiên giới phong ấn ở trong hang này, không thể đi ra ngoài, trừ phi có thiên kiếp lột xác, biến hóa thành rồng mới có thể thoát khỏi. Hiện nay phòng ngự 1500, sức mạnh 1000, cột máu đã đạt tới 3000! Ta thất vọng tràn trề, thật quá kinh khủng, cấp bậc của con quái này ngang với cấp bậc của ba bọn ta cộng lại, đối mặt với đại quái thế này, những người bị kích động bởi số điểm kinh nghiệm lúc trước – chính là bọn ta đây đều im re. Thêm nữa, tiên giới phong ấn cái hang cũng rất kì lạ, cho dù là loại pháp thuật phi kiếm nào đi vào, lực sát thương cũng đều giảm đi còn 1/3, ở ngoài cửa hang, người đông, tấn công ồ ạt như thế này mà vẫn chưa bắt được Hắc giao trong khi đó, phải có trên dưới 100 người chơi đã oanh oanh liệt liệt mà biến thành một luồng sáng rồi, thấy vậy, ba chúng ta mở kênh tán gẫu riêng để bàn bạc đối sách. “Nhị vị lão đại, kế hoạch lúc trước của chúng ta phải sửa lại thôi, con quái này thật khó giải quyết, không dễ ăn a.” “Ngươi không nói ta cũng nhìn thấy rồi, mấy trăm người trong bao lâu như thế mà cũng chỉ đạt được thành quả thế này, ba người chúng ta cho dù có kết hợp lại xông pha chắc cũng chỉ cướp được vài điểm kinh nghiệm, thế thì cũng không đáng kể.” “Lão Đao, ngươi có biện pháp gì không?” “Hắc hắc, biện pháp thì không phải là không có, chỉ có điều hai người có dám thử mạo hiểm một phen không thôi, ta từng kiếm được một cái pháp bảo Toản địa, có thể đào một đường hầm vào đó, chúng ta không sợ bị những người này cản trở, ra phía sau núi đào một con đường vào trong hang, nếu may mắn chúng ta có xử lý Hắc giao kia, nếu đen đủi thì chúng ta sẽ bị nó tống tiễn, làm hay không, Phù sinh, ngươi quyết định đi!” “Nam Sơn lão đệ, ngươi có ý kiến gì không?” “Ta không có ý kiến, ý kiến hai vị lão đại ra sao ta sẽ theo như thế.” “Được, chúng ta đánh liều một phen, không vào hang cọp sao bắt được cọp!” Ở chỗ này mọi sự chú ý đều đã đổ dồn vào Hắc giao, cho nên cũng chẳng có ai thèm để ý đến ba người mắt la mày lém bọn ta, bàn bạc kế sách xong liền lách ra khỏi đám người chơi kia đi ra sau núi, trong lúc bọn ta làm những việc này đã có không ít người chơi gia nhập thêm vào lực lượng trước cửa hang, thanh thế vô cùng vô cùng mạnh a. Đi ra đến phía sau núi, bọn ta nhìn quanh quất xung quanh không thấy có người chơi nào thì lập tức Khoái hoạt đao lấy ra một pháp bảo trông giống hệt cái xà beng, sau đó Khoái hoạt đao cầm pháp bảo hướng xuống đất sau nó niệm chú, chỉ thấy pháp bảo tỏa ra một luồng ánh sáng, sau đó chui xuống đất, nơi pháp bảo lướt qua có để lại một đường hầm. Khoái hoạt đao đi theo, sau đó ra hiệu cho hai người bọn ta bước đến: “Đây là do một lần ta đánh một con quái cấp 20 gọi là Thổ hành toản rơi ra, cũng chỉ có một chức năng duy nhất là đào hang, ta nghĩ nó thuộc vào loại vô dụng của vô dụng, không ngờ bây giờ lại dùng đến.” Bọn ta đi suốt trong bóng tối, ước chừng khoảng mấy trăm thước thì bắt đầu thấy một tia sáng, nghĩ là đã vào đến trong động, Khoái hoạt đao thu lại pháp bảo, sau đó cẩn thận lấy kiếm đào tiếp phần đất còn lại, ta và Phù sinh túy khách ai nấy đầu cầm chắc pháp bảo phi kiếm trong tay. Không chỉ thế, Phù sinh túy khách sợ ta bất lợi, còn cố tình mở giao dịch đưa thêm cho ta thêm một loại pháp bảo thương tổn liên tục: hắc cẩu đinh; tuy chỉ là pháp bảo sơ cấp nhưng đối với người chơi cấp bậc siêu thấp như ta mà nói thì đó đã là một bảo bối lớn rồi, đó là ta không phải mạo hiểm tự mình cầm kiếm lao đến, chỉ cần sử dụng hắc cẩu đinh, đinh sẽ tự động bay đến tấn công quái, tạo ra thương tổn liên tục, như thế người chơi chỉ việc ngồi rung đùi ở bên cạnh chờ điểm kinh nghiệm bay vào túi mình. Phá nốt tầng đất còn lại là có thể nhìn thấy toàn cảnh trong hang, lúc đầu chưa tận mắt nhìn thấy con hắc giao kia, còn chưa biết sợ là gì, nay đã tận mắt nhìn thấy rõ ràng, ba người bọn ta không tránh khỏi có chút bồn chồn. Chỉ thấy một con vật dài đến mấy chục thước, da sần sùi như rắn – Hắc giao đang ở trong hang quay cuồng liên tục, thỉnh thoảng hút nước từ giữa con suốt lên, hóa thành những mũi tên băng bắn ra ngoài cửa hang, chắc là sẽ lại có vô số người chơi được đưa đến điểm hồi sinh miễn phí. Chỉ có một điều đáng an ủi nhất là, từ chân sau cho đến đuôi của con Hắc giao này bị một đoạn xích sắt thô cứng trói chặt lại, đầu kia của sợi xích được chon sâu vào trong lòng đấy, làm cho con Hắc giao này có giãy giụa điên cuồng cũng không thoát ra được. Bọn ta nhẹ nhàng di chuyển theo đường hầm tiến vào, không làm kinh động đến con Hắc giao trông mặt hung ác kia, chui vào mấy cái hốc nhỏ trong hang khe khẽ thì thầm bàn bạc, thương lượng đối sách. Khoái hoạt đao mở kênh tán gẫu chung gào to: “Hắc giao đã bị đánh hấp hối, có người đã chui được vào trong hang, cướp điểm kinh nghiệm, mau vào trong cùng chém nó, chậm trễ là sẽ không kịp nữa!” Nói xong câu này, hắn còn không quên nếu ra tọa độ của Phù sinh túy khách lên kênh tán gẫu chung cho mọi người nhìn thấy. Lời vừa nói ra, tọa độ cũng vừa hiện ra, quả nhiên hiệu quả vượt x among đợi, tất cả những người đang đứng ngoài hang nhìn thấy trên kênh tán gẫu chung đều ồ lên, hóa ra đã có người chơi lọt được vào trong hang, trong khi đó bọn họ còn mải mê công kích từ bên ngoài. Nói không chừng công sức của bọn họ từ đầu đến giờ, vất vả nửa ngày trời cuối cùng lại bị người chơi lọt vào trong hang kia cướp đi mất, nghĩ đến nguy cơ này, tất cả người chơi đang đứng cửa hang đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, những lời chửi tục bắn từ trong miệng họ ra nhiều như lá mùa thu. Hơn nữa đồ vật rơi ra từ siêu cấp quái Hắc giao – cấp 49 sẽ tốt hơn nhiều so với mấy con quái bình thường, không chừng còn có thể lấy được pháp bảo phi kiếm cấp 5 cấp 6 chứ chẳng chơi, thế thì phát tài là chắc rồi, tính đến giờ phút này trong Thục Sơn còn chưa có ai có phi kiếm pháp bảo cấp 5 chứ nói gì cấp 6. Tuy rằng lúc trước cũng đã có người chơi nói trên kênh tán gẫu chung là mục đích của người chơi tung ra tin có người đã lọt được vào trong hang là không đơn gian, nhưng lúc này những người chơi khác đã nổi xung lên rồi, vì muốn cướp điểm kinh nghiệm cuối cùng và pháp bảo phi kiếm từ Hắc giao rơi ra, bọn họ thi nhau lao về phía cửa hang, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị người khác giành mất, phải hiểu rằng giá trị kinh nghiệm cuối cùng chiếm đến 4/10. Trước cửa hang vang đến âm thanh của người chơi lao vào trong hang, Khoái hoạt đao quay sang gật đầu với ta một cái, ý bảo ta có thể ra chiêu, ta lẳng lặng gật đầu, lấy hắc cẩu đinh vừa có được ra sử dụng, chuẩn xác đến từng li từng tí bắn vào lưng Hắc giao, từng đợt từng đợt máu nhỏ bắn ra, thật sự rất rất nhỏ, cùng lắm chỉ mất đến 15, 20 máu mà thôi, đối với cột máu khổng lồ của nó mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một cái đầu móng tay mà thôi. Ách, thật ra ta định phi vào đầu nó… Bị người khác đột nhập vào hang ổ của mình mà không phát hiện ra còn chấp nhận được, nhưng nếu bị người khác bắn đinh lung tung lên người mình mà vẫn không biết thì chẳng khác gì tự sát. Hắc giao bị đau gầm rú ầm ĩ đứng thẳng lên, nó điên cuồng giãy giụa trên mặt đất muốn nhổ cái gì đó trên lưng ra, tiếc là cái này không thể nhổ ra dễ dàng như thế được, nó có cố gắng cũng chỉ phí công mà thôi. Quay cuồng vẫn không xong, Hắc giao lập tức đem ánh mắt đỏ ngầu ngắm thẳng về phía ta, gầm lên một tiếng rồi há mồm thật to cắn về phía ta. Mặc dù ta đã chuẩn bị trước nhưng mà vẫn bị khung cảnh này làm cho sợ hãi, rút ngay Thanh phong kiếm hùng hổ xuất ra một chiêu loạn vân bài không, nhất kiếm hóa ảnh, mấy chiêu mà ta mới học được, đồng thời chân đạp tinh cương kiếm trái tránh phải núp, vừa kịp tránh đòn cắn của Hắc giao, lúc này ta còn không quên lấy Lôi phù tung ra mấy quả cầu lửa, nếu không sử dụng hết thứ này thế kia, ta còn có thể sử dụng được mấy chiêu nữa. Sau khi đã thành công thu hút sự chú ý của con Hắc giao, theo kế hoạch ban đầu ta chạy thật nhanh trà trộn vào những người đang lao về phía hang, dù sao trốn vào trong một đống người cũng sẽ hóa giải được mục tiêu hiện nay của nó. Lúc ta đang chọc phá ầm ĩ mọi chuyện lên thì ở một chỗ bí mật gần đó, Phù sinh túy khách và Khoái hoạt đao cuối cùng cũng đã có thể sử dụng chiêu thức mạnh nhất của họ, cộng thêm sự trợ giúp tăng lực công kích của pháp bảo thương tổn liên tiếp, mỗi lần phi kiếm của hai người bọn họ hạ xuống đều lấy đi 50, thậm chí là 100 máu, chém vào một nhát là máu bắn tung tóe a! Mỗi một lần bị thương, mức độ hung tàn của Hắc giao lại bị kích thích thêm, thân mình quay ngoắt 180 độ, sợi xích trói ở chân nó rung ầm ầm. Ngay lúc nó chuẩn bị xử lý hai tên tiểu tử đui mù kia thì những người chơi ầm ầm ngoài kia đã lao đến nơi, nhìn thấy Hắc giao, người nào người nấy hai mắt lấp lánh, vô số phi kiếm, lôi hỏa bay về hướng Hắc giao, người nào cũng muốn trở thành người cuối cùng giết chết quái. Công kích từ bên ngoài hang và công kích trực tiếp từ trong hang giá trị thương tổn hoàn toàn khác nhau, người chơi ở ngoài cửa hang khi công kích, thương tổn đã giảm còn có ba phần, nhưng đã vào trong hang rồi thì thương tổn là mười trên mười, điều này làm dấy lên hi vọng cho đa số người chơi ở đó, mà ta đã nhanh chân trốn vào trong đại quân giết Giao, ngoài việc cũng tranh thủ phi Thanh phong kiếm cùng mấy người chơi kia thì cũng chưa chuẩn bị gì cho bước tiếp theo cả. Nói trí tuệ của quái trong Thục Sơn rất cao quả thực không sai, nó tự động phân biệt giá trị công kích lớn nhỏ, sau đó lựa chọn tấn công người công kích mình mạnh nhất. Lập tức, Hắc giao rất quyết đoán thả hai người phá hoại là Phù sinh túy khách và Khoái hoạt đao xuống, chuyển sang tấn công theo hướng ngược lại về phía đại quân mấy trăm người chơi đang ầm ầm giết Giao kia. Đằng trước tấn công ồ ạt, đằng sao Phù sinh túy khách và Khoái hoạt đao cũng đánh lén ồ ạt, tóm lại là vui vui vẻ vẻ, chỉ có Hắc giao kia là xui xẻo thôi. Cứ dây dưa như vậy suốt mấy tièn liền, cuối cùng cũng có thể làm máu của Hắc giao từ 3000 xuống dưới 1000, dù sao cũng là Giao chứ không phải là Long, ở gần đây có một con suối thần kì có thể phát ra công kích giá trị thương tổn cũng không phải nhỏ, hiềm một nỗi bị Tiên giới phong ấn, hạn chế phạm vi hoạt động, nếu không cả đám người ngươi level tầm khoảng 20 thế này không thể là đối thủ của nó được. Công kích của Hắc giao bắt đầu yếu dần, người chơi thì lại giống như uống phải thuốc kích thích, vô cùng phấn khởi, người nào cũng muốn mình trở thành người cuối cùng giết chết Hắc giao, cho nên tất cả đều bừng bừng khí thế. 500………………450………………370………………… Trước chiến thuật châu chấu thập cẩm cách loại, Hắc giao hung tợn kia cũng đã bị đánh tơi bời, cột máu đã gần chạm đáy, chớp lấy thời cơ, Phù sinh túy khách và Khoái hoạt đao không hẹn mà cùng lúc tung một đại chiêu, hi vọng có thể trở thành chiêu cuối cùng đánh đổ Hắc giao, ta chìm trong biển người chơi cũng không quên tranh thủ thời cơ, thương tổn từ pháp bảo Hắc cẩu đinh lúc nãy cũng đã giúp ta tăng liền 2 cấp, sao ta có thể bỏ phí thời khắc cướp lấy 40% kinh nghiệm quý giá kia chứ. Vô số ánh kiếm chớp nhoáng bay về phía Hắc giao, ở đây lấy đông hiếp yếu, lấy thịt đè người như thế này, Hắc giao đã không thể trụ được nữa, hóa thành một luồng sáng chói ra đi, trước khi ra đi, ánh mắt oan ức ủy khuất của nó khiến ta không thể nào quên. Nếu không phải có thông báo của hệ thống thì chắc chắn không có ai có thể biết người nào đã ra đòn công kích cuối cùng, ta cũng không thể trở thành người nổi tiếng như mong ước, nhưng mà ta vẫn để ý về phía Phù sinh túy khách và Khoái hoạt đao,chợt nhận ra vẻ mặt vui mừng khôn siết của Phù sinh tùy khách, khả năng cao là hắn nhận được điểm kinh nghiệm và phần thưởng cuối cùng rồi, kinh nghiệm và phần thưởng đồng loạt ghé thăm, nhưng mà hắn được cái gì thì phải hỏi mới biết được. Thục Sơn đã có quy định rõ ràng, ai đánh giọt máu cuối cùng của quái là sẽ đạt được 40% điểm kinh nghiệm, hơn nữa, những gì từ quái rơi ra cũng sẽ tự động chuyển quyền sở hữu về chỗ người này. (Mo: ầy, tự dưng thắc mắc, hôm nữ chính bị cướp quái mà vẫn nhặt được kiếm, lạ nhể???) Hắc hắc, cho dù có nói thế nào cũng vẫn chỉ là lọt sang xuống nia, không chảy sang ruộng nhà người khác, nếu Hắc giao có rơi ra thứ gì tốt, chắc chắn ta sẽ đến vơ vét bên chỗ Phù sinh lão đại. Những người chơi bị mất cả điểm kinh nghiệm lẫn trang bị chửi rủa một thôi một hồi xong cũng dần dần tản đi, lặng lẳng tránh khỏi tầm nhìn của người khác, ta và Phù sinh túy khách, Khoái hoạt đao âm thầm ra khỏi hang, đi đến sườn núi nho nhỏ phía sau mới ngồi xuống. Nhìn quanh hai bên không có người, quả nhiên Phù sinh túy khách mang ra một phi kiếm và một cái gương nhỏ. Tên là Hắc hồng kiếm, thần binh cấp 5, cả thân kiếm đen nhánh có khảm một chút sắc vàng, có lẽ con quái rơi ra cực phẩm phi kiếm cấp cao nhất từ trước đến này. Còn cái gương nhỏ kia là dùng để phá chiêu thức ẩn thân, là pháp bảo cấp 3, tên: Bảo tương kính. Phù sinh túy khách nhìn nhau một cái, sau đó tốt bụng đưa hắc hồng kiếm đến cho ta: “Lão đệ, lúc chúng ta quyết định hạ sơn đã nói rồi, phải giúp ngươi đánh một trận để lấy phi kiếm, hơn nữa, lúc nãy đánh quái ngươi đã lao ra đúng vào thời điểm nguy hiểm nhất, bây giờ thanh hắc hồng kiếm này giao cho ngươi.” Khoái hoạt đao ngồi bên cạnh còn chọc ghẹo: “Phi kiếm cấp 5 a, ta và Phù sinh túy khách còn chưa có đâu, xem ra tất cả những người chơi khác cũng chưa có ai có, bây giờ, tiểu tử nhà ngươi là người đầu tiên đó a!” (Mo: Sao lại có 2 zai tốt như vậy a, giả như Kiến Nam Sơn là con gái còn nói là dại gái, 2 người này quả thật là anh hùng trượng nghĩa, tiếc là k phải nam chính, chả biết bao h nam chính mới xuất hiện, haizz!!) Nhìn hai vị đại ca tốt như vậy với kẻ tiểu đệ vừa mới quen biết là ta đây, ta không kiềm chế được nỗi xúc động, thiếu chút nữa là đã lã chã hai hàng nước mắt, đâu có phải nữ nhân chỉ khóc vì tình yêu đâu, cảm động là đã có thể rơi nước mắt rồi. Vì vẫn đang lưu luyến hình ảnh hai nam nhân trước mắt, ta không thể nào chảy nước mắt được, nếu không sẽ không nhìn thêm được nữa. Cảm động lung lay một lúc, ta bày ra một vẻ mặt kiêu ngạo giơ hai ngón tay hình chữ V, rất ra dáng đại ca xã hội đen, oanh liệt nói: “Hai vị lão đại đừng có coi thường ta, đừng nói phi kiếm cấp 5, pháp bảo cấp 6 ta cũng đã có rồi, chẳng qua ta là người khiêm tốn nên không mang ra dọa người thôi, nếu không ta mang vỏ kiếm Thiên tuyền ra, đảm bảo chắc chắn sẽ trở thành người công kích Hắc giao cuối cùng!” Nghe thấy những lời độc đáo này phát từ miệng ta ra, Phù sinh túy khác và Khoái hoạt đao ban đầu rất sửng sốt, sau đó đồng loạt cười ha hả, Phù sinh túy khách vừa cười vừa chỉ vào ta rồi nói với Khoái hoạt đao: “Lão đao, ta… Ha ha, tại sao trước đây ta lại biết một… Không ngờ tiểu đệ chúng ta mới thu nhận nói chuyện lại hài hước như vậy… Thật là buồn cười, ha ha ha, nhìn hắn thế này, thật khiến người ta không nhịn được cười!” Khoái hoạt đao cũng cười rất lớn, ôm bụng nói một câu kinh điển: “Phù sinh, lời ngươi nói rất hàm súc, hắn không phải hài hước, phải nói đúng là dâm tiện, nói đơn giản là tiện dâm!” Vừa nghe thấy hai chữ “Dâm tiện”, khuôn mặt nhỏ nhắn của ta tự dưng trắng bệch, trước kia bản thân ta không hề nhận ra, bây giờ có người nhắc đến mới nhớ, hóa ra chính mình đang trở thành nhân vật chính trong ‘Thục Sơn’ – Thanh Ngưu say khướt kia, đang dâm tiện dần dần. Chờ cho bọn họ cười chán chê ta mới khinh khỉnh nói một câu: “Đao lão đại, ngươi không phải là người tốt a, lại còn nói ta thế nọ thế kia linh tinh, coi chừng ta kiện ngươi tội phỉ bang đó!” Khoái hoạt đao xoa xoa hai gò má của hắn, sau đó mỉm cười nói: “Ta có nói gì sai đâu, cái gì mà ngươi nói là không muốn mang ra dọa người, thực ra bởi vì trang bị của ngươi không hơn vỏ kiếm thiên tuyền, mà cho dù trang bị có hơn đi nữa, trước kia ngươi không chịu luyện tập với phi kiếm nên cùng lắm cũng chỉ có thể sử dụng làm pháp bảo phòng ngự, thôi, hắc hồng kiếm này cứ đưa ngươi dùng thôi.” “Đao đại, ngươi vẫn còn miễn cưỡng.” Ta không có nghi ngờ gì về lời nói của hai người bọn họ cả, dù sao trong khoảng thời gian lao xuống dưới hỗn chiến, chúng ta thực sự đã coi nhau trở thành người huynh đệ tốt của mình rồi, chuyện này mọi người đều đã nhận ra rõ ràng hết rồi: “Cây kiếm này yêu cầu phải đạt đến level 37, level của ta bây giờ mới là bao nhiêu a, cho dù là ngươi cho ta, ta cũng chỉ để ngắm mà thôi, cho dù là pháp bảo rơi vào tay ta cũng chỉ là vô dụng, chi bằng cứ để Phù sinh lão đại giữ lại đến khi nào dùng được thì dùng, huống chi kiếm này là do Phù sinh lão đại đánh được, ta thấy cây phi kiếm cấp 3 trong tay Phù sinh lão đại cũng đã chuẩn bị không phù hợp nữa rồi, vừa lúc cũng có thể luyện cấp để có thể sử dụng cây Hắc hồng kiếm này. Nếu hai vị lão đại sợ ta cảm thấy thiệt thòi, chỉ cần cho ta đi cùng, cho ta đánh quái cùng hai người là được rồi.” Có lẽ việc không có lòng tham chính là ưu điểm lớn nhất của ta, tuy nhiên, mọi người có nói ta là chẳng muốn tham lam ta cũng không có ý kiến. Chờ nghe ta nói hết câu xong, đầu tiên Khoái hoạt đao cười ha ha, sau đó vỗ vỗ mạnh lên bả vai ta nói: “Được, huynh đệ tốt, ngươi đã nói vậy rồi, chúng ta vẫn khách khí nữa thì quả thật là dối trá.” Sau đó quay sang nói với Phù sinh túy khách: “Lão Phù, nhận đi, đừng từ chối nữa.” Phù sinh túy khách hơi ngại ngùng, cười cười: “Được, ta cứ cầm tạm đã, khu vực Thành Đô rất rất nhiều quái cao cấp, nói không chừng sẽ kiếm được phi kiếm tốt hơn, nếu không có, chúng ta không phải định lên núi Thanh Thành sao, phái Thanh Thành chắc chắn có nhiệm vụ có thể nhận được phi kiếm cấp 3, đến lúc đó, hai người chúng ta sẽ giúp ngươi làm nhiệm vụ, nhưng mà Bảo tướng kính này chắc chắn ngươi phải nhận, nếu không thì chúng ta không còn tình huynh đệ gì nữa hết.” Nếu lão đại cho ta thứ gì đó, mà thứ này ta lại có thể dùng được, còn đắn đo gì nữa, việc đầu tiên chính là nhận Bảo tướng kính, nhìn đồng hồ, đã gần đến thời gian mẹ ta về rồi, ta cũng phải logout thôi, sau khi hẹn thời gian đăng nhập tiếp theo, ta logout khỏi Thục Sơn. Hi vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn nga, Thục Sơn vô địch! (Mo: Có lẽ lại là lời tác giả)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang