[Dịch]Thực Nghiệm Đảo- Sưu tầm

Chương 57 : Ngoại truyện Chương 03

Người đăng: 

.
“Ô, không ngờ còn trẻ như vậy ! Chậc chậc, nhìn cái dáng phổng phao thế kia, ông tưởng cháu gái này cũng phải hai mươi hai năm rồi ấy chứ ! Rất phốp pháp... hồi trẻ lão cũng thích xôi thịt lắm !!” “Xôi thịt là gì !?” Tường ngẩn ra hỏi lại. “Ngừng ngừng...” Linh đã muốn phát hỏa, tuy được khen, nhưng khen kiểu này chỉ làm cô càng có xúc động muốn đánh người. Tuy vậy, nhìn đám xương già của ông lão, Linh chỉ có nước nuốt ngược cái sự sung sướng ấy vào người. Cố gắng mà kềm hãm. “Không mua nữa ! Đi về, đi về !” Cô gái điên tiết kéo tay chàng trai đang khiêm tốn học hỏi lại, muốn lôi xềnh xệch hắn tới thẳng cửa chợ. Thật không thể chịu nổi. Nhìn khuôn mặt khó hiểu của Tường, Linh cảm thấy không biết nên nói gì cho phải. Cô cũng biết là hắn không cố ý, người này là một siêu máy tính, kiến thức gì cũng biết, nhưng hắn hành xử cũng như một cái máy, rất nhiều đoạn ngây ngô đến bực mình. Nổi giận với hắn, thì hắn cũng chỉ làm bộ mặt khó hiểu rồi bỏ ngoài tai tất cả lời hay ý đẹp khác. Thật sự là bất lực. Nhưng dù Linh có cố sức lôi đi thế nào, Tường vẫn như một pho tượng đứng ở đó, cô làm cách nào hắn cũng chẳng di động lấy nửa phân, sức lực hai người chênh lệch quá xa. “Anh bạn trẻ, người yêu cậu ngại kìa !! Hê hê, tuổi trẻ thật tốt !! Được rồi, không đùa hai cô cậu nữa, muốn mua thứ này hả !?” Gật. Kéo kéo. “Ài... nhắc đến món đồ này... nó cũng là cổ vật gia truyền của nhà ta, năm đó bà nội ta truyền xuống cho mẹ ta, tiếc là...” “Bà nội ông bao nhiêu tuổi !?” Tường đột nhiên ngắt lời hỏi lại. “Bà đã yên nghỉ từ lâu, mà cậu hỏi vậy làm gì !?” “Vì món đồ này mới được hai mươi năm tuổi thôi !” Vẻ mặt chàng trai nghiêm túc như thể vừa nói ra chân lý gì đó vậy. “Cái gì !? Ai bảo cậu thế !?” “Tôi còn biết ba ngày trước ông mới nhặt được nó trên đường.” Giọng nói Tường bình thản, có phần nhạt nhẽo, nhưng ông lão mặt già đỏ lên, ho khan vài tiếng mới lấy lại được tự nhiên. Đúng là ba hôm trước, trong lúc ông lão dọn hàng, đột nhiên thấy mảnh ngọc này rơi ở gần đó. Nhìn qua nó cũng đẹp mắt, nhưng cái dây đeo lởm khởm như vậy, chỉ sợ là một miếng thạch anh vớ vẩn nào đó thôi. Hơn nữa lúc đó trông nó cũng còn mới, nhìn qua cũng biết chẳng đáng bao nhiêu tiền. Đã mất công nhặt, ông ta mới thấy tiếc, về nhà lấy đồ nghề ra mài lại một chút, làm nó có vẻ đậm mùi phong sương, thêm chút cổ phác vào, hi vọng có thể lòe được thiên hạ. Chỉ có điều, những kẻ lăn lộn ở cái chợ giời này, còn tinh hơn cáo, làm sao bị lừa được, vậy nên quán nhỏ vẫn cứ ế như thường. Lâu lâu mới gặp đôi trẻ này, ông lão mới trêu trọc vài câu, đổi lấy thiện cảm của chàng trai và sự ngại ngùng của cô gái, khiến họ bớt đề phòng hơn. Nào ngờ thằng nhóc này cũng là dân trong nghề, liếc mắt một cái cũng biết thật giả. Ông lão chỉ thầm hô đen đủi, sau đó hắng giọng nói: “Cái này... ờm... lão nhìn nhầm, miếng ngọc gia truyền nhà lão cũng giông giống thế này... thông cảm nhé cậu trai trẻ, già rồi nên lú lẫn đó mà !! Khụ khụ...” Nói xong còn phối hợp ngôn ngữ cơ thể, cong lưng ho lao khụ khụ mấy cái, có vẻ rất thảm hại. Đúng lúc Linh đang lo lắng xem ông ta có thẹn quá mà chết thật hay không, cô còn định chạy lên đỡ lấy... Tường đột nhiên nhạt giọng nói: “100 xu, bán không !?” “Bán...bán...” Ông lão ho vội ho vàng, miễn cưỡng khoát khoát tay, thầm hi vọng đôi trẻ này biến càng xa càng tốt. Tường thản nhiên lấy trong ví ra một trăm xu rồi kéo tay Linh đi thẳng. ... “Tại sao đã biết là đồ rởm vẫn trả tới một trăm xu !?” Linh hỏi với vẻ kỳ quái. [Hắn lại nắm tay mình. Tự nhiên quá ha. Có nên giãy ra hay không !?] Tường tất nhiên không biết cô gái đang nghĩ một đằng, nói một lẻo, chỉ thành thật trả lời: “Ngọc này là đồ tốt !” “Đồ tốt !?” Hai người vừa đi vừa nói đã rời khỏi vùng chợ hỗn tạp, đến một nơi khuất bóng người, Tường mới lấy ra miếng ngọc kia, xoay xoay nó một hồi, rồi nhìn vào đồ án ngôi sao năm cánh dưới chân ngọc. Ngón tay hắn khéo léo rót vào đó một chút lực lượng vô hình, cẩn thận không để ai thấy được động tác nhỏ này. Viên ngọc bỗng sáng hơn lên một chút. Bụi bặm ở những kẽ hở nhỏ xíu tích lũy mấy ngày nay cũng tự động bị thổi đi toàn bộ. Ánh sáng màu lam lưu chuyển trong thân ngọc nhè nhẹ, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, nhưng nhìn tổng thể vẫn rất đẹp mắt. Sợi dây đeo này cũng không phải đồ tầm thường, đây chính là tơ nhện chiết xuất, mà không phải nhện thường, ít nhất con nhện này cũng đã phải sống tới mấy trăm năm, tơ sau đi gia công đã mất đi độ dính vốn có, nhưng độ bền lại tăng lên tới một mức độ khủng khiếp. Nếu bạn đã nghe chuyện thí dụ về việc sử dụng một sợi dây bện bằng tơ nhện với đường kính 5cm, có thể kéo được máy bay, thì có thể hình dung được sợi dây mảnh khảnh kia bền tới mức nào rồi đấy. Tất nhiên, những điều này Linh hoàn toàn không biết. Cô gái còn đang cảm thấy ngượng ngịu vô cùng, khi Tường vòng tay qua cổ, đeo lên cho cô thứ kỳ vật này, nào đâu còn thời gian nghĩ tới thứ khác. “Cảm thấy thế nào !?” Tường hỏi với vẻ chăm chú. “Hơi ngại.... à không...tốt... cảm thấy rất tốt !!” “Chỉ có vậy thôi à !?” Tường nhíu mày. Nghe thấy vậy, Linh thoáng sửng sốt, cẩn thận cảm giác lại cô gái mới để ý thấy một điều kỳ diệu. Cơ thể dường như nhẹ bẫng, có một cảm giác nâng lâng khó tả. Dường như chỉ mỗi bước đi đều như bước trên nệm êm, lúc nào cũng có cảm giác năng lượng tràn đầy, thần thanh khí sảng. Và kỳ diệu hơn hết là không khí xung quanh dường như trở lên trong lành hơn rất nhiều, cứ hít một hơi là cả lồng ngực đều cảm thấy sảng khoái, tất cả mệt nhọc đều tiêu biến. “Dường như quanh người có một lớp khí trong lành bao phủ, làm gì cũng thấy rất dễ chịu !” Cô gái nói với vẻ mơ hồ, sau đó là khó tin tưởng: “Là do viên ngọc này !?” “Ừm. Nó là đồ tốt !” “Thần kỳ như vậy sao !?” Đôi mắt cô gái vốn đã đen láy, to tròn dễ thương, nay lại càng thêm long lanh, rực rỡ sáng ngời. Nhưng nghĩ đến gì đó, cô nhìn vào gương mặt ngàn năm không đổi của Tường, hỏi lại với vẻ không chắc. “Thứ quý giá như vậy, là cho tớ sao !?” Tường cảm thấy câu hỏi này rất ngu ngốc, hắn không cho cô nàng thì đeo lên cổ cô ấy làm gì !? Hơn nữa, thứ này đối với hắn cũng chẳng có tác dụng gì, đeo lên làm chi cho vướng víu. Nhưng cẩn thận ngẫm lại kinh nghiệm không mấy hay ho mỗi lần mình định giải thích gì đó. Hắn đành gật đầu đáp ngắn gọn: “Ừm.” Linh bỗng cảm thấy, mấy tiếng ầm ừ bình thường có vẻ đơn giản đến phát chán này chợt trở nên ấm áp và dễ thương thế không biết. ... Thôi Chấn Kinh cảm thấy mình rất đen đủi. Khó khăn lắm mới trốn được sự đuổi giết của môn phái, trốn tránh lên tới tận mặt trăng này, không ngờ vẫn bị tiểu sư đệ kia bám theo. Tiểu sư đệ là thiên tài trong môn phái, được sư phụ nhất mực yêu quý, truyền thụ tất cả không giữ lại chút gì. Mười mấy tuổi đã được đặc cách gia nhập quân đội Trung Quốc, rèn luyện trong huyết tinh đẫm máu, dù cảnh giới yếu hơn hắn, nhưng lại có vài bảo khí nghịch thiên, đánh với hắn không thua kém chút nào, thậm chí có phần trội hơn. Vất vả lắm mới lỉnh vào khu chợ này mấy ngày trước, định dựa vào đám đông để cắt đuôi sư đệ. Vì vội quá mà hắn va vào một lão già đi đường, chút nữa thì bị tiểu sư đệ đuổi kịp. Những tưởng tránh thoát là may mắn, ai ngờ ngọc quan âm ăn trộm của sư phụ lại bị rơi mất. Ngọc quan âm là bảo vật rất quan trọng của môn phái, vốn sư phụ định tặng cho tiểu sư đệ, nhưng hắn không phục, nên đã lén trộm lấy rồi bỏ trốn. Dựa vào cái gì một thẳng nhóc mười mấy tuổi lại được vô số bảo vật, còn hắn đã tu mấy chục năm chả được cái giống gì vào mồm !? Phân biệt đối xử nó vừa vừa thôi chứ ! Ngọc quan âm này có thể tăng tốc độ hấp thu linh khí – Linh khí là gì !?, nâng cao khả năng tu luyện, nếu biết dùng, còn có thể trực tiếp tăng lên một cảnh giới ấy chứ. Hắn sắp đột phá, vì cái gì sư phụ không cho hắn !? Mất bao công sực mạo hiểm, giờ thì hay rồi ! Ngọc rơi mất, hắn tìm đỏ mắt cũng chẳng thấy, số hắn đen như con chó mực. Tiểu sư đệ cũng đã mất dấu của hắn, nhưng hắn lúc này chẳng thấy vui sướng chút nào. Lòng hắn ảm đạm như đã chết, vô phương vô hướng. Lang thang trên con đường dày đặc dấu chân người, mắt hắn đảo loạn tứ phía, tận lực cảm giác, ôm một nỗi hi vọng nhỏ nhoi rằng mảnh ngọc nhìn đơn giản đó sẽ chẳng mấy ai buồn nhặt. Hắn biết cái sự kỳ vọng này là ngu ngốc, nhưng hắn làm gì có cách khác. Không biết có phải cuối cùng anh bạn tên là may mắn đã nở nụ cười với hắn hay không !? Hay là do trời cao không phụ lòng người, đi dạo được nửa tiếng, hắn bắt gặp ông lão kia. Đúng là lão già va vào hắn khi đó. Thôi Chấn King mừng rơn, ôm một nỗi khát khao, một nỗi ước ao dưới con mắt nồng cháy, từ từ bước lại gần. ... Ông lão bán hàng cũng ôm một nỗi buồn bực lớn. Ngày hôm nay cũng giống như ngày hôm qua, ngày hôm qua cũng giống như ngày hôm kia. Toàn bán ế. Những tưởng may mắn bắt được hai con gà, định hét giá một chút, nào ngờ thằng nhóc kia lại là dân trong nghề, làm lão há miệng mắc quai. Số lão đen như cái tiền đồ chị Dậu. Hai con người với hai cái đen không giống nhau, vì một vài lý do lại lần nữa đụng mặt. Lại có khách. Ông lão ngẩng đầu tươi cười có vẻ móm mém, hiền từ nhất có thể. Đối diện với ông lão, Thôi Chấn Kinh sắc mặt hồng thuận, ánh mắt bỏng cháy giống như thấy được người đẹp vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang