[Dịch]Thực Nghiệm Đảo- Sưu tầm

Chương 27 : Những con thiêu thân (4)

Người đăng: 

.
Cả người đã tràn căng khí lực, Thần Tiễn dĩ nhiên chẳng chịu ngồi yên chờ người ta tùng xẻo, hắn dẵm mạnh chân để lại nền đất nứt vỡ rồi nhào tới, đôi chân được luồng Ki bao bọc sắc như đao phong quét qua. Nữ ninja Shirayuki vội vã ngửa người ra đằng sau với sự dẻo dai đáng nể, sau đó cô ta nghiêng người, chống tay đẩy mạnh xuống đất rồi bật lên ở một góc 45 độ, đôi tiểu kiếm trên tay lại nhẳm vào tim Thẫn Tiễn đâm thẳng tới. Thần Tiễn xoay người, dùng vai húc mạnh, cánh tay cầm dao kia chệch hẳn đi, hắn lại co chân đạp mạnh tới một cái. Vết đau nhức âm ỉ ở bụng Shirayuki vẫn còn rõ ràng nhắc nhở cô ta về uy lực đôi chân kia, cô ta không dám tiếp lấy, chỉ vung tay lên quăng ra một mảnh vải trùm kín tầm nhìn Thần Tiễn. Mảnh vải màu đen lập tức bị kình phong cú đạp cắt tan nát, cùng lúc đó Thần Tiễn cảm thấy lưng đau nhói, sau lưng đã có một bóng dáng mềm mại bám chặt, ghim lên bả vai hắn một con dao sắc nhọn nửa. Và cảm giác ngưa ngứa cho hắn biết rõ, dao này tẩm độc. Thần Tiễn lại không nhíu mày lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói: “Hết chạy nhé !” Shirayuki hoảng hốt vội vã muốn rút tay ra, thế nhưng phát hiện tay mình đang nắm chặt vào chuôi dao không thể nhấc ra được. “Ngươi đồng bộ hóa với Ki của ta !? Không thể nào !” Thần Tiễn xoay người vung chân đá ngang một cước, Shirayuki chỉ có thể đưa tay còn lại lên cản lấy, cả cánh tay bị đá gãy gập lại cùng với tiếng xương vỡ tan nát, cô ta bay hơn 20m mới nằm dài trên sàn, run rẩy muốn đừng lên rồi lại khuỵu xuống. “Có thể chứ ! Vì ta là Thiên tài chiến đấu mạnh nhất thế giới hiện tại !” Hắn lạnh nhạt buông một câu như vậy, rồi quay người đối mặt với Takeshi. Gã này đang khoanh tay đứng đó cười tủm tỉm, lúc này mới đưa ra vỗ vỗ mấy cái tán thưởng. “Thảo nào năm đó cả một đội Ninja của gia tộc cử đi ám sát ngươi đều không tạo được chút phong ba nào. Cứ như ném hòn đá xuống động không đáy vậy. Với khả năng sử dụng và cảm nhận Ki như vậy, thuật liễm tức của Ninja chỉ là trò hề trong mắt ngươi rồi !” (liễm tức: đại khái là các thuật che giấu bản thân, rất đa dạng và phong phú, ai có nhu cầu tìm hiểu nên xem thử ninja loạn thị để biết thêm chi tiết. Trong IMI thì liễm tức cơ bản nhất là sử dụng Ki để che giấu nhịp thở, biến bản thân thành tảng đá, hòa vào xung quanh, chờ thời đánh lén. ) “À, đám người đó rất khá, ít nhất sau khi ngụy trang bị phát hiện, không ai núp sau lưng xua đồng đội lên chết thế như ngươi !” Thần Tiễn đáp. “Đó là vì họ ý thức được giá trị bản thân, còn ta cũng ý thức được giá trị bản thân ta. Giống như tổng thống thì cần vệ sĩ vậy, vệ sĩ chết được, chứ tổng thống mà chết thì phiền phức lắm biết không !? Vả lại... ngươi cũng đã giết được Shirayuki đâu !?” Takeshi cười nhạt đáp. “Ngươi thừa biết ta không bao giờ đích thân giết đàn bà !” Thần Tiễn lắc đầu đáp. “Lại thêm một nhược điểm ngu xuẩn lộ rõ !” “Ta chưa bao giờ che giấu, chỉ có loại tiểu nhân như ngươi mới không dám tin tưởng mà dùng hộ vệ của mình thí nghiệm như vậy thôi !” “Tốt lắm, đã câu giờ xong chưa !? Chất độc đã hóa giải hết rồi nhỉ !? Đúng là dùng độc với các Ki’s Master không có tác dụng gì nhiều nhưng cũng gây cho ngươi chút phiền toái đấy chứ !? Giờ ngươi sẽ lao vào ta giống con chó điên khi trước !? Hay xoay người bỏ chạy trong vô vọng !?” Takeshi vui vẻ nói, chỉ có điều đôi mắt âm trầm tỏa ra ánh nhìn ngươi chết chắc rồi của hắn khiến người khác không thấy chút sung sướng nào thoát ra. “Thảo nào đột nhiên lại lắm mồm như vậy, hóa ra muốn thể hiện áp chế tuyệt đối với ta, giương cao ngọn cờ bản thân để thành lĩnh tụ cho đám vô dụng ngoài vòng vây này, ngươi muốn trở thành thứ như vậy sao !? Thật mục nát.” Thần Tiễn mỉa mai, cùng lúc đó khí thế trên người hắn đã cường thịnh trở lại, độc đã hoàn toàn tiêu trừ, khí lực hồi phục như lúc đỉnh phong, nếu như đôi tay vẫn còn thì hắn có thể đại chiến ba trăm hiệp nữa với Takeshi cũng chẳng có vấn đề gì. Lựa chọn sáng suốt nhất bây giờ là chạy trốn, nhưng với đám đông quỷ dạ hành của Takeshi, sớm muộn gì hắn cũng bị tìm ra và mài tới chết. Đối với Thần Tiễn, trong từ điển của hắn không bao giờ có hai chữ chạy trốn. Hắn có thể đi, nhưng phải đi với tư thế không ai ngăn được. Đây là tập quán sống đáng kiêu ngạo và cũng đáng buồn nhất của hắn. “Quanh đi quẩn lại ngươi cũng chỉ nói được như vậy, cái đầu bạo lực hiếu chiến làm cho vốn từ sở hữu thật nghèo nàn. Ngươi chắc là chọn tử chiến rồi phải không !? Bơi vào đây đi !” Takeshi vừa dứt lời thì Thần Tiễn đã biến mất sau một tiếng nổ mạnh. “Bạo không !?” Di chuyển nhanh tới mức không khí kịch chấn như vậy, rõ ràng là hắn đã xúc lực từ rất lâu, chứ không phải chỉ đứng nói nhảm từ nãy đến giờ. Quanh người Takeshi lại vang lên một tiếng nổ lớn tiếp nối, sau đó là một mảng máu thịt đen ngòm bay tứ tung. Một con quỷ giống ông già đầu dài ngoằng một cách kỳ dị đột ngột hiện ra chắn trước Takeshi bị đá bay nửa thân trên và nổ ra tan nát. Cùng lúc đó Takeshi đã cầm sẵn một thanh Katana bốc khói đen đậm đặc, đâm thẳng tới vùng nổ lớn. Máu lại tóe ra, lần này là máu đỏ. Bên người Takeshi lúc nào cũng có một yêu quái tàng hình đứng thủ hộ, nhưng chỉ một đòn đã bị thổi bay, hắn cũng mặc kệ, một kiếm đâm tới, thành công thấy máu địch nhân. Thần Tiễn chấm dứt quá trình di chuyển tốc độ siêu cao hiện ra, bắp chân bị xẻ một đường dài thấy rõ xương bên trong, máu bắn ra xối xả, lùi lại một bước rồi búng mình bay tới. Nhưng tốc độ đã chậm lại rất nhiều. “Chắc ngươi đã biết rồi, thanh kiếm này gọi là Thảo Thế Kiếm (Kusanagi), còn gọi là quỷ kiếm Orochi, nó có thể đâm thủng tất cả những lớp phòng hộ kiên cố nhất thế gian này. Tường khí của Ki’s Master chỉ là tờ giấy mỏng manh nhàu nát mà thôi !” Takeshi cười lớn nói vậy rồi lại vung kiếm tới trước. Thần Tiễn nhào tới không thể tránh kịp, mà vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn tránh, vả vai bị bổ một đường lớn tới hết phổi, nhưng cũng thành công đá tới một cái. Chỉ có điều trước ngực Takeshi lại có một lá bùa khác, tỏa ra ánh sáng năm màu, nhẹ nhàng hóa giải một cước này của Thần Tiễn, khiến hắn đá vào hư không. Cùng lúc lại có một Takeshi khác hiện ra cách đó hơn 20m. Ngoại trừ thanh kiếm từ từ rút ra khỏi người Thần Tiễn đang bay về với chủ, thân ảnh của Takeshi đã chém hắn tan biến như bong bóng xà phòng, chỉ để lại một làn khói đen kịt dần nhòa đi. Thần Tiễn liều mạng chịu một đao, rốt cuộc chỉ đá trúng một thức thần Takeshi dựng sẵn, từ đầu tới cuối, hắn chẳng hề có lấy một cơ hội nào cả. Tay cung thủ này nghiến răng muốn nói gì đó, nhưng chỉ từ từ khuỵu chân rồi gục xuống, nằm im bất động. Máu chảy ra nhuộm đỏ cả vùng đất dưới chân hắn. “Còn chưa chuyển hóa thành tinh hoa tính mạng thì còn chưa chết hẳn. Shirayuki, kết thúc luôn cho xong đi.” “Vâng, thiếu chủ ! “ Shirayuki phủi phủi lớp bụi chật vật đứng lên rồi ứng tiếng. Thần tiễn nằm vùi mặt vào đất cát, máu từ những vết thương vẫn rỉ ra từng đợt, cơn đau từng chập kéo đến làm hắn rất nhanh đã lâm vào mê sảng. ... … “Thần tiễn, con có biết người tu chân chúng ta khác với phàm nhân ở điểm nào không !?” “Đó là chúng ta có thể sử dụng thiên địa linh khí để cải tạo cơ thể, tu luyện đến cảnh giới cao có thể điều khiển thiên địa linh khí để chiến đấu.” Thiếu niên thần tiễn dùng ánh mắt kiên nghị nhìn vào ông lão trước mắt đáp. “Vậy con có biết thiên địa linh khí trên thế giới này từ đâu mà có không !?” “Không phải từ khi thiên địa mới thành hình đã có rồi sao ạ !?” “Sai rồi, toàn bộ thiên địa linh khí trên thế giới này, hay đúng hơn, toàn bộ các loại thuật pháp, sức mạnh không phải của con người trên địa cầu đều đến từ một thứ. “ Ông lão nhắm mắt vuốt râu bắt đầu giảng giải. “Sao nghe giống định nghĩa về cube của IMI thế ạ !?” “Hừ, người của IMI luôn tự phụ là biết hết mọi thứ, còn muốn tính ra khả năng sử dụng sức mạnh bản nguyên địa cầu của từng người, bọn chúng còn cuồng vọng hơn người tu chân chúng ta, nhưng quả thật cũng có vài phần bản lĩnh.” “Vậy tức là đúng rồi ạ !?” “Đúng, cube của IMI, hay định giới lập phương của theo cách gọi của chúng ta, đều là một thứ. Khối vuông vĩ đại đó là khởi nguồn của mọi loại sức mạnh trên cư dân địa cầu này, chỉ những người được chọn mới có thể vận dụng được sức mạnh của nó, từ đó diễn hóa ra nhiều khả năng khác nhau như siêu năng lực gia, ma thuật gia hay khí lưu không chế giả. Chỉ có điều, người tu chân chúng ta cao cấp hơn những kẻ chỉ có thể bị động nhận sức mạnh từ khối lập phương đó.” “Thiên địa linh khí chúng ta sử dụng để tôi luyện thân thể và quyền năng đến từ một nơi rất xa xôi, gọi là tiên giới. Thế giới thật sự của người tu chân. Ở giữa tiên giới, có một bảo vật gọi là Tiên khí linh thụ, giống như vô tận quyền năng tỏa ra từ Định giới lập phương của trái đất, nó là ngọn nguồn của mọi tiên khí hay linh khí trên đời này. Không giống như người địa cầu chỉ có thể bị động hưởng thụ sức mạnh của định giới lập phương, người tu chân chúng ta có thể dùng ý chí của mình để dẫn dẵn, cưỡng ép sức mạnh của linh khí trong thiên nhiên biến thành của mình. Và vì như vậy, tu chân là nghịch thiên, nhưng cũng là con đường của cường giả mạnh mẽ nhất.” Nhìn thật kỹ thiếu niên trước mắt, nhìn vào ánh mắt kiên nghị, cơ thể chưa phát triển hết nhưng tràn đầy sức mạnh của hắn, ông lão khẽ gật đầu tán thưởng rồi nói tiếp: “Trong mắt người trái đất, tu chân giả chỉ là một đám khí lưu tông sư bình thường, nhưng người tu tiên chúng ta, thực tế ngay từ những bước đầu đã được xác định là đi trên con đường không giống phàm nhân, con có hiểu không !?” “Hiểu, thưa Trương lão.” Thiếu niên gật đầu đáp. “Đã xác định là chúng ta không giống người thường, vậy tự chúng ta phải hiểu rõ bản thân mình, chúng ta ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với bọn họ, vậy nên chúng ta phải có một giác ngộ đặc thù của mình, đó là gì, con biết không !?” “Là kiên trì, không ngừng cố gắng để giữ lấy sự cách biệt đó !?” “Sai, là kiêu ngạo, con phải luôn giữ được sự kiêu ngạo của riêng mình, và cũng luôn phải có thực lực tương xứng với sự kiêu ngạo đó, thực lực của con, là để bảo vệ lấy sự kiêu ngạo trong nội tâm này.” “Chúng ta không giống với người thường, chúng ta ở một đẳng cấp khác.” “Công pháp tu tiên có thể điều động thiên địa nguyên khí là công pháp mạnh nhất có thể khai thác sức mạnh trên đời này. Trời cao chúng ta còn dám nghịch, đâu cần phải xem xét tới bất cứ kẻ phàm trần nào.” “Là người có tu chất tu tiên, con phải lấy đó làm kiêu ngạo, đó cũng là ranh giới lớn nhất giữa chúng ta và những kẻ khác. Nếu có một ngày con không giữ được sự kiêu ngạo này, con sẽ không còn khả năng đối kháng với trời cao vĩ đại nữa, vĩnh viễn chỉ có thể là một kẻ bị thống trị. Người không có gì để tự hào, lấy gì để mà nghịch thiên !?” “Là kiêu ngạo sao !?” Thiếu niên khẽ lẩm bẩm, hắn ngồi đó nhắm mắt nhập định, miên man suy nghĩ. Hắn cứ ngồi như vậy không để ý đến thời gian, dùng những lời mà lão nhân nói để cọ rửa tâm cảnh của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang