[Việt Nam] Thuận Thiên
Chương 20 : Rượt bắt
.
"Tiểu thư, hãy theo chúng tôi trở về!" Lão tổng quản cũng không thèm đếm xỉa đến câu hỏi của cô gái mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Hừ, muốn ta đi theo các người là điều không thể xảy ra!"
Cô gái mặc áo đỏ nghe lão tổng quản nói vậy, sắc mặt có chút biến đổi, tựa như thoáng một tia tức giận. Nhưng cho dù nàng có giận dữ đến đâu cũng không thể che dấu vẻ kiều diễm, phong tình kinh động nhân tâm người khác.
Vù!
Bỗng nhiên, tay cô gái nắm lại thành đấm rồi ném ra một quả cầu lửa nhỏ hướng về phía đoàn người.
Những người này vốn chính là những chiến sĩ đã được tập huấn kỹ lưỡng. Vì vậy, ngọn lửa cỏn con mà cô gái ném ra tất nhiến chẳng làm gì được họ.
Ngọn lửa xuyên qua đám người rồi rơi vào thân cây ở phía sau.
Nhưng đòn tấn công này của cô gái vẫn chưa kết thúc ở đó.
Vù!
Quả cầu lửa vừa chạm vào thân cây liền bật lại, tựa như quả cầu cao su, xuyên tới giữa đoàn người rồi nổ tung. Ở nơi phát nổ, một mảng đất bị dày xéo, những tia lửa lớn không ngừng phun ra.
Phừng! Phừng!
Đám người lão tổng quản thấy vậy, tất nhiên không ngu ngốc chôn chân tại chỗ mà lộn nhào về phía sau để tránh né. Sau vài cú nhào lộn, họ đã thoát ra khỏi phạm vi tấn công của tia lửa.
Ở bên kia, cô gái không chần chờ, tay nhanh chóng tạo ra một vài quả cầu lửa khác rồi ném xuống đất.
Ngọn lửa vừa rơi xuống đất liền biến mất. Nhưng lần này, quả cầu lửa không phát nổ như trước mà ngay sau đó một giây chúng đem áp suất dưới đất nén lại rồi phun lên trên từng đợt khói lớn, vừa đủ tạo thành những màn khói che mắt cả đoàn người.
Hóa ra, đây là kế "sấn hỏa đả kiếp" (Theo lửa mà hành động) trong Binh pháp tôn tử.
"Tất cả mọi người bình tĩnh lại! Trước hết phá màn khói này mau!" Lão tổng quản hét, dường như lão rất gấp gáp.
Thấy vậy, một thanh niên trong nhóm liền đấm xuống đất. Kỳ lạ là khi thanh niên vừa rút tay lên thì từng cột nước như vòi hoa sen phun lên phá tan màn khói.
Nhưng thân ảnh của cô gái kia đã biến mất từ lúc nào rồi.
"A ha, cuối cùng thì dị năng của ngươi cũng có việc để làm." Gã thanh niên bên cạnh ngạc nhiên nói, dường như rất bất ngờ.
"Im đi!" Người thanh niên kia đỏ mặt, quả thật hắn không thích siêu năng lực của mình lắm.
"Hừ, các ngươi im lặng nào." Lão tổng quản hừ lạnh, tay cầm máy định vị tìm kiếm vị trí của cô gái.
"Thẳng tiến theo hướng Đông!" Sau khi nhìn GPS, lão liền phân phó rồi theo đó cũng chạy về hướng đông.
-----o0o-----
Cô gái chạy cực nhanh, chẳng mấy chốc đã xuyên qua những tán cây dày đặc. Dưới chân cô gái, cây cỏ tán loạn, đâu đâu cũng có đầy cành lá gai góc bụi lùm rụng ngã tơi bời.
"Hộc hộc!" Thở ra một ngụm không khí, cô gái tiếp tục ném từng ngọn lửa về phía sau. Lúc này, đoàn người của lão tổng quản vẫn bám theo sát nàng.
Uỳnh!
Mấy cành cây lớn ở kề đó cũng trầy trụa rạn nứt, thậm chí mấy cây đại thụ sù sì một người ôm không xuể trước mặt cũng đã gãy đổ tùm lum. Bấy nhiêu đó cũng đủ cho thấy không phải nàng không thể tung ra những đòn tấn công uy lực, mà do đều là người nhà nên nàng có phần nương tay.
"Các ngươi đừng ép ta nữa?" Lúc này, những đòn tấn công của cô gái ngày càng hung bạo nhưng đều bị những người lão tổng quản hóa giải.
"Tiểu thư, mong người theo chúng tôi trở về, gia chủ vì lo lắng đến người mà ăn không ngon ngủ không yên." Lão tổng quản vẫn cố gắng khuyên nhủ.
"Hừ, đừng nói nhiều nữa, muốn bắt thì lại đây mà bắt!" Cô gái mệt mỏi nói. Dường như việc trở về với nàng là việc gì đó khó có thể chấp nhận được.
"Tất cả mọi người, tiến lên! Nhớ kỹ, không được làm tổn thương đến tiểu thư." Lão tổng quản phất tay.
Mười mấy người lao lên đem cô gái vây ở giữa.
Vù!
Một cước chợt quét về phía cô gái, nhưng khi vừa chạm đến người thì ngọn cước hơi rụt rè chỉ đẩy cô gái ra. Vậy cũng đủ thấy người kia hạ thủ không dám làm cô gái bị thương nên chiêu thức có phần nương tay. Nhưng cô gái thì không phải vậy, chân ngọc tung một cước quét ngã hai tên người rồi vọt ra vòng vây để chạy trốn. Ngay lúc này, một cánh tay chợt xuất hiện nhắm vào ngực cô gái nhằm tung chưởng. Cô gái xoay người, vừa vặn né khỏi chưởng này. Trong khi xoay, khuỷu tay trái hích ngược lại vào giữa ngực người kia.
"Bốp" một tiếng, người nọ văng ra ngoài, đến khi đụng trúng một thân cây mới ngừng lại mà rơi xuống đất.
Cô gái tay phải vươn ra đỡ cước trái của một người khác. Rồi tung cước vào ngực người nọ rồi theo đó mượn đà vọt người lên trên không tung người ra phía sau tung tiếp tục xuất quyền phát cước.
Sau một hồi, đám người còn đứng chỉ là một nửa so với ban đầu.
"Dùng lựu đạn đặc chế mau!" Lão tổng quản thấy vậy, liền cắn răng tung con bài cuối cùng.
Mấy người còn lại nghe vậy, liền đưa tay lên thắt lưng đồng loạt lấy ra một quả lựu đạn màu trắng ném về phía cô rồi lui ra phía sau.
Mà bên kia, cô gái hơi bất ngờ, cũng không kịp phản ứng mà chỉ lui về sau vài bước.
Bụp!
Một mảng khói màu hồng từ những quả lựu đạn phun ra. Tạo thành một mảng hồng bao phủ xung quanh. Từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy trước mắt bị lớp vụ khí này mờ nhẹ bao phủ, những sợi sương sợi khói đan xen với nhau, trùng trùng điệp điệp.
-----o0o-----
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện