[Việt Nam] Thuận Thiên
Chương 2 : Phong Hành Giả
.
Lão già ngồi khoảng chừng mười lăm phút, Thuận Thiên cũng đã ăn xong cái bánh ngọt, hắn đưa con mắt lơ láo nhìn xung quanh. Các nơtron trong đầu vận động cực nhanh, suy nghĩ cách để chạy trốn.
Thuận Thiên sờ vào túi quần định móc điện thoại ra xem giờ. Nhưng trong túi trống trơn, có lẽ nó đã rơi khi hắn bất tỉnh trong rừng rồi.
Hắn liếc nhìn lão già một chút, lúc này lão vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích. Hít sâu một hơi hắn đứng dậy, nhẹ nhàng xách theo ba lô, rón rén như một con mèo bước từng bước nhỏ đến cửa hang. Thỉnh thoảng lại đưa mắt dò chừng nhìn lão già.
Mười bước, chín bước, tám bước,..., ba bước, hai bước.
"Ngồi ở đâu thì về lại chỗ đó đi." Lão già hừ lạnh một tiếng rồi nói với Thuận Thiên.
"Lão không mở mắt nhưng sao lại biết mình ra ngoài." Rùng mình một cái, thân hình Thuận Thiên quay 180 độ về lại chỗ cũ, ngồi xuống sau đó hỏi lão già.
"Đừng có ý nghĩ qua mặt ta" Lão già mở mắt lóe ra tinh quang rực sáng. Chẳng còn vẻ mệt mỏi như ban sáng, nửa bên khuôn mặt kia vốn thâm tím giờ đây cũng đã trở lại bình thường.
Bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên của Thuận Thiên, ngón trỏ tay phải của lão già vẽ liên tục lên đất hai hình tam giác chồng lên nhau, một cái hướng lên trên một cái lại hướng xuống dưới.(xem hình)
http://i1198.photobucket.com/albums/aa442/no_dance8x/images.jpg
Sau đó bàn tay trái của lão xòe ra, ấn vào tam giác đôi. Nhất thời không gian bên trong hang động chợt dao động. Từng cơn gió từ bên ngoài hang động liên tục thổi vào, rồi theo hình trôn ốc rồi tập trung vào dấu hiệu trên mặt đất.
Sau một lát, gió bên ngoài cũng ngừng thổi, tam giác đôi dưới mặt đất chợt biến thành một màu xanh. Lão già thấy vậy, nhanh chóng há miệng phun ra một con sâu lớn màu cam vào hình tam giác đôi. Con sâu kia vừa rơi vào tam giác đôi, bất chợt liền bị một ngọn lửa màu xanh từ mặt đất bùng lên nuốt chửng, không để lại một chút bóng dáng nào. Thở nhẹ một cái, lão già lại vẽ một hình tam giác khác bên cạnh tam giác đôi, sau đó vẽ thêm một hình tròn bao quanh tam giác. Rồi tiếp tục phun ra một con sâu màu đen vào đó. Kỳ lạ là, con sâu màu đen này không bị tiêu hủy như con sâu trước mà cứ bò loanh quanh bên trong dấu hiệu kia.
Thuận Thiên đứng tại chỗ há hốc mồm nhìn những sự việc liên hoàn xảy ra trước mắt, trong miệng lắp bắp vài tiếng, mãi vẫn không thể định thần.
"Ông...ông...làm...cái...cái gì vậy?" Một hồi lâu sau, hắn mới kìm nén sự kinh hãi của mình, run run hỏi.
"Dương đông kích tây." Lão già liếc nhìn hắn, miệng khẽ nhếch một cái rồi trả lời một cách khó hiểu.
"Tại...sao...ông lại phun ra một con...sâu vậy?" Thuận Thiên ngẩn người một chút, sau đó lại hỏi.
"Hừ, đây không phải là sâu mà là Cổ độc. Ta vừa bị một người am hiểu dùng cổ hạ lên người. Cổ độc vốn xuất xứ từ Miêu Cương, Trung Quốc. Cổ độc có nhiều loại, Kim tằm cổ, Xà (1) cổ, Oa (2) cổ, Mã Nghị (3) cổ, Ma Tước (4) cổ, Mao Trùng(5) cổ, Ô Quy(6) cổ. Trong đó độc ác nhất là Kim Tằm cổ, không sợ nước, không sợ lửa và khó giải trừ nhất, ta bị trúng một con Truy Mệnh Cổ thuộc Mao Trùng cổ hệ và một con Kim Tàm Cổ. Kim Tàm cổ cũng chia làm nhiều loại theo màu sắc tăng dần từ tím đến đen, màu sắc càng đậm lượng độc mang theo càng lớn. Con cổ bị nhốt ở đây là Kim Tàm Thiên Cổ, độc tính cực mạnh, chỉ thua Kim Tàm Cổ Vương trong truyền thuyết mà thôi."
Lão già không nhanh không chậm giảng giải cho Thuận Thiên.
"Ai lại độc ác như vậy chứ?" Thuận Thiên chợt thốt lên.
"Ngươi biết vậy là đủ rồi, đi thôi." Lão già đứng dậy, quăng một cái đèn pin cho hắn, sau đó chậm rãi bước ra khỏi hang động.
Thuận Thiên thấy vậy, cũng không hỏi gì nữa, ngoan ngoãn đi theo lão nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng tăng cao.
Bên ngoài hang động tối đen như mực, một già một trẻ bước từng bước một tiếp tục len lỏi trong rừng.
-----o0o-----
Bên trong quán ăn Hồng Phúc.
Cô gái ban sáng mà Thuận Thiên bắt chuyện lúc này đang ngồi xếp bằng nói chuyện một thanh niên tóc đen khuôn mặt bình thường tư thế tương tự ở đối diện. Dưới chân hai người là một pháp trận năm màu cực lớn.
Chính là gã thanh niên ngồi trong góc khuất của quán ăn lúc sáng. Chỉ là hiện giờ gã thanh niên này lại không đeo kiếng đen, mơ hồ lộ ra một cặp mắt màu đỏ.
"Huyết Nhãn, ngươi nói xem, sao Thiên Độc và Mê Ảnh không đem chúng ta đuổi theo Phong Hành Giả?" Cô gái bất bình hỏi
"Hừ, lo mà chủ trì phong ấn đi, ta vừa nhận được thông báo của Thiên Độc, chừng hai giờ nữa, tổng bộ sẽ cho người chi viện cùng số lượng lớn Dị năng giả am hiểu truy tung, khi đó Phong Hành Giả có mọc cánh cũng không thoát."
Thanh niên tên Huyết Nhãn tự tin nói.
"Hắc, ngươi nói thật dễ dàng, Phong Hành Giả là Dị năng giả cấp 5, vốn đã đủ tung hoành Dị năng giới. Lại nói, lão ta am hiểu Phong dị năng, chỉ có người cùng cấp sở hữu Lôi dị năng mới có thể khắc chế lão, còn lại cho dù là Dị năng giả cấp 6 cũng đành nhìn lão chạy thoát thôi."
"Dị năng giả sở hữu Lôi dị năng? Cả tổ chức của chúng ta chỉ có một người thôi, mà người đó chính là người mạnh nhất trong Tứ Đại Hộ Pháp."
Huyết Nhãn bật thốt.
"Mê Ảnh, phương pháp kia quan trọng đến cỡ nào." Không nhịn được, Huyết Nhãn quay sang cô gái rồi hỏi.
"Ta cũng không rõ, Thiên Độc chỉ tóm lược cho ra rồi nhờ ta thành lập một cái Ngũ Hành trận ở đây thôi."
Lắc lắc đầu, Mê Ảnh trả lời.
"Thôi, không nói chuyện nữa, tập trung vào chuyên môn nào."
Huyết Nhãn híp mắt lại, đưa ngón tay lên miệng cắn mạnh một cái, sau đó dùng máu trên tay vẽ thêm một cái bát quái nhỏ.
Nhưng đúng lúc đó, cửa lớn của quán ăn đột nhiên mở ra, một cái bóng màu xanh cũng hiện lên ở đó.
Huyết Nhãn, Mê Ảnh đồng thời rùng mình, quay đầu về phía cánh cửa, nhưng trước mặt họ là một lưỡi đao gió khổng lồ.
Huyết Nhãn cả kinh, nhanh chóng nhảy ra bên cạnh né lưỡi đao trong gang tấc.
Trong khi đó, Mê Ảnh dường như đã bị lưỡi đao gió kia cắt làm đôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện