[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm
Chương 70 : "Khiếu Thiên" Dạ Vô U.
.
"Thiên Dật sư phụ, ngài thấy vị tân huấn luyện viên của Phương Đông kia thế nào?"
Phong hội Minh Nhật Chi Tinh lập tức sẽ bắt đầu, lần này hơn ba mươi người huấn luyện viên của cao đẳng học viện liên bang đều có mặt, lễ đường to lớn sáng ngời, không có hoành tráng hoa lệ nhưng có vẻ khí phái uy nghiêm. Roland Ma Đế Francis ngồi ở trên ghế, đôi mắt giấu sau cặp kính gọng vàng đang dò xét các đại biểu của học viện khác, ngẫu nhiên có người nhìn qua, hắn liền ưu nhã gật đầu mỉm cười đáp lại.
''Quân tử" Thiên Dật , ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, chậm rãi phẩm trà, trả lời:" Là một thanh niên rất không tệ, nếu là do Mộ Viễn Sơn đề cử tới, tự nhiên người thanh niên này phải có chỗ phi phàm."
"Cùng với em thì như thế nào?"
"Không biết được."
"Em ghét tên kia." Bề ngoài của Francis cũng không phải đặc biệt anh tuấn, cũng không có ra vẻ ưu nhã, chỉ là, vô luận là ngữ khí khi nói chuyện hay là khí chất tự nhiên toát ra cũng làm cho người ta có loại cảm giác cực kỳ ngạo nghễ sắc bén:"Hắn thật sự đến từ "cầm cố chi địa" sao?"
Thiên Dật tiên sinh phẩm một ngụm trà thơm, mỉm cười nhưng không nói.
Qua một hồi lâu, hắn mới trả lời:"Có phải đến từ "cầm cố chi địa" hay không cũng không quan trọng, có một chút có thể khẳng định chính là, hắn tuyệt đối có tư cách là đối thủ của em, cũng là đối thủ đầu tiên trong đời mà em phải đối mặt, trước kia trong liên bang có hai người thanh niên là đối thủ của em, mà hiện tại hắn xuất hiện, có thể đối thủ của em sẽ nhiều hơn một người, nghe nói, Long Diệu bị hắn giáo huấn rất thê thảm."
Thiên tài?
Francis cho tới bây giờ đều không phải, mục tiêu của hắn là trở thành chiến thần còn trẻ nhất liên bang, đứng ở trên cao, ánh mắt tự nhiên phải nhìn xa hơn, nếu muốn trở thành chiến thần trẻ tuổi nhất liên bang, hắn phải không ngừng chứng minh bản thân, mà phương pháp để chứng minh duy nhất là đem tất cả các thanh niên có thực lực mạnh nhất trong liên bang đánh bại hết.
"Long Diệu? Hắn căn bản không tư cách làm đối thủ của em."
"Ha ha." Thiên Dật tiên sinh đem chén trà để xuống, nói:"Ta nghĩ người em chờ đã tới rồi."
Nghe vậy, Francis vốn còn đang lơ đảng trong lễ đường, ánh mắt liền nhanh chóng di chuyển tới cửa lễ đường, tại cửa lễ đường xuất hiện hai nữ nhân, một người năm nay vừa mới 30 tuổi, cao quý tao nhã, thân hình đầy đặn, khuôn mặt mỉm cười, mị hoặc vạn phần, đứng bên cạnh nàng là một người con gái tết tóc đuôi ngựa? Có lẽ là con gái? Bởi vì chỉ từ vẻ bên ngoài rất khó phân biệt được giới tính của nàng, dung nhan có dược sự tinh lệ của con gái, cũng có vẻ anh tuấn của nam nhân, gọi nàng là mỹ nữ vô cùng thích hợp, gọi nàng dễ nhìn cũng tuyệt đối không có ai phản đối.
"Đó là huấn luyện viên của Thánh huy kỵ sĩ đoàn Ánh Rạng Đông, ''yêu cơ" Nhạc Dao phải không? Quả đúng như trong truyền thuyết vậy, nữ nhân này thật đúng là một yêu cơ!"
Các đại biểu học viện khác trong lễ đường dường như cũng đã chú ý tới hai người.
"Đứng bên cạnh Nhạc Dao chắc phải là "Khiếu Thiên" Dạ Vô U nhỉ? Thật là một người con gái xinh đẹp, tại sao lại gọi là Khiếu Thiên nhỉ?"
Ánh Rạng Đông "yêu cơ" Nhạc Dao, Khiếu Thiên Dạ Vô U, một đôi này tiến vào quả thật hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.
"Vô U, tình lang của em cũng tới kìa."
"Đúng là một tên dây dưa, thật sự là đau đầu." Dạ Vô U nhếch miệng, thầm nghĩ đau đầu, nàng thật sự không muốn nhìn thấy tên Francis này, thật sự!
"Vô U" Francis đi tới, mỉm cười chào hỏi:"Không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy đã có thể gặp lại."
"Đúng vậy! Thật sự không nghĩ ra chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy, tôi cũng không nghĩ ra!" Dạ Vô U cưòi cười.
"Francis, chuyện lần trước tôi đề nghị với cậu sao rồi? Nếu như cậu đáp ứng chuyển tới Ánh Rạng Đông của chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ làm cho Vô U thích cậu, uh? Ha ha ha ha!"
"Rất xin lỗi, Ánh Rạng Đông chỉ có mỗi Dạ Vô U điều duy nhất mà tôi hứng thú thôi, cái khác không có húng thú."
Trừ người mình hợp ý ra, Francis chưa bao giờ tiếc rẻ trước mặt ngươi khác bày ra khi thế ngạo nghễ của bản thân, dù đối phương là yêu cơ Nhạc Dao cũng không ngoại lệ.
"Ha ha, tôi rất thích loại tính cách này của cậu." Nhạc Dao đang muốn tiếp tục, đột nhiên nghe Dạ Vô U kêu tên một người làm cho nàng cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
"Tang Thiên!"
Tang Thiên? Nhạc Dao nằm mơ cũng quên không được chủ nhân của tên này, chính là cái người mà buổi tối ngày đó lột sạch sẽ mình đem ném xuống cống thoát nước, chính là cái tên đáng chết kia.
Uh? Dạ Vô U làm sao mà biết được Tang Thiên?
Cũng đồng dạng nghi hoặc như Nhạc Dao còn có Francis bên cạnh, khi hắn nghe thấy Dạ Vô U hô tên Tang Thiên hắn cũng không có cảm giác gì, có lẽ là bằng hữu? Nhưng khi hắn nhìn thấy trên khuôn mặt yêu kiều của Dạ Vô U tràn đầy vui mừng lẫn sợ hãi, trong lòng hắn nhất thời dâng lên một cổ vô danh chi hỏa.
Tang Thiên mới từ trong WC đi ra thì nghe thấy người gọi tên mình, khi nhìn thấy Dạ Vô U, quả thực làm cho hắn vô cùng hoảng sợ.
Cái tên gay này như thế nào lại ở chổ này?
Hắn nhớ rất kỹ, mấy tháng trước bản thân vừa tỉnh lại đến thành phố Vũ Dương tại Chiến Thần Chi Chùy cùng Mộ Tiểu Ngư tham gia một cái hoạt động, trong đôi tình lữ tham gia hoạt động đó thì có Dạ Vô U.
"Tôi sớm nghe nói Học viện quân sự Phương Đông mới tới một vị huấn luyện viên gọi là Tang Thiên, tôi vẫn hoài nghi đó là anh, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật, anh thật sự là rất lợi hại." Dạ Vô U nhìn thấy Tang Thiên dường như rất hưng phấn, đôi mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm hắn, giống như tình lang mấy tháng chưa gặp vậy, ẩn tình gợi tình.
"Cô không nhận nhầm người chứ?" Tang Thiên thật sự không muốn có liên hệ gì với Dạ Vô U, hắn rất hiểu rõ Vô U Sơn Dạ Vô U, với việc sống hơn ngàn năm, nhưng đến nay hắn vẫn không thể chấp nhận được trên thế giới này dĩ nhiên lại có loại thân thể hoàn mỹ sắc sảo như Dạ Vô U này.
" Hanh hanh!"
Dạ Vô U sững sốt, lập tức hanh hanh cười trộm, nhón mũi chân ghé vào vai Tang Thiên, ghé vào lỗ tao hắn nhỏ giọng nói:"Anh đang giả bộ ngu sao? Tôi đã tìm anh rất lâu rồi, anh còn không nói cho tôi biết anh làm sao lại biết sự tồn tại của Vô U Sơn chúng tôi?"
Cử động của Dạ Vô U làm cho Nhạc Dao cau mày, trong ấn tượng của nàng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dạ Vô U có cái loại hành động cắn lổ tai nam nhân khác, huống hồ, nàng biết rất rõ, Dạ Vô U rất chán ghét nam nhân, vô cùng chán ghét, nhưng tại sao nàng lại làm vậy với Tang Thiên.
Dạ Vô U cắn lổ tai Tang Thiên hành động này đã bị Francis nhìn thấy, khuôn mặt hắn có chút co quắp lại, đôi mắt giấu sau đôi kính gọng vàng liên tục bắn ra tinh mang, hai tay đột nhiên nắm chặt lại, rồi sau đó lại buông ra, hung hăng nhìn chằm chằm Tang Thiên, rồi xoay người rời đi.
"Em rất tức giận nhỉ, xem ra, em đối với người con gái Dạ Vô U kia rất hứng thú phải không?" Đang ngồi ngay ngắn trên ghế Thiên Dật tiên sinh trên khuôn mặt hắn dường như vĩnh viễn đều mỉm cười, lại vô cùng thân thiện:" Dạ Vô U rất cổ quái, ta nhìn không thấu, hơn nữa ta rất là tò mò có rất nhiều cô gái yêu em, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại có húng thú đối với Dạ Vô U?"
"Không phải hứng thú, mà là em thật sự thích nàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, em liến biết nàng chính là nữ nhân mà Francis em muốn tìm."
"Uh?" Thiên Dật tiên sinh lộ vẻ kinh ngạc, hắn đối với Francis rất hiểu rõ, cậy tài khinh người, rất là kiêu ngạo, có thể làm cho Francis nói ra từ thích?
"Em đã từng gặp qua nàng trong mộng, nhưng không phải chỉ một lần, từ một năm trước khi nhìn thấy Dạ Vô U, em mới ý thức được nàng dĩ nhiên thật sự là người trong mộng đó." Francis nhìn xa xa Tang Thiên đang nói chuyện với Dạ Vô U, lạnh lùng nói:" Mặc kệ là ai, dám cùng Francis em tranh đoạt nữ nhân, hắn nhất định sẽ biến mất trên thế giới này, nhất định! Ta Francis lấy dòng họ Kael của mình ra thề!"
...........
"Cô nhận lầm người rồi, chúng ta căn bản chưa từng gặp mặt, thật xin lỗi."
Bị Dạ Vô U dựa vào bả vai, Tang Thiên cảm thấy da gà cả người điên cuồng nổi lên, một tay đẩy lấy cánh tay của Dạ Vô U ra, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi.
" Hanh hanh! Còn muốn chối sao, nhìn ngươi có thể trốn đi nơi nào!" Nhìn thấy Tang Thiên vội vã rời đi, Dạ Vô U nhăn mặt cau mũi, dậm chân.
"Vô U, em quen với người kia khi nào vậy?"
"Oh, không có gì, chỉ là một người bạn cũ thôi." Dạ Vô U dường như không muốn nói nhiều, nghiêng đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tang Thiên vừa mới ngồi vào chổ, liền truyến đến tiếng của Tô Hàm hòi:" Anh cùng với Khiếu Thiên của Ánh Rạng Đông có quen biết sao?"
"Khiếu Thiên? Cô nói...cô nói tên kia chính là Ánh Rạng Đông Khiếu Thiên sao?" Tang Thiên liên tục cười to, quả thực là làm cho Tô Hàm vô cùng khó hiểu.
Tô Hàm còn muốn hỏi, đã bị Tang Thiên ngăn lại:" Đừng hỏi nữa, phong hội bắt đầu rồi." Nhìn lên trên bàn chủ trì hội nghị, Tang Thiên tò mò hỏi:" Tại sao Charles cũng có mặt ở đây? Hắn không phải là viện trưởng của Thánh Roland sao?"
"Lão già này có rất nhiều chức vụ, một số trong đó chính là chủ nhiệm tổ ủy hội."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện