[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm

Chương 69 : Quân từ Thiên Dật tiên sinh

Người đăng: 

.
Sáng sớm. Một lượng lớn xe bay giáp xác đang bay nhanh trên khoảng không trên đường, phía dưới khoảng không trên đường ẩn hình từ âu tuyến đang chớp tắt có quy luật nhắc nhở các tài xế lái xe thong thả. Tô Hàm hôm nay không có mặc bộ đồ công sở màu đen, mà mặc một bộ quân trang màu xanh biếc, tóc búi lên, vừa có vẻ đoan trang lại vừa có được tư thế oai hùng mạnh mẽ cửa nữ tướng quân, ngồi bên ghế phó Tang Thiên có vẻ như có chút bị lãng quên, mặc dù đã cởi cái bộ quần áo tay dài kia thay vào một bộ trang phục chính chắn, bất quá lại càng giống như lão già vậy. "Lần này phong hội Minh Nhật Chi Tinh có lẽ được cử hành ở thành phố Vị Ương, trước xế chiếu chúng ta có thể tới nơi." Chiếc xe bay giáp xác hiện tại hoàn toàn đóng kín, Tô Hàm điều khiển xe với tốc độ khác nhanh, không chút nào lo lắng vể gió lớn sẽ thổi bay tóc. "Cô hiện tại không phải chưa tới ba mươi tuồi sao? Như thế nào có cấp bậc thiếu tá?" Tang Thiên nhìn bộ quân trang của Tô Hàm, mở miệng hỏi, giọng điệu rất kỳ quái. "Anh mới ba mươi tuổi!" Tô Hàm hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng ghét nhất là bị người khác phán đoán tuổi tác qua dung mạo, đoán lớn nàng không thích, nhỏ cũng không thích, dù sao chính là ghét người khác đoán tuổi mình. Tang Thiên lắc đầu thầm than, giọng điệu rất là bi thương, cò thể nghe mà rơi lệ:"Tôi cũng muốn mình được ba mươi tuổi." Tô Hàm không thèm để ý đến nàng thấy đây hoàn toàn có thể xem là một loại bệnh thần kinh. "Oh được rồi, cô đối với gia thế của Dạ Nguyệt có biết gì không?" Tang Thiên mơ hồ cảm giác được Dạ Nguyệt có thể đang gặp phiền toái gì đó mà không thể nói với người ngoài, Tang Thiên hiển nhiên không phải là người lương thiện gì, nhưng có một số việc nếu gặp phải, hiển nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn, càng huống chi hắn rất thích Dạ Nguyệt dạng con gái an tĩnh này. "Anh muốn biết làm gi? Dạ Nguyệt còn nhỏ, tôi cảnh cáo anh không được có chủ ý gì, nếu không! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu." "Tôi trong mắt cô xấu xa như vậy sao?" Tang Thiên cảm thấy buồn cười lắc đầu nói: "Ngày hôm qua hình như Dạ Nguyệt khóc, tôi chỉ cảm thấy tò mò mà thôi." "Dạ Nguyệt khóc? Chuyện xảy ra khi nào? Tôi như thế nào không biết?" Tô Hàm nhíu mày hỏi. "Tôi ngày hôm qua ỉa ra cái gì cô biết không?" "Ngươi nói cái gì!" Tô Hàm giận dữ, vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ ra Tang Thiên đột nhiên lại nói một câu thô tục như vậy. "Hỏi thật là kỳ quái, người ta khóc, tại sao cô phải biết?" "Anh!" Tô Hàm dường như ý thức được câu nói của mình có chút sai lầm, mạnh mẽ cố nén lửa giận, trước ngực không ngừng phập phòng, hình như bị chọc tức không nhẹ, một hồi lâu, nàng mới thở ra một hơi nói:" Tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết gia thế của Dạ Nguyệt rất tốt, cũng không có thể nói như vậy, nếu như lúc trước thì có thể xem như vậy, nhưng hiện tại bị Dạ Vĩ Đông phá hoại hết rồi, hiện tai mặc dù không thể cùng mấy nhà giàu có so sánh, nhưng so với nhà bình thường thì mạnh hơn nhiều." "Dạ Vĩ Đông?" "Là gia gia của Dạ Nguyệt, người này trước kia trong giới kinh doanh rất có danh tiếng. Dạ gia dưới sự quản lý của hắn ngày càng phát triển, nhưng say này không biết tại sao, từ khi Dạ Vĩ Đông sau một cơn bệnh nặng, thì giống như một người khác vậy, cả ngày chỉ biết đánh bạc, tính tình cũng trở nên vô cùng nóng nảy, cứ như vậy, không mấy năm sau Dạ gia liền bị suy sụp." "Phải không." Tang Thiên gật đầu, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Thành phố Vị Ương thuộc về thành phố phát đạt, có một không hai, hơn nữa thành phố này cũng được gọi là kinh đô thứ hai, rất nhiều kiến trúc trọng yếu của liên bang đều được xây dựng tại đây, ngay cả học viện được xưng là số 1 Học viện quân sự Thánh Roland cũng tọa lạc tại thành phố này. Thời đại bây giờ, cách đấu đang là trào lưu, thế thuật rất thịnh hành, thi đấu vòng tròn được xung là hoạt động vĩ đại nhất hiện nay, mà tổ ủy hội chíng là quản lý thi đấu vòng tròn cùng với những chuyện liên quan. Phong hội Minh Nhật Chi Tinh sẽ được tổ chức ở tổ ủy hội. Tang Thiên cùng Tô Hàm giữa trưa đã tới thành phố Vị Ương, vào quán ăn ăn một bữa no nê, xế chiều hai giờ thì tới đại lễ đường tổ ủy hội. Nhìn lên quan sát một tòa đại lễ đường vô cùng hoa lệ, Tang Thiên tháo nút cổ áo ra, châm một điếu thuốc. "Chú ý hình tượng, không nên ở chổ này tùy tiện xả rác, anh bây giờ là đại biểu cho Học viện quân sự Phương Đông chúng ta." "Được được! Nói nhảm nhiều quá." Hôm nay trời nóng nực quả thực làm cho Tang Thiên rất nóng rồi, đặc biệt hắn lại không thích mặc mấy bộ trang phục nghiêm chỉnh này, cả giác cả người khó chịu:" Mẹ kiếp! Nhớ năm đó đây là đất thổ cư của lão tử, từ lúc nào thì bị xây thành đại lễ đường của tổ ủy hội vậy." "Thần kinh!" Tô Hàm đi phía trước, sau khi nghe Tang Thiên hùng hùng hổ hổ nói như vậy cảm thấy đau đầu, nhìn thấy bên trái có một hàng ba người, Tô Hàm ra dấu cho Tang Thiên, ý bảo hắn đi theo sau, rồi sau đó mỉm cười đi qua. "Charles viện trưởng, chào ngài, không nghĩ tới ngài tới sớm như vậy." Đứng đối diện với Tô Hàm là ba người, đứng đầu là một lão đầu đã hơn 90 tuổi cả đầu đầy tóc bạc, hắn chính là viện trưởng Học viện quân sự Thánh Roland, Charles. Charles cũng mỉm cười, gật đầu hỏi:"Cô cũng đến sớm vậy sao? Mộ Viễn Sơn chẳng lẻ không biết lần phong hội này rất quan trọng sao?" "Mộ lão còn có chuyện khác cần phải làm." Tô Hàm cùng với viện trưởng của Học viện quân sự Thánh Roland Charles không có qua lại gì, hơn nữa, nàng cũng không ưa cái tên cậy lớn tuổi mà lên mặt Charles này, nếu như không phải vì lịch sự, Tô Hàm cũng chẳng thèm qua chào hỏi hắn. Lập tức, Charles cũng không để ý Tô Hàm, trong mắt hắn, mình cùng với tiểu hài tử chỉ mới có 20 tuổi nà thật sự không có đề tài gì để bàn, liếc mắt một cái thấy Tang Thiên bên cạnh Tô Hàm, Charles nhíu mày hỏi:"Đây là tân huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng của Học viện quân sự Phương Đông các ngươi sao?" Tô Hàm gật đầu, nhìn về phía Tang Thiên, nhưng lại cố ý hướng Tang Thiên nháy mắt, ánh mắt nhấp nháy ý đang nói cho Tang Thiên, còn không mau chào hỏi, Tang Thiên đích xác là có chào hỏi, nhưng cũng chỉ là gật đầu mà thôi, hắn không có cái thói quen ra vẻ đáng thương này, có thể làm cho hắn gật đầu chào hỏi,đã là cấp cho Charles mặt mũi lắm rồi. Bất quá trong mắt Charles lại không phải như vậy, Charles hừ lạnh một tiếng:"Vãn bối bây giờ càng ngày càng không biết quy củ." Lắc đầu, cũng không thèm để ý, trực tiếp rời đi. Mà lúc này,đứng bên cạnh Charles còn có hai người, một người trung niên khoảng 40 tuồi, trung niên nhân mang vẻ mặt mỉm cười, tao nhã lịch sự, thoạt nhìn vô cùng thân thiện, là một người khiêm tốn, hắn đưa tay ra, cười nói:" Tô hiệu trưởng thật sự là rất còn trẻ tuổi, mới hơn 20 tuổi đã là thiếu tá rồi liên bang cũng không có được mấy người, mà thường vụ phó hiệu trưởng hơn 20 tuồi thì chỉ có một người, thật sự làm cho Thiên Dật ta thật sự kính nể vô cùng." "Thiên Dật tiên sinh nói đùa." Huấn luyện viên truyền kỳ của Thánh Roland "quân tử" Thiên Dật tiên sinh ai mà không biết, hắn nhìn Tang Thiên bên cạnh Tô Hàm cười nói:"Nghe nói huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng, tuổi không lớn, quả thật không phải đồn đãi, lợi hại! Lợi hại! Thanh niên thật sự khó lường àh, nghe nói Tang Thiên Tang huấn luyện còn đến từ "cầm cố chi địa"?" Tang Thiên chỉ gật đầu trước sau vẫn lạt nhạt như cũ. "Ha ha." Thiên Dật tiên sinh mỉm cười. Đứng bên cạnh Thiên Dật là một người thanh niên, hắn khoảng chừng 20 tuồi, anh tuấn kiên cường, mái tóc màu vàng, trên sống mũi đang đeo một cái mắt kính, một đôi mắt màu nâu, cười nói:"Nếu như nhớ không lầm, chúng ta đã gặp nhau lần thứ hai, đúng không?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang