[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm

Chương 61 : Ai dám lỗ mãng bắn ngay tại chỗ.

Người đăng: 

.
Vốn trong sân trường đang tụ tập mấy vạn học viên sớm đã bị nhân viên trị an trong học viện đuổi trở về, các học viên chỉ có thể ngượng ngùng quay trở về ký túc xá nhìn trộm qua cửa sổ của mình, mặc dù không nghe thấy âm thanh, nhưng nhìn bằng mắt cũng có thể thỏa mãn một chút nội tâm tràn đầy nghi vấn của bản thân, cho dù là ngu ngốc cách mấy các học viên cũng biết lúc này trong sân trường đang diễn ra cuộc giằng co của các thế lực, là cuộc chiến giằng co giữa một bên Long gia cùng với vị tân huấn luyện kia. Tình hình chiến đấu như thế nào, bọn họ không rõ lắm, bất quá vừa nhìn thấy đĩa bay cùng với cảnh sát quả thực làm cho bọn họ vô cùng tò mò. Lúc này trước cổng học viên có một hàng dài xe bay chạy tới đây, trong đó có vài xe chuyên dành cho quân khu trông rất là chói mắt, từ trên xe đi xuống một đám người đi tới bên cạnh Long Đồ Quang nhỏ giọng thì thầm, trong đó có một người trung niên mặc quân trang quát to. "Bắt hắn mang đi cho ta, ta xem ai dám ngăn cản." Hơn mười binh lính mặc quân trang được trang bị võ trang hạng nặng liền hành động hướng Tang Thiên chạy tới, Tang Thiên không có động, nhưng ba đao nam tử đứng phía trước lại động, ca ca vài tiếng vang lên, đao ba nam tử cùng với bốn người đi chung với hắn mang roc-ket để trước ngực chỉ vào mười tên binh lính kia. "Mẹ kiếp! Mấy tên ranh con các ngươi lại đi giúp người khác, dám tiến lên một bước lão tử liền làm thịt các ngươi!" Ca ca! Mười tên lính cũng đồng thời rút vũ khi ra trước ngực, tuy nói vũ khi bọn ho không có hung mãnh bằng đám người đao ba nam tử, nhưng lại có nhiều người hơn. "Ngươi là ai! Dám cả gan chống lại lệnh của quân khu số sáu LB." "Lão tử là người của cục điều tra T1." Đao ba nam tử nhìn trông rất dũng mãnh, cũng vì, là một trong sáu bộ thần bí nhất trong liên bang, có một cục trưởng yêu nghiệt điên cuồng, cục điều tra hỗn đản này luôn luôn không kiêng nể gì hết. Trung niên nhân đứng đối diện mặc quân trang có vài phần giống với Long Đồ Quang, liếc nhìn Long gia đệ tử, nghe thấy cái tên cục điều tra T1, hắn cũng không kinh ngạc mấy, bởi vì mới vừa rồi Long Đồ Quang đã nói cho hắn biết, ngay sau đó, hắn coi như không có nghe thấy, vung tay, từ phía sau liền chạy tới mười tám tên lính võ trang hạng nặng lấy vũ khí để trước ngực. "***! So ai nhiều người sao?" Đao ba nam tử nổi giận quát:" Lão Trương, đi! Lập tức liên lạc cho cục trưởng,***! Nói là mấy tên hỗn đản quân khu số 6 LB muốn cùng chúng ta so huynh đệ." Cùng bọn quái dị cục điều tra T1 giằng co thật là một chuyện làm cho người ta vô cùng đau đầu, người trung niên Long gia cũng là mạnh mẽ áp chế sự khủng hoảng trong lòng, hắn cần phải mang Long Diệu về, bởi vì hắn rất rõ ràng, một khi thân phận Lam huyết nhân của Long Diệu bị phơi bày ra ánh sáng, Long gia sẽ gặp nạn, mà hắn là người của Long gia hiển nhiên là không thể may mắn thoát khỏi, cho nền, lần này cho dù là phải đắc tội cới cục điều tra T1 trong truyền thuyết cũng không thể không giả bộ làm ngu. Ngay lúc đó, ở phía sau truyền đến một tiếng quát. "Chậm đã!" Một lão già mộc mạc đi tới, là lão gia tử Long gia, vợ chồng Long Đồ Quang không nghĩ tới lão gia tử cũng tới, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì bị lão gia tử ra dấu im lặng, Long lão gia tử đi tới, đi tới trước mặt đao ba nam tử nói:"Tiểu tử, có thể hay không cho ta trước tiên cùng hắn nói mấy câu." Đao ba nam tử liếc mắt một cái, gật đầu. Long gia đệ tử đặc biệt là Long Đồ Quang cùng Lạc Mỹ, không biết lão gia tử tới chỗ này làm trò gì, bây giờ là lúc nào, lão gia ngài lại nói chuyện với giọng điệu như vậy, rõ ràng là đưa mình vào thế yếu mà! Hiện tại vất vả lắm khí thế của Long gia mới thắng được vài phần, mà hiện tại lão gia ngài lại... Lạc Mỹ thầm mắng lão gia tử thật sự là lạo hồ đồ, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:"Lão gia từ, nơi này ngài không có chuyện gì, ngài nên sớm trở về đi." Vừa dứt lời, ba một tiếng, ngoài dự đoán của mọi người, lão gia tử Long gia tự nhiên lại hung hắng tát Lạc Mỹ một cái. "Cha, người...người đây là..." Long Đồ Quang quả thật không thể tin được vào hai mắt mình. Lão gia tử Long cũng không để ý đến con mình, mà cả người run rẫy đi tới trước mặt Tang Thiên, không ai biết hắn muốn làm cái gì, vô luận là vợ chồng Long Đồ Quang Long gia đệ tử cùng với Tô Hàm còn có bọn người đao ba nam tử đều vô cùng nghi hoặc. Lão gia tử Long gia nhìn chằm chằm Tang Thiên, cặp mắt đục ngầu kia giờ phút này trổ nên vô cùng sáng, chỉ là càng nhìn, sắc mặt của hắn càng khó coi, thân hình càng run rẫy. Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, lông mày nhíu lại. Mà Tang Thiên vẫn như trước lẳng lặng đứng ở nơi đó, từ đầu đến cuối cũng không có bất kỳ động tác gì, trên khuôn mặt bình thản không có bất kỳ vẻ ba động gì, cặp mắt vừa bình tĩnh lại vừa thâm thúy kia cũng không có một tia dao động tình cảm nào, dường như hiện tại tất cà cùng hắn không có quan hệ gì. Một phút , hai phút, ba phút trôi qua. Lão gia tử Long gia sắc mặt vô cùng tái nhợt, cái trán đầy mồ hôi hột, khóe miệng không được tự nhiên co quắp. "Ta...chúng ta đã từng gặp mặt chưa?" Nghe vậy. Mọi người xung quang càng thêm nghi hoặc, lão gia tử Long gia có ý tứ gì đây? Cái gì mà chúng ta đã gặp mặt chưa? Tuổi của hai người ít nhất cũng kém nhau hơn tám chín chục tuổi, chẳng lẻ cũng có giao tiếp? Lùi một vạn bước mà nói, cho dù có giao tiếp, lão gia tử Long gia cũng không cần phải khách khí như vậy đối với một người thanh niên? "Ngươi nói đi." Âm thanh của Tang Thiên không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm gì, âm thanh bình tĩnh kia truyền vào trong tai lão gia tử Long gia lại giống như ma âm vậy ầm ầm nổ mạnh trong đầu hắn. Ba chữ trông rất bình thản nhưng trong nháy mắt đưa lão gia tử Long gia trở về trăm năm trước, sáu nhà võ huân trong một đêm biến mất, người kia... Lão gia tử Long gia mặc dù chưa có gặp mặt người kia. Nhưng lại vĩnh viễn không cách nào quên được âm thanh hay là cặp mắt kia làm cho hắn gặp ác mộng trong suốt vài chục năm. Là hắn! Tuyệt đối là hắn! Lão gia tử Long gia tinh thần trong nháy mắt bị suy sụp, đát đát đát đát! Liên tục lùi lại về phía sau, chỉ vào Tang Thiên, trong miệng lẩm bâm:"Ngài... Ngài là... Ngài là..." Không người nào hiểu chuyện gì xảy ra, không ai biết lão gia tử Long gia tại sao lại như vậy, tại sao lại chỉ một người thanh niên mà gọi là ngài ngài. Lão gia tử Long gia hình như...hình như rất sợ hãi? Tại sao hắn phải sợ? Là sợ người thanh niên kia sao? Không ai biết. Ngay lúc tất cả mọi người đang cảm thấy nghi hoặc, cách đó không xa vang lên tiếng còi ong ong, mọi người theo bàn năng quay lại nhìn. Nhìn thấy có khoảng mấy chục chiếc xe bay đang bay nhanh tới, hơn nữa toàn bộ những chiếc xe bay này đều là xe của bộ đội võ trang, riêng chiếc xe dẫn đầu so với xe tư nhân còn lớn hơn bốn năm lần. Mấy chục chiếc xe võ trang đem mọi người vây xung quanh, một giọng nói vang lên. "Long Bắc, ta thấy người càng già càng hồ đồ, Long gia các ngươi thật sự là ăn gan hùm mật gấu hay sao mà cũng dám đứng trước mặt lỗ mãng." Trong lúc nhất thời, cửa của mấy chục chiếc xe toàn bộ mở ra, trên mỗi xe đều có hơn mười binh linh võ trang hạng nặng, tất cả đều tinh thần hăng hái, tay cầm vũ khí. Một lão già đi tới, đầu đầy tóc bạc, nét mặt già nua tràn đầy phẫn nộ. Đây chính là hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông, Mộ Viễn Sơn, mọi người gọi là Mộ lão. Mộ Viễn Sơn vung tay lên, chợt quát lớn:"Ai dám lỗ mãng, bắn ngay tại chỗ!" Âm thanh như tiếng sấm, giống như mãnh hổ đứng trên đỉnh núi gầm xuống, ngay sau đó, răng rắc răng rắc vài tiếng vang lên, các binh lính võ trang đều cùng một lúc đem vũ khí để trước ngực, khí thế uy nghiêm, hòa hùng có thể so với chấn thiên chi uy. Mộ lão hét lớn một tiếng, sắc mặt của mấy người Long gia đều tái nhợt, răng rắc răng rắc âm thanh cực kỳ chói tai giống như ma âm tràn ngập trong lòng mọi người. "Ông trời a!" Đột nhiên, lão gia tử Long gia phù phù một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, nhìn lên bầu trời, nghẹn ngào la lên. "Long gia xong hết rồi, xong hết rồi, hoàn toàn xong hết rồi!" "Lam huyết, tất cả đều là do Lam huyết tạo nghiệt a!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang