[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm

Chương 57 : Cút!

Người đăng: 

"Xin lỗi, tôi đã có vị hôn phu!" Âm thanh của Tô Hàm rất lãnh đạm, rất nhẹ, cũng rất mềm mại, nhưng mà truyền vào tai của hoàng tử Long Diệu thì giống như sét đánh ngang tai vậy, truyền vào trong tai Lạc Mỹ ung dung cao quý, mặc dù khuôn mặt của nàng được trang điểm một lớp phấn dày nhưng cũng không có cách nào che dấu nỗi kinh hãi vào giờ phút này, mỗi người ở đây biểu tình đều có vẻ rất khó hiểu, nghi hoặc thậm chí có một chút biểu tình không thể giải thích, trong suy nghĩ của bọn họ, cự tuyệt lời cầu hôn của công tử Long gia là một chuyện không có khả năng xảy ra. "Tại sao!" Long Diệu, từ nhỏ đã chính là thiên tài thượng đẳng, từ nhỏ đến giờ chỉ cần hắn muốn đồ vật gì, cũng dễ dàng có, cự tuyệt? Long Diệu cũng không biết đây là vật gì, hắn chưa bao giờ bị cư tuyệt, trong từ điển của hắn căn bản không có hai chữ cự tuyệt này, nhưng mà, lúc này khuôn mặt tuấn dật của hắn tái nhợt đến cực điểm, đôi mắt sắc bén như phảng phất xuyên thủng qua những đám mây đen phô thiên cái đị, ngay cả âm thanh cũng trở nên có chút run nhè nhẹ. Lạc Mỹ dù sao cũng là Lạc Mỹ, nàng cố gắng đè nén sự tức giận, chậm rãi đi tới, nở một nụ cười nói: "Hàm Hàm, không nên nói đùa với Mỹ di? Con có thể nghiêm túc cân nhắc trả lời lại vấn đề này được không? Con chẳng lẻ đã quên mất lời nói của cha mẹ mình sao? Con chẳng lẻ đã quên Tô gia rồi sao?" Lạc Mỹ nói chuyện vĩnh viễn chỉ nói bảy phần, lưu lại ba phần, bất quá ngụ ý của nàng rất rõ ràng, là đang nhắc nhở Tô Hàm thận trong suy nghĩ về vận mệnh của Tô gia cùng với an ủi, nàng đã tiến hành điều tra hiểu rõ Tô Hàm, rất hiểu tính cách của Tô Hàm tuyệt đối sẽ không coi thường an nguy của Tô gia, cũng dám chắc chắn nàng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, nhưng Lạc Mỹ tuyệt đối nghĩ không ra Tô Hàm dĩ nhiên...dĩ nhiên hòan toàn cự tuyệt. Vị hôn phu? Tô Hàm đã có vị hôn phu? Lạc Mỹ đương nhiên biết chắc không có, đương nhiên biết chuyện này tuyệt đối là giả. Nhìn thấy Tô Hàm lắc đầu, Lạc Mỹ mạnh mẽ kiềm chế lửa giận trong lòng, hạ thấp giọng tiếp tục nói: "Hàm Hàm, nhìn trên khán đài kìa, đó là lời dặn dò của cha mẹ ngươi." Vừa dứt lời, trên khán đài liền xuất hiện một cái quang ảnh, trong quang ảnh có một đôi vợ chồng. "Hàm Hàm, ta và mẹ con đều rất thích hài tử Long Diệu này." Đôi vợ chồng trong quang ảnh là cha mẹ của Tô Hàm, nhìn thấy cảnh này, Tô Hàm rất kinh ngạc, như thế nào có thể, nàng nhớ rất kỹ, cha mẹ cũng đã biết chuyện này, hơn nữa cha nàng từng nói qua đối với nàng, không cần bận tâm việc trong nhà, hôn nhân của ngươi chúng ta tuyệt đối sẽ không can thiệp, nhưng...nhưng cha mẹ thế nào lại như vậy.... Ngay lúc này, hai tròng mắt của Lạc Mỹ đột nhiên như dòng xoáy vậy bắt đầu xoay tròn, nàng nhìn Tô Hàm hỏi: "Hàm Hàm, nói cho Mỹ di biết, con rất thích Long Diệu phải không?" Tô Hàm ngẩng đầu lên, vừa mới cảm giác được hai mắt của Lạc Mỹ có chút cổ quái, sau đó liền cảm thấy trong đầu đột nhiên nổ mạnh một cái, trống rỗng, cùng lúc đó, mọi người có mặt ở đây giống như rơi vào một khoảng không gian xa lạ vậy, không biết gì hết. "Ta..." Vẻ mặt của Tô Hàm có chút đờ đẫn, nàng vừa nói xong một chữ, ngay lúc này, trong đại sãnh yên tĩnh đột ngột vang lên một âm thanh. "Nàng không thích." Âm thanh như sấm sét vậy, làm chấn động lỗ tai mọi người, cũng kéo mọi người từ thế giới hư ảo quay trở về hiện thật, mọi người cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, đầu có chút đau, cái lỗ tai thì cảm thấy ông ông, không hiểu chuyện gì. "Ngươi là ai!" Cảm giác được tinh thần bí thuật của bản thân bị phá giải, Lạc Mỹ cực kỳ hoảng sợ, nhìn lại theo âm thanh phát ra, phát hiện cách đó không xa có một người thanh niên đang đứng, dáng người cao cao gầy gầy, bề ngoài bình thản vô hại, người này nàng biết, chính là người cùng đi tới chung với Tô Hàm, chỉ là làm cho Lạc Mỹ vô cùng kinh hãi, nàng không thể tưởng tượng được tinh thần bí thuật của bản thân lại bị người thanh niên nhìn chưa đến hai mươi tuổi này phá hỏng. "Ta chính là vị hôn phu của Tô Hàm." Tang Thiên đứng lên, đi tới, ôm lấy thân hình lung lay sắp ngã của Tô Hàm, Tô Hàm lần đầu tiên là bị rơi vào tinh thần bí thuật của Lạc Mỹ, sau đó lại bị Tang Thiên mạnh mẽ phá vỡ, lúc này đầu đau đến muốn nứt ra, bất quá ý thức của nàng lại vô cùng rõ ràng, biết mới vừa rồi tư tưởng bản thân trong tạang thái bị một loại tinh thần bí thuật cổ quái không chế. "Ta đau đầu quá." Tô Hàm mềm nhũn nằm trong lòng Tang Thiên, hữu khí vô lực nói. "Nghỉ ngơi một lát là tốt thôi." Tang Thiên cười cười, vỗ bả vai của nàng, nếu đã đáp ứng Tô Hàm đến đây hỗ trợ, Tang Thiên tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ngay lúc này, ý thức của mọi người ở đây mới bắt đầu dần dần rõ ràng hơn, nghe được người kia nói là hôn phu của Tô Hàm cảm thấy vô cùng khó tin, vị mỹ nữ như hoa phó hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông như thế nào lại có một vị hôn phu tầm thường như vậy? Người có thể làm cho mỹ nữ phó hiệu trưởng xem trong, có lẻ không đơn giản, nhưng mà người thanh niên này là ai? Mọi người cảm giác không khí trong đại sãnh có chút áp lực, thậm chí có chút bén lửa. "Ngươi là ai?" Làm trò trước mặt nhiều người ờ đây như vậy, Long gia vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua chuyện này, Lạc Mỹ là người rất xem trong thể diện, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, vậy thì Long gia sau này cũng không cần lăn lộn, lúc hỏi, Lạc Mỹ cũng đã phóng thích toàn bộ tinh thần lực bản thân đánh tới, vô ảnh vô hình nhưng so với đao kiếm còn ác liệt hơn vạn lần tinh thần lực như hàng ngàn hàng vạn sợi tơ đánh tới. "Tang Thiên!" Tang Thiên ôm Tô Hàm, khuôn mặt mỉm cười nhìn Lạc Mỹ, tinh thần công kích của Lạc Mỹ đánh tới phảng phất như trong khoảng khắc liền bị đại hải mênh mông cắn nuốt hết, Lạc Mỹ kinh hãi, trợn tròn mắt không thể tin được, đúng lúc này, tinh thần lực biến mất nhưng lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa là hướng về phía Lạc Mỹ đánh tới. Ba! Một tiếng kêu đau đớn, Lạc Mỹ sắc mặt trong nháy mắt liền tái nhợt, đát đát đát đát liên tục lùi về phía sau. Mọi người ở đây mặc dù đều là những nhân vật nổi tiếng, nhưng cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà lùc này, nhân vật chính của vũ hội sinh nhật, Long Diệu đã đứng dậy, chỉ là Tang Thiên,lớn tiếng quát:" Ngươi là cái thứ gì! Ngươi có thể xứng với nàng sao." "Đồ rác rưỡi cặn bản! Bỏ nàng ra cho ta." Long Diệu như trời xanh phẫn nộ gào thét, lúc này, trong đầu Long Diệu chỉ có một ý niệm, đó chính là phải diệt trừ người trước mặt này, diệt trừ! Chỉ có diệt trừ hắn. Long Diệu hoàn toàn rơi vào trạng thái nổi giận, phát huy hết toàn bộ năng lực chiến đấu của bản thân sát ý lạnh thấu xương, bang bang bịch! Liên tục tung ra ba chiêu đều là sát chiêu, nhưng tòan bộ đều bị Tang Thiên một tay hóa giải, Long Diệu hét lên một tiếng, thân thể hắn nhảy lên không trung, như một con trường long vậy, hai bàn tay mười ngón bất thình lình chém về hai mắt Tang Thiên phía dưới. Long Diệu tốc độ cực nhanh, lực lượng rất lớn, Tang Thiên cũng không có thời gian né tránh, chỉ có thể vưon cánh tay phải chắn phía trên, toàn lực kháng trụ chiêu công kích cực kỳ mãnh liệt này của Long Diệu. Bịch một thanh âm vang lên. Khi hai tay của Long Diệu làm đao chém về cánh tay của Tang Thiên, trong nháy mắt xung quanh thân Long Diệu phát ra quang mang màu lam, ánh sáng màu lam nháy mắt liền biến mất, mà ánh mắt vừa bình tĩnh của thâm thúy của Tang Thiên lại xuất hiện một chút sát ý nghiêm nghị. "Cút!" Chỉ quát lên một tiếng lớn, làm cho Long Diệu trên không bị chấn động toàn thân không nhịn đựơc run lên, mà mọi người ở đây đều bị tiếng quát của Tang Thiên làm cho ù cả lỗ tai. Tàn ảnh hiện lên, âm thanh bùm bùm giòn giã vang lên như đem cả không gian vặn vẹo biến hình, Long Diệu còn không biết chuyện gì xảy ra, chì cảm thấy dưới bụng truyền đến cảm giác đau dớn, khi hắn kịp phản ứng lại, thì đã bị dánh văng đi hơn năm thước rồi, bị ngã mạnh trên mặt đất. Nhìn thấy công tử Long gia Long Diệu bị gã mạnh trên mặt đất, các khách nhân đều có phản ứng là lùi về phía sau. Tang Thiên bỗng nhiên nhìn chung quanh một vòng, dìu Tô Hàm xoay người rời đi, mà lúc này, lão quản gia Long gia vừa nghe tin liền mang theo mười mấy tên bảo tiêu bay vây cửa đại sãnh lại. "Dám đến Long gia gây sự, hôm nay ngươi phải chêt!" Lão quản gia hét lớn một tiếng, hơn mười một tên bảo tiêu đều đồng loạt xông lên. Lảo quan gia biết rõ năng lực chiến đấu của Long Diệu bao nhiêu, nhìn thấy thiếu gia Long Diệu dường như không phải là đối thủ củ người thanh niên này, hắn lập tức trốn một bên gọi người của "hộ vệ đội" Long gia, lúc xoay người, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, mười tên bảo tiêu thân thủ không tệ mà dĩ nhiên...dĩ nhiên chỉ còn lại có ba ngươi. "Cút!" Tang Thiên nhìn thấy Lam Huyết nhân thì sát ý sâu trong lòng hắn bắt đầu ngo ngoe muốn động rồi, hắn cố gắng toàn lực áp chế cái thứ sát khí kinh thiên này, nhưng chiêu thức vẫn chứa sát khí mãnh liệt, dưới một chiêu này, một vị bảo tiêu liền bị đánh cho phun máu tươi. Không tới một phút đồng hồ, hơn mười người bảo tiêu chỉ còn lại hai ngươi là có thể đứng, nhưng cả người lại run lên, còn toàn bộ bảo tiêu nằm trên mặt đất thì rên rĩ. Tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi thật mạnh. Ngay lúc này, một tiếng quát chói tai truyền đến. "Dám đến Long gia ta gậy sự, ta xem ngươi chắc không muốn sống rồi." Mọi người nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một người trung niên khí thế hùng hổ đi tới nơi này, đúng là Long Đồ Quang. Long Đồ Quang đi nhanh tới, khi còn cách Tang Thiên khoảng mười thước thân thể trong nháy từ dưới mặt nhảy lên, ở trên không nghiêng người, nghiêng người đấm ra một quyền hướng Tang Thiên phía dưới, quyền thế uy mãnh, ác liệt cực kỳ, tiếng gió gào thét vù vù rung động, quanh thân Long Đồ Quang ánh sáng màu làm đột nhiên chớp động, trong nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung. "Cút!" Lam quang vừa hiện, lại là một tên Lam Huyết nhân, sát ý ở sâu trong lòng Tang Thiên trong lúc nhất thời***nổi dậy. Ầm! Một tiếng vang lớn, Tang Thiên đấm thẳng vào Long Đồ Quang một quyền với khí thế hung mãnh, xung quanh mặt đất bị chấn động thành một cái vòng tròn văng ra, " Lam huyết chi uy, cũng không có gì hơn cái này." Cả người Tang Thiên có chút nghiêng, tàn ảnh chớp động, một tiếng ba khó hiểu vang lên, Long Đồ Quang chỉ cảm thấy trước mặt thoáng một cái, ngay sau đó cái cổ căng thẳng, bằng vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Long Đồ Quang liền dùng cánh tay bảo vệ vùng cổ của minh, mà lúc này mũi chân của Tang Thiên đã lao tới cực nhanh. Phanh! Mặc dù đã dùng tay bảo vệ yết hầu, nhưng Long Đồ Quang vẫn bị trúng một cước này, lúc rơi xuống mặt đất, vẻ mặt của hắn đỏ bừng, trên trán gân xanh nổi lên, muốn nói chuyện, nhưng lại không tài nào mở miệng được. Trong đại sãnh liền một mảnh yên tinh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dốc. Ánh mắt sắc bén của Tang Thiên đảo qua mọi người, nhưng không ai dám có dũng khí đứng ra. Dìu Tô Hàm rời di, Tang Thiên bước ra đại sãnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang