[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm

Chương 54 : Lam huyết nhân.

Người đăng: 

"Cùng đi ăn cơm tối? Anh muốn ăn cái gì, tôi mời khách." Ban đêm, trên không trung thành phố Vũ Dương có một chiếc xe bay đang chạy nhanh trên đường, Tô Hàm điều khiển chiếc giáp xác của mình, đem cái kẹp tóc tháo xuống, mất đi trói buộc những sợi tóc màu đen tùy ý tung bay trong làn gió, sau khi dùng tay gạt mấy sợi tóc còn vướng trên khuôn mặt, liếc mắt nhìn Tang Thiên một cái, trên khuôn mặt tinh sảo thần sắc có chút phức tạp. "Thật sự nghĩ không ra anh có thể ăn một hơi năm bán kim giác hoàn tử, tôi hiện tại có chút hoài nghi anh rốt cuộc có phải là người bình thường hay không." "Thật vất vả mới ăn được vài món khai vị, đừng nói là ăn năm bát, cho dù là ăn mười bát, hai mắt của tôi cũng không chớp một cái." Tang Thiên đã sống rất lâu, không nói là đã ăn hết tất cả sơn hào hải vị nhưng cũng không kém bao nhiêu, dạ dày trong bụng sớm đã chết lặng rồi, hôm nay vất vả lắm mới có chút động tĩnh, nếu như không phải có người nhìn, hắn thật sự là muốn ăn một lúc mười bát. "Anh đã ăn rồi, vậy tôi mang anh đi uống cafe." Quán cafe Cat Island ở thành phố Vũ Dương được xem như một trong những nơi xa hoa, Tô Hàm đã sớm thay bộ quần áo công sở rồi, lúc này nàng đang mặc một bộ trang phục hưu nhàn, vóc người cao gầy, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt tinh sảo, trên người phối hơp với bộ trang phục theo trào lưu của giới nữ, cả người tản mác ra một vẻ đẹp bức nhân, khi nàng đi vào quán cafe, quả thực hấp dẫn không ít ánh mắt của nam nhân. Chỉ bất quá khi các nam đồng bào đang thưởng thức mỹ nữ, thì xuất hiện một tên cực kỳ chướng mắt phá hư phong cảnh, người này hoàn toàn bình thường, trang phục có chút cũ kỹ, thậm chí có chút quê mùa, cùng với vị mỹ nữ kia so sánh, quả thực... Quả thực không thể so sánh. Khi mọi người nhìn thấy vị mỹ nữ kia cùng cái tên vô cùng bình thường đi vào bao sương, mọi người trong lòng nhịn không được toát ra một câu cảm thán: xem ra đầu năm nay cải trắng đều phải nhường cho người qua đường. Lại nhìn bạn gái của mình, những nam đồng bào chỉ có thể thầm than một tiếng, không cùng một cấp bậc a! Hai người ngồi trong bao sương, chỉ gọi hai ly cafe, Tô Hàm vào thẳng chủ đề. "Anh có thể giúp tôi một việc được không?" Tô Hàm cầm lấy ly cafe ở bên cạnh, nhìn Tang Thiên ngồi đối diện, đây không phải là lần đầu tiên nàng cẩn thận đánh giá người thoạt nhìn còn trẻ tuổi này, những mỗi lần cảm giác của nàng đều bất đồng, phảng phất như biển rộng yên không có một cơn sóng vậy, không thể chạm váo nơi sâu nhất trong đáy biển, đặc biết là ánh mắt thâm thúy mà bình tĩnh kia, mỗi lần nhìn vào đều không tự chủ được mà bị rơi vào trong đó. Ngay vào lúc này, một người phục vụ tiến vào bao sương. "Tiểu thư, xin lỗi, làm phiền cô một chút, đây là khách nhân bàn số mười ba đưa cho ngài." Người phục vụ đem một phần hoa quả không biết tên đặt lên bàn, ở trên đó còn có một tấm thiệp. "Cám ơn, không cần." Tô Hàm dường như đối với loại chuyện này rất quen thuộc, đưa tay đem đĩa trái cây trả lại: "Xin đừng tới đây làm phiền tôi." Người phục vụ không thể làm gì khác hơn là thấy khó mà lui. Tang Thiên thở dài, xã hội đều*** phát triển đến như thế này, như thế nào mà ngay cả mấy quán cfe ốc còn có mấy loại hình thối nát này, lắc đầu, nếm thử một chút cafe, hỏi: "Giúp, giúp chuyện gì?" Nhìn ly cafe màu nâu, nói thật hắn đối với mấy vấn đề này không có hứng thú. Tô Hàm mặc dù không phải là người ngại ngùng, nhưng tuyệt đối đây là lần đầu tiên nàng mở miệng xin một người nam nhân giúp đỡ, đôi môi mỏng hơi vểnh, cân nhắc một lát rồi mới nói: "Tôi không thể không đi tham gia một cái vũ hội sinh nhật, mà mẫu thân đối phương lại cố ý hợp tác cho tôi cùng con bà ta cùng một chỗ, cho nên tôi muốn mời anh đi theo." "Cô không phải là muốn tôi đóng giả làm bạn trai của cô đó chứ?" Tang Thiên nhíu mày lại. "Sao anh biết được?" "Loại tình tiết tìm người thế mạng này không phải trong phim chiếu đầy sao?" Tô Hàm tuyệt đối không nghĩ ra hắn sẽ trả lới như vậy, nhất thời có cảm giác được bản thân mình lúc nào trở nên dung túng như vậy, cũng có một chút xấu hổ. "Đây là một người không muốn sống nữa sao?" Tang Thiên dường như có chút do dự. "Nếu như ánh đáp ứng hỗ trợ, xem như tôi nợ anh một món nhân tình." Nói thật , lần này để cho Tang Thiên giả làm bạn trai, thứ nhất là vì muốn cho Long gia nhìn thấy, thứ hai, là nàng muốn nhân cơ hội này hiểu rõ hơn về nam nhân trước mặt này, nam nhân mà từ trước tới nay luôn làm cho nàng phi thường hiếu kỳ, ngay cả Nhị tỷ cũng không thể tra ra thân phận, hơn nữa Đại tỷ cũng khẳng định hắn tuyệt đối không đơn giàn, cái này thật sự làm cho Tô Hàm tò mò không thôi về thân phận của hắn. Đúng lúc này, lại có một nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào. "Tôi không phải đã nói với mấy người rồi sao, không nên đến quấy rầy tôi?" "Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi." Bởi vì vừa rồi bị Tô Hàm cự tuyệt, làm cho phục vụ viên ngay cả biền boa cũng không có, hừ! Lớn lên xinh đẹp thì hay lắm sao. "Hiểu lầm? Đây là ý gì?" Tô Hàm nhìn lại, lần này phục vụ viên mang đến một cái đĩa đồng dạng cũng có một tấm thiệp, nhưng chỉ có một bông hoa hồng đỏ tươi. "Đây là của một vị khách nhân đưa cho vị tiên sinh này." "Uh?" Hai người đồng thời nghi hoặc, Tô Hàm có chút giật mình, ngay cả Tang Thiên cũng cảm thấy có chút mơ hồ ngoài ý muốn. "Oh, cám ơn." Tang Thiên phất tay áo, ý bảo người phục vụ có thể rời đi, nhận lấy cái đĩa, trêu đùa nói: "Tôi sống lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên vào quán cafe được hưởng thụ loại đãi ngộ này! Xem ra đầu năm nay có người biết thưởng thức!" "Xú mỹ." Tô Hàm có chút buồn cười, cũng có chút tò mò, muốn nhìn trộm xem, bất quá, từ góc độ này thật khó có thể nhìn thấy trên tấm thiệp rốt cuộc viết cái gì. Trên thiệp có rất ít chữ, nhưng lại làm cho lông mày Tang Thiên hơi nhíu lại, lắc đầu cười cười. "Trên đó viết gì? Mà làm cho anh cười vui vẻ vậy? Tôi rất muốn biết xem người nào tinh mắt đến như vậy?" Tô Hàm nhịn không được giễu cợt hắn một chút. "Có một tiểu muội muội cùng ta ước hẹn, cái này thiệt là." Tang Thiên không biết nên cất tấm thiệp vào đâu, một đem cafe uống hết nói: "Vũ hội sinh nhật tổ chức vào lúc nào?" "Buổi tối ngày mai." "Oh, vậy ngày mai cô cứ gọi cho tôi là được, nói thế nào thì cô cũng là thủ trưởng của tôi, chỉ một chút chuyện nhỏ đó tôi vẫn có thể giúp được, tôi còn có việc, ngày mai gặp lại." Vừa nói xong, cũng không chờ Tô Hàm trả lời, liền trực tiếp biến mất. "Uy! Ngươi người này như thế nào như vậy." Coi thường, đây là coi thường trắng trợn, Tô Hàm có khi nào mà bị người ta bỏ rơi chứ? Quả thật là làm nàng vô cùng tức giận mà, bày trước mặt ngươi là một mỹ nữ như thế này mà cũng không thèm để ý, ngay cả nói chuyện với nhau cũng không, vội vàng đi gặp người phụ nữ khác? Hai con mắt người này có bị bệnh gì không? Bất quá, lúc Tô Hàm chạy ra theo,*** chỉ thấy đô thị cảnh đêm huy hoàng, không nhìn thấy bóng dáng Tang Thiên đâu cả. ................ Ban đêm, ánh sao lộng lẫy, ánh trăng sáng tỏ. Thành phố Vũ Dương khu số 6 thuộc về khu công nghiệp cơ giới dân cư rất thưa thớt, bình thường nơi này có rất nhiều người máy tiến hành quản lý thao tác, rất ít khi có thể nhìn thấy người sống. Trong đêm tối, ba bóng đen nhanh như chớp di động... Dưới ánh trăng sáng mở hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh, dáng người cao cao gầy gầy, khuôn mặt bình thản, chỉ là cặp mắt bình tĩnh không có một tia ba động kia lúc này lại lóe ra tinh mang, từ lúc đi ra khỏi quán cafe không lâu, đã có hai người đi theo sau hắn, hai người phía sau là ai, hắn cũng không biết, bởi vì hai người này một mực đi theo hắn từ quán cafe. Đột nhiên! Phía sau truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết, hai người đi theo sau Tang Thiên trong nháy mắt ngã trên mặt đất. Người đã chết, nhưng không phải do Tang Thiên ra tay. Hắn dừng lại, quay trở lại, phát hiện trên cổ hai người có một vết thương nhỏ dài, khi hắn nhìn thấy từ miệng vết thương chảy ra chất lỏng màu lam, anh mắt của Tang Thiên hơi híp lại. " Lam huyết nhân? Cái này thật sự không phải là một tin tức tốt, chẳng lẽ một trăm năm qua, tổ chức kia vẫn còn tồn tại sao?" Tang Thiên đang cố tìm kiếm tri nhớ của mình về một trăm năm trước trong đầu, một lát sau, hắn đình chỉ tìm tòi, híp mắt mỉm cười nhìn đối diện đột nhiên xuất hiện một ngươi. Người này một thân y phục dạ hành, từ bên ngoài căn bản không nhìn ra cái gi. "Nghĩ không ra ngươi lại có địch nhân cường đại như vậy, dĩ nhiên bị lam huyết nhân theo dõi, ta đã giúp ngươi giết bọn họ, ngươi có nên cảm ơn ta hay không?" "Oh, vậy cảm ơn nha." Tang Thiên cưòi cười, híp mắt tập trung nhìn hắc y nhân đối diện, cười nói:" Là một nữ nhân rất tốt, cần gì phải giả giọng nam nhân." "Uh?" Giọng của hắc y nhân thoáng đổi một chút liền biến thành giọng của nữ nhân, phảng phất như biến ảo khôn lường vang lên trong bầu trời đêm: "Được lắm, ngươi không chỉ tuồi còn trẻ hơn nhiều trong tưởng tượng của ta, ngay cả thực lực cũng làm cho ta thấy kinh ngạc, dĩ nhiên có thể nhìn thấu âm vực của ta, không hổ là huấn luyện viên do Mộ Viễn Sơn đặc biệt mời đến." "Cô hẹn tôi đến đây chỉ là nói những điều này sao? Có chuyện gì thì nói thẳng đi, công việc của tôi rất nhiều." Đối với loại trò chơi giả bộ thần thần bí bí này, Tang Thiên thật sự thấy rất nhiều. "Ngươi thật không giống như một người thanh niên." Hắc y nhân vừa nói, thân ảnh liền động, trong nháy mắt biến mất tại chỗ. "Xem ra dung mạo của ngươi so với thanh âm nhất định là già hơn." Tang Thiên cười lạnh một tiếng, bước phía bên trái từng bước, đột nhiên giơ tay xuất trảo trong không một cái, lúc này, thân ảnh của hắc y nhân liền từ trong hư không hiện ra, nàng dường như rất kinh ngạc: "Trực giác thật nhạy bén, ta dám khẳng định, hiện tại trong liên bang, trong lớp cao thủ trẻ tuổi ngươi tuyệt đối là kỳ tài." "Cái loại hư ảnh trẻ con này của ngươi ngay cả trẻ năm tuổi cũng có thể tìm thấy, muốn giả bộ thần bí cũng phải lộ bản lãnh thật sự ra mới được." Ba ba! Hai người trong lúc xoay người đã giao thủ hơn mười chiêu, lúc bắt đầu đánh nhau, thân ảnh của hắc y nhân rất quỷ mị, vừa hiện ra liền biến mất trong nháy mắt, mà Tang Thiên vẫn đứng im đó như một tảng đá không động đậy, thân ảnh của hắc y nhân như quỷ mị, ra tay nhanh như chớp, nhưng thủy chung đều không thể tới gần Tang Thiên. "Lần này từ "cầm cố chi địa" đã có một vị cao thủ nữ nhân tới đậy, ngươi rốt cuộc là ai." Hắc y nhân quát một tiếng chói tai, thân ảnh quỷ mị xuất hiện trước mặt Tang Thiên, ngọc thủ trắng nõn biến thành một con dao sắc bén, chém thẳng vào mi tâm của Tang Thiên. Ngay lúc con dao sắp bổ vào mi tâm của Tang Thiên, ba một tiếng, đột nhiên, Tang Thiên giơ tay phải lên, hai ngón tay chuẩn xác kẹp lấy con dao của hắc y nhân : "Bảo dưỡng cũng không tệ lắm." Trong lúc nói chuyện, một chân thúc lên, nhắm vào bên dưới hạ thân hắc y nhân. "Hạ lưu!" Hắc y nhân kinh hãi, nhưng cũng không kịp né tránh, chỉ cảm thấy dưới rốn truyền đến cảm giác đau dớn, nàng không ngừng lùi về sau. "Ha ha ha ha. Ta sẽ tới tìm ngươi." Âm thanh của hắc y nhân vừa truyền đến, thân ảnh đã biến mất trong hư không: "Tang huấn luyện viên, xin giữ kỹ hoa hông đỏ mà ta đã tặng cho anh." Tang Thiên cũng không có đuổi theo, mà đi tới bên cạnh hai cổ thi thể kia, ngồi xuống, dùng tay quẹt chút máu màu lam, thổi một hơi, máu màu lam lập tức hóa thành từng mảnh tinh thể màu lam, sau khi thu hồi cánh tay, hắn nhìn bầu trời đêm đầy so, trong đầu rất nhanh xuất hiện một đoạn trí nhớ, như một đoạn phim ngắn về một trăm năm về trước vậy. "Nếu như anh dám rời bỏ tôi đi, tôi nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người trong liên bang biến thành lam huyết nhân, tôi chắc chắn sẽ làm cho anh hối hận."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang