[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm
Chương 49 : Khuynh sào xuất động.
.
Tang Thiên rất nhàm chán, chỉ có thể từ không gian hư cấu tìm niềm vui thú thôi.
Không gian hư cấu, khu vực tự do, quãng trường trung tâm.
Tang Thiên sau khi tiến vào cũng không có dừng lại, hắn rất nhàn chán, nhưng cũng không có nghĩa là thích phiền toái, nhất là những tên đánh mãi không chết, nhưng đôi khi có những chuyện chính là không được như ý, ngay lúc Tang Thiên vừa mới rời đi quãng trường trung tâm náo nhiệt, liền phát hiện có một người luôn đi sát theo mình.
Lập tức tiến hành quét hình đối phương.
Người sử dụng: Đọa Lạc.
Thông tin căn bản: Úy lam chiến khải chi băng sương, phối hợp: Ly nguyệt kiếm.
Cái tên gọi là Đọa Lạc nhìn thấy đối phương dừng lại, hắn cũng dừng lại theo nói: "Luân Hồi, ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện."
Tang Thiên rõ ràng nhớ kỹ mình trong không gian hư cấu dường như chỉ có cừu nhân là câu lạc bộ Chiến Sắc mà thôi, chẳng lẽ người này là người của câu lạc bộ Chiến Sắc? Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm.
"Có người tiến hành treo giải thưởng đối với ngươi, chỉ cần cung cấp vị trí tọa độ của ngươi sẽ được 10 vạn, khi họ giết chết ngươi ta sẽ nhận được 30 vạn, nếu như tự tay giết chết ngươi, hắc hắc! Thì sẽ nhận được 100 vạn, Luân Hồi, ngươi nói xem ta sẽ lựa chọn như thế nào đây?"
"Ta đã xem qua những đoạn phim chiến đấu cùa ngươi, dung hợp với Thiết Tăng mà còn có lực chiến đấu kinh người như vậy quả thật không có nhiều người, ta rất kính nể ngươi, bất quá. Hắc hắc! Nếu như giết chết ngươi, không biết danh tiếng của ta có thể hay không trong nháy mắt truyền khắp liên bang không? Dát dát dát!"
Xoẹt!
Trả lời hắn chính là một cây đao, đao năng lượng lưu kim được xưng là một trong ba loại vũ khí kém nhất, đao rất nhanh, tất cả chỉ trong nháy mắt, lưỡi đao đã đánh xuống bả vai Đọa Lạc, thật sự rất nhanh, nhanh đến nỗi Đọa Lạc căn bản không kịp phản ứng.
Thứ lạp!
Một đao chém xuống bả vai Đọa Lạc, làm khải giáp trên vai của hắn xé rách ra, ánh lửa bốc lên.
"Ngươi muốn chết!"
Đọa Lạc quả thật bị làm cho hoảng sợ, một đao chém xuống, làm cho số liệu an toàn của hắn trực tiếp giảm xuống còn 83%, có thể dùng đao măng lượng kim lưu chém ra lực sát thương như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, đã vậy còn tự bản thân lĩnh hội.
Tâm tình Tang Thiên đang vô cùng không tốt, ngay lúc Đọa Lạc xuất hiện, tâm tình hắn có một chút dao động khó hiểu, sát ý ở sâu trong nội tâm phong ấn nhiều năm bắt đầu ngo ngoe muốn động, ngay lúc này, thế tấn công của hắn chỉ có một động tác, đó chính là huy đao chém thẳng xuống.
Đao thứ nhất, thế công mãnh liệt, hung tàn như mãnh hổ.
Đao thứ hai, khí thế ác liệt, như trồng trở mình lao xuống biển.
Đao thứ ba, khí thế như khai thiên, phảng phất như trong thiên địa chỉ có duy nhất một đao này.
Ba đao chém xuống, làm cho khải giáp hai vai Đọa Lạc bị xé rách ra, bịch một tiếng, Đọa Lạc bị đao thứ ba của Tang Thiên trực tiếp chém bay đi hơn bảy tám thước, mà ngực hắn xuất hiện một cái khe to bằng nắm tay.
"Ngươi!"
Đọa Lạc không nghĩ tới năng lực chiến đấu cấp 4 của mình cùng Luân Hồi chiến đấu, dĩ nhiên ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, hắn lúc trước đã xem đoạn phim Luân Hồi chiến đấu một lần, đoán thực lực của Luân Hồi không sai biệt lắm khoảng cấp 4, nhưng lại dung hợp với Đại địa thiết tăng, Đọa Lạc cảm giác mình có thể giết chết hắn, nhưng lại không nghĩ ra lúc đối chiến, bị ba đao của đối phương trực tiếp làm cho chỉ số an toàn giảm xuống 40%, ba đao, một đao so với một đao còn hung ác hơn, một đao so với một đao còn đáng sợ hơn.
"Ngươi rất lợi hại, ta không phải đối thủ của ngươi, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, người của câu lạc bộ Chiến Sắc đã tới, cho dù ngươi lợi hại đến mấy, cũng vô dụng thôi."
Quả nhiên, Đọa Lạc vừa nói xong, từ trong quãng trường trung tâm đột nhiên xuất hiện đại lượng lớn chiến sĩ khải giáp, lúc này chiến sĩ khải giáp có khoảng vài trăm người, đủ các loại khải giáp bất đồng, mà sau lưng đều có kiếu hiệu đồ đằng giống nhau, đó là dấu hiệu của câu lạc bộ Chiến Sắc.
Mọi người đang tập trung tại quãng trường trung tâm nhìn rất nhiều chiến sĩ khải giáp đồng thời tiến vào, phản ứng đầu tiên, là các câu lạc bộ chuẩn bị quần chiến, sau khi nhìn thấy đồ đằng sau lưng, liền biết đây là câu lạc bộ Chiến Sắc, mọi người dường như lập tức nghĩ tới cái gì đó, bởi vì câu lạc bộ Chiến Sắc đang treo phần thưởng về Luân Hồi, vô luận là trong không gian hư cấu hay là trong inte đều treo phần thưởng về Luân Hồi.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ở xa xa có một chiến sĩ khải giáp vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Khải giáp màu bạc ngân, hình dáng bên ngoài vừa cương nghị mà vừa tĩnh táo, đại địa thiết tăng, đao năng lượng lưu kim, đó không phải Luân Hồi thì còn ai.
Người có tên, cây có bóng.
Luân Hồi bằng vào đại địa thiết tăng đã đập tan tư duy theo quán tính của mọi người, bằng vào ba trận chiến, trong nháy mắt lan rộng khắp inte, hiện tại Luân Hồi được gọi là, kỳ tích khai phá giả.
"Khá lắm, lần này không biết chiến sĩ của câu lạc bộ Chiến Sắc tới bao nhiêu người, hình như có vài trăm người? Còn không quá nhiều sao?
"Hẳn là người của câu lạc bộ Chiến Sắc đã tới toàn bộ rồi, hơn nữa toàn bộ thành viên hạch tâm cũng đã đến đông đủ rồi, tam đại cao thủ của câu lạc bộ Chiến Sắc cũng đã đến."
"Không chỉ như vậy, các ngươi nhìn thấy không? Đi phía trước bọn họ chiến sĩ hỏa diễm kia, ta mới vừa tiến hành quét hình hắn, ngươi kia chính là Lão đại của câu lạc bộ Chiến Sắc, Thiên Luân."
"Thiên Luân? Thiên Luân đã được Vinh quang đỉnh đánh giá, người này năng lực chiến đấu đạt tới cấp 5, nghĩ không ra hắn cũng tới, xem ra lần này câu lạc bộ Chiến Sắc quyết tâm không thể không giết chết Luân Hồi a!"
Ngay lúc này, hơn hai trăm chiến sĩ của câu lạc bộ Chiến Sắc đã đi tới quãng trường trung tâm, đi phía trước rõ ràng là Lão Đại của câu lạc bộ Chiến Sắc, Thiên Luân, được vinh quang đỉnh có năng lực chiến đấu đạt cấp 5, mà bên cạnh Thiên Luân là một khải giáp với hình dáng ánh tuấn, người này một thận trang bị sắp xếp, đó là người mẫu xa hoa, William.
Phía sau Thiên Luân, là ba đại cao thủ của câu lạc bộ Chiến Sắc cùng với hơn mười thành viên hạch tâm chăm chú đi theo phía sau, hơn một trăm ngoại vi thành viên đã rút vũ khí.
Nhân số đông đúc như thế, thanh thế hùng dũng, làm cho mọi người đều phải lùi về phía sau, trái lại đối diện, chỉ có một người.
Luân Hồi lẳng lặng đứng ở nơi đó, tay phải cầm thanh đao năng lượng lưu kim, hai trăm chiến sĩ câu lạc bộ Chiến Sắc rất nhanh tiến vào, đối diện Luân Hồi vẫn đứng lẳng lặng như trước, trên chiến trường, giống như thị huyết như mệnh cô độc chiến thần.
Khi cách Luân Hồi còn khảng năm thước, Thiên Luân đi đằng trước vung tay lên, hai trăm chiến sĩ câu lạc bộ Chiến Sắc lập tức dừng lại, mặc dù không phải chỉnh tề nghiêm túc như quân đội, nhưng cũng có hình có dạng.
"Luân Hồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta tự giới thiệu một chút, là người quản lý câu lạc bộ Chiến Sắc, Thiên Luân. Đối với ngươi nhiều lần câu lạc bộ Chiến Sắc không thể thành công tiêu diệt, ta không thể không bội phục thực lực của ngươi, bất quá, cũng chỉ có thế mà thôi."
"Có thể làm cho Thiên Luân ta ra mặt không có nhiều người lắm, ngươi còn không có tư cách này, bất quá, ta thật sự không thích cái địa địa thiết tăng của ngươi, ha ha, ngươi hẳn là cảm thấy rất vinh hạnh, cũng có thể cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì lúc này đây chẳng những có ta Thiên Luân, mà còn có tất cả các thành viên của câu lạc bộ Chiến Sắc đưa tiễn ngươi."
Thiên Luân nói xong, William bên cạnh chỉ vào Luân Hồi quát: "Luân Hồi, ngươi dám chà đạp thanh danh của ta, hôm nay, ta cho người biết dám đạp lên William ta phải trả giá như thế nào."
Đột nhiên.
Luân Hồi xoay người nhanh chóng nhanh ly khai.
"Muốn chạy trốn! Hừ! Bao vây hắn lại cho ta!" Thiên Luân hét lớn một tiếng, tất cả các thành viên của câu lạc bộ Chiến Sắc liền đuổi theo.
Người chơi đang tập trung đứng xem náo nhiệt tại quãng trường trung tam nhìn thấy Luân Hồi xoay người bỏ chạy, không khỏi vô cùng thất vọng.
"Ôi! Ta còn tưởng Luân Hồi sẽ đại chiến một hồi, như thế nào... Như thế nào chưa chiến mà đã chạy, thật sự là làm cho ta rất thất vọng."
"Đúng vậy! Cho dù là chết trận cũng không thể trốn chạy! Huống hồ cho dù chết cũng sẽ được truyền tống ra ngoài, nên căn bản không chết được, Luân Hồi đâu cần phải sợ cơ chứ?'
"Cái này cũng không thể trách Luân Hồi được! Các ngươi xem câu lạc bộ Chiến Sắc có bao nhiêu người, mẹ kiếp! Hai hơn trăm người! Hơn nữa còn có Lão Đại cùng ba đại cao thủ của câu lạc bộ Chiến Sắc đều ở đây, ta phỉ! Nếu như đánh, vậy không phải tìm chết sao, ta thấy Luân Hồi lựa chọn rút lui rất là chính xác."
"Uh? Không đúng, Luân Hồi hình như không phải là đang chạy trốn, trời ah! Hắn muốn làm gì!"
"Thánh thần! Nói cho ta biết, cái này không phải là sự thật!"
"Hắn... Hắn dĩ nhiên...."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện