[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm

Chương 4 : Không thể tin nổi.

Người đăng: 

.
Tang Thiên bản tính là như vậy, một người rất tuỳ ý, một người rất đơn giản, một người đã từng chết qua chín lần rồi lại hồi sinh lại chín lần, ước chừng là một lão gia hoả đã sống tới hơn nghìn năm. Cho nên, hắn làm chuyện gì cũng đều tuỳ tâm sở dục, pháp luật ư ? Một người ngay cả chết cũng đã trải qua chín lần thì làm sao có thể bị cái trò chơi gọi là pháp luật này trói buộc? Đáp án khẳng định là, tuyệt đối sẽ không. Thường thì hễ ai đã tiếp xúc qua con người của Tang Thiên cũng biết tính tình của hắn rất tốt, tuyệt đối sẽ không vì mấy chuyện cỏn con lông gà vỏ tỏi mà tức giận.Tuy nhiên, nếu có người muốn khiêu khích sự chịu đựng của hắn, vậy tuyệt đối sẽ gặp một hồi thảm kịch. Tỷ như lần này, Cung gia đại thiếu gia, Cung Phàm có thể đi nghênh ngang tại Mặc Hải thị, nhưng là nếu đụng phải Tang Thiên, thì hắn chỉ có thể nằm thẳng cẳng đo đường. Đừng nói là chỉ với một chút ảnh hưởng của Cung gia, cho dù ngay cả hắn là quý tử của chủ tịch liên bang, Tang Thiên cũng sẽ ra tay không chút nề nang. Giờ khắc này, Cung Phàm như một con chó sắp chết đang quỳ rạp trên mặt đất, làm gì có một điểm nào ngạo nghễ khí thế như lúc trước, ngước nhìn lên Tang Thiên đang lẳng lặng đứng trước mặt, hai mắt của hắn tràn ngập phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi quát : - Ta dám đảm bảo,ngươi nhất định sẽ phải hối hận. - Ha ha Tang Thiên cười thản nhiên, trên khuôn mặt biểu hiện không biết đang buồn hay là vui, hai mắt vẫn bình tĩnh như vậy, không có chút ba động nào. Đột nhiên. Tang Thiên lông mày khẽ nheo lại, ngay sau đó một tiếng quát ở phía sau truyền đến. - Chết đi ! Một tiếng quát tràn đầy sát khí, người chưa tới nơi mà thanh âm đã truyền đến trước, sưu..một tiếng, khí lưu theo tiếng gió gào thét đánh úp tới.Chớp mắt,l ãnh diện nam nhân mặc âu phục đã nhảy thẳng lên cao, vung quyền đánh tới sau gáy Tang Thiên. Tang Thiên ngay tức khắc giơ cánh tay lên, bàn tay xoè ra hung hăng bắt lấy đầu quyền đang đánh lén kia. Đối phương lực lượng khá mạnh mẽ, hắn không chịu nổi kêu lên một tiếng đau đớn, lùi vài bước về phía sau. Mới thức tỉnh lại, lực lượng của hắn thật sự quá yếu, có thể tiếp được một quyền này đã là cực hạn. Nhưng ngay lúc đó, hắn cũng nhấc chân lên, một cước đạp lại phía sau trúng vào bên hông của lãnh diện nam nhân mặc âu phục, tốc độ cực nhanh, thậm chí nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh, lãnh diện nam nhân định phản ứng, đang muốn ngưng tụ lực lượng lại thì đã bị trúng một cước. Lãnh diện nam nhân mặc âu phục sau khi hạ thân hình xuống, cơ thể giật giật hai cái, hung hăng nhìn chằm chằm vào Tang Thiên đang đứng đối diện. Có thể làm cận vệ của Cung Thiếu Lâm thì thực lực của hắn tưởng tượng cũng không phải thấp. Sau khi nhận một cước kia, hắn cảm giác được lực lượng của đối phương không phải lớn. Nhưng sau khi….Hắn sờ vào bên phía sườn trái, sắc mặt nguyên bản đã âm lãnh lúc này càng trở lên lạnh lùng hơn, không ngờ lại bị gãy mất ba cái xương sườn. Đối phương lực đạo cũng không lớn, xương sườn của mình tại sao lại gãy được? Hơn nữa lại vô thanh vô tức phát ra ? Đối với kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, không nhịn nổi thở ra một ngụm lãnh khí. Loại tình huống này chỉ có thể nói rõ một nguyên nhân, đối phương phải có chiều sâu hiểu biết về kinh nghiệm chiến đấu cùng với những bộ vị yếu hại trên thân thể một cách rất đáng sợ. Chỉ có như vậy đối phương mới có thể dùng một chút lực lượng mà gây lên một tổn thương lớn tới cho cơ thể. Nhưng hắn….Nhưng hắn rõ ràng niên kỷ bên ngoài chỉ giống một thanh niên hai mươi tuổi mà thôi, như thế nào lại…. Trong lúc lãnh diện nam nhân mặc âu phục đang trầm ngâm, thì Cung Thiếu Lâm cũng đã chạy tới. Nhìn thấy phụ thân,Cung Phàm đang quỳ rạp xuống mặt đất bộ dạng ủ rũ, lập tức kêu lớn : -Phụ thân ! Cung Thiếu Lâm chứng kiến đứa con mình đang quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng âm trầm, hai mắt hiện lên một tia tàn khốc, quát, : -Không mau đứng lên, còn chưa đủ xấu mặt hay sao! Cung gia bị ngươi làm cho mất hết mặt mũi rồi ! - Phụ thân….Ta hiện tại không thể cử động, hơn nữa…Hơn nữa rất đau. Cung Phàm cắn răng, cả người cố gắng chịu đựng cơn đau đớn khó hiểu, khuôn mặt hắn vốn anh tuấn tiêu sái như thế nhưng lúc này trông như chết trôi, tràn đầy mồ hôi, giống như phải chịu những nỗi đau khổ mà người thường không bao giờ chịu nổi. Cung Thiếu Lâm lại gần, ngồi xổm người xuống sờ soạng trên người đứa con một chút, dù bộ dạng ra vẻ không chút nào kinh hãi nhưng chớp mắt sắc mặt hắn cũng đã trắng bệch, quay mặt sang bên cạnh ,lạng lùng nói : -Lãnh Diện. Lanh Diện đi theo Cung Thiếu Lâm nhiều năm, một cái động tác trên khuôn mặt hiển lộ ra hắn cũng đều biết phải làm như thế nào, lập tức không dây dưa nhiều, trực tiếp vung quyền lên công kích. Nhưng mà, đúng lúc này lại có một tiếng quát lớn : -Dừng tay ! Thanh âm cứng cáp, đinh tai nhức óc, phảng phất giống như hồng chung. Lúc này Cung Thiếu Lâm vô cùng căm phẫn, nếu như không phải có nhiều người đang đứng xem ở xung quanh, với thân phận của hắn không tiện động thủ. Nếu không mà nói, hắn tuyệt đối sẽ đem cái gã đang đứng đối diện kia mà đánh chết tại đương trường.Trông thấy Mộ lão đang vội vàng tới đây, hắn nén lại cơn lửa giận ở trong lòng lại,nói. - Mộ lão,ngài….Ngài sao lại tới đây. Về việc Mộ lão đến đây,Cung Thiếu Lâm cảm thấy ngoài ý muốn, nói thật,Cung gia mặc dù ở Mặc Hải thị có một chút thế lực, nhưng cùng Mộ lão so sánh thì cũng còn kém một chút.Chỉ nói riêng cái thân phận hiệu trưởng tại học viện quân sự Đông Phương của Mộ lão, thì cũng không phải là chuyện Cung gia có thể so sánh được. - Lãnh Diện ! Cung Thiếu Lâm thấy Lãnh Diện còn chưa động thủ,ra lời nhắc nhở lại . - Chậm đã ! Lúc này, thanh âm chặn ngang vẫn là Mộ lão. Mộ lão đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào người thanh niên đối diện, trên mặt biểu hiện phi thường phức tạp, giống như đang nhớ lại,kích động vạn phần, giống như không thể tưởng tượng nổi,hai hốc mắt đều đã có chút ướt át. Nếu như nói lúc ban đầu Mộ lão ngăn cản, Cung Thiếu Phàm còn có lý do để lý giải, nhưng lần này….. Không chỉ riêng hắn, mà Mộ Tiểu Ngư đứng ở phía sau lưng Mộ lão cũng vô cùng buồn bực, nàng không thể hiểu được,sao đột nhiên gia gia muốn chạy tới đây, hơn nữa bộ dạng hớt ha hớt hải, thật giống như….Giống như vội vàng đi gặp người thân không bằng. Không! Thấy người thân, gia gia cũng không có biểu hiện ra bộ dáng gấp gáp như vậy, tâm tính của gia gia luôn luôn vững vàng như núi Thái Sơn vậy mà hôm nay làm sao đây ? Rốt cuộc là vì sao? Mô Tiểu Ngư vô cùng mờ mịt. Bị Mộ lão lần thứ hai ngăn cản, Cung Thiếu Lâm cũng không dám mở miệng, chỉ có thể yên lặng suy nghĩ, nhìn xem Mộ lão có ý tứ gì. Mộ lão chậm rãi đi về phía trước hai bước, đến trước mặt Tang Thiên thì ngừng lại. Điều này làm cho Cung Thiếu Lâm cùng Mộ Tiểu Ngư phi thường nghi hoặc. Mộ lão kích động lắp bắp nói : - Ngài…ngài…! Thanh âm tuy nhỏ nhưng truyền tới tai mọi người như sấm nổ giữa trời quang, tiếng sấm ầm ầm, bọn hắn thậm chí hoài nghi chính bản thân mình có nghe lầm hay không? Mộ lão không ngờ đối với một người thanh niên độ tuổi chỉ khoảng đôi mươi mà dùng tới ngữ khí cung kính bậc này, liên tục kêu hai tiếng ngài,này …Đúng ! Nhất định là nghe lầm, nhất định vậy ! Cung Thiếu Lâm kinh ngạc đứng ngẩn ngơ tại chỗ, mà Mộ Tiểu Ngư lại càng kinh hãi hơn, cái miệng nhỏ nhắn đang há hốc cả ra. Thật khó có thể làm cho người ta tin được chuyện này, không ngờ lúc này người thanh niên kia đi đến bên cạnh Mộ lão, mỉm cười gật gật đầu, hơn nữa…hành động lại giống như là khích lệ với vãn bối,vỗ vỗ vào bả vai Mộ lão, nhẹ giọng nói một câu : -Mọi chuyện hãy trở về rồi nói. Này…. Chuyện này là thật sao ? Không phải ta hoa mắt chứ ? Mọi người có mặt tại đây biểu tình đều rất giống nhau, một dạng đều đang tỏ vẻ khiếp sợ, giống như được nhìn thấy Thượng Đế vậy, thẫn thờ, ngây dại tại chỗ, mọi suy nghĩ đều dừng tại hình ảnh trước mắt này.Cho đến khi thanh niên kia rời đi, còn Mộ lão thì như một vị quản gia không nói lời nào nhanh chóng đi theo phía sau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang