[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm
Chương 30 : Phi cơ.
.
- Ta nghĩ mọi người hẳn đã biết, ta đã từ chức giáo luyện viên, từ nay về sau Tang Thiên sẽ làm thay ta công việc đó, ta tin rằng việc hắn làm giáo luyện viên sau này sẽ hỗ trợ cho các ngươi tốt hơn.
Mộ Tiểu Ngư ngây ngốc, từ khi biết được chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng phải thay đổi giáo luyện viên mới, nàng từng ảo tưởng tự nghĩ rằng bộ dáng của tân giáo luyện trông sẽ như thế nào, nhưng có chết cũng không thể tưởng tượng được vị tân giáo luyện đáng kính sắp tới lại là..Tang Thiên.
Từ khi ngẫu nhiên gặp nhau ở Phượng Hoàng Sơn cho đến nay,Tang Thiên đã làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được, từ thái độ khách khí kỳ cục của Mộ lão đối với Tang Thiên hay là những gì hắn thể hiện tại cao ốc thương mại Chiến Thần Chi Chuy, thì thật khó có thể chấp nhận. Mà bây giờ, tân giáo luyện viên của đội Thiên Chi Kiêu Mộng không ngờ lại là hắn.
Mộ Tiểu Ngư cùng với bốn thành viên khác của Thiên Chi Kiêu Mộng cũng giống nhau, vô cùng...khiếp sợ. Sau khi nhận được thông tin phải thay đổi giáo luyện thì bọn họ đã giật mình không nhỏ, mà giờ đây chính tai nghe được Tô hiệu trưởng tuyên bố tân giáo luyện viên chính là cái tên gia hỏa Tang Thiên thì bốn người đứng ở bên cạnh đều giống nhau, hệt như bốn pho tượng gỗ đứng yên không nhúc nhích.
Bọn hắn không lo việc Thiên Chi Kiêu Mộng thay đổi giáo luyện viên, nhưng lại cho tên gia hỏa xấp xỉ tuổi bọn họ đảm nhiệm chức vụ giáo luyện thì quả thật khó có thể tin được và không thể chấp nhận được.
Phải biết năm thành viên của Thiên Chi Kiêu Mộng là do Tô Hàm tuyển ra từ trong hơn mừơi vạn học viên, đó toàn là con cưng của thiên tử, đều là rồng là phượng trong loài người, năm người vô luận là tính cách hay những thứ khác đều hoàn toàn bất đồng với nhau, nhưng điều giống nhau ở một thứ, đó chính là “Ngạo Khí”.
Để cho một tên ngang tuổi mình huấn luyện dạy dỗ mình? Mơ sao. Hắn, dựa vào cái gì?
Từ trước đến nay Mạc Ngôn là người ít nói nhất trong nhóm, nhưng lần này hắn lại là người mở miệng đầu tiên.
Hắn bước lên phía trước, liếc mắt nhìn Tang Thiên một cái, sau đó lại nhìn về phía Tô Hàm, âm thanh lạnh như băng từ miệng phát ra.
- Tô hiệu phó, hắn dựa vào cái gì mà được làm giáo luyện viên đội Thiên Chi Kiêu Mộng của chúng ta?
Hành động của Mạc Ngôn tựa như nằm trong dự liệu của nàng, nàng cười cười, nhẹ giọng trả lời.
-Ta tin tưởng sau vài ngày nữa Tang Thiên sẽ tự mình trả lời cho các ngươi biết.
Người thứ hai đứng ra chính là người có cách ăn mặt trang điểm như con trai Cố Phỉ tiểu thư, nàng liếc nhìn Tang Thiên đang đứng ở cửa một cái, hừ lạnh một tiếng, hỏi.
- Xin hỏi, ngươi trứơc kia đã từng làm giáo luyện viên cho tổ chức nào?
Cậu hỏi này cố ý làm khó cho Tang Thiên, hắn nhíu cặp chân mày lại nhanh chóng lướt qua hàng hàng năm trí nhớ điên cuống lục lọi, sống hơn nghìn năm, giết người phóng hoả, làm từ hải tặc đến tứơng quân ngẫm nghĩ lại...xem ra thật đúng là chưa từng hảo hảo làm giáo luyện lần nào a! Ách..Giáo luyện thật ra có làm một hai lần nhưng...không biết giáo luyện với huấn luyện viên tính chất có giống nhau hay không.
- Ngươi đây là do dự cái gì!
Cố Phỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái tên đứng ở cửa như nhìn thấy cái gì....ghê lắm vậy. Nàng tính tình cực kỳ nóng nảy, lần này nàng phi thường phẫn nộ, cho dù có làm trò trước mặt Tô hiệu phó đi chăng nữa nàng cũng không thèm cấp mặt mũi cho tên huấn luyện viên qua đường này.
Lễ phép ư? Trong từ điển của Cố Phỉ không có danh sách từ này, nàng chỉ tôn kính cường giả,đương nhiên, tên Tang Thiên đứng ở cửa vừa mới xuất hiện đã bị nàng so sánh với cường giả cách nhau đến một vạn tám ngàn dặm, chỉ là một gã qua đường không hơn không kém.
- Trả lời ta.
Thanh âm Cố Phỉ tiếp tục vang lên.
- Trước kia có một thời gian từng làm huấn luyện trong quân ngũ còn việc giáo luyện viên...Đây là lần đầu tiên.
Tang Thiên nghiêm túc trả lời.
Huấn luyện cho quân đội ? Ngươi đang nằm mơ làm huấn luyện viên cho bộ đội sao?
Cố Phỉ đứng lên không lưu tình một chút mặt mũi nào thẳng tay đả kích.Trong lời nói đối với Tang Thiên thập phần khinh bỉ.
Dịch Phong đi ra,vẻ mặt cợt nhả cười đùa tí tởn giờ phút này được thay bằng vẻ buồn bực, hai con mắt khép hờ quét tới lui trên ngừơi Tang Thiên, muốn đem đối phương nhìn thấu qua.Sau khi xem xong, giống như không hài lòng,lắc lắc đầu,hỏi.
- Ta muốn biết rốt cuộc ngươi có chỗ nào có thể so sánh được với lão ƯớcHàn ?
- Lão Ước Hàn?
Rất rõ ràng, đối với cái tên này, Tang Thiên cảm thấy có phần lạ lẫm.
Chứng kiến vẻ mặt nghi hoặc trên mặt Tang Thiên, ánh mắt cay độc của Dịch Phong bổng dưng kinh ngạc, biểu tình hết sức khoa trương.
- Chẳng lẽ ngươi..ngay cả lão Ước Hàn là ai mà cũng không biết hay sao?
Tang Thiên lắc đầu, hắn thật sự không biết.
- Tốt...Được rồi,cứ xem như ta chưa từng hỏi.
Lão Ước Hàn, là giáo luyện viên có kinh nghiệm cao nhất hiện nay tại Liên Bang, đương nhiệm giáo luyện câu lạc bộ Phong Hoả, một trong mười câu lạc bộ lớn nhất đương đại. Một năm trước đã từng nhận lời mời đến học viện quân sự Đông Phương, nhưng lại bị Tô hiệu phó trực tiếp từ chối.
Lúc này, Mạc Ngôn đi đến trước nói.
- Ta rời khỏi Thiên Chi Kiêu Mộng đội.
Vừa dứt lời hắn xoay người nhanh chóng bước đi.
Tính cách mạc Ngôn tuy rằng lạnh nhạt, nhưng cơ bản lễ giáo hiễu rất rõ, lần này Tô hiệu phó ở đây, mà hắn ngay cả chào hỏi cũng chưa từng, có thể tưởng tượng, lần quyết định thay đổi giáo luyện viên này đã gây ra rất nhiều bất mãn.
Nhìn Mạc Ngôn rời đi, Tô Hàm chĩ khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Tang Thiên, cũng không nói gì.
- Ta cũng rời khỏi đội Thiên Kiêu Chi Mộng.
Cố Phỉ đi qua, nói với Tô hiệu phó:
- Ta không thể nhận một tên cùng lứa tuổi của mình làm huấn luyện viên, cho dù là bản thân hay là trong tư tưởng ta điều không cho phép.
Dứt lời lập tức rời đi.
Mạc Ngôn,Cố Phỉ trực tiếp rời đi làm cho không khí trong phòng giáo luyện trở nên nặng nề.Tô Hàm tuy rằng nhíu mày lại nhưng cũng không ngăn cản, thậm chí không thèm mở miệng. Trái lại Tang Thiên từ khi bứơc vào trong phòng huấn luyện, hắn chỉ thành thật đứng ở cửa, cả người lẫn vật đều không dao động, dường như tất cả chuyện này đối với hắn không có chút quan hệ nào vậy.
- Kỳ thật...
Dịch Phong đi đến, nói:
- Kỳ thật theo ta mà nói, ai làm giáo luyện viên cũng như nhau, chỉ cần làm tốt, thì cho dù đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể làm, nhưng mà, hắn...
Liếc mắt ngắm Tang Thiên một cái, Dịch Phong hướng Tô Hàm cúi đầu một cái thật sâu rồi nói:
- Tô hiệu phó tôn kính, cảm tạ cô gần một năm chiếu cố cho ta, làm cho ta trưởng thành, Mạc Ngôn cùng Cố Phỉ điều đi rồi, ta cũng muốn rời khỏi.
- Nhưng mà, nếu Tô hiệu phó tiếp tục đảm nhận huấn luyện cho đội Thiên Chi Kiêu Mộng, một thời gian sau ta sẽ quay về.
Dịch Phong đi đến trước mặt Tang Thiên ở bên cạnh cười khổ nói:
- Bằng hữu, ta đối với ngươi không có bất cứ ý kiến gì, bất quá ngươi ngay cả lão Ước Hàn cũng không biết, vậy...Không còn gì để ta tiếp tục mong chờ nữa rồi, thật có lỗi.
Dịch Phong ly khai, trong đại sảnh phòng giáo luyện chỉ còn tên thân cao hai mét năm, Vương Thiết và Mộ Tiểu Ngư.
Mộ Tiểu Ngư không rời đi, làm cho Tô Hàm có chút ngoài ý muốn, theo suy nghĩ của nàng ngoại trừ Vương Thiết thật thà ngay thẳng ra thì bốn người còn lại ngạo khí đầy người chắc hẳn sẽ không chấp nhận một tên Tang Thiên xấp xỉ tuổi bọn chúng làm giáo luyện.
- Mộ Tiểu Ngư đồng học, em thì sao?
- Ta....
Mộ Tiếu Ngư hiện tại suy nghĩ có chút rối loạn, theo bản năng nhìn Tang Thiên, đáp lại:
- Ta sẽ không rời đi.
- Ách ?
Tô Hàm kinh ngạc kiêu một tiếng:
- Vì sao ? Chẳng lẽ đối với Tang Thiên không có nghi ngờ gì hay sao ?
Tô Hàm vừa hỏi, làm Tang Thiên cảm thấy buồn bực không thôi. Ta kháo! Chẳng lẽ muốn nghi ngờ lão tử hay sao? Vừa hỏi cái gì thế! Bây giờ mới cảm thấy được Tô Hàm có vẻ thích tư vị thấy người khác gặp tai họa.
Trông mặt mà bắt hình dong, đây là loại bệnh chung của toàn nhân loại, cho dù Tô Hàm cũng không nằm ngoài phạm vi đó. Lần đầu tiên khi Tang Thiên xuất hiện ở phòng làm việc của nàng thì phản ứng đầu tiên của nàng là cho rằng Mộ lão nhất định đã hồ đồ rồi, bây giờ không ngờ Mộ Tiếu Ngư lựa chọn lưu lại, nàng cảm thấy không khỏi có chút tò mò.
Mộ Tiếu Ngư lắc lắc đầu kông trả lời.
“A a...”Tô Hàm nhìn Mộ Tiểu Ngư,có chút thâm ý liếc qua Tang Thiên, hiển nhiên nàng nhìn ra hai người có gì đó là lạ.
-Vương Thiết ?
Vương Thiết người cao lớn, tiếng nói như cự chuông, từ trước đến nay Tô hiệu phó là thần tượng và hắn cũng bội phục thần tượng của mình, hắn đứng thẳng tắp, cao giọng đáp lại.
- Ta tin tưởng có thể được Tô Hiệu Phó đón nhận, Tang giáo luyện khẳng định có chỗ hơn người.
Đát đát đát! Vương Thiết bước đến trước mặt đối diện với Tang Thiên, cao giọng.
- Vừa rồi nghe nói Tang huấn luyện từng đảm nhiệm làm giáo quan cho bộ đội, ta sùng bái nhất là quân nhân.
Dứt lời, “ba” một tiếng,Vương Thiết chào một cái theo nghi thức của quân đội, hét lớn.
- Thành viên chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng “Vương Thiết” xin ra mắt.
-Tang Thiên.
Tang Thiên mỉm cười nói ra tên của mình, hắn cũng là người, chỉ là so với người bình thường thì sống lâu hơn một chút mà thôi, đồng dạng không thích người khác khinh bỉ mình, ai tôn trọng mình thì tự nhiên sẽ cảm động mà tôn trọng lại thôi, chẳng qua mấy thứ này trôi qua một thời gian dài đã làm cho tâm tình của hắn chai sạn, sau khi nhìn thấy tư liệu của năm thành viên Thiên Chi Kiêu Mộng, những chuyện phát sinh hôm nay, cũng nằm trong dự tính của hắn.
Hơn nữa, đối vơi lần này, hắn đã sớm có sự chuẩn bị.
...
Học viện quân sự Đông Phương, khu vực huấn luyện phía đông,trung tâm huấn luyện của đội Thiên Chi Kiêu Mộng, các học sinh đệ tử đã vây kín xung quanh.
Khi biết được đội Thiên Chi Kiêu Mộng đón tân giáo luyện viên, mọi ngừơi không kìm được hiếu kỳ nên sôi nổi chạy đến xem. Nhưng trung tâm huấn luyện của Thiên Chi Kiêu Mộng toàn bộ được cơ giới tự động hóa, từ bên ngoài căn bản không nhìn thấy được gì, nên những người hiếu kỳ vẫn còn vây đầy xung quanh.
- Bên trong không biết đã xảy ra chuyện gì rồi,vừa rồi Mạc Ngôn đi ra một câu cũng không nói, trực tiếp bỏ đi.
- Hả!Cố Phỉ cũng đi ra rồi, bên trong rốt cưộc xảy ra chuyện gì a!
Lúc này, trong đám người có một trận nổi loạn, từ trong đại sảnh huấn luyện đi ra một người, một tên gia hỏa cười đùa hí hửng, chính là Dịch Phong.
Thái độ Mạc Ngôn băng lãnh, đem người khác cách ly ngàn dặm, rất khó tiếp cận. Mà Cố Phỉ thì tính tình cổ quái, nóng nảy, hơn nữa khi nãy hai người đi ra sắc mặt hình như không đựơc tốt cho lắm, mọi ngừơi không ai dám tiến lên hỏi, dù sao không ai nguyện rước lấy phiền phức từ hai tên gia hỏa kia cả.
Mà Dịch Phong thì khác, tên gia hỏa Dịch Phong này thì ai cũng như bằng hữu của hắn nên vừa mới ra đã bị các đồng học vây quanh.
- Dịch Phong, cái vị huấn luyện viên mới đến kia rốt cưộc là ai? Nam hay nữ?
- Sao mà ngươi cũng ra rồi? Vừa rồi Mạc Ngôn với Cố Phỉ đi ra sắc mặt tựa hồ không được tốt lắm,bên trong rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì ?
Mọi người mồm ba miệng bảy thất điên bát đảo tra khảo, Dịch Phong cảm thấy một trận nhức đầu, giơ hai tay lên quát:
- Dừng lại !
- Giáo luyện viên mới tới họ Tang, tên Tang Thiên, tuổi à!Xấp xỉ tuổi của ta không sai biệt nhiều lắm.
- Cái gì!
Giáo luyện viên mới tới tuổi không quá hai mươi? Đang đùa phải không!
Đám người sôi nổi, thông tin giật gân bùng phát cỡ này xem ra mọi người căn bản chịu không nổi.
- Còn nữa, Mạc Ngôn, Cố Phỉ đã rời khỏi đội Thiên Chi Kiêu Mộng, hơn nữa bản thân ta cũng đã rời khỏi đội Thiên Chi Kiêu Mộng.
Trời ạ! Không phải chứ? Mạc Ngôn, Cố Phỉ, còn có cả Dịch Phong điều rút ra khỏi đội Thiên Chi Kiêu Mộng?
Cái này......
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện