[Dịch]Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng- Sưu tầm
Chương 65 : 64: Nắm tay không rời 2.
.
Minh kính màu bạc mở ra, trong chớp mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, thời gian cùng năm tháng mịt mờ.
Rõ ràng chỉ là cái gương bình thường, bên trong lại có thể thấy rõ vài yêu hồn như khói sương đang bị trói buộc.
Cẩn thận phân biệt, Đông Hoa đế quân sẵng giọng lúc này thần sắc mới dần dần khôi phục ôn hòa.
Ba hồn bảy vía vẫn ở đây, nói như vậy, giao nhân kia chỉ là một phàm nhân như trước thôi. Mình lo lắng như vậy, có phải quá đa tâm rồi hay không?
"Đế quân ngài cũng thấy đấy, ba hồn bảy vía này giống như trước đều không có thiếu, ta dựa theo phân phó của ngài hết sức tận tâm trông coi, không dám có chút chậm trễ." Thanh âm Diêm quân vang lên, tuy rằng bất mãn với chất vấn của Đông Hoa đế quân, nhưng không dám trực tiếp đối đầu với hắn.
Xem ra quả thật là chính mình cảm ứng sai.
Thở phào nhẹ nhõm thật dài, Đông Hoa đế quân trầm giọng nói: "Là bản quân quá lo lắng, ngươi làm rất khá. Bản quân trở về sẽ để cho Lăng Ba tiên tử đến minh giới của ngươi chơi mấy ngày, cũng để nàng học chút ít có lợi để về làm việc tại tiên giới cho tốt hơn.”
"Tạ đế quân." Đã biết vì sao lại phải uất ức đồng ý với hắn, cũng chỉ vì có được mỹ nhân về. Nhưng thiên giới cùng minh giới từ trước tới nay như nước với lửa, mà Lăng Ba cũng không muốn phản bội thiên giới, cho nên, minh quân cũng chỉ biết làm tay sai chân chó không có tiền đồ mà thôi.
Hai ngón tay ghép lại thành một lưỡi dao, từ giữa trán của mình kéo ra một sợi tơ. Ngay lập tức sợi tơ bay về phía minh kính, hung hăng quấn ba hồn bảy vía rất chặt.
"Đi thôi." Cho dù lúc trước đã buộc thần trí của mình cùng ba hồn bảy vía vào một chỗ, nhưng vẫn không yên lòng, lại lấy tiếp một sợi tơ ý thức trói buộc thêm.
Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không hy vọng tự mình hủy nàng đi.
Mang vẻ mặt nghiêm túc và cung kính, Đông Hoa đế quân cùng Diêm Quân một trước một sau rời đi, minh kính cũng dần dần đóng lại.
Không ai chú ý tới, vốn là ba hồn bảy vía, nhưng trong đó có một hồn vía dần dần lu mờ, đến cuối cùng nhập vào một bóng dáng.
Giờ phút này trong minh kính, làm sao còn có ba hồn bảy vía? Như là chỉ có ba hồn sáu vía mà thôi.
Khuynh Lăng không nghĩ tới, đứa nhỏ mà mình mất bao nhiêu công sức cứu lên bờ, cuối cùng vẫn phải chết.
Chết ở trong lòng của nàng, trên khuôn mặt nho nho, thậm chí còn có vẻ khó có thể tin, giống như, hoàn toàn không thể nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Khuynh Lăng không biết đến tột cùng vì sao nó phải hãm hại chính mình như vậy, nhưng nàng cũng hiểu được, tính mạng trong tay này, có lẽ là bị người xúi giục, hoàn toàn mất đi.
Người còn sống, nếu ngay cả chính mình cũng không yêu quý sinh mệnh, như vậy, khi thực sự chết đi, cũng chỉ giống chuyện vặt mà thôi.
Ở đây tất cả mọi người đều đang chửi rủa. Ở đâu có sự đồng tình? Rõ ràng, đó là tư thái xem kịch vui.
Hôm nay, cái danh hào người phụ nữ ác độc quả nhiên đã chắc chắn rồi. Lúc trước cái gì xử án như thần, không sợ cường quyền, dũng cảm phá được vụ huyết án nổi tiếng, hết thảy đã biến mất không thấy. Phủ nha bởi vì án tử này đã tự mình phái nha dịch đến Khuynh phủ bắt người, mà Khuynh Đỉnh Thiên vị nhạc phụ của hoàng đế, lại còn khơi mào ra trò cái gì mà vương tử phạm pháp cũng giống nhân dân, giống như nàng bị người mang đi, để chứng tỏ hắn gương mẫu đến mức nào. Nếu không phải An Lịch Cảnh cản trở, chỉ sợ bản thân hắn cũng đã bị người mang đi hỏi tội bỏ tù.
——— —————— —————— —————— —————— ————————
——— —————— —————— ————
Chương 65: Nắm tay không rời 3.
Edit: Tiểu Linh Đang.
"Tứ tiểu thư, Tả tướng cùng Hữu tướng lần lượt cho người đến mời người đi tiền sảnh dùng bữa."
Tiếng Hoàn Ngọc nghẹn cười truyền đến, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy cuộc sống của mình có đủ loại tư vị cảm xúc.
Trong khi phủ Tả tướng đang chờ đợi làm xong, vị Tả tướng An Lịch Cảnh này trực tiếp mang danh" Cô gia tương lai " không chút khách khí vào ở trong phủ, việc làm nhiều nhất mỗi ngày chính là không có việc gì mà ân cần với nàng. Từ khi nàng trở thành đề tài bàn tán nhiều nhất ở Tấn Vân thành, hình như hắn sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, cứ thỉnh thoảng lại đến chọc nàng cười một phen.
Về phần Hữu tướng Phong Đình Uyên này, không biết có phải mấy ngày nay An Lịch Cảnh thân thiết với nàng làm kích thích hắn hay không, làm cho hắn cũng vào ở Khuynh phủ, mà mãi vẫn không quay về phủ của mình. Hai nam tử cùng xuất sắc vạn phần, gặp mặt, lại thấy ánh mắt như đang tàn sát khốc liệt.
"Thay ta đi trở về." Nhìn thoáng qua bát canh trên mặt bàn, môi Khuynh Lăng gợi lên một chút độ cong tự giễu.
Khuynh Đỉnh Thiên, đã sớm thay nàng khéo léo quyết định từ chối hai người kia, không phải sao?
Bát mỳ này, hẳn là phụ thân cố ý cho phòng bếp làm, đại biểu cho tâm ý của hắn. Nữ nhi như nàng, tự nhiên không dám vi phạm, cho dù trời sinh đối với mì phở xin từ chối vì năng lực kém, cũng phải một sợi không lọt ăn hết tất cả.
Nhìn Khuynh Lăng rõ ràng là buồn nôn vẫn cố gắng ăn bát mỳ, Hoàn Ngọc vừa mới còn vì bản thân tiểu thư rốt cục được hai nam tử cực kỳ xuất sắc nâng ở lòng bàn tay mà vui sướng, lúc này, vô luận như thế nào cũng không cười nổi.
Môi hé ra, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: "Nô tỳ trở về cảm tạ ý tốt của hai vị Thừa tướng." Bước nhanh hai bước, đi ra ngoài phòng có hai người hầu đang chờ ở đó.
Hiện ở bên ngoài đều đồn đoán tứ tiểu thư hại chết đứa nhỏ bảy tuổi, nếu lão gia không ra mặt làm sáng tỏ, ngược lại muốn cùng tiểu thư phân rõ giới hạn, thật sự là làm người ta thất vọng đau khổ. Bây giờ, đứa nhỏ không cha không mẹ phải lưu lạc kia lại bỗng có hai người xuất hiện nhận là phụ mẫu, có thể nghĩ, lúc này đây tứ tiểu thư là bị người hãm hại.
*
"Xin hỏi tứ tiểu thư nói như thế nào? Đồng ý đi không?" Người hầu Phong Vân bên người Phong Đình Uyên vội vàng tiến lên hỏi.
"Hoàn Ngọc tỷ tỷ, tại sao phu nhân không đi ra cùng tỷ? Xin tỷ thương xót, ngàn vạn lần đừng nói tiểu nhân rằng phu nhân không muốn đi a, Tả tướng nhà ta sẽ lột da của ta." Kê Bảo trực tiếp chen vào, đẩy Phong Vân qua một bên. Mà chính mình làm trò trước bày ra khuôn mặt đáng thương, bộ dáng mười bảy tám tuổi, quần áo ăn mặc trên người đủ mọi màu sắc, hai mắt đang lóe lên đáp án được mong chờ.
Hắn là một gà yêu nho nhỏ, tu luyện chín trăm năm vẫn không thành, nếu không phải tam điện hạ tương trợ, làm sao bản thân mình có thể thuận lợi tu thành hình người? Lại có thêm thần lực của điện hạ, vô hình trung có thể giúp hắn chống lại thiên kiếp vào một trăm năm sau của Thiên Lôi, để cho hắn có thể bảo trụ mạng nhỏ trên con đường trở thành tiên là trọng yếu nhất.
Yêu tộc bọn họ tất nhiên cũng giảng đạo nghĩa . Chịu ân huệ của người, tất nhiên hắn sẽ tận tâm làm người hầu bên cạnh điện hạ, lại vì điện hạ mà lo lắng muốn bắt được phu nhân.
Hoàn Ngọc liếc mắt nhìn hai người một cái, cuối cùng thở dài: "Tứ tiểu thư nói, cảm tạ ý tốt của hai vị Thừa tướng, nhưng mà tiểu thư vừa dùng bữa xong, sẽ không qua đó."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện