[Dịch]Thừa Tướng, Đừng Mà! - Sưu tầm

Chương 7 : Trang Huân

Người đăng: 

.
Mặc dù Lạc Thiến đưa Lâm La về là tin tức bí mật, thế nhưng vẫn có người rò rỉ ra ngoài. Nàng lại quá coi thường mức độ nổi tiếng của nàng trong lòng người dân Bạch quốc rồi. Sáng sớm nay, khắp trà dư tửu lâu có chuyện mới bàn tán. Lạc thừa tướng nổi tiếng ôn nhu nho nhã hưu Lâm trắc phu. Nghe nói Lâm trắc phu đắc tội với đại phu quân Trang thị, mà Trang thị là ai? Là đệ đệ của đương kim hoàng hậu hiện nay. Mọi người lại được một dịp thổn thức. Trang Hàm nổi tiếng phế vật xú nam, vậy mà lại được Lạc thừa tướng ôn nhu che chở. Nhiều người còn lưu truyền chuyện Trang Hàm xấu tính ra sao, là một đố phu thế nào, vậy mà thừa tướng lại sủng ái chàng ta. Thật khiến nhiều nam tử chưa gả phải nghiến răng. “Nghe nói ngươi hưu Lâm trắc phu” Bạch Tu Nghi đặt một quân cờ xuống, hứng thú hỏi “Đúng vậy.” Lạc Thiến cũng đi tiếp một bước, ăn một con đen “Hoàng thượng người lại không chú ý rồi” “Ai nha” Bạch Tu Nghi nhìn vào ván cờ “Kì nghệ của Thiến Thiến lại tiến bộ rồi” “Chỉ cần hoàng thượng hết phân tán, đương nhiên lại có thể xoay chuyển càn khôn” Lạc Thiến cười cười. Đúng lúc này, một thị nữ dâng trà vào. Lạc Thiến để ý, trong cung rất ít cung nữ mà toàn nô tài là nam. Nữ thì giữ chức cao hơn, thường là tổng quản. Còn bên người Bạch Tu Nghi hầu hạ thân cận là nữ tổng quản. Có điều, thâm cung bí sử, đại cung nữ này mang một thứ gọi là “khóa trinh tiết” để tránh gian dâm hậu cung của hoàng đế. Nếu may mắn, làm hết nhiệm kì trong cung đến năm 30 là có thể về lấy chồng. Còn nếu muốn ở lại, đến năm 40 mới được cởi thứ khóa này ra. Đến lúc đó cũng có quyền có thị nam hầu hạ. Có điều, lên đến 40 tuổi còn ở trong cung, cũng chỉ còn lứa đại cung nữ với Nhược Lan cô cô mà thôi. “Hoàng thượng, hoàng hậu xin cầu kiến” Dung Hoa tiến vào, qui củ hành lễ. Nàng ta chính là đại tổng quản - hồng nhân bên người Bạch Tu Nghi.Nam phi trong cung đều cung kính gọi nàng một tiếng Dung tổng quản. Điều này làm Lạc Thiến liên tưởng đến vị Dung ma ma truyền thuyết kia, không khỏi bật cười. “Đã vậy Lạc Thiến xin phép cáo lui trước, không làm phiền hoàng thượng và hoàng hậu” Lạc Thiến mỉm cười nhìn Bạch Tu Nghi Bạch Tu Nghi ý vị thâm trường nhìn Lạc Thiến. Sau đó, nàng ta liếc nhìn Dung Hoa, lạnh nhạt hạ lệnh “Mời hoàng hậu vào đi” “Dạ.” “Ngươi cứ ở đó đi.” Bạch Tu Nghi cười rất không thiện ý. “Hoàng hậu rất ít khi đến thăm trẫm đấy” “Cẩn tuân ý chỉ hoàng thượng” Lạc Thiến cũng nghiêng người cười Hai người lại tiếp tục chơi cờ. Thế nhưng rõ ràng Bạch Tu Nghi đã không còn chú ý, liên tiếp bị Lạc Thiến ăn vài con. Đến khi ván cờ đang gay cấn, bên ngoài vang lên tiếng truyền “Hoàng hậu nương nương giá đáo” Cửa phòng mở ra. Hơi ngược nắng, chói mắt khiến Lạc Thiến khẽ nheo lại. Chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu từ xa tiến đến. Tim Lạc Thiến dường như co chút, dường như cảm xúc của “Lạc Thiến” vẫn còn lưu lại. Từng tế bào như kêu gào. Là hắn, chính là hắn. Lạc Thiến hơi ôm ngực, thở dốc một hồi. “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng” Giọng nói hắn trong vắt như tiếng ca. Cửa phòng đã đóng lại, Lạc Thiến rõ ràng có thể nhìn thấy hắn rõ hơn. Đó là một vẻ đẹp như thế nào? Chỉ có thể hình dung bằng từ “phi giới tính”. Trang Huân một thân phục sức hoàng hậu, đầu cài trâm phượng. Lạc Thiến từng nghĩ, thiên hạ đệ nhất mĩ nam là cái dạng gì? Không phải yểu điệu thục nam đấy chứ? Nhưng mà nhìn thấy Trang Huân, quả thật hắn xứng với cái danh này. Từng nét từng nét cương nhu rõ ràng. Rõ ràng là nam nhân, lại có đôi thủy mâu to tròn ngập nước. Mày liễu mỏng như tơ. Nốt chu sa giữa trán nổi bật khiến người ta thấy yêu mị. Khóe miệng hắn cong lên độ cong vừa đủ, gợi cảm khiến người ta thực sự muốn cắn vào khóe môi ấy. Hai bên tóc mai rủ xuống cái cổ mảnh khảnh, thực sự là muốn bao nhiêu phong tình có bấy nhiêu. Điều đáng nói là, kết hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn, quả thật vừa yêu dã, vừa phong tình. “Thần bái kiến hoàng hậu nương nương.” Ngắm nhìn thì ngắm nhìn, nàng cũng không quên qui củ hành lễ đâu. “Được rồi, Huân nhi đứng lên đi. Cả Lạc đại nhân nữa, không cần đa lễ.” Bạch Tu Nghi cười nhẹ nói “Đa tạ hoàng thượng.” “Thần xin cáo lui trước.” Lạc Thiến nghĩ mình đã hết vai rồi “Ái khanh lui đi, ván cờ này, không thể tiếp tục rồi.” “Là thần thiếp quấy rầy hoàng thượng và Lạc đại nhân sao?” Từ đầu đến cuối ánh mắt Trang Huân không nhìn Lạc Thiến, nhưng chỉ cần cái đưa mày cuối cùng kia lại làm Lạc Thiến cảm thấy rùng mình. Dường như là oán trách, nhớ nhung, bao điều muốn nói. Lạc Thiến vừa đi vừa suy nghĩ, lại bị chặn lại bởi một nam nhân. Nàng nhìn hắn chút, lại nhớ lại, thì ra thị nam hầu hạ bên người hoàng hậu. “Lạc đại nhân xin dừng bước. Mời người tới ngự hoa viên, chủ tử muốn nói chuyện với người.” “Lục công công, bổn quan còn bận chút việc, không thể phụng bồi hoàng hậu. Công công về bẩm báo với hoàng hậu nam nữ hữu biệt, trước đây là Lạc Thiến không qui củ” “Chẳng lẽ ngay đến gặp mặt bổn cung nàng cũng không nguyện ý sao?” Giọng nói trong veo, mang theo chút nức nở. Lạc Thiến quay lại thấy Trang Huân y bào có chút xốc xếch hổn hển, rõ ràng là chạy theo đến đây. Khoảng cách từ đây đến thư phòng nàng còn đi mất 15 phút nha. “Thiến Thiến, nàng… có phải không còn để ý đến ta không?” Rõ ràng là một nam nhân, tại sao bộ dạng ủy khuất mím môi không làm người ta phản cảm, còn khiến người ta thương tiếc? Lạc Thiến thở dài. Như vậy, bảo sao “Lạc Thiến” không chết đây. Đây đúng là hình tượng “mặc dù ta thích ngươi nhưng ta không thể không làm như vậy” mà. “Hoàng hậu nương nương, thần còn có việc, xin phép thần cáo lui.” “Lạc Thiến…. ta…” Trang Huân bước lên trước nắm lấy vạt áo nàng liền bị nàng nhanh tay rút ra. Ai nha, hoàng hậu à, người còn ở trong cung đấy. Sợ rằng ngay lúc này đây, ẩn trong bóng tối cũng có đến ba vị cao thủ. Bạch Tu Nghi đúng là quan tâm đến nàng nha. Trang Huân bắt hụt, rõ ràng sững sờ đến không thể tin. Sau đó, khôi phục lại tâm tình, một bộ dạng lãnh ngạo băng sương, kiên cường khổ sở. Quả thực thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn diễn viên. “Bổn cung chỉ là muốn hỏi thăm một chút lệnh đệ có tốt không thôi, không phiền Lạc đại nhân chứ?” “Cảm tạ hoàng hậu, nội thị khỏe.” Lạc Thiến đứng cách xa, mỉm cười rất lễ phép. “Nàng… Nghe nói Lạc đại nhân mới hưu Lâm trắc phu.” Trang Huân mím môi “Chuyện xấu trong nhà truyền ra, còn phiền hoàng hậu quan tâm. Quả là như vậy.” “Nghe nói hắn ta đắc tội lệnh đệ.” Hắn thở dài “đệ đệ này của bổn cung là người thiện lương, có chút dễ mềm lòng, vẫn là Lạc đại nhân nên chiếu cố hắn nhiều hơn.” “Đa tạ hoàng hậu quan tâm. Hắn đã gả vào Lạc gia tức là người Lạc gia. Đương nhiên thần phải quan tâm chăm sóc thật tốt. Lâm thị một trắc phu dám mạo phạm đại phu quân, như vậy bị hưu là xứng đáng. Việc này hoàng thượng cũng đã đồng ý. Nam nhân ấy à, không tuân thủ nam tắc, không rành liệt nam truyện, dù là hoàng thượng ban cho ta cũng hưu.” Người Trang Huân rõ ràng hơi cứng lại chút. Lạc Thiến lại cười thầm trong bụng. Là muốn nhắc nhở nàng đệ đệ hắn “tốt đẹp” ra sao sao? Đáng tiếc nàng cũng không còn là Lạc Thiến kia nữa. Hai người yên lặng một chút, Lạc Thiến khom người cáo lui.Lần này hắn cũng không có giữ nàng lại. Chỉ là ánh mắt thêm một phần tha thiết, một phần hối lỗi. Nàng không phải không nhìn ra. Chỉ là, hư vinh nam nhân của hắn có vẻ hơi cao rồi. Rõ ràng được hoàng thượng sủng ái, vẫn cố giữ lấy Lạc Thiến không buông. Mà hoàng thượng rõ ràng biết, vẫn mặc kệ cho hai người mắt qua mày lại là sao? Thâm cung sâu như biển, nàng quả thực vẫn nhanh nhanh cuốn gói đi thì hơn. Lạc Thiến quay đi nên không nhìn thấy ánh măt Trang Huân từ từ biến đổi. Rõ ràng chẳng còn chút si mê quyến luyến nào mà ánh mắt lóe lên không cam lòng cùng thâm độc. “Hoàng hậu, chúng ta hồi cung chứ ạ?” “Lục Trúc, hôm nay bổn cung không đẹp sao?” Giọng hắn lạnh tanh “Hôm nay ngài rất đẹp, còn đẹp hơn ngày thường nữa ạ.” Lục Trúc cười nịnh nọt “Vậy sao? Vậy tại sao hắn không nhìn ta? Hoàng thượng cũng sớm đuổi ta ra…” đôi mắt hắn như lọt vào sương mù. Lục Trúc cúi đầu. Hắn theo công tử từ khi còn nhỏ, đương nhiên hiểu rõ tính tình công tử. Nhưng làm người, vẫn là không nên quá tham lam. “Hoàng hậu, trời trở gió, chúng ta về cung thôi.” “Ân, đi thôi.” Một màn này đương nhiên rơi vào tai Bạch Tu Nghi. Nàng ta ngồi trầm ngâm nhìn bàn cờ vẫn còn dang dở. Lạc Thiến, ngươi rốt cục lại muốn giở trò gì?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang