[Dịch]Thứ Nữ Hữu Độc - Sưu tầm

Chương 30 : chương 79-80

Người đăng: 

.
Chương 79: Không thể buông tha Đỗ ma ma sợ hãi, Lí Mẫn Phong vội vàng đỡ lấy bà, lớn tiếng gọi đại phu. Vừa may đại phu ôm hòm thuốc bước vào, thấy tình huống này lập tức chạy tới, chẩn mạch cho Đại phu nhân. Sau đó sắc mặt vô cùng ngưng trọng, Lí Mẫn Phong truy vấn: “Đại phu, mẫu thân ta có sao không?” Sắc mặt đại phu rất khó coi: “Chuyện này…” Lí Mẫn Phong nói: “Đừng có ấp a ấp úng!” Đại phu nói: “Phu nhân vốn nhiễm phong hàn phổ thông, nhưng lại bị kinh hách quá độ, hôm nay hộc máu là vì tức giận công tâm, ta quan sát mạch tượng của phu nhân, thân thể suy yếu, tâm mạch mỏng manh, nếu không điều trị cho tốt, chỉ sợ…” Sắc mặt Lí Mẫn Phong biến đổi, trước giờ thân thể Đại phu nhân luôn rất tốt, lần này nháo loạn đến mức tâm mạch mỏng manh sao. “Trước tiên ta kê đơn thuốc hộ tâm để phu nhân uống, không được lo nghĩ, ưu tư quá mức, nếu không, cho dù là Bồ Tát cũng khó cứu được.” Đại phu thở dài, lắc đầu nói. Đại phu được đưa ra ngoài kê đơn, Đỗ ma ma lau nước mắt nói: “Đều tại Tam tiểu thư chọc tức Đại phu nhân!” Lí Mẫn Phong nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu tiện nhân này, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!” Hắn không hề ngẫm lại là bọn họ khinh người quá đáng trước, hôm nay Lí Vị Ương chỉ thu lại chút lợi tức mà thôi. Lí Mẫn Phong giận dữ: “Ta phải đi tìm phụ thân!” Hắn sẽ cho Lí Vị Ương biết thế nào là đẹp mặt! “Đứng lại!” Đại phu nhân sắc mặt trắng bệch, giãy dụa hô lên, “Không được nói cho bất kỳ ai ta bệnh rất nặng, tuyệt đối không được kinh động bất kỳ ai! Có nghe thấy không!” Lí Mẫn Phong giật mình nhìn Đại phu nhân. Đỗ ma ma không dám nói nhiều, vội vàng cho Đại phu nhân uống Bảo Tâm hoàn, Đại phu nhân thở ra một hơi: “Đi chuẩn bị xe ngựa, ta nghỉ tạm nửa canh giờ là được.” “Mẫu thân, đại phu bảo người phải tĩnh dưỡng!” “Im miệng! Chẳng lẽ con muốn ta trơ mắt nhìn muội muội con chịu khổ ở nơi quỷ quái đó sao?!” Đại phu nhân tức giận bùng lên, chỉ cảm thấy trái tim quặn đau. Buổi chiều, một con chim toàn thân xanh biếc bay vào, nhảy lên vai Lí Vị Ương. Lí Vị Ương mỉm cười, lấy tờ giấy ở chân con chim xuống. Bạch Chỉ nói: “Tiểu thư, làm sao vậy?” Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Triệu Nam truyền tin đến, Đại phu nhân vừa rồi ngồi xe ngựa đi ra ngoài.” Bạch Chỉ giật mình: “Không phải Đại phu nhân bị bệnh sao?” Lí Vị Ương mỉm cười, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng: “Bà ta đi tìm viện binh.” Bạch Chỉ nói: “Tiểu thư nói… Đại phu nhân đến phủ Tưởng Quốc công. Nhưng mà, cha con Tưởng Quốc công không ở Kinh đô mà, nước xa không cứu được lửa gần, Đại phu nhân chắc chắn biết được điều này.” Lí Vị Ương chớp chớp mắt, nói: “Bạch Chỉ hiện giờ càng ngày càng thông minh.” Mặt Bạch Chỉ đỏ lên, nói: “Đi theo tiểu thư lâu như vậy, khả năng của nô tỳ cũng phải càng ngày càng cao.” Lí Vị Ương bật cười, sau đó nói: “Tuy Tưởng Quốc công không ở đây, mà ông ta còn có vị phu nhân thích xen vào chuyện của người khác, có lão phu nhân kia ở đây, Đại phu nhân tất nhiên phải đến đó cầu cứu.” Bạch Chỉ lo lắng nói: “Vậy… nếu Tưởng lão phu nhân đến cầu tình —— “ Lí Vị Ương cười thần bí, lại không nói gì. Nếu nàng không đoán sai, cho dù Tưởng lão phu nhân xuất mã, Đại phu nhân cũng phải thất vọng rồi… Lúc Đại phu nhân từ phủ Tưởng Quốc công trở về, Đỗ ma ma đỡ Đại phu nhân xuống xe, Đại phu nhân nhìn thấy Lí Vị Ương vẻ mặt tươi cười đứng trước cửa chờ mình, tuy luôn gắng sức tự nói với mình đừng tức giận, nhưng trong lòng bà sự phẫn hận vẫn dâng lên mãnh liệt, hơn nữa nhìn thấy nụ cười nhạt nơi khóe môi Lí Vị Ương, càng hận không thể chỉ vào mặt đối phương mắng cho đã miệng, sau đó trục xuất nó ra khỏi phủ, đáng tiếc, bà chỉ có thể nghĩ, mà không dám làm. Nha đầu này, thứ nữ ti tiện, hiện giờ lại là Huyện chủ Thái Hậu cùng Hoàng đế đều thích! Ngẫm lại nữ nhi của mình, tỉ mẩn nuôi lớn như một đóa hoa, chỉ thiếu một chút là có tiền đồ tốt đẹp, hiện giờ lại phải ngồi trước tượng Phật ăn rau xanh củ cải qua ngày, Đại phu nhân sao có thể nuốt được cơn giận này! “Vị Ương con muốn đi đâu vậy?!” Lí Vị Ương hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, bộ dáng không để ý chút nào làm Đại phu nhân hận đến nghiến răng, trong lòng thầm mắng, tiện nhân sinh tháng hai này, từ nhỏ đã là đồ tai họa! “Hóa ra là mẫu thân đã trở về, hôm nay là tết hoa đăng, lão phu nhân sợ con ở trong phủ buồn chán, nên đặc biệt cho phép con cùng Tam đệ ra ngoài xem hoa đăng, mẫu thân có muốn đi cùng không? Ồ, con suýt nữa thì quên, thân thể người không thoải mái, chỉ sợ không thể chịu nổi gió đêm, vẫn nên đừng đi, ở nhà dưỡng bệnh cho tốt.” Trên mặt Lí Vị Ương lộ ra biểu cảm tiếc nuối. Đúng lúc này, nàng thấy sắc mặt tràn đầy lửa giận của Đại phu nhân, trong lòng thấy thoải mái hẳn. Lí Mẫn Đức từ bên trong đi ra, một thân hoa phục, thần thái sáng láng, trong tay còn cầm một cái roi ngựa, lúc hắn nhìn thấy Đại phu nhân, khẽ mỉm cười, “Đại bá mẫu cũng ở đây sao.” Sau đó, hắn không coi ai ra gì nói: “Tam tỷ, hội đèn lồng sắp bắt đầu, chúng ta đi thôi.” Lí Vị Ương mỉm cười, lên xe ngựa, Lí Mẫn Đức không ngồi xe ngựa, mà cưỡi một con ngựa toàn thân tuyết trắng, từ trên cao nhìn xuống Đại phu nhân, lộ ra vẻ tươi cười kỳ lạ. Đại phu nhân nhìn thấy vẻ tươi cười kia, như thể bị ma quỷ theo dõi, sau lưng rét lạnh. Đứa nhỏ này, từ lúc nào có ánh mắt âm tà lạnh lẽo như vậy, hắn rõ ràng… Đại phu nhân cảm thấy vô hạn sợ hãi dâng lên trong lòng, không tự chủ lui về phía sau một bước, Đỗ ma ma vội vàng đỡ bà. Đại phu nhân trơ mắt nhìn xe ngựa rời đi, sắc mặt vô cùng khó coi, sau khi trở về phòng, bà không có tâm tư đi ngủ, nằm trên giường lăn qua lăn lại. Hôm nay đến phủ Tưởng Quốc công không thuận lợi như bà tưởng tượng, đầu tiên mẫu thân mắng bà một trận. “Con đúng là hồ đồ rồi, chỉ một tiểu nha đầu, tương lai cho chút đồ cưới gả ra ngoài là được, cần gì phải tranh cao thấp với nó! Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, tật xấu tranh cường háo thắng mãi không sửa được, cũng không ngẫm lại con là chủ mẫu Lí phủ, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có phủ Quốc công phía sau, Lí gia sẽ không làm gì được con, ngược lại, bọn họ còn phải cung kính với con, mà tự con lại cứ muốn nắm hết mọi chuyện trong bàn tay, giờ thì hay rồi, chọc cho trên dưới Lí gia đều chán ghét, tạo chỗ trống cho đồ thứ xuất kia chui vào!” Đại phu nhân nghĩ đến đây, tức giận mà đau lòng. Nhưng Tưởng lão phu nhân đã đáp ứng bà, tự mình đến Lí phủ một chuyến, tạo áp lực với Lí Tiêu Nhiên, mau chóng đón Lí Trường Nhạc trở về. Mẫu thân, đúng là vẫn còn thương bà! Chỉ cần có Tưởng gia ở đây, bất luận bà làm sai chuyện gì, Lí Tiêu Nhiên cũng không dám làm gì! Thời gian này ở Kinh đô, tất nhiên đều là thắng cảnh phồn hoa. Xe ngựa đi thẳng về phía trước, nhìn thấy bố cục thành rất nghiêm chỉnh, cảnh tượng rộng lớn, kiến trúc hùng vĩ, đường rộng rãi, đi đến đâu cũng thấy cành hòe liễu cong hai bên đường. Đợi đèn hoa thắp lên, trên đường phố trong tửu lâu truyền ra tiếng nói cười vui vẻ thanh thúy, quan to thương nhân, văn nhân mặc khách cùng người buôn bán nhỏ đều tập trung tại đây, đâu đó xen lẫn tiếng chơi đoán chữ, hát hí khúc uống rượu. Trên cầu, phóng tầm mắt đi khắp nơi, đâu đâu cũng là hoa đăng xinh đẹp đủ hình dạng, hàng hóa các loại kiểu dáng dưới ánh đèn mờ ảo đều trở nên tuyệt mỹ vô cùng. Lí Vị Ương phân phó ngừng xe ngựa, sau đó đi bộ vào trong chợ cùng Lí Mẫn Đức, Lí Mẫn Đức cố ý lấy khăn che mặt cho nàng đeo. Lí Vị Ương bật cười: “Tuổi không lớn, sao lại cổ hủ như vậy.” Lí Mẫn Đức nhìn khắp bốn phía, bởi vì là hội hoa đăng, nên không ít tiểu thư đi ra ngoài xem hoa đăng, tất cả đều trang điểm xinh đẹp, hiếm có người đeo khăn che mặt. Ngẫm lại cũng đúng, nếu là thiên kim nhà giàu, phía sau tất nhiên có vô số tùy tùng, người bình thường không thể đến gần, không đeo khăn che mặt cũng chẳng có gì quan trọng. Nhưng mà – dù sao người ta chỉ là thiên kim nhà giàu tầm thường, nếu để người khác biết tiểu thư của Lí Thừa tướng cũng làm như vậy, chỉ sợ lời đồn đãi sẽ nổi lên khắp nơi. Lí Mẫn Đức nhíu mày, nhíu mày, rồi vẫn nhíu mày. Lí Vị Ương không muốn đeo cái khăn che mặt làm hít thở không thông kia, nàng bước nhanh đến trước một sạp, trên sạp bày đầy hoa đăng, kiểu dáng so với sư phó Lí phủ mời đến tất nhiên thô hơn, nhưng được ánh đèn ấm áp chiếu rọi xuống tạo thành một lớp vầng sáng mờ ảo, tựa như một đứa nhỏ mang khuôn mặt tươi cười, đáng yêu vô cùng. Lí Vị Ương cúi đầu nhặt lên một chiếc đèn hình con thỏ, ngẩn người nhìn đôi mắt hồng hồng của con thỏ. Ở thời điểm gian nan nhất, nàng từng lấy giấy làm đèn lồng, đem chúng đổi lấy tiền giống những dân chúng bình dân. Lúc đó, cho dù nhận được một đồng tiền cũng rất vui vẻ. Lí Vị Ương cười rộ lên, nhớ lại tất cả mọi chuyện đã trôi qua, quay đầu nhìn đèn đóm lung linh, tựa như bầu trời đêm đầy sao, giật mình như đã trải qua một lần luân hồi. Lí Mẫn Đức đứng từ xa nhìn nàng, chỉ cảm thấy lúc này Lí Vị Ương thoạt nhìn mang rất nhiều ưu thương, lại biết, nàng sẽ không nói với bất kỳ ai. Hắn nhìn không chớp mắt, trong lòng nàng, rốt cuộc cất giấu những bí mật gì? Đúng lúc này, đột nhiên Lí Vị Ương bị tiếng ồn ào kinh động, nàng nhìn lại, rất nhiều người tụ tập ở một nơi cách đó không xa, chính giữa hình như có tiếng quát lớn cùng tiếng roi quất, trong chợ đêm huyên náo vẫn cực kỳ nổi bật. Bọn họ đi qua, phát hiện có nam nhân mặc đồ lụa dùng roi quất một nữ tử nhu nhược. Nàng kia chỉ lo cúi đầu, thân hình gầy yếu, bị nam nhân đạp ngã xuống đất, vết roi trên người chảy ra tơ máu, nhưng vẫn ngẩng đầu như tranh cãi với nam nhân, miệng không ngừng thì thào, không rõ đang nói gì. Lí Mẫn Đức hỏi lão già đứng bên cạnh: “Đây là ai thế?” “À, nữ tử này là thê tử của phú thương,” lão già lắc đầu, “Nói nàng ấy sinh ba nữ nhi liên tiếp, căn bản không biết sinh con, nam nhân này quyết định biếm thê thành thiếp, sau này hắn cưới người mới, nữ nhân ấy đến nháo loạn hỉ đường, kết quả chạy được, hiện tại hình như gặp nhau trên chợ.” Lí Vị Ương nghe xong, nhìn thoáng qua bên cạnh nam nhân kia, quả nhiên còn có một nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi, ánh mắt trào phúng nhìn nữ tử nằm trên đất. “Nữ nhân này điên rồi, ngươi xem, nói cũng không rõ ràng!” “Đúng vậy, điên rồi còn không an phận, tìm một chỗ tự sát đi cho rồi!” “Không sinh được con trai còn trách được ai, người ta không bỏ mà cho vị trí thiếp thất, đã quá rộng lượng rồi!” “Đúng thế, bám riết không tha, đúng là không biết xấu hổ!” Đám nam nhân xung quanh cười mủa, nghị luận ồn ào, như thể đang nhìn thấy chuyện gì đó mới lạ. Lí Vị Ương nhìn nữ nhân kia. Nữ nhân kia cuộn mình lại, quần áo trên người đã bị xé rách miễn cưỡng có thể che đậy cơ thể, nhìn được khuôn mặt đầy vết thương xanh tím, có chỗ còn chảy máu không ngừng. Dường như nhận ra có người đang nhìn chằm chằm mình, nàng kia ngẩng đầu lên. Trên mặt nàng, một mắt thũng xuống, mũi bị đánh lệch đi, gò má bầm tím, khóe miệng rướm máu, quả thật không nhìn ra được dung mạo ban đầu. Bất luận kẻ nào nhìn thấy khuôn mặt khủng bố như vậy, đều sẽ bị kinh hoảng lập tức chạy mất. Lí Vị Ương không hề động đậy, nàng yên lặng nhìn vết thương trên mặt nữ nhân ấy, trong lòng sự phẫn nộ tích lũy từng chút một. Lí Mẫn Đức lạnh lùng nhìn nam nhân kia, thấp giọng nói: “Muốn ngăn cản không?” Lí Vị Ương lắc đầu, mỗi người đều phải trả giá lớn cho hành vi của mình, nàng đã thề, sẽ không tiếp tục làm người tốt. Đúng lúc này, đột nhiên có một người chạy đến trước mặt nam nhân kia, tay bắt lấy roi hắn: “Dừng tay!” Nam nhân kia ngẩng đầu nhìn, một nam tử cao lớn đứng trước mặt, gương mặt ngăm đen, ánh mắt có thần. “Ngươi là ai!” Nam nhân tức giận nói. “Tiểu thư nhà ta nói, nếu ngươi đánh nữ nhân này một roi, sẽ đánh ngươi mười roi!” Nam nhân sửng sốt, cơn tức không khỏi lớn hơn vài phần. Nhưng thấy đám người phía sau có một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, toàn thân lăng la tơ lựa bước ra, thu lại vài phần ý giận: “Vị tiểu thư này, ta đánh thiếp của mình, cô quản làm gì?” Lí Vị Ương liếc mắt nhìn nữ hài kia, lập tức nhận ra thân phận nàng ấy – đúng là Cửu Công chúa, ái nữ của Hoàng đế. Cửu Công chúa giận dữ đầy mặt: “Nàng là thiếp của ngươi cũng không thể tùy tiện đánh như vậy, nàng ấy là con người đấy!” “Ha ha!” Nam nhân khoa trương cười to một tiếng, khinh miệt đá nữ nhân kia một cái: “Nữ nhân vô dụng đến mức này cũng coi là người sao?” Lí Vị Ương thản nhiên nhìn, lúc này Cửu Công chúa đã nhảy dựng lên: “Vừa rồi ta nghe nói, nàng chỉ không sinh được con trai cho ngươi, nhưng dù sao nàng cũng là thê tử ngươi từng cưới hỏi đàng hoàng, ngươi lại đối xử với nàng ấy như vậy? Vừa rồi người ta còn nói ngươi biếm thê thành thiếp, dựa theo pháp điển của triều ta, bảy năm không sinh con được mới được bỏ thê, huống chi nàng ấy còn sinh nữ nhi cho ngươi! Ngươi dựa vào cái gì biếm thê thành thiếp! Có chút vốn liếng thì không biết trời cao đất rộng, còn dám miệt thị pháp điển Hoàng đế ban bố, ngươi không muốn sống nữa hả?” Nam nhân á khẩu không trả lời được. Lời nói của Cửu Công chúa gợi lên sự căm phẫn, không ít người bắt đầu bảy miệng tám lời khiển trách nam nhân kia – thật ra bọn họ không thật lòng căm phẫn thay cho nàng ấy, mà chủ yếu thấy chuyện này liên quan đến miệt thị pháp điển, bọn họ không thể làm kẻ ngu dốt tiếp tục nói đỡ cho hắn! Nam nhân thấy nhiều người tức giận, đành phải cho nữ nhân ấy đứng lên, dẫn nàng ta ủ rũ rời đi. Cửu Công chúa cảm thấy bản thân mình mở rộng chính nghĩa, trên mặt lộ ra biểu cảm mỹ mãn, rất tự nhiên nhận lời tán dương của mọi người, Lí Vị Ương xem xong biểu diễn, nói với Mẫn Đức: “Chúng ta đi thôi.” Từ đầu tới cuối, nàng không có ý muốn nói thêm gì. Nhưng lúc này, công tử cẩm y đeo thắt lưng ngọc chắn trước mặt nàng, hắn mặc chất liệu thượng đẳng nhất, trên người lại rất ít đồ trang trí, so với người giàu có đầy người vàng bạc vừa rồi thì mộc mạc hơn nhiều, nhưng quanh thân hắn lại tỏa ra sự sáng rọi giống như hàn ngọc, đứng giữa đám người cũng rất nổi bật. Người này đúng là Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc, hắn bị Cửu Công chúa quấn quít bắt đưa đi dạo hoa đăng, không ngờ gặp được Lí Vị Ương ở chỗ này. Trên đường vô số người đến kẻ đi, cũng vô số mỹ quyến như hoa như ngọc, nhưng chỉ có bóng hình người này đặc biệt chói mắt. Nhìn kỹ lại tuy dáng người nàng đẹp, nhưng không có gì điều gì đặc biệt để liếc mắt đã nhận ra trong đám đông, vì sao mình lại cảm thấy Lí Vị Ương vô cùng chói mắt, vấn đề này chỉ sợ ngay cả chính bản thân Thác Bạt Ngọc cũng không thể trả lời được. Hai người gặp mặt bất ngờ, Thác Bạt Ngọc nở nụ cười như không có chuyện gì: “Huyện chủ, thật là trùng hợp.” Lí Vị Ương mỉm cười, trên mặt không có gì vui mừng, chỉ nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, hóa ra Thất điện hạ cũng ở đây.” Thật ra nàng đã sớm nhìn thấy Thác Bạt Ngọc trong đám người, nhưng nàng không có ý định đến chào hỏi. Theo nàng thấy, trợ giúp Thác Bạt Ngọc chỉ vì nàng không muốn nhìn thấy Thác Bạt Chân đắc ý, chứ không phải mình có hứng thú với tranh đấu quyền lực của bọn họ. Nhưng mà hiện tại nàng bị Thác Bạt Ngọc cản đường. Cửu Công chúa nhảy ra, trừng mắt nhìn thẳng nàng: “Huyện chủ rõ ràng nhìn thấy, vì sao không hỗ trợ?” Lí Vị Ương nhíu mày: “Hỗ trợ cái gì?” Cửu Công chúa kinh ngạc nói: “Đương nhiên là trợ giúp nữ nhân vừa rồi, nàng ấy đáng thương như vậy, Huyện chủ hẳn nên giúp nàng ấy! Sao có thể đứng giữa đám người xem cho vui chứ!” Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Công chúa cho rằng, Công chúa vừa giúp được người ta sao?” Cửu Công chúa một thân váy lụa màu ngân bạch, trên đầu buộc dây dài kết thành hoa, thoạt nhìn thành thục hơn nhiều so với tuổi tác, càng phú quý bức người, nàng nghe xong, nhướng mi lớn tiếng nói: “Đương nhiên!” Lí Vị Ương nở nụ cười, trong mắt dần hiện lên sự trào phúng lạnh nhạt: “Vừa rồi Công chúa đã hại nữ nhân kia thảm thiết.” “Sao có thể?! Rõ ràng ta đã cứu nàng ấy!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cửu Công chúa đỏ lên, gắng sức chứng minh cho lời mình nói. Lí Vị Ương cười, nói: “Công chúa, nếu vừa rồi Công chúa mặc kệ nữ nhân ấy, nam nhân kia đánh một lúc, hết tức rồi sẽ không đánh nữa, nhưng vừa rồi Công chúa xen vào quản chuyện người ta, còn nói trước mặt mọi người nam nhân kia vi phạm pháp luật, Công chúa ngẫm lại xem, hắn sợ nữ nhân ấy làm hỏng chuyện, sẽ xử trí nàng ấy như thế nào?” Cửu Công chúa sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch: “Sao có thể… sao có thể như thế?” Lí Vị Ương thở dài, nói: “Công chúa, Công chúa cẩn thận ngẫm lại là hiểu, hắn là người tâm tính gian ngoan xảo trá, sao có thể vì mấy câu nói của Công chúa đã thay đổi chủ ý, rõ ràng hắn có thể tự mình đi về, vì sao còn dẫn theo nữ nhân đó? Hiện tại… chỉ sợ nàng ta lành ít dữ nhiều. Công chúa không giết người, nhưng người vì Công chúa mà chết, Công chúa nói xem nên quản chuyện người ta hay không?” “Ta… Ta lập tức sai người tìm bọn họ về!” Cửu Công chúa vừa định vẫy tay, lại bị Thất Hoàng tử giữ lại, hắn mỉm cười nói: “Không cần, vừa rồi ta đã phái người đi theo sau.” Cửu Công chúa thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lí Vị Ương lại liếc nhìn Thác Bạt Ngọc. Thác Bạt Ngọc khuôn mặt thanh thoát hơi lạnh lùng, nhưng lúc này lại dịu dàng xoa đầu Cửu Công chúa: “Cửu muội, về sau đừng lỗ mãng như vậy nữa! Bằng không lần sau, Thất ca không giúp muội dọn dẹp được đâu!” Cửu Công chúa bĩu môi, có vẻ rất mất hứng, nhưng nghĩ tới điều gì, tiếp tục nhìn chằm chằm Lí Vị Ương nói: “Ta là tiểu hài tử, cho nên chuyện gì cũng không hiểu, Huyện chủ rõ ràng chuyện gì cũng biết, vì sao không nhắc nhở ta? !” Lí Vị Ương cười không một tiếng động, Cửu Công chúa tự mình phạm sai lầm nhưng lại cảm thấy là khuyết điểm của người khác, ha ha, đúng là nói vô căn cứ. Nàng trầm tư trong nháy mắt, đôi môi tạo thành độ cong đẹp mắt, trong mắt mang theo ý cười đạm mạc: “Công chúa, cho dù nam tử bạc tình, kết cục của nàng ấy, bản thân nàng ấy không có trách nhiệm sao? Bị người ta bỏ còn hồ đồ, biến thành người điên điên khùng khùng không còn là bản thân mình, đau khổ quấn quít si mê, lưu lạc đến tình trạng ngày hôm nay, còn trách được ai? Theo ta thấy, nàng ấy nên cảm tạ nam nhân kia, nếu từ giờ trở đi nàng ấy có thể tỉnh táo lại, hiểu ra sự lạnh bạc của đối phương và không dựa dẫm vào hắn nữa, thì ít nhất nàng ấy còn có thể thanh bạch sống nốt nửa đời còn lại, bằng không, nếu thật sự gắn bó cả đời với loại nam nhân này, còn không bằng đi xuất gia còn tốt hơn.” Cửu Công chúa không ngờ nàng sẽ nói ra những lời này, trong thời gian ngắn ngây người tại chỗ. Không biết vì sao, bản thân như cảm nhận được sự oán hận mãnh liệt cùng phẫn nộ của đối phương, trong lòng Lí Mẫn Đức khẽ động, bước lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.” Cửu Công chúa nhìn thấy Lí Mẫn Đức, nhất thời sửng sốt, sau đó nghe rõ cả tiếng tim mình, như có gì đó đập thật mạnh trong lòng. Theo bản năng nàng đặt tay lên ngực, trong lòng phiền loạn. Nàng chưa từng có cảm giác này, bất chợt xuất hiện, không biết phải làm sao. Nàng hít sâu một hơi, khuôn mặt lặng lẽ ửng đỏ, nói: “Ngươi cũng ở đây sao!” Lần trước Cửu Công chúa vẫn là “Bát Hoàng tử”, hiện giờ lại là nha đầu hoạt bát, nhưng Lí Mẫn Đức đều không để nàng vào mắt, chỉ thản nhiên nói: “Bái kiến.” Cửu Công chúa chưa từng nhận sự đãi ngộ này, khó chịu: “Sao ngươi nói chuyện với ta như vậy, ngươi không biết ta là ai sao?” Lí Mẫn Đức nhìn thoáng qua mặt nàng, cuối cùng nhận ra không có ấn tượng gì. Vừa rồi nghe người ta gọi nàng là Công chúa, Lí Mẫn Đức tìm tòi tin tức trong đầu, hiện giờ đám nữ nhi của Hoàng đế phần lớn đã xuất giá, chỉ có một vị xấp xỉ tuổi mình, đứng hàng thứ chín Hương Lan Công chúa. Người trước mắt này không cần phải nói hắn cũng biết, chỉ có điều – liên quan gì đến hắn. Cửu Công chúa quật cường đứng trước mặt hắn, cố ý đợi hắn nhớ ra mình là ai, trong ấn tượng trước giờ, chưa có ai dám đối xử với nàng như vậy. Lí Vị Ương bật cười, Cửu Công chúa này đúng là thú vị, thiên chân hồn nhiên, tùy hứng làm việc, nhưng tâm địa lương thiện, tính cách kiên cường tranh thắng, trong đầu nàng không tự chủ nhớ tới chuyện của Cửu Công chúa kiếp trước, thở dài. Đứa nhỏ như vậy sinh ở Hoàng gia, không biết là may mắn hay là bất hạnh… Bóng dáng Thác Bạt Ngọc đứng dưới ánh trăng trong trẻo, hình dáng cao lớn lại giảm bớt sự lạnh lùng, cộng thêm vài phần ấm áp an tĩnh, hắn giải vây: “Đã ngẫu nhiên gặp nhau, không ngại đến Thái Nguyệt lâu cùng ngồi.” Thái Nguyệt lâu là tửu lâu lớn nhất Kinh đô, đón gió ngắm trăng, phong cảnh tuyệt đẹp, vô số người muốn đi, nhưng tiêu tốn hết vạn lượng vàng cũng không thể mua được một chỗ ngồi. Cửu Công chúa nhìn ra Lí Vị Ương nói gì Lí Mẫn Đức sẽ nghe nấy, lập tức quên sự không vui vừa rồi, chạy lên ôm lấy cánh tay Lí Vị Ương: “Cùng đi đi! Cùng đi thôi!” Nàng nói, đồng thời dùng ánh mắt trong như thủy tinh lấp lánh mang theo sự lấy lòng nhìn nàng, khuyên tai vàng cùng hạt châu rủ xuống lay động, vòng tay vàng trên cổ tay va vào nhau, tạo thành tiếng đinh đinh đang đang rất dễ nghe. Thật ra Lí Vị Ương rất thích Cửu Công chúa, sự hảo cảm này, có lẽ là vì nàng ấy đã đối xử tử tế với mình từ kiếp trước, cũng có thể vì mình sớm biết kết cục của đối phương, không hiểu sao, nàng không muốn cự tuyệt yêu cầu của đứa nhỏ này. Bởi vì nàng biết, sự thiên chân hồn nhiên của Cửu Công chúa, không duy trì được vài năm nữa. Trong mắt Lí Vị Ương không biết vì sao có ánh nước, nhưng nàng chớp mắt rất nhanh, phảng phất như chưa bao giờ có ý khóc, giờ khắc này, đôi mắt nàng sáng ngời, giống như sao trên cao đã rơi xuống mắt nàng: “Được, cùng đi.” Cửu Công chúa cười vui vẻ, trong sự thuần khiết của nàng, căn bản đã sớm quên đi chuyện không thoải mái vừa rồi, hiện giờ lôi kéo Lí Vị Ương đi nhanh về phía trước, Lí Mẫn Đức cùng Thác Bạt Ngọc đi theo phía sau, không nhanh không chậm. “Tam công tử.” Thác Bạt Ngọc đột nhiên mở miệng. Lí Mẫn Đức nâng mắt nhìn đối phương, Thác Bạt Ngọc cười, nói: “Không có gì.” Lí Mẫn Đức cũng không hỏi lại, nhanh chân đuổi theo người phía trước. Thác Bạt Ngọc thấp giọng hỏi thị vệ phía sau: “Ngươi phát hiện có gì không đúng không?” Thủ lĩnh thị vệ thấp giọng nói: “Điện hạ, một nha đầu bên người Lí tiểu thư võ công rất cao, hơn nữa trong số thị vệ cũng có một cao thủ ẩn giấu, không chỉ thế, thuộc hạ cảm thấy xung quanh hình như còn không ít nhân vật hàng đầu ẩn giấu, chỉ có điều – mong chủ tử thứ tội, võ công thuộc hạ thấp kém, không nhìn ra được bọn họ ẩn thân ở chỗ nào.” Thác Bạt Ngọc khẳng định được sự suy đoán trong lòng, nhíu mày. Bản thân đã từng giao thủ với Triệu Nguyệt, nha đầu kia đúng là nhân vật lợi hại, bên người Lí Vị Ương đã có hai cao thủ, chuyện này không có gì kỳ quái, nhưng mà những người trốn trong bóng tối kia, rốt cuộc là tới bảo vệ ai? Không biết vì sao, lúc này hắn nhìn Lí Mẫn Đức, cảm thấy thiếu niên này trở nên trầm ổn hơn, không, phải nói là thâm trầm hơn. Theo trực giác hắn cảm thấy, sự biến hóa của đối phương, nhất định có liên quan đến những người thần bí ẩn giấu trong bóng tối kia. Có thể sử dụng một đám tuyệt đỉnh cao thủ võ công cao cường, thân phận của Lí Mẫn Đức, nhất định không đơn giản. Thác Bạt Ngọc vừa nghĩ, vừa bước nhanh đuổi theo. Thái Nguyệt lâu quả thật như lời đồn đãi, nhìn ra Lâm Giang, nguyệt ỷ tây lầu, vẻ ngoài xa hoa náo nhiệt, bên trong lịch sự tao nhã, không biết chủ nhân phải tiêu phí bao nhiêu tâm tư, mới có được quang cảnh như thế này. Thế nhân đều biết, Thái Nguyệt lâu này, có rất nhiều thứ hay, có chỗ ngồi vạn lượng hoàng kim, có mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành, cho nên ở Kinh đô, thanh danh của Thái Nguyệt lâu đã sớm truyền khắp, là nơi anh hùng lui đến, danh sĩ vãng lai. Lí Vị Ương nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời đã gắn liền với nước sông tạo thành một mảnh tối đen, làm đất trời có vẻ mờ ảo. Chỉ riêng Thái Nguyệt lâu được đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày, ngọn đèn vàng óng ánh chiếu lên mặt nước dao động, tựa như phản chiếu vô số lá vàng trong nước. Khó trách nhiều người đổ xô đến, đúng là một nơi không tầm thường. Bên trong Thái Nguyệt lâu, chỗ ngồi đã được bố trí từ trước, Lí Vị Ương nhìn một bộ tranh chữ trên vách tường, cười nói: “Lão bản nơi đây đúng là biết bỏ tiền vốn, bức họa này là bút tích thật của Lưu đại sư triều trước, không ngờ lại có thể nhìn thấy trong một tửu lâu, còn được treo trên vách tường.” Cửu Công chúa bật cười, nói: “Chuyện này phải hỏi Thất ca!” Lí Vị Ương nghe vậy, nhíu mày nhìn về phía Thác Bạt Ngọc: “Nói như vậy, Thái Nguyệt lâu này, thuộc về Thất điện hạ?” Thác Bạt Ngọc mỉm cười nói: “Đây vốn là sản nghiệp của cậu ta, sau này cậu không muốn kinh doanh nữa, nên quăng lại cho ta.” Đây là lợi thế của việc có mẫu tộc cường đại, Lí Vị Ương mỉm cười, xem ra Thái Nguyệt lâu không chỉ là một tửu lâu, mà còn là nơi thu thập tin tức, chỉ có điều – Thác Bạt Ngọc có sự sủng ái của Hoàng đế lại có ưu thế mẫu tộc, cuối cùng còn không bại dưới tay Thác Bạt Chân sao, đúng là rất bi ai… Nói thì nói như thế, nhưng Lí Vị Ương biết Thác Bạt Chân đã đợi không biết bao nhiêu lâu, hao phí bao nhiêu nỗ lực, dựa trên ý nghĩa này mà nói, Thác Bạt Ngọc không đủ độc ác ngoan cường. Lí Mẫn Đức cúi đầu, nhìn thoáng qua nước sông dưới lầu, đột nhiên nói: “Chúng ta có khách đến.” Lí Vị Ương nhìn xuống, thấy trên con thuyền lớn hoa lệ, một người quần áo màu trắng đối diện với bọn họ, vóc người cao lớn, mặt mày thư lãng, mày kiếm sắc sảo, thần thái sáng láng, còn có một đôi mắt bừng cháy dã tâm. Thác Bạt Ngọc cao giọng cười nói: “Tam ca sao lại đến đây?” Trong lòng hắn lại nghĩ, hay cho Thác Bạt Chân ngươi, không dưng chạy tới đây làm gì. Thác Bạt Chân cười vui vẻ hết sức chân thành: “Ta chỉ đi ra ngoài ngắm trăng, ai ngờ gặp được chư vị, đúng là trùng hợp.” Trùng hợp? Trên đời đâu ra lắm chuyện trùng hợp như vậy, ánh mắt Lí Mẫn Đức biến thành lạnh lùng, chỉ sợ không chỉ Thác Bạt Chân, ngay cả vị Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc này, cũng chẳng phải ngẫu nhiên gì. Quá nhiều ngẫu nhiên, thì chính là cố ý tạo ra, có điều, nếu bọn họ thật sự có hứng thú, thì nên triển khai tấn công Lí Trường Nhạc, vì sao cứ chạy đến trước mặt Tam tỷ? Tam tỷ là thứ xuất, căn bản không trợ giúp được gì cho bọn họ! “Gió thanh trăng sáng đúng là thú vui phong nhã, không biết có hoan nghênh ta cùng ngồi uống rượu không?” Thác Bạt Chân cất giọng cười nói. Thác Bạt Ngọc liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, thấy con ngươi nàng đạm mạc, vừa định cự tuyệt, ai ngờ tiểu bằng hữu Cửu Công chúa lại lớn tiếng cười nói: “Nhanh lên đi Tam ca!” Lí Vị Ương lắc đầu, trong mắt Cửu Công chúa, chỉ sợ trên đời này căn bản không có kẻ ác, nàng ấy làm sao ngờ được, vị Tam ca thương nàng sủng nàng này, lại là một ác ma ăn thịt người. Kiếp trước, Thác Bạt Chân liên tiếp loại trừ các đối thủ Thái tử, Ngũ Hoàng tử, Thất Hoàng tử xong, còn dùng đủ loại thủ đoạn giết các Hoàng tử khác căn bản không có uy hiếp đến hắn, vì thế Cửu Công chúa từng mấy lần chạy đến Hoàng cung đến nỉ non khóc lóc cầu xin, trong đôi mắt thiên chân hồn nhiên của nàng, căn bản không thể lý giải được vì sao Tam ca luôn thân cận dịu dàng với nàng lại biến thành bộ dáng này. Không chỉ thế, lúc tiên hoàng còn sống, đã gả Cửu Công chúa cho Trương Phong, thứ tôn của phủ La Quốc công nhà mẫu phi Thất Hoàng tử, nhưng hôn sự này Thác Bạt Chân cực kỳ không vừa lòng. Sau này hắn vừa mới đăng cơ, khẩn cấp giam giữ Trương Phong, sung quân ra biên cương, sau đó hạ chiếu ép Cửu Công chúa tái giá. Không ngờ tính tình Cửu Công chúa ngay thẳng đơn thuần, tình cảm với phu quân không nông cạn, bởi vậy kiên quyết không chịu chia tay phu quân, thậm chí dâng biểu miễn phong hào Công chúa, cầu xin Thác Bạt Chân để nàng đi cùng với Trương Phong ra biên cương. Lí Vị Ương nhìn tươi cười của Thác Bạt Chân trước mắt, nhớ lại lúc đó hắn cười lạnh, không chấp thuận cho Cửu Công chúa đi biên cương cùng Trương Phong. Đầu tiên giam cầm nàng lại, tạm thời không đề cập tới chuyện tái giá, sửa lại nơi Trương Phong sung quân là Tây Cương nơi khỉ ho cò gáy, điều kiện sinh tồn cực kỳ khắc nghiệt – hắn định tra tấn người em rể hắn chán ghét này đến chết. Cửu Công chúa ở Kinh đô biết được tin tức, trái tim đau như cắt, liên tiếp dâng biểu cầu xin cho nàng đến Tây Cương, cùng “bị phạt” với phu quân, Thác Bạt Chân mặc kệ. Sau này Công chúa bi phẫn mà bạo bệnh, không lâu sau hấp hối, trước khi lâm chung dâng biểu cầu xin Thác Bạt Chân phát thiện tâm, an táng nàng và Trương Phong cùng một chỗ. Nhưng Thác Bạt Chân lại hạ táng hai người bọn họ cách nhau hơn vạn dặm, quy cách hạ táng cũng cực kỳ thấp kém, căn bản không phải là đãi ngộ của Công chúa. Lúc đó Lí Vị Ương cũng cảm thấy thương cảm thay cho nàng ấy, hơn nữa còn giật mình vì Thác Bạt Chân bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn. Trước giờ, nàng luôn cho rằng Thác Bạt Chân làm chuyện gì cũng đúng đắn, cho dù đối phó Thái tử, đối phó với Thất Hoàng tử, bởi vì điều này liên quan đến sinh tử tồn vong, nhưng lần đó nàng mới phát hiện, có lẽ cho tới giờ nàng chưa từng hiểu trượng phu của mình, nàng không rõ, vì sao hắn đối xử nhẫn tâm với muội muội chưa từng uy hiếp đến hắn như vậy. Sau này nàng ở lãnh cung nhiều năm, rốt cuộc mới nghĩ thông suốt, đó là bởi vì trong lòng Thác Bạt Chân luôn rất âm u, bề ngoài hắn tỏ ra thương yêu muội muội, nhưng thực tế thì luôn cảm thấy thống hận cùng chán ghét vì nàng ấy có được thương yêu được sủng ái cùng tôn vinh, lúc hắn bước lên địa vị cao, hắn không chút lưu tình đặt tất cả những người lúc trước đứng cao hơn hắn xuống dưới chân để dẫm nát, tùy ý thao túng vận mệnh của bọn họ, để mong đạt được sự cân bằng tâm lý. Thác Bạt Chân mỉm cười, lệnh cho người đưa thuyền cập bờ, sau đó hất trường bào, thả người nhảy xuống thuyền, phong tư cực kỳ tiêu sái, rất nhanh đã bước lên lầu. Cửu Công chúa vui vẻ: “Sao Tam ca lại đến đây, Tam ca luôn ngoan ngoãn, sao cũng vụng trộm chạy đến đây.” Thác Bạt Ngọc mỉm cười nói: “Muội cho rằng Tam ca của muội giống muội sao, Tam ca đến, tất nhiên là có chuyện quan trọng muốn làm.” Sau đó, hắn nói với người bên ngoài, “Người đâu, mời Yên Chi cô nương đến.” Thái Nguyệt lâu này đã là tửu lâu, tất nhiên phải có người đàn hát, nhưng hoàn toàn khác với các tửu lâu tục tằng, nữ tử nơi này chẳng những sắc nghệ song tuyệt, còn là danh sư phải bỏ số tiền lớn mời về, phương diện cầm kỳ thư họa đều có tao nghệ, nếu khách nhân nhìn trúng nữ tử trong số đó, muốn đưa về, nhưng không được sự cho phép của các nàng, thì tuyệt đối không làm được, bởi vì Thái Nguyệt lâu đã sớm nói rõ, nơi này là nơi cao nhã cho hào môn quý tộc tụ hội, không phải nơi giao lưu hạng ba, nếu ai dám nháo loạn trong này, tuyệt đối không có kết cục tốt. Cho nên, thường ngày không chỉ nam tử quyền quý, mà nghe nói ngay cả thiên kim nhiều hào môn cũng đến đây uống rượu mở tiệc. Mà Yên Chi cô nương Thất Hoàng tử nói, chính là danh sư nổi bật nhất trong số những người được mời về. Lúc chờ đợi, Cửu Công chúa đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lí Vị Ương: “Vị Ương tỷ tỷ, tỷ có biết không, hiện giờ tỷ đã có tên trong Bảng mỹ nhân Đại Lịch đấy.” “Bảng mỹ nhân Đại Lịch?” Lí Vị Ương cảm thấy có chút mới mẻ, nàng chưa bao giờ nghe đến chuyện này. Thác Bạt Ngọc cười nói: “Hạng nhất bảng mỹ nhân, chính là Đại tỷ của nàng Lí Trường Nhạc. Mà nàng, trước mắt đứng hàng thứ chín.” Lí Vị Ương cười, dung mạo của nàng bản thân nàng rõ ràng nhất, có thể bước lên bảng mỹ nhân, đã làm người khác quá kinh ngạc rồi. “Thường ngày Tam tỷ rất ít lộ diện, không biết Tam tỷ sao lại có tên trên bảng?” Lí Mẫn Đức nhướng mày, hỏi như vậy. Thác Bạt Ngọc liếc mắt nhìn Thác Bạt Chân ngồi bên kia, đáp lời: “Tam công tử nói không sai, quá nửa mỹ nhân trên bảng đều là tiểu thư khuê các, thân phận không thấp, chỉ có rất ít người vận khí tốt tận mắt nhìn thấy ngọc nhan của mỹ nhân, nhưng mà luôn có người thông minh, tận mắt thấy dung mạo người ta sau đó lệnh cho họa sĩ vẽ ra rồi truyền lưu khắp nơi, bởi vì thế mới có tên trên bảng mỹ nhân, Đại tỷ nhà Tam công tử là một trong số đó, Huyện chủ cũng vậy.” Nguyên nhân Lí Vị Ương có tên trên bảng, không phải vì mỹ mạo nàng xuất chúng, mà là nhờ Thủy Mặc vũ do nàng sáng lập. Lí Vị Ương chú ý tới biểu cảm của Thác Bạt Ngọc, nàng ý thức được, chuyện này chỉ sợ có liên quan đến Thác Bạt Chân, dường như đối phương muốn đẩy nàng từ sau màn ra trước mặt mọi người, đây không phải là chuyện tốt. “Mỹ nhân như hoa cách một tầng mây, với các thiên kim hào môn, người bình thường chỉ nghe kỳ danh, khó gặp được người. Nhưng mà vị Yên Chi cô nương này, lại khác biệt, chẳng những là giai nhân tuyệt mỹ yểu điệu dịu dàng, mà tài đánh đàn làm người nghe phải vỗ bàn tán dương tỳ bà hay. Từ nhỏ gia cảnh nàng ấy bần hàn, phải đi mãi nghệ xung quanh, ba năm trước đến Kinh đô, thanh danh bỗng chốc dâng cao, được phong vào bảng mỹ nhân.” Thường ngày Lí Vị Ương ngây ngốc trong nhà, hiển nhiên không biết những tình huống như thế này. Thác Bạt Chân giọng nói êm tai vang lên: “Từ khi Yên Chi cô nương bắt đầu mãi nghệ, không ít người quý tước quyền thế, thư hương thế gia, tài tử phong lưu đến cầu thân, nhưng đều bị từ chối khéo léo không một ngoại lệ. Cho nên, năm nay nàng ấy hai mươi lăm tuổi, nữ tử bình thường đã sớm lập gia đình sinh con, nàng ấy vẫn còn lưu lạc khắp xung quanh, đúng là làm người khác phải thổn thức.” Nhìn bộ dáng hắn, có vẻ mang theo vài phần tiếc hận. Lí Vị Ương cười lạnh, nam nhân đúng là kỳ quái, trong tiềm thức của bọn họ nơi quy túc của nữ nhân là thành thân sinh con, kéo dài huyết mạch, nhưng đều là người, nam nhân có thể kiến công lập nghiệp, nữ nhân lại nhất định phải thành thật hoàn thành cái gọi là sứ mệnh của mình sao? Tựa như nữ tử ở chợ vừa rồi, bởi vì không sinh được con trai nên bị đối xử như heo chó, đúng là quá buồn cười. Thác Bạt Ngọc ngồi bên nhìn vẻ mặt của Lí Vị Ương, cười rộ lên. Hắn nhìn ra được, Tam ca rất có hứng thú với Lí Vị Ương, chỉ có điều – loại hứng thú này rốt cuộc xuất phát từ sự thưởng thức của nam nhân với nữ nhân, hay xuất phát từ giá trị lợi dụng của Lí Vị Ương, thì không thể biết rõ được. Yên Chi cô nương đẩy cửa bước vào, tóc nàng đen mượt, búi lên rất kiểu cách, trên đầu cài một cây trâm phỉ thúy gắn hoa, bên trên có dây cài trong suốt, gương mặt trắng nõn, làn môi mỏng manh, khóe miệng khẽ cong, mang theo ý cười nhẹ nhàng. Cả khuôn mặt trí tuệ thanh lệ, không mang theo hương vị bụi trần ở nhân gian. Đứng chỗ đó, đoan trang cao quý, văn tĩnh tao nhã. “Yên Chi cô nương, mời nàng đàn một khúc tặng mọi người.” Thác Bạt Ngọc mỉm cười nói. Yên Chi cúi đầu, bắt đầu đàn hát, tiếng ca của nàng thanh thúy, từng chữ rõ ràng, giống như dòng suối chậm rãi chảy qua núi đá, như mưa phùn rơi trên mái ngói, như châu ngọc rơi xuống khuôn vàng, hay trăng tròn chốn Giang Nam, hoặc phong sương nơi biển cả, từng nốt nhạc từ mười ngón tay thon thon của nàng, lúc dạt dào, lúc mỏng manh, gắt gao cuốn lấy trái tim mọi người, mỗi nơi trên cơ thể giống như được giải phóng, vô cùng thoải mái. “Cầm kỹ như vậy, đúng là thế gian hiếm thấy.” Lí Vị Ương nghĩ thầm, nếu Lí Trường Nhạc thấy bên ngoài có nữ tử xinh đẹp lại đa tình như vậy, chẳng phải tức đến lệch cả mũi. “Huyện chủ đang suy nghĩ gì thế?” Đột nhiên Thác Bạt Ngọc hỏi. Lí Vị Ương ngưng mắt nhìn Yên Chi, nói: “Ta đang nghĩ, mỹ nhân mỹ khúc như vậy, điện hạ đúng là rất biết hưởng thụ.” Thác Bạt Ngọc bật cười. Ánh mắt của Lí Vị Ương dừng trên người Lí Mẫn Đức nãy giờ không nói gì, lại thấy trong mắt hắn có gì đó khác thường, nhìn chằm chằm Yên Chi. Lí Vị Ương cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ quen nhau? Không, tuy rằng mỗi ngày Lí Mẫn Đức đều ra ngoài, nhưng là đi học, không có khả năng nhận tức nữ tử có xuất thân như vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, lại không giống như hoàn toàn xa lạ. Lí Vị Ương thấp giọng nói: “Điện hạ, vị Yên Chi cô nương này, là người nơi nào?” Thác Bạt Ngọc cười nói: “Nàng ấy là người Thương Châu.” Mỗi một người trong tửu lâu này, hắn đều đã điều tra kỹ lưỡng, không có bất kỳ sai sót nào. Chỉ có điều, vì sao Lí Vị Ương đột nhiên hỏi chuyện này? Lí Vị Ương lại liếc mắt nhìn Lí Mẫn Đức, đối phương cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cửu Công chúa nghe rất say mê, nhưng Thác Bạt Chân ngồi bên kia nhìn thấy Lí Vị Ương cùng Thác Bạt Ngọc khe khẽ nói nhỏ, nghĩ bọn họ nói gì đó thân mật, nhíu mày: “Nhị vị có gì muốn nói, không ngại để mọi người cùng nghe.” Lí Vị Ương nâng mắt nhìn hắn: “Tam điện hạ không lắng nghe khúc nhạc, chú ý đến chúng ta làm gì?” Thác Bạt Chân tức giận. Hắn tự nhận không hề thua kém Thác Bạt Ngọc, chỉ có xuất thân không bằng đối phương, trước giờ chưa có ai dám đem sự thấp kém này chứng thực rõ ràng như vậy, Lí Vị Ương, nàng được, nàng đúng là rất được! Lá gan cũng đủ lớn! Chương 80: Đối chọi gay gắt Lúc này, một khúc đã hết, Yên Chi đứng dậy hành lễ rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài. Lí Mẫn Đức đột nhiên đứng lên, nói: “Tam tỷ, ta quên áo choàng, muốn ra ngoài tìm.” Áo choàng rõ ràng để trên xe ngựa, sao có thể để quên? Lí Vị Ương rất muốn biết, vị Yên Chi này rốt cuộc là loại người nào, vì sao khiến cho Lí Mẫn Đức chú ý? Nhưng trước mặt hai con người tinh tường kia, nàng không thể lộ ra điều gì khác thường, chỉ mỉm cười nói: “Đi đi.” Cửu Công chúa nhảy lên: “Ta đi với ngươi!” Ai ngờ ngay sau đó, nàng ấy hét lên một tiếng, Lí Vị Ương áy náy nói: “Thật xin lỗi Công chúa, ta không cẩn thận.” Lí Vị Ương làm đổ chén trà trong tay lên áo váy xinh đẹp của Công chúa. Cửu Công chúa mím môi: “Huyện chủ đúng là hậu đậu!” Nàng hiển nhiên không ý thức được rằng Lí Vị Ương không muốn để nàng đi cùng, mới cố ý làm như vậy. Cửu Công chúa được dẫn sang phòng khác thay quần áo, trong phòng ngoại trừ hạ nhân, thì chỉ còn lại ba người mang biểu cảm khác nhau. Thác Bạt Chân đột nhiên cười ra tiếng nói: “Ba người chúng ta, hình như có duyên phận đặc biệt.” Là có duyên phận, hay là nghiệt duyên. Lí Vị Ương cười lạnh lùng, quay đầu đi nhìn về phía mặt hồ, sau đó đột nhiên hỏi: “Kia là cái gì?” Thác Bạt Ngọc nhìn theo ánh mắt nàng: “À, đó là Ngọc Phong tháp, xây ở chính giữa một hòn đảo, ban đêm nhìn sang rất đẹp. Nếu nàng có hứng thú, hôm khác có thể lên đảo ngắm phong cảnh.” Lí Vị Ương mỉm cười, như đăm chiêu nói: “Một nơi tốt như thế.” Trong lời nói, ẩn ẩn có ý tứ sâu xa. Ánh mắt Thác Bạt Chân nhìn thẳng, dường như hơi bị chấn động, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Nàng nói lời này là có ý gì?” Lí Vị Ương nhìn hắn, cười nói: “Nơi đó có địa thế rất tốt. Nước sông từ Lâm sơn đổ xuống, giao nhau với Hổ Phách hồ tạo thành dòng chảy, nếu có thể xây dựng kênh rạch ở chỗ mực nước sâu nhất, thì có thể dẫn nước ra Mẫn Giang, hai sống hai dòng chảy lớn, khai thông tàu thuyền, rất tiện lợi, điện hạ nói, nơi đó có phải địa phương tốt không?” Sắc mặt Thác Bạt Chân bỗng nhiên biến đổi, hắn không biết làm sao Lí Vị Ương biết được, nhưng đây đúng là ý tưởng ban đầu của hắn, chỉ có điều hắn vẫn chưa có thời gian thực thi, một khi thật sự thực thi, như vậy sẽ triệt để nắm giữ toàn bộ lưu vực vận chuyển của hai sông, tài lực của hắn sẽ được tăng cường trên diện rộng, vượt xa đám người Thác Bạt Ngọc. Hắn không ngờ còn có biện pháp không kinh động đến những người khác như thế này, nhưng hắn tuyệt đối không thể để người khác tranh trước một bước, khiếp sợ vô cùng, lập tức nói: “Chủ ý này nếu có thể thực hiện, như vậy vì sao ngàn năm qua không có người thực hiện? Huyện chủ có ý nghĩ kỳ lạ, nhưng chỉ tiếc là lời nói vô căn cứ.” Lí Vị Ương mỉm cười: “Có phải ý nghĩ kỳ lạ hay không, Tam điện hạ là người hiểu nhất. Thời xưa đặt tên là Tiên Nguyên Yển, chia Mẫn Giang thành nội, ngoại giang, khống chế lượng nước, cho tới nay vẫn có tác dụng chống lũ, vận chuyển, tưới tiêu, về phần cầu đá cực lớn ở Lục Châu Giang Đông, làm người khác phải trầm trồ kinh ngạc, những công trình vốn không thể dựa vào nhân lực để có thể hoàn thành đều đã tồn tại, còn chuyện gì không thể làm được nữa!” Trên mặt Thác Bạt Chân luôn mang theo vẻ tươi cười, nhưng hiện tại hắn cười không nổi. Hắn bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh. Ánh mắt Lí Vị Ương khi nhìn hắn như thể biết được hắn đang nghĩ gì, thậm chí biết được mỗi bước đi của hắn, bị ánh mắt đó nhìn tới, cả người như bị ướp lạnh vậy. Thác Bạt Ngọc mẫn cảm nhận thấy được bầu không khí giữa hai người bọn họ không thích hợp, vừa định nói gì đó thì đúng lúc này đột nhiên có người đứng bên ngoài nói: “Cửu Công chúa nói đau bụng, rồi chạy ra từ cửa sổ rồi!” Nha đầu bướng bỉnh này! Thác Bạt Ngọc không có thời gian nghĩ nhiều, vội đứng lên nói: “Huyện chủ cứ ngồi chơi, ta đi ra ngoài tìm con bé.” Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Điện hạ, nhất định Cửu Công chúa đến chỗ xe ngựa tìm Tam đệ của ta.” Thác Bạt Ngọc do dự một lát, hắn không lo Thác Bạt Chân sẽ làm gì, dù sao tửu lâu này cũng là địa phương của hắn, Thác Bạt Chân không có lá gan gây sự ở đây, chỉ có điều – để Lí Vị Ương ở lại, thật sự được sao? Vừa suy tư, hắn vừa thấp giọng phân phó thị vệ ngoài cửa: “Chú ý cẩn thận động tĩnh trong phòng!” Sau đó, Thác Bạt Ngọc bay nhanh xuống lầu. Trong phòng chỉ còn lại hai người Thác Bạt Chân cùng Lí Vị Ương, Lí Vị Ương đứng lên, nàng không có hứng thú ngồi chung một bàn với loại người này. Thác Bạt Chân lại đột nhiên nói: “Huyện chủ, nàng đã từng nghe qua một chuyện xưa?” Lí Vị Ương quay sang, nhướng mày, Thác Bạt Chân rót một chén rượu cho mình: “Tiền triều có một vị quân chủ rất cường thế, tự mình xuất binh tấn công Nam Cương, đáng tiếc ông ta tấn công không nổi, hậu phương báo bất lợi, bất đắc dĩ vô số người khuyên ông ta lui binh, ông ta kiên quyết không chịu, cứ đứng bồi hồi trước quân trướng, sau đó để lại trên mặt đất hai chữ kê lặc (xương sườn gà),người khác nghĩ mãi không hiểu. Chỉ có một người thông minh nghe xong, lập tức về thu dọn hành trang, người khác hỏi hắn vì sao rời đi, hắn bảo Hoàng đế đã nói, xương sườn gà ăn thì không ngon, nhưng bỏ thì đáng tiếc, bệ hạ đã có ý lui binh, nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định, tương lai nhất định sẽ lui binh, cho nên phải suy tính trước. Những người khác nghe xong, cảm thấy có lý, đều chuẩn bị bỏ chạy. Hoàng đế phát hiện tình hình này, lập tức giật mình,” Đến đây, Thác Bạt Chân nói: “Nàng đoán Hoàng đế sẽ xử trí người thông minh kia như thế nào?” (Theo điển tích: Khi thấy đánh Hán Trung không được, Tào Tháo (155-220) ra lệnh kê lặc (xương sườn gà) cho quân chuẩn bị rút về. Thâm ý của Tào Tháo là, Hán Trung cũng như cái xương sườn gà, bỏ thì tiếc, mà ăn cũng không có gì ngon.) Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Ta không biết vị quân chủ kia sẽ làm như thế nào, nhưng ta biết, nếu đổi lại là Tam điện hạ, đối với những người có thể phỏng đoán được tâm tư điện hạ, nhất định sẽ giết chết.” Mắt Thác Bạt Chân không chớp một lần: “Nói không sai, lúc hai quân giao chiến, chủ soái còn chưa phát lệnh, ngươi thông minh tự cho là mình thông minh, gây ảnh hưởng đến quân tâm, làm mọi người nhụt chí, là chủ tướng, đương nhiên phải đem đi giết thị chúng. Cho nên, một người tốt nhất đừng quá thông minh, cho dù nàng thật sự thông minh như vậy, cũng không nên biểu hiện sự thông minh này trước mặt người khác, nếu bởi vậy mà rước lấy họa sát thân, đúng là rất không đáng.” Lí Vị Ương cười lạnh nói: “Thật có lỗi, ta không có thời gian ở đây nghe điện hạ kể chuyện xưa.” Thác Bạt Chân lại uống một hớp rượu, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng sắc bén: “Lí Vị Ương, ta không phải đang kể chuyện xưa, mà là chuyện chân thật từng phát sinh trong lịch sử, mà lịch sử này rất kỳ quái, qua vài năm sẽ trình diễn lặp lại, giả thiết nàng chính là người thông minh kia, nàng nói ta có nên giết nàng hay không?” Trong nháy mắt, Lí Vị Ương nhìn thấy rõ ràng sát ý trong mắt Thác Bạt Chân. Thác Bạt Chân đương nhiên sốt ruột đến giậm chân, bởi vì kế hoạch khai thông là việc tương lai hắn muốn làm, nhưng hiện tại bị Thất Hoàng tử biết được, hắn nhất định sẽ không thể thực hiện được. Lí Vị Ương biết hành động của mình mang đến bao nhiêu đả kích cho Thác Bạt Chân, nhưng nàng vẫn làm, chỉ vì để cho hắn tức giận đến phát cuồng. Hiện tại Lí Vị Ương rất có cảm giác nhổ lông của lão hổ, cũng có cảm giác thành tựu. Đương nhiên, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần làm không tốt sẽ tan xương nát thịt. Lí Vị Ương mỉm cười, trong đôi mắt trong suốt như có ngọn lửa bùng cháy, nàng đột nhiên bước lên vài bước, hai tay đặt lên bàn, mặt đối mặt nhìn Thác Bạt Chân, nhẹ giọng nói: “Tam điện hạ, ta khuyên điện hạ đừng hành động thiếu suy nghĩ, bất luận là giết ta hay thương tổn người bên cạnh ta, bằng không – điện hạ nhất định sẽ hối hận vì quyết định của mình.” Giọng nói của Thác Bạt Chân, gần như đã đông lạnh thành băng: “Lí Vị Ương! Ngươi quả thật cái gì cũng không cần?!” Lí Vị Ương gợi bờ môi, nói: “Lầm rồi, ta cần rất nhiều thứ, quan trọng nhất tính mạng ta ta tự hiểu, cho nên Tam điện hạ khỏi cần dọa ta sợ, ta không thích bị dọa, nếu không cẩn thận nói ra vài lời không nên bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ Tam điện hạ sẽ được chôn cùng cái mạng tiện này đây!” Nói xong, nàng buông tay, xoay người rời đi. Thác Bạt Chân hoàn toàn không tin, hắn không tin Lí Vị Ương biết nhiều chuyện như vậy, hắn chỉ cho rằng đối phương đang uy hiếp hắn, đe dọa hắn, thậm chí hắn cảm thấy Lí Vị Ương chỉ có chút khôn lỏi mới đoán được kế hoạch về sông ngòi này của hắn, cho nên hắn không đặt lời uy hiếp này vào trong mắt, ngược lại bước nhanh đứng chắn trước cửa, cản trở con đường duy nhất để Lí Vị Ương rời đi: “Lí Vị Ương! Nàng đứng lại!” Thác Bạt Chân nhìn Lí Vị Ương không dời mắt, như muốn xé nát cả người nàng, mang theo sự phẫn hận mãnh liệt. Bạch Chỉ trong phòng bỗng chốc ngây người, nàng đứng cách khá xa, không nghe rõ tiểu thư nói gì với Thác Bạt Chân, nhưng nhìn thấy bộ dáng thất thố của Tam điện hạ, trong lòng nàng dâng lên vô hạn sợ hãi. Mà Triệu Nguyệt bên cạnh, tay đã đặt lên trường kiếm. Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn hắn, không biết vì sao, ánh mắt này của nàng, làm Thác Bạt Chân khó hô hấp trong khoảnh khắc. Thác Bạt Chân nghiến răng: “Không có sự cho phép của ta, nàng dám đi?!” Lí Vị Ương cười, duỗi ngón tay mảnh khảnh, gạt đi giọt rượu vương trước ngực Thác Bạt Chân: “Tam điện hạ, điện hạ đi cầu Dương quan của điện hạ, ta đi cầu độc mộc của ta, nhớ cách xa ta một chút, đừng cả ngày như một con chó đi theo ta, ta rất chán ghét điện hạ, từ lần đầu tiên nhìn thấy điện hạ đã bắt đầu chán ghét, nhớ đấy!” Nói xong, nàng rất dịu dàng vỗ vai Thác Bạt Chân, sau đó tiêu sái đi qua hắn, coi hắn như một cái khăn rẻ rách bị vứt bỏ. Thác Bạt Chân cứng người tại chỗ, một trận gió lạnh thổi qua, hắn chỉ cảm thấy lạnh từ đầu tới chân, vừa rồi, hắn rõ ràng nhìn thấy hơi lạnh thấu xương dưới đáy mắt của Lí Vị Ương, loại hơi thở này, phảng phất như không thuộc về người sống, phảng phất như… nàng là một oan hồn từ dưới mười tám tầng địa ngục trèo lên, đòi lấy mạng hắn! Đi qua cửa, Lí Vị Ương không xuống lầu, đột nhiên đẩy cánh cửa phòng bên cạnh, cười nói: “Thất điện hạ, cảm giác nghe lén có thích thú không?” Người vốn phải đi tìm Cửu Công chúa lại ung dung ngồi đây, trên mặt mang theo nụ cười mỉm không áy náy chút nào, nâng chén nói: “Huyện chủ rất can đảm!” Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, quay đầu nói: “Triệu Nguyệt, đứng bên ngoài canh giữ, có người tạp nham muốn tiến vào, giết không cần hỏi!” “Dạ.” Triệu Nguyệt và Bạch Chỉ cùng nhau lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Lí Vị Ương cùng Thác Bạt Ngọc. Thác Bạt Ngọc nhíu mày mỉm cười: “Thế nào, Huyện chủ đã sớm đoán được ta ngồi ở cách vách?” Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng: “Công chúa biến mất sẽ có hộ vệ đi tìm, điện hạ đã biết Thác Bạt Chân không có hảo tâm, tất nhiên sẽ không để ta ở chung một mình với hắn, không phải sao?” Thác Bạt Ngọc cười: “Huyện chủ đúng là rất hiểu ta.” “Chỉ tiếc ta đã nhìn lầm điện hạ rồi!” Lí Vị Ương lạnh lùng nói, “Ta cho rằng qua sự kiện lần trước, chúng ta cho dù không thể tín nhiệm lẫn nhau, nhưng ít nhất cũng là minh hữu, nhưng điện hạ lại làm loại chuyện kê minh cẩu đạo này!” (Kê minh cẩu đạo: Ý của câu thành ngữ này là bắt chước tiếng gà gáy, chó sủa vào nhà ăn trộm.) Xem chi tiết tại: http://phiem-dam.com/dien235.htm Khuôn mặt thanh lạnh của Thác Bạt Ngọc hơi đỏ lên, hắn không thể không thừa nhận bản thân vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm Lí Vị Ương, chỉ có thể nói: “Ta không có ý này.” Lí Vị Ương áp chế lửa giận trong lòng, thật ra Thác Bạt Ngọc hoàn toàn có lý do để không tin nàng, phải biết rằng Hoàng tử đấu tranh rất hiểm ác, nếu Lí Vị Ương là người ủng hộ Thác Bạt Chân, cố ý tỏ ra nghiêng về phía Thác Bạt Ngọc, mượn chuyện lần trước hòng lấy được sự tín nhiệm của hắn cũng không phải không có khả năng! Làm tử địch cả đời, Lí Vị Ương biết, Thác Bạt Ngọc, cũng không phải là người dễ tin. Cho nên, nàng nén xuống sự không vui trong lòng, trầm giọng nói: “Ta biết để điện hạ tín nhiệm ta không đơn giản như vậy, cho nên, ta chuẩn bị rất nhiều thứ để lấy được sự tin tưởng của điện hạ, coi như là bằng chứng.” “Ví như?” Thác Bạt Ngọc đột nhiên nổi lên hứng thú với những lời nàng nói. “Mặt ngoài Tam Hoàng tử hữu ái với huynh đệ, cung kính với Hoàng đế, nhưng thực ra dã tâm của hắn đã có từ lâu. Không chỉ sớm cấu kết với quan viên trong triều, thậm chí còn lui tới với giang hồ lỗ mãng. Nhất là mạng lưới nhân sĩ kỳ sĩ trong phủ hắn rất đông, trong đó lợi hại nhất, được xưng là Tứ tướng Tam hiền Nhị nữ. Tứ tướng là Lí Cảnh, Mộc Dương, Chu Hằng, Lỗ Lục, bốn người bọn họ tinh thông đạo dụng binh, nhất là Lí Cảnh, mười ba năm trước từng lấy tên là Lí Minh, trong chiến dịch Nam Cương giết năm trăm lẻ sáu người liên tiếp, trong quân doanh được xưng là ‘Thiên ngoại thần lang’, hắn từng suất lĩnh thiên quân vạn mã, uy phong nhất thời, nhưng tám năm trước vì một lần say rượu đến trễ đại sự quân xa mà bị trục xuất khỏi quân doanh. Sau này Thác Bạt Chân giúp hắn giả tạo thâ
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang