[Dịch]Thứ Nữ Hữu Độc - Sưu tầm
Chương 132 : Là ngày đại hỉ
.
Đêm hôm tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, sau đó là giọng nói tranh chấp. Vì bình thường rất yên tĩnh nên lúc này nghe thấy đặc biệt rõ ràng. Lí Vị Ương bỗng chốc tỉnh lại, mở mắt, trong bóng đêm nhìn chăm chú động tĩnh bên ngoài.
Giọng của Triệu Nguyệt cách ván cửa truyền đến: “Phu nhân sinh bệnh tìm tiểu thư có ích gì, đi tìm đại phu mới phải!”
“Đâu ra đạo lý như vậy! Ta tới gặp Tam tiểu thư, nha đầu ngươi dựa vào cái gì ngăn cản! Mau cút đi!” Là tiếng nói của Vinh ma ma.
Lí Vị Ương xoay người không nói gì, Mặc Trúc ngầm hiểu, không có phản ứng, phảng phất như người trong phòng ngủ thật sâu, mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì.
Vinh ma ma đứng bên ngoài hô lớn: “Tam tiểu thư, phu nhân không thoải mái, mời ngài đến xem một lát!”
Trong phòng không hề có động tĩnh, Triệu Nguyệt lạnh lùng nói: “Mỗi lần tiểu thư ngủ đều phải đốt hương an thần, hương này vừa ngửi sẽ ngủ rất say, làm sao tỉnh lại được, bà nên chạy nhanh đi mời đại phu đi, đừng chậm trễ nữa!”
Vinh ma ma oán khí đầy người, nha đầu chết tiệt mặt lạnh như sương bảo vệ ngoài cửa, như vậy ngay cả mặt Lí Vị Ương cũng không thể nhìn thấy! Bà tức giận: “Cần ngươi chỉ huy ta chắc, ngươi xem là cái gì!” Gần đây bà đi đâu cũng được nịnh bợ, cho tới giờ chưa từng gặp cảnh bị nhốt ngoài cửa! Không ngờ lại bị ngăn chặn ở chỗ này!
Triệu Nguyệt đi theo Lí Vị Ương lâu, cũng học được nhanh mồm nhanh miệng, lập tức nói: “Nô tỳ quả thật không là cái gì, nhưng nô tỳ cũng phải nhắc nhở Vinh ma ma, đây là viện của Tam tiểu thư, nô tỳ là nha đầu của Tam tiểu thư, muốn đánh phải để tiểu thư đánh, trước mặt Tam tiểu thư ngài cũng chẳng là cái gì! Nô tỳ khuyên ngài, nếu phu nhân trong người thật sự không thoải mái thì nhanh chân tìm đại phu đến khám, hiện giờ phu nhân có thai, cứ chậm trễ sẽ là lỗi của Vinh ma ma!”
“Lão gia lão phu nhân đã giao phu nhân cho Tam tiểu thư chăm sóc!” Vinh ma ma tức giận đến cực điểm.
Triệu Nguyệt lạnh lùng cười: “Nghe ma ma nói kìa, Tam tiểu thư còn chưa lấy chồng, chuyện mang thai dưỡng thai tiểu thư chẳng biết là bao, lão phu nhân cũng nói qua chỉ nhờ bát tự của Tam tiểu thư trấn áp, chuyện chăm sóc phu nhân các ma ma tự mình làm, Tam tiểu thư không đảm đương nổi!”
Sắc mặt Vinh ma ma càng khó coi hơn, từ sau khi phu nhân mang thai, lão gia mỗi ngày đều đến thăm, cho nên phu nhân là người được chiều chuộng nhất nhà! Chuyển đến nơi này hẳn cũng như trước, Lí Vị Ương phải ngoan ngoãn chăm sóc Tưởng Nguyệt Lan, không thể để phu nhân bị thương chút nào, đây là nghĩa vụ, trách nhiệm, tuyệt đối không thể trốn tránh! Nhưng Vinh ma ma không ngờ, đối phương căn bản không có ý chăm sóc, đơn giản là không quan tâm!
Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, có vẻ là Vinh ma ma rời đi, Mặc Trúc khinh thường bĩu môi, sau đó phe phẩy quạt trước lư hương, để căn phòng tràn ngập hương an thần, tiểu thư ngủ không an giấc, đêm hôm thường bị ác mộng bừng tỉnh, mà mỗi lần các nàng hỏi tiểu thư luôn tránh né vấn đề này. Trong lòng Mặc Trúc nghĩ thầm, hiện giờ tiểu thư mỗi ngày xuôi gió xuôi nước, rốt cuộc chuyện gì quấy nhiễu tiểu thư, đến mức tối nào cũng mơ ác mộng?
Lí Vị Ương cười nhẹ, tiếp tục ngủ.
Tưởng Nguyệt Lan nghe Vinh ma ma bẩm báo xong, trong lòng phẫn hận.
Vinh ma ma nhỏ giọng: “Phu nhân, theo nô tỳ thấy bỏ qua đi, Tam tiểu thư người này tâm tư ác độc, bình thường chúng ta đừng đi trêu chọc mới phải.”
Bà vừa khuyên, Tưởng Nguyệt Lan càng thêm phẫn nộ. Nàng dè dặt cẩn trọng khắp nơi, chỉ vì có được mối hôn nhân tốt, hiện giờ gả cho Lí Tiêu Nhiên, là nhất phẩm phu nhân đường đường chính chính, vốn có thể hưởng thụ sự kính trọng cùng hâm mộ của mọi người, mà trước mặt thứ nữ xuất thân hạ lưu như Lí Vị Ương lại thấp hơn một bậc, lúc trước nàng không có cảm giác này, nhưng từ khi thấy Lí Mẫn Đức nhìn Lí Vị Ương với ánh mắt như vậy, nàng lập tức hận đau cả tâm can!
Bất cứ giá nào cũng phải trừ bỏ Lí Vị Ương, bằng không trong cái nhà này mình vẫn giống như trước khi xuất giá, vĩnh viễn không nâng nổi đầu! Trong lòng Tưởng Nguyệt Lan nghĩ thế, mắt toát ra vẻ tàn nhẫn độc ác.
Vinh ma ma khẽ thở dài trong lòng, đáy mắt khuôn mặt tràn đầy lo lắng: “Phu nhân, tương lai Tam tiểu thư dù sao cũng phải xuất giá, ngài cần gì phải tranh chấp với tiểu thư? Chờ Tam tiểu thư gả ra ngoài, mọi thứ không phải đều thuộc về ngài, làm vậy không đáng!”
Tưởng Nguyệt Lan lạnh lùng thốt: “Nàng ta gả ra ngoài thì thế nào, không phải còn có mẹ ruột với đệ đệ ở Lí gia sao? Nàng ta sẽ thoái nhượng dễ dàng chắc, ngươi quá không hiểu nàng ta!” Miệng nàng nói nhưng trong lòng không nghĩ thế, đúng vậy, Lí Vị Ương sẽ gả ra ngoài, tương lai không gây trở ngại lớn với nàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lí Vị Ương và Tam công tử đứng cùng một chỗ, con rắn độc trong lòng sẽ thoát ra ngoài.
Đúng vậy, loại tình cảm này không nên có, thậm chí là dị dạng, nhưng nàng không thể khống chế bản thân! Vì sao, vì sao nàng phải gả cho nam nhân đủ tuổi làm phụ thân mình, nếu phu quân của nàng phong độ ngời ngời, tuổi trẻ anh tuấn, nàng nhất định sẽ không thích một nam nhân hoàn toàn không có khả năng thuộc về mình!
Đêm hôm, đại phu vẫn chạy đến, thậm chí còn kinh động đến Lí Tiêu Nhiên nghỉ ở viện của Tứ di nương, mà chạy tới xong thấy không có việc gì cũng trở về. Đương nhiên, lúc Lí Tiêu Nhiên nhìn thấy Lí Vị Ương vẫn tiếp tục đóng cửa ngủ, thì vẻ mặt vặn vẹo trong chớp mắt, nhưng ông vẫn không tới cửa quấy rầy. Trong tiềm thức đối với Lí Vị Ương, ông có một loại sợ hãi không nói rõ được. Đối phương đã đồng ý để Tưởng Nguyệt Lan đến ở đã là tôn trọng bọn họ rồi, ông có dự cảm, nếu bọn họ làm quá đáng, có khả năng Lí Vị Ương sẽ không để ý, xử lý luôn cả ông. Nha đầu này chính là người lãnh huyết vô tình như vậy. Lí Tiêu Nhiên nghĩ thế, tất nhiên bỏ qua ý định đi quở trách, đành phải an ủi Tưởng Nguyệt Lan đang tủi thân oán ức vô cùng, rồi rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện