[Dịch]Thứ Nữ Hữu Độc - Sưu tầm
Chương 13 : chương 25-28
.
Chương 25: Ai mới là con hát
Ba ngày sau, tiểu thư Nhị phòng Lí Thường Như không thể chờ đợi được nữa vội vàng mặc quần áo mới. Áo váy làm từ Kim Tước cẩm, toả ra màu vàng xanh cùng hào quang xanh lá mạ sáng chói, một con Phượng hoàng thêu trên làn váy, lúc đi lại sắc thái biến ảo, chiếu ra ánh sáng ngũ sắc, so với thường ngày còn diễm lệ hơn ba phần, lúc đến Hà Hương viện thỉnh an, trong phút chốc mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng sủa hẳn.
Vừa hay Lí Trường Nhạc ôm mèo Uyên Ương đi vào viện, nhìn thấy Lí Thường Như ánh sáng diễm lệ bắn ra bốn phía đi tới, sắc mặt bỗng chốc biến thành khó coi.
Lí Vị Ương đến đây sớm hơn hai người, từ xa nhìn thấy cảnh này, mỉm cười, vị Đại tỷ cao quý kiêu ngạo nhất là ở dung mạo, cũng vì thế, chung quy nàng ta cảm thấy mình là nữ nhân đẹp nhất, trong đầu cố chấp nghĩ rằng những đồ đẹp nhất, tốt nhất đều phải thuộc về mình. Cho nên lúc Lí Thường Như mặc xiêm y xinh đẹp làm từ gấm vóc cướp đi trong tay nàng ta, trong nháy mắt mặt Lí Trường Nhạc trở nên xanh mét, so với hình tượng tiên tử lương thiện rộng lượng lúc trước đúng là một trời một vực.
Lí Vị Ương đi xuống hành lang, lão phu nhân rất thích nuôi chim, mà thích nhất chính là con vẹt lông đỏ ở trước cửa, nghe nói phủ Thừa tướng từng có trộm, chính con vẹt có thể nói này đã báo tin, cứu lão phu nhân một mạng, cho nên hiện giờ lão phu nhân quả thực coi trọng nó như mạng của mình.
Con vẹt bên trong lồng chim được chạm trổ từ gỗ Hoàng Dương, nhìn thấy Lí Vị Ương đến gần, nghiêng đầu nhìn nàng, phát ra tiếng kêu rì rầm.
Lí Vị Ương cười với đại a đầu Lục Chi chuyên phụ trách chăm sóc vẹt, cầm lấy một chén đồ ăn cho vẹt, cùng một chén nước, thả vào, hướng dẫn: “Nhị tiểu thư đẹp quá! Nhị tiểu thư đẹp quá!”
Lục Chi nhìn Nhị tiểu thư từ xa, cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, quần áo mới của Nhị tiểu thư thật xinh đẹp!”
Vẹt cũng vỗ cánh: “Đẹp quá! Nhị tiểu thư! Đẹp quá!”
Lí Vị Ương mỉm cười, vén rèm đi vào.
Lí Trường Nhạc cùng Lí Thường Như người trước người sau đi tới, nha đầu đang định vén rèm lên cho hai người, Lí Trường Nhạc chợt nghe thấy trên đầu có tiếng kêu: “Nhị tiểu thư đẹp quá! Nhị tiểu thư đẹp quá!” Giọng nói vừa the thé vừa non nớt, trong khoảnh khắc vang lên tại nơi yên tĩnh, vô cùng rõ ràng, tiếng vẹt kêu, như một con dao đâm vào sự bình tĩnh vất vả lắm Lí Trường Nhạc mới duy trì được.
Con vẹt kia là thú vật, không hiểu chuyện, kêu lặp lại vài lần, cộng thêm tiếng đập cánh, mèo con Uyên Ương trong lòng Lí Trường Nhạc đột nhiên meo meo một tiếng, bổ nhào thật mạnh lên lồng vẹt.
Lục Chi khẽ kêu một tiếng, nhanh chóng dùng cây gỗ nhấc lồng chim xuống, bảo vệ trong ngực, mèo con Uyên Ương nhào vào đùi nàng, hét doạ vài tiếng, vẫn không chịu rời đi, nhìn chằm chằm con vẹt kia.
Con vẹt vẫn đang kêu: “Nhị tiểu thư đẹp quá!”
“Hừ ——” Lục Chi nhanh chóng bảo vệ nó: “Ngươi còn làm ầm ĩ lên, cẩn thận mèo ăn luôn đầu lưỡi của ngươi.”
Con vẹt rất có linh tính, nghe xong lời này, bị doạ không dám cất tiếng nữa, run run trong lòng Lục Chi.
Lí Trường Nhạc áp chế cơn giận, ôm lấy mèo con Uyên Ương: “Mèo con ngoan, đừng nghịch nữa.” Nói xong, khuôn mặt tươi cười đi vào, như thể không có chuyện gì phát sinh.
Lúc thỉnh an, tuy sắc mặt lão phu nhân vẫn như thường, nhưng mà Lí Vị Ương biết, không nói, không có nghĩa là lão phu nhân không biết chuyện đã phát sinh trong viện sáng nay.
Sau khi thỉnh an lão phu nhân trở về, Lí Vị Ương nhìn Tử Yên: “Trong viện có chuyện gì phát sinh không?”
Tử Yên buông mắt xuống, nói: “Ngoại trừ Hoạ Mi đi nhận lá trà, những người khác đều không đi ra ngoài.” Sau đó nàng ấy lại bổ sung một câu: “Hoạ Mi đi chừng nửa canh giờ rồi trở lại.”
Cuối cùng Tử Yên cũng đã hiểu ra, Lí Vị Ương nghe xong nhẹ cười: “Đi ra, gọi nàng ta đến đây.”
Tử Yên do dự: “Tiểu thư, tiểu thư có gì phân phó, vẫn để nô tỳ đi làm đi.”
“Ngươi không được, hôm nay ta muốn diễn một vở tuồng, sao có thể không diễn ra trò hay chứ?” Lí Vị Ương mỉm cười: “Đi gọi nàng ta tới đây.”
Tử Yên nghe lời ra ngoài gọi Hoạ Mi.
Lí Vị Ương cúi đầu, uống trà, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, Tử Yên dẫn Hoạ Mi đi vào, Lí Vị Ương ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Hoạ Mi luôn bị Tử Yên đề phòng, rất ít có cơ hội vào phòng trong, hiện giờ đột nhiên bị tiểu thư gọi vào, toàn thân thấy không được tự nhiên. Nàng vốn không e ngại Lí Vị Ương, tuy nàng chỉ là một nha đầu, nhưng sau lưng nàng còn có Đại phu nhân, cho dù Tam tiểu thư không thích nàng, nhưng cũng không dám làm gì nàng. Nhưng mà, sau khi sự kiện lần trước phát sinh, nàng thật sự cảm thấy Tam tiểu thư… có chút bất thường, làm người khác không nắm bắt được.
Lí Vị Ương ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Hoạ Mi, từ hôm nay trở đi, ngươi giúp ta bảo quản trang sức xiêm y đi.”
Đây chính là việc quan trọng trong phòng tiểu thư, Tử Yên sửng sốt, môi lập tức giật giật, nhìn Bạch Chỉ đứng bên cạnh mặt mày bình tĩnh, thì nhịn xuống không mở miệng.
Hoạ Mi kinh ngạc nhìn Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương tiếp tục nói: “Bạch Chỉ, đem mấy rương quan trọng nhất kia giao hết cho Hoạ Mi, để Hoạ Mi bảo quản cẩn thận.”
“Dạ.” Bạch Chỉ lập tức xoay người rời đi.
Hoạ Mi cười đến nở hoa, Tam tiểu thư chắc sợ hãi Đại phu nhân, cho nên mới trọng dụng mình, hừ, chung quy cũng chỉ là thứ xuất, còn không phải nhìn sắc mặt mẹ cả để làm việc sao!
Bạch Chỉ lục tục bưng ra ba cái rương, nói với Hoạ Mi: “Ba rương này, ngươi trông coi, không được có gì sơ xuất.”
Hoạ Mi vui mừng cười, cướp lấy chìa khoá trong tay Bạch Chỉ, liên tục nói: “Đó là tất nhiên! Tiểu thư yên tâm!”
Sáng sớm hôm sau, Hoạ Mi còn chưa kịp kiểm tra lại rương, người lão phu nhân phái tới may xiêm y cho Tam tiểu thư đã tới, Hoạ Mi bê rương ra, sau đó mở khoá, lại nghe thấy Bạch Chỉ tức giận nói: “Hoạ Mi! Ngươi nhìn xem thế này là thế nào!”
Hoạ Mi sửng sốt, cúi đầu nhìn, thấy gấm vóc trong rương đã lộn xộn thành một đống, bên trên đều là dấu vuốt mèo, nhưng mà – tất cả đều bị huỷ! Mặt Hoạ Mi, phút chốc biến thành trắng bệch! Lập tức quỳ rạp xuống đất: “Tam tiểu thư… Nô tỳ… Nô tỳ không biết sao lại thế này!”
Lí Vị Ương nhíu mày, đứng dậy nói: “Trước tiên bắt Hoạ Mi lại!”
Bỗng chốc Hoạ Mi nhào sang muốn túm lấy làn váy của Lí Vị Ương, lại bị Bạch Chỉ đẩy ra: “Lời tiểu thư nói ngươi còn không nghe rõ sao?!”
Hoạ Mi hung dữ gạt Bạch Chỉ, kêu gào về phía Lí Vị Ương: “Tam tiểu thư, người không thể tuỳ tiện xử trí ta!”
Lí Vị Ương cũng không quay đầu lại: “Vậy chờ ta đến hồi bẩm với lão phu nhân cùng mẫu thân rồi nói!”
Đi đến Hà Hương viện, bước chân Lí Vị Ương không ngừng lại mà đi luôn vào phòng, nước mắt vòng quanh nói: “Lão phu nhân, gấm của Vị Ương đều bị mèo làm hỏng rồi…”
Lão phu nhân đang ngồi ở đại sảnh uống trà, vừa nghe thấy lời này, lập tức nhíu mày, vừa định nói chuyện, đột nhiên Lục Chi cũng từ bên ngoài nghiêng ngả lảo đảo xông vào: “Không tốt rồi lão phu nhân! Vẹt…”
Lão phu nhân đứng bật dậy, chén trà trong tay bỗng chốc rơi xuống vỡ tan!
Chương 26: Làm các ngươi nghẹn chết
Vẹt lão phu nhân yêu quý nhất bị mèo ăn.
Chuyện này ở phủ Thừa tướng lại là chuyện lớn, rất nhanh, Đại phu nhân dẫn đầu đến Hà Hương viện, Lí Trường Nhạc vừa mới ôm theo bảo bối mèo con Uyên Ương của mình vào cửa, đã nghe thấy lão phu nhân tức giận nói: “Ngươi còn dám đem con súc sinh kia vào đây!”
Lí Trường Nhạc ngẩn người, kinh ngạc nhìn mọi người, nhưng tất cả đều nín thở, không dám hé răng.
Đại phu nhân nghe vậy, ho khụ hai tiếng: “Lão phu nhân, vẹt của người chưa hẳn là mèo của Trường Nhạc ăn, nói không chừng là mèo hoang…”
“Mèo hoang? Mèo hoang từ chỗ nào đến! Ngươi đi bắt một con mèo hoang về đây cho ta xem!” Sắc mặt lão phu nhân hiếm khi đông lạnh như vậy, tức đến nói không ra lời.
Đại phu nhân chưa bao giờ thấy lão phu nhân tức giận như vậy, không dám nói gì nữa.
Lí Trường Nhạc vội vàng buông mèo ra, bước nhanh lên: “Lão phu nhân, mèo con Uyên Ương đại ca tặng là trân phẩm, vừa nhu thuận vừa dịu ngoan, nhất định sẽ không làm chuyện này…”
Còn chưa chưa nói xong, đã bị lão phu nhân phun nước miếng lên mặt: “Sáng hôm nay nó muốn ăn vẹt của ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi! Hiện tại còn nói cái gì nhu thuận dịu ngoan, ta đã nói từ trước, trong viện bớt nuôi loại súc sinh này, tránh là chim của ta sợ hãi, ngươi lại cố tình nuôi một con mèo, đây là cố ý làm tức chết ta! Còn cả gấm vóc của muội muội ngươi, còn chưa mặc vào người đã bị mèo kia làm hỏng, ngươi nói ngươi bồi thường thế nào đây!”
Lí Trường Nhạc lắp bắp kinh hãi, lúc này Lí Vị Ương chỉ im lặng đứng bên cạnh, nhìn thế nào cũng thấy như rất tủi thân, sắc mặt nàng biến đổi: “Gấm của Tam muội cũng gặp chuyện không may? Sao lại khéo như vậy?”
Lí Vị Ương giả bộ không nghe thấy ám chỉ trong lời nói của nàng ta: “Đại tỷ, mèo này nhất định phải nghiêm túc quản thúc, hôm nay ăn vẹt của lão phu nhân, phá hoại gấm vóc, hôm khác không chừng sẽ đụng chạm đến vị quý nhân nào đó. Vạn nhất có người cố ý bới móc, mèo này đúng là có chết vạn lần cũng khó chuộc được tội.”
Những khách nhân ra vào phủ Thừa tướng không phú thì cũng quý, vạn nhất mèo này không cẩn thận làm ai bị thương, chẳng phải là phủ Thừa tướng đã đắc tội với người khác?! Sắc mặt lão phu nhân càng khó coi hơn.
Lí Vị Ương chớp mắt mấy cái, bộ dáng nhu thuận: “Nói đi cũng phải nói lại, cũng không thể trách mèo của Đại tỷ, nó chỉ là một súc sinh, sao hiểu được chuyện? Là do bản thân muội không tốt, rương hòm hẳn phải tự mình bảo quản, không nên giao cho Hoạ Mi, dù sao nàng ấy tuổi còn nhỏ, ham chơi, gặp phải chuyện không may cũng khó tránh khỏi.”
Sắc mặt lão phu nhân càng âm trầm, thứ nhất, mèo Uyên Ương ăn vẹt bà quý nhất, thứ hai, gấm vóc chính bà làm chủ tặng cho Vị Ương, lại bị mèo phá hỏng, đây còn không phải là Lí Trường Nhạc thể hiện sự bất mãn với mình sao? Vừa nghĩ như vậy, bà lạnh lùng nói: “Nói như vậy, là nha đầu Hoạ Mi thất trách?”
Lí Vị Ương cố ý liếc nhìn Đại phu nhân, khó xử: “Chuyện này…”
Đại phu nhân không thèm nhìn nàng, thản nhiên nói với lão phu nhân: “Hoạ Mi là do con tặng, Hoạ Mi thất trách, là do con không quản giáo tốt, cho nên con vội tới thỉnh tội với lão phu nhân; nhưng hôm nay con cũng có một câu muốn nói, người đã tặng Vị Ương, Vị Ương cũng nên quản thúc cho tốt – không có quy củ chẳng thành vuông tròn, sao có thể dung túng nha đầu như thế?”
Ý của lời này, rõ ràng nói Lí Vị Ương không quản giáo nha đầu cho tốt.
Vị Ương ngại ngùng cười nói: “Mẫu thân sao lại nói vậy, Hoạ Mi là nha đầu mẫu thân tặng, nữ nhi yêu quý nàng ấy còn không kịp.”
Lão phu nhân đột nhiên lạnh nhạt nói: “Ngươi làm chủ mẫu, đến một nô tỳ cũng quản giáo không tốt, vẫn để ta phải xen vào! Dẫn Hoạ Mi kia tới đây!”
Hoạ Mị bị dẫn tới, tay chân trói chặt, khóc sướt mướt. Đại phu nhân vừa nhìn thấy, nhíu mày: “Cũng phải để cho nàng ta biện bạch!”
Lão phu nhân nhìn thoáng qua La ma ma, La ma ma lập tức bước lên hỏi: “Rương là ngươi trông coi?”
Hoạ Mi không thể phủ nhận: “Dạ, nhưng mà nô tỳ vừa mới tiếp nhận rương…”
“Gấm vóc trong rương đều bị huỷ hoại?”
“Dạ, nhưng mà nô tỳ vô tội, nhất định có người, nhất định có người muốn hãm hại nô tỳ! Là Tam tiểu thư, lão phu nhân, nhất định là Tam tiểu thư oan uổng nô tỳ!” Hoạ Mi muốn mình thoát tội, liều mạng kêu to.
Nha đầu kia cũng quá lớn mật, không hề để chủ tử của mình vào mắt! Ánh mắt lão phu nhân nhẹ nhàng đảo qua: “Nha đầu lười biếng vụng về như vậy, đừng để bẩn mắt ta, ta không muốn nghe nàng ta nói năng bậy bạ, bịt miệng lại! Ừm, lôi ra ngoài đánh năm mươi bản tử, coi như răn đe.”
Hoạ Mi lập tức ý thức được mình nói sai rồi, liều mạng giãy dụa, cúi rạp người, đầu chạm đất: “Lão phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, tội nô tỳ đáng chết vạn lần, Đại phu nhân, người cứu nô tỳ, cứu nô tỳ đi!” Nàng ta vừa nói vừa dập đầu, nỗ lực khẩn cầu Đại phu nhân mở miệng cứu nàng ta. Mỗi lần dập đầu đều nện thật mạnh xuống mặt đất, làm mọi người nhìn thấy mặt cũng trắng bệnh.
Lí Vị Ương nhìn nàng một cái, hòa nhã nói: “Lão phu nhân, chi bằng tha cho nàng ấy một lần?”
Lí Trường Nhạc nhíu mày, vừa định nói chuyện, thì lão phu nhân lại thản nhiên nhìn nàng ta.
Lão phu nhân không phải muốn đánh Hoạ Mi, mà là mượn cơ hội giáo huấn Trường Nhạc! Trong lòng Đại phu nhân rùng mình: “Lão phu nhân nói đúng, nha đầu thế này nhất định phải trừng trị thẳng tay!” Những lời này nói ra chẳng khác nào muốn tính mạng Hoạ Mi, đám ma ma lập tức bịt miệng, kéo người xuống. Hoạ Mi “Ô ô” vài tiếng, tất nhiên là có chuyện muốn nói, nhưng lão phu nhân cùng Đại phu nhân đều coi như không nghe thấy, đám ma ma đương nhiên cũng không để ý tới.
Tuy rằng thường ngày Lão phu nhân nghiêm trang, nhưng chưa bao giờ tức giận lớn như vậy, mọi người đều rùng mình.
Sắc mặt Đại phu nhân cực kỳ khó coi, khuôn mặt xinh đẹp của Lí Trường Nhạc cũng biến thành tuyết trắng, bởi vì nàng thấy, mèo con Uyên Ương cũng bị người khác mạnh mẽ ôm đi, có thể thấy, lão phu nhân tuyệt đối không bỏ qua cho mèo con!
Nhìn sắc mặt hai mẹ con trước mắt, Lí Vị Ương thở dài một hơi: Nhìn hai người nghẹn khuất, thật sự thấy không khí trong lành!
Lão phu nhân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lí Trường Nhạc, cơn tức vẫn chưa hết: “Tất cả gấm vóc của ngươi, đều đưa cho Vị Ương! Chép Kinh Phật một trăm lần, siêu độ cho vẹt của ta!”
Đem gấm vóc của bản thân đưa cho Lí Vị Ương, lại còn phải siêu độ cho một con chim?! Lão phu nhân có phải điên rồi không! Thân mình mảnh mai của Lí Trường Nhạc lay động, bị tay Đại phu nhân kéo lên: “Còn không mau đáp ứng!”
Không thể gay gắt với lão phu nhân, Lí Trường Nhạc lập tức hiểu ra: “Dạ, Trường Nhạc nhất định sẽ làm hết.”
Bước ra khỏi Hà Hương viện, mất đi sủng vật yêu, lại còn bị lão phu nhân sửa trị, Lí Trường Nhạc hai mắt ửng đỏ, ánh mắt sắc bén như tên, oán hận nói: “Tam muội, muội quả nhiên có thủ đoạn, lừa được lão phu nhân xoay quanh mình!”
Lí Vị Ương chỉ mỉm cười, “Đại tỷ nói gì muội muội không hiểu. Muội muội chỉ biết Đại tỷ rất sơ sót, tỷ hẳn nên biết, súc sinh không nên dung túng, có phải không?”
Dưới tay áo, ngón tay Lí Trường Nhạc nắm lại thành trắng bệch, lạnh lùng nói: “Được lắm, ngươi đã nói như thế. Chỉ mong lần sau, ngươi còn có thể cười vui vẻ như vậy.”
Lí Vị Ương chớp chớp đôi mắt trắng đen rõ ràng, “Tỷ tỷ nói đùa rồi, chép Kinh Phật một trăm lần không dễ đâu, tỷ tỷ đừng ở đây làm trễ thời gian nữa, bằng không để lão phu nhân biết được, sẽ tức giận đấy!”
Lí Trường Nhạc nghẹn lời, Đại phu nhân bước nhanh qua bên cạnh nàng ta, sắc mặt không chút thay đổi: “Trường Nhạc, khỏi cần nhiều lời, đi thôi!”
Lí Vị Ương mỉm cười: “Cung tiễn mẫu thân cùng Đại tỷ.”
Chương 27: Thù hận đã sâu
Viện của Tam phu nhân tên là Nhã Trúc viện, Lí Vị Ương vừa tới cửa, đã có một bóng người chạy nhanh tới, bàn tay hơi lạnh giữ chặt tay nàng, như sợ hãi, lộ ra sự khẩn thiết vô cùng, “Tam tỷ tỷ!”
Lí Vị Ương cúi đầu, một đôi mắt xinh đẹp đến kỳ quái, gần như có thể nhìn thấy bóng dáng của mình.
Nàng hơi sửng sốt, lập tức cười: “Mẫn Đức.”
Lí Mẫn Đức vốn lo lắng Lí Vị Ương sẽ đẩy tay hắn ra, nhưng nàng chỉ yên lặng để cho hắn nắm, làm trong lòng hắn dâng lên sự ngọt ngào, trên khuôn mặt như bạch ngọc lộ ra nụ cười mỉm, nghiêm túc nhìn nàng, “Tam tỷ tỷ, tỷ tới thăm ta sao?” Trong giọng nói, còn mơ hồ có cảm xúc vui mừng.
Thấy hắn đáng yêu như vậy, Lí Vị Ương không nhịn được, ngón tay hơi mát véo véo mặt hắn, cười nói: “Đúng vậy, tỷ đến thăm Mẫn Đức.”
Lí Mẫn Đức lập tức vui vẻ lên, nắm lấy tay nàng, tiếp tục đi về phía trước, “Tam tỷ tỷ, ta nói muốn đi tìm tỷ, mẫu thân lại nói như thế sẽ mang phiền toái đến cho tỷ…”
Chuyện mình cứu Lí Mẫn Đức, quả thật không thích hợp cho nhiều người biết.
Lí Vị Ương cười để mặc hắn nắm tay, bước vào viện của Tam phu nhân.
Tam phu nhân cười tiếp đón Lí Vị Ương, ngồi xuống, nha đầu bên cạnh rót trà, Lí Vị Ương cầm tách trà có nắp khắc hoa nhiều màu kia lên, mở ra, hương thơm thấm nhuần từ từ bay ra, nàng cúi đầu nhấp một ngụm, cười nói: “Ta đến cám ơn Tam phu nhân.”
Đối với Tam phu nhân, Lí Vị Ương cứu Lí Mẫn Đức, bản thân mình đương nhiên phải hồi báo lại. Trong mắt bà chậm rãi nhiễm ý cười, giọng nói thản nhiên: “Chỉ là thuận tiện nhấc tay, coi như để Tam tiểu thư hả giận mà thôi.”
Bà không kể công, nói chuyện rất bình thường.
Lí Vị Ương biết, muốn động tay động chân trong viện của lão phu nhân là rất khó, nếu không có Tam phu nhân âm thầm tương trợ, một mình nàng sẽ không thể hoàn thành được.
Tam phu nhân nhìn Lí Vị Ương, khẽ nói: “Hiện giờ trừ bỏ Hoạ Mi bên cạnh, thì hành động sẽ tiện hơn.” Nói xong, bà nhẹ nhàng cười, nhấp một ngụm trà, đặt chén trà sang một bên: “Nhưng mà – lần này thua thiệt, Đại phu nhân chắc chắn không từ bỏ ý đồ.”
Lí Vị Ương không đáp, chỉ cười mỉm, hiển nhiên không để điều này trong lòng.
Trong lòng Tam phu nhân có sự nghi hoặc, tiểu cô nương mới chỉ mười ba tuổi, sao lại có dũng khí lớn như vậy, muốn đối nghịch với Đại phu nhân? Bà nhắc nhở: “Vị Ương, ta cùng bà ta luôn đối phó lẫn nhau, cho nên thêm một lần hay bớt một lần cũng chẳng sao. Mà con phải nghĩ cho rõ ràng, bà ta dù sao cũng là mẹ cả của con, hôn sự tương lai của con…”
Kiếp trước bản thân lúc nào cũng nghe theo Đại phu nhân, cuối cùng còn không phải biến thành một quân cờ, kết cục chết thảm, một khi đã như vậy, ngại gì buông tay đấu một trận! Lí Vị Ương sẽ không nói những lời này với Tam phu nhân, các nàng có thể làm minh hữu với nhau, nhưng, cũng chỉ vậy thôi.
Từ trong phòng đi ra, Lí Vị Ương lại thấy Lí Mẫn Đức, đang đứng trong sân viện chờ nàng, nàng mỉm cười, đi lại gần nói: “Mẫn Đức, tỷ phải về rồi.”
Đi nhanh như vậy sao? Theo bản năng Lí Mẫn Đức ngừng lại hô hấp, ngay lúc hắn cảm thấy mình sắp hít thở không thông, thì nghe thấy nàng nói chuyện, “Đệ phải nghe lời mẹ, không có việc gì thì đừng chạy loạn!”
Nói xong, Lí Vị Ương lướt qua hắn rời đi, Lí Mẫn Đức lại bước nhanh lên, đôi mắt như có ánh sáng, đốt cháy cả người đối diện, “Tam tỷ tỷ…” Hắn gọi, nhanh chóng giữ chặt tay nàng.
“Cái này…” Bàn tay hắn luôn để ra sau lưng hiện giờ đang giơ lên, Lí Vị Ương có chút mờ mịt.
“Ngọc hộ tâm!” Lí Mẫn Đức mở miệng, môi mỏng vừa mở ra đã khép lại, căng thẳng nhìn nàng, Lí Vị Ương trong lòng khẽ động, tầm mắt dừng trên thứ gì đó trong tay hắn.
Đó là ngọc bội hình trăng khuyết, Lí Vị Ương nhìn kỹ, càng kinh ngạc, khối ngọc bội này, màu lục thuần tuý tinh khiết, chất ngọc càng thanh nhã ôn nhuận. Nắm trong lòng bàn tay, nhẹ vuốt, như thể chạm vào làn da mượt mà bóng loáng của mỹ nhân, làm cho người ta có ảo giác, ngọc này như đang hô hấp, như một vật thể sống. Hiện giờ nàng kết luận, khối ngọc bội này, nhất định là vật vô giá.
Tầm mắt lại dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như đậu hủ của Lí Mẫn Đức, Lí Vị Ương không hiểu hỏi, “Lần trước không phải thấy đệ đeo ở trên người sao, sao lại tháo nó xuống?”
Lí Mẫn Đức nhìn nàng, bất an nói, “Đây là ngọc từ nhỏ ta đã đeo trên người.” Hắn nuốt nước miếng, đến tai cũng đỏ bừng lên, “Lần này, mạng của ta là do Tam tỷ tỷ cứu, ta nghĩ muốn tặng nó cho tỷ…”
“Tặng cho ta? Đây là đồ vật trân quý của đệ. Thật sự bỏ được sao?” Nàng cười nhìn hắn, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này cực kỳ đáng yêu, không nhịn được đưa tay xoa đầu hắn, cảm xúc chạm đến tóc hắn, mềm mại đến bất ngờ.
Lần đầu tiên Lí Mẫn Đức nhìn thấy Lí Vị Ương, đã cảm thấy ánh mắt của nàng không giống những người khác, như nước giếng dưới ánh trăng âm u diễm lệ, cực kỳ thanh lạnh mà thâm trầm, hắn không biết phải làm gì mới cho nàng biết được là hắn thật lòng muốn tặng ngọc bội, sốt ruột: “Ta, ta…”
Nhìn thấy thiếu niên quẫn bách đỏ mặt, cố sức muốn giải thích gì đó, Lí Vị Ương mỉm cười, trả ngọc bội lại cho hắn: “Sau này đừng đem ngọc bội tuỳ tiện tặng cho người khác…”
Nàng còn chưa dứt lời, tay đã bị Lí Mẫn Đức nắm thật chặt, giọng nói của thiếu niên nho nhỏ dịu dàng, ánh mắt thành khẩn còn mang theo sự kiên trì, “Nó có thể giúp người đeo bình an! Thật đấy! Mẫu thân nói nó đã cứu ta rất nhiều lần!”
Sự khẩn thiết của thiếu niên cùng tiếng tim đập dường như có thể xuyên thấu qua ngọc bội này truyền đến, Lí Vị Ương kinh ngạc trước sự kiên trì của hắn, nói: “Tỷ tỷ cũng có một khối ngọc bội, đệ xem.” Nói xong, nàng lấy ngọc bội Thất di nương tặng cho hắn xem, “Có nó bảo vệ tỷ là được rồi, khối ngọc bội này, đệ phải giữ gìn thật cẩn thận.”
Chung quy nàng cảm thấy, khối ngọc trăng non trên người Lí Mẫn Đức, có ý nghĩa bất thường gì đó, sao có thể nhận được?
“Về sau thường xuyên tìm Tam tỷ đi chơi.” Lí Vị Ương sờ đầu hắn.
Trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên có sự buồn bã, tiếp theo lại sáng ngời, nở nụ cười…
Trong phòng, nha đầu Đàn Hương bưng trà bước vào, lại nhìn thấy Đại tiểu thư Lí Trường Nhạc đang ngồi trước gương chạm trổ mẫu đơn và khổng tước, quần áo hoa phục cẩm tú như nước, sắc mặt âm trầm nhìn gương chằm chằm, tim của Đàn Hương đập nhanh hơn, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, lão phu nhân phái người đến lấy bốn khối gấm vóc kia.”
“Đưa hết đi, đều đưa hết đi! Quạ đen vĩnh viễn là quạ đen, đổi một lớp lông thì làm được gì!” Trong phòng không có người thứ ba, Lí Trường Nhạc oán hận nói.
“Còn cả, ma ma đốc thúc tiểu thư chép kinh đã đến…” Đàn Hương nói nửa câu, thấy sắc mặt Lí Trường Nhạc không tốt, đành nuốt về họng.
Đột nhiên Lí Trường Nhạc đập vỡ chén trà, Đàn Hương phát hoảng, nhìn thấy ngón tay trắng nõn của đối phương đưa lên bàn trang điểm, cầm lấy túi thêu đựng kim, từ bên trong rút ra một cái châm, kéo ngón tay Đàn Hương dùng sức đâm vài cái, nhìn từng giọt máu đỏ tươi chậm rãi thấm ra ngoài, Lí Trường Nhạc lấy máu kia bôi lên tay mình, sau đó nhìn chằm chằm Đàn Hương: “Biết nói sao đây?”
Mười ngón tay nối đến trái tim, Đàn Hương đau đến không đững vững nổi, sắc mặt trắng bệch nói: “Dạ, Đại tiểu thư không cẩn thận làm ngón tay bị thương, sợ máu làm bẩn kinh văn, mời ma ma ngày khác lại đến!”
Lí Trường Nhạc lạnh lùng nói: “Đi đi.”
Đàn Hương rời đi, Lí Trường Nhạc nhìn chằm chằm mình trong gương, đột nhiên nói: “Lí Vị Ương, ngươi được! Ngươi rất được!”
Đàn Hương đi đến cửa, nghe thấy tiếng cười lạnh của tiểu thư, toàn thân phát run.
Chương 28: Lãng tử giữa hoa
Lí Vị Ương thật sự thích Mẫn Đức, bởi vì nàng thấy trong ánh mắt của đứa nhỏ này, có cảm giác quyến luyến không muốn xa rời. Tuy rằng Tam phu nhân là dưỡng mẫu (mẹ nuôi), mà coi hắn như là con trai ruột của mình, nhưng tính cách Tam phu nhân quá mức lãnh đạm dè dặt, cho nên phần lớn thời gian, đứa nhỏ này đều cảm thấy vô cùng cô đơn.
Trong đình hóng mát ở hoa viên, Lí Vị Ương nhẹ giọng kể cho hắn cuộc sống của mình lúc ở thôn quê, nói nàng xắn ống quần lên cao, lội xuống nước lấy trứng vịt hoang ở trên bèo. Sau đó nàng nhóm lửa bên bờ sông, dùng cát nóng bao phủ trứng vịt cho đến lúc chín, cuối cùng ăn sạch sẽ không còn thừa gì hết.
Lí Mẫn Đức nghe rất tập trung, trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra sự chờ mong.
Hắn ở phủ Thừa tướng chưa bao giờ trải qua cuộc sống như vậy, không chỉ cảm thấy mới lạ, mà còn cảm thấy trong sự miêu tả kia còn có hương vị của tự do. Cho nên hắn chớp mắt nói: “Tam tỷ tỷ, một ngày nào đó, ta cũng muốn đến xem nơi tỷ từng sống qua.”
Lí Vị Ương nhìn ánh mắt linh động như cánh chim đang muốn vỗ cánh bay xa, cười: “Hài tử ngốc, đấy cũng không phải là chỗ để chơi.”
Lí Mẫn Đức ngẩng đầu, nhìn Lí Vị Ương, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nàng nói rằng tuổi còn rất trẻ, mang theo sự trong sáng như ánh nắng giữa mùa xuân, tinh khiết không nhiễm một chút tang thương, nhưng đôi đồng tử màu đen từ nhạt chuyển sang đen đậm lại xưa cũ thâm thuý, biểu cảm không nói được là buồn hay vui, con người phức tạp mà không nhìn ra được nguyên cớ. Tam tỷ này, thật sự không giống những người khác… Trong lòng Lí Mẫn Đức, nghĩ thầm như vậy.
Bên kia hoa viên, Lí Trường Nhạc vừa mới đi qua hàng núi giả, đột nhiên bị một bóng người nhảy ra làm cho giật mình.
“Biểu muội!” Sau tiếng nói này, một thiếu niên mặc áo khoác dài bằng gấm từ sau núi giả nhảy ra, cản đường đi của nàng.
Lí Trường Nhạc nhìn rõ người này là ai, bất giác mỉm cười.
Dì ruột của Lí Trường Nhạc, gả cho Trung Dũng tướng quân, về sau dượng được thừa kế chức Bá Xương hầu, con trai trưởng của bọn họ Cao Viễn vào cung làm thư đồng của Thái tử, lại trong một lần ám sát, chắn tên hộ Thái tử nên tuổi trẻ đã chết sớm, Thái tử thương tiếc Cao Viễn, tấu xin Hoàng đế ban thưởng ân điển đặc biệt, ban thưởng dì thành Nguỵ Quốc phu nhân vinh quang vô cùng. Không còn con trai trưởng văn võ song toàn, Nguỵ Quốc phu nhân càng nâng niu con trai thứ Cao Tiến, Cao Tiến này mặt mày tuấn tú, dáng vẻ đường đường chính chính, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong son phấn nhung lụa, cho nên chính là một lãng tử giữa hoa. Bá Xương hầu thấy hắn càng ngày càng kỳ cục, mấy lần nổi giận muốn quản giáo, đều bị Nguỵ Quốc phu nhân bao che khuyết điểm không quản giáo được. Bởi vì năm đó Cao Viễn là môn sinh đắc ý của Lí Thừa tướng, cho nên bất đắc dĩ, Bá Xương hầu thường xuyên dẫn Cao Tiến đến gặp Lí Thừa tướng, thứ nhất là muốn trên nghiệp học của Cao Tiến thu được chút ích lợi, thứ hai là muốn nương nhờ uy nghi của Lí Thừa tướng để quản thúc hắn.
Chỉ có điều, Cao Viễn và Cao Tiến tuy rằng là huynh đệ ruột thịt, nhưng lại không giống như huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, một người văn thao vũ lược, thiếu niên anh tài, một người là công tử phóng đãng hái hoa bẻ liễu. Lí Thừa tướng dạy đôi ba lần, thấy hắn không thành tài được, đành từ bỏ ý định. Đại phu nhân cũng rất dung túng người cháu ngoại này, đơn giản vì hắn là con trai duy nhất còn lại của Nguỵ Quốc phu nhân, cho nên hắn có thể tuỳ ý ra vào trạch viện, không cần kiêng kị gì cả.
“Biểu muội hôm nay sao nhớ đến mà tìm ta!” Cao Tiến tươi cười đến gần Lí Trường Nhạc, “Thường ngày muốn gặp biểu muội một lần thật không dễ dàng… Muội muội đúng là càng lớn càng xinh đẹp như thiên tiên…”
Thường ngày Lí Trường Nhạc luôn đối xử với hắn rất hoà nhã, hôm nay lại thay thành khuôn mặt tươi cười: “Muội muội mời biểu ca đến, tất nhiên là có chuyện tốt muốn tìm biểu ca.”
Cao Tiến thấy Lí Trường Nhạc cười tươi như hoa, tim đập thình thịch, nói: “Muội muội có chuyện gì, biểu ca có phải xông vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng phải hoàn thành vì muội!”
Lí Thừa tướng luôn thích nghiêm mặt giáo huấn người khác, hắn vốn không muốn đến Lí gia, nhưng sau này phát hiện dì rất dung túng hắn, đám biểu muội lại đều như hoa như ngọc, nhất là Đại biểu muội, càng quốc sắc thiên hương, nhưng mà, tính tình Lí Trường Nhạc cao ngạo, luôn lãnh đạm với hắn. Không ngờ hôm nay nàng ta lại chủ động hẹn hắn đến, chẳng phải càng làm hắn vui mừng đến phát điên sao!
Nhìn Lí Trường Nhạc thiên tiên quốc sắc, hắn chỉ cảm thấy tất cả những nữ nhân hắn từng thân mật đều là phàm chi tục phấn, hận không thể lập tức giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng để thân cận. Nhưng hắn cũng rõ ràng, tuyệt đối không thể lỗ mãng trước mặt vị biểu muội này, bởi vì Nguỵ Quốc phu nhân đã từng dặn dò, Đại biểu muội với tướng mạo này, tương lai tất nhiên là hướng tới sự tôn quý chí tôn, tuyệt đối không phải người hắn có thể trêu chọc, cho nên hắn chỉ dám nhìn từ xa.
Ai ngờ Lí Trường Nhạc lại chỉ chỉ vào người đang ngồi trong đình hóng mát phía xa xa nói: “Biểu ca, biểu ca còn chưa gặp Tam muội muội của muội phải không?”
Cao Tiến nhìn theo ngón tay mảnh khảnh của Lí Trường Nhạc, thấy một tiểu thiếu niên đứng đưa lưng về phía hắn, còn có một thiếu nữ đang ngồi đối diện. Trên người nàng mặc áo váy màu hồng cánh sen, màu sắc thanh nhã kết hợp cùng gương mặt như ngọc, càng tôn lên khuôn cằm mảnh mai, môi hồng răng trắng, cặp lông mi dài rủ xuống đôi mắt sâu như nước trong giếng, gợn sóng hiện ra sự lành lạnh.
Cao Tiến đứng ngây tại chỗ một lúc lâu.
Lí Trường Nhạc thấy bộ dáng của hắn, tay ngọc đưa lên, mười ngón tay phất phất trước mặt Cao Tiến, tự mỉm cười: “Làm sao thế?”
Cao Tiến ngẩn người, lúc này mới từ trong si mê tỉnh lại, vẻ mặt tươi cười: “Nàng ấy chính là thứ nữ không rõ ràng đó sao? Bộ dáng đúng là –” có hương vị khác biệt.
Không giống với Lí Trường Nhạc quốc sắc thiên hương, Lí Thường Như diễm lệ quyến rũ, cũng không giống Lí Thường Tiếu cùng Lí Thường Hỉ xinh đẹp động lòng người, Lí Vị Ương có một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước trong giếng cổ, sâu lắng, trong ánh mắt đã nhìn tuyệt sắc khắp thiên hạ của Cao Tiến, lại có hương vị không nói rõ được.
Lí Trường Nhạc mỉm cười, nói: “Biểu ca, có phải Tam muội rất xinh đẹp?”
“Xinh đẹp! Xinh đẹp!” Cao Tiến nói ra hai câu, mới nhớ ra cái gì đó, nghiêm mặt cười nói, “Đương nhiên, kém xa biểu muội.”
Điều này còn cần ngươi nói chắc, Lí Trường Nhạc cười thản nhiên: “Biểu ca có muốn thân cận dung mạo Tam muội không?”
Cao Tiến vừa nghe, phát hoảng: “Biểu muội đừng đem ta ra làm trò đùa, bản tử của dượng không phải chỉ để hù doạ người!”
Ánh mắt Lí Trường Nhạc cười mà như không cười nhìn hắn: “Nếu là đám Nhị muội muội, biểu ca tất nhiên không thể dính vào, nhưng nàng ta sao, nếu biểu ca thích, thì theo đuổi đi, có năng lực thì có làm sao?”
Cao Tiến bắt đầu từ mười lăm tuổi, đã nếm trải nữ nhân, nhưng ngoại trừ nữ tử yên hoa, thì cũng là bọn nha đầu xinh đẹp trong phủ, hoặc tiểu gia bích ngọc của gia đình bình thường, hắn thích, thì cứ làm, bị mẫu thân mắng thì nhận. Nhưng mà Lí Vị Ương này, dù sao cũng là con gái ruột của Lí Thừa tướng, nếu hắn náo loạn ra chuyện gì, thì khó nói được lời công đạo với phủ Thừa tướng. Vì thế, hắn vẫn do dự.
Lí Trường Nhạc lạnh lùng cười, nói: “Biểu ca, biểu ca cứ nghĩ cho rõ ràng, mất cơ hội lần này sẽ không còn lần sau! Mặc kệ có chuyện gì phát sinh, mẫu thân cũng là dì ruột của biểu ca!”
Cao Tiến nghe xong, ngây người một lúc lâu, bỗng dưng tỉnh ngộ, trên mặt như bôi đầy son, đỏ bừng lên. Hắn nhìn thoáng qua Lí Vị Ương ở xa xa, quyết tâm tàn nhẫn, nói: “Vậy mọi chuyện nghe theo biểu muội!”
Vẻ tươi cười của Lí Trường Nhạc càng đậm hơn, với thân phận của Lí Vị Ương, muốn là con dâu của Nguỵ Quốc phu nhân, dì tuyệt đối sẽ không chấp nhận, như vậy, thì chỉ có thể làm thiếp …
Dì cũng không phải là người nhân từ nương tay, số tiểu thiếp trong phủ Bá Xương hầu bị biểu ca chơi chán rồi, thì sống không bằng chết, hừ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện