[Dịch]Thứ Nữ Hữu Độc - Sưu tầm
Chương 11 : chương 17-20
.
Chương 17: Giết người diệt khẩu
Hiển nhiên Thất di nương bị bệnh không nhẹ, chỉ nói mấy câu mà ho khan không ngừng, Lí Vị Ương nhanh chóng bước qua, nắm chặt lấy tay bà, “Mẹ.”
Đây là lần đầu tiên, tính cả kiếp trước và kiếp này, nàng gọi một tiếng mẹ, trong lòng Lí Vị Ương dâng lên sự hoang mang sợ hãi, mình cứ ung dung nhàn nhã như vậy, nếu Đại phu nhân đẩy thời gian động thủ lên trước một giờ, mình có thể sẽ không còn được gặp lại mẹ ruột!
Tiểu nha đầu tên Thuý Nhi kia tuy rằng thật sự sợ hãi, nhưng cũng không ngốc, biết tình thế nghiêm trọng, nhanh chóng đi tìm bao tải, sau đó cùng Bạch Chỉ bỏ Triệu ma ma vào trong, rồi chuyển đá trong viện vào trong bao tải, nhưng Triệu ma ma quá nặng, hai người các nàng đều không nâng nổi, Lí Vị Ương thấy thế, đi qua, giúp các nàng nâng bao tải kia, mệt đến mức không còn sức để thở, mới vứt được bao tải qua cửa sổ, nghe thấy ùm một tiếng bọt nước bắn tung toé, ba người liếc nhau, đều thở phào nhẹ nhõm.
“Lau dọn vết máu trong phòng cho sạch sẽ, cả chén thuốc kia nữa, đều đem đi chôn. Động tác nhanh nhẹn một chút, đừng để bị người khác phát hiện.” Lí Vị Ương trầm ổn phân phó.
Thất di nương ngồi bên xem, hơi sợ run, bà không ngờ rằng, ở thời khắc mấu chốt Vị Ương lại cứu bà một mạng, hơn nữa, nàng còn quyết đoán như vậy!
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Thất di nương nắm chặt tay Lí Vị Ương: “Đứa nhỏ, nhanh quay về đi, đừng ở đây nữa, sẽ liên luỵ đến con!”
Lí Vị Ương nhìn khuôn mặt Đàm thị, chậm rãi lắc đầu mà kiên định: “Không, Vị Ương không đi, Vị Ương muốn ở cùng mẹ.”
“Triệu ma ma là người của Đại phu nhân –” Đàm thị lại ho khan, Vị Ương tiến lên phía trước vỗ lưng cho bà, giọng nói nàng dịu dàng, “Mẹ, mẹ đừng lo Đại phu nhân gây phiền toái cho con, con sẽ có biện pháp!”
Đàm thị lắc đầu: “Không, Đại phu nhân không phải là người dễ đối phó.”
Lí Vị Ương gật đầu, xoa mặt Đàm thị, phát hiện trán bà nóng rực, sau đó hỏi Thuý Nhi: “Bệnh mẹ ta thế nào?”
Thuý Nhi nước mắt lưng tròng, Đàm thị nhìn chằm chằm nàng, ý bảo đừng nói lung tung, Thuý Nhi thật sự không nhịn được nữa nói: “Tam tiểu thư, Thất di nương sống rất khổ, lúc đầu chỉ bị phong hàn, nhưng không có người đi mời đại phu, còn cắt xén cơm canh, bệnh của di nương mới càng ngày càng nặng!”
Lí Vị Ương lấy từ trong người ra năm khối bạc trắng, nhét xuống dưới gối Đàm thị: “Mẹ, mẹ cầm lấy. Để Thuý Nhi đi đổi thành bạc vụn, tìm cách ra ngoài mua thuốc.”
Đàm thị không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt: “Không được, đáng nhẽ mẹ phải trợ cấp cho con mới đúng, sao có thể lấy tiền của con.” Nói xong, bà tháo vòng ngọc trên tay xuống đưa cho Lí Vị Ương.
Ngay cả người có ý chí sắt đá, cũng nhận ra được ai mới là người đối xử tốt với mình. Trong mắt Đàm thị, hoàn toàn là sự quan tâm, phát ra từ trái tim, mắt Lí Vị Ương nóng lên, lắc đầu: “Mẹ, lão phu nhân rất thích con, bạc này đều là người cho, mẹ yên tâm, con sống rất tốt.”
Đàm thị gật đầu, nhịn xuống xúc động muốn ôm nữ nhi khóc, nước mắt lưng tròng nói: “Vị Ương, đều do mẹ vô dụng.”
“Mẹ, người biến mẹ thành bộ dạng ngày hôm nay… một ngày nào đó, con sẽ để bà ta nếm thử mùi vị như vậy!” Giọng nói Lí Vị Ương mang theo sự lạnh băng, hoàn toàn không giống một người ở độ tuổi này.
Thất di nương lại kích động, bịt kín miệng nàng. Thuý Nhi là tâm phúc duy nhất của bà, Bạch Chỉ hiển nhiên có thể tin tưởng, nhưng mà ——
“Những lời này, đừng nói lung tung! Con có thể bình an trưởng thành, thành thân sinh con, vậy là tốt nhất, chuyện trả thù, đừng suy nghĩ nhiều nữa! An an ổn ổn sống qua ngày, là quan trọng hơn tất cả mọi chuyện!”
Đây là những lời chỉ có mẹ ruột mới nói ra, trong lòng Lí Vị Ương nóng bỏng lên, nhưng không cất tiếng trả lời.
Đàm thị định nói tiếp, lại đột nhiên nghe thấy tiếng động kỳ quái gì đó.
Bùm một tiếng, sắc mặt bà kinh hoảng biến thành trắng bệch, gần như không tin được vào tai mình, nắm thật chặt tay Lí Vị Ương: “Vị Ương, con nghe thấy không!”
“Triệu ma ma sống lại sao?!” Thuý Nhi kinh hoàng nói.
Lí Vị Ương từ trên giường đứng dậy, “Con đi xem.” Sau đó nàng đi thật nhanh đến bên cửa sổ, nhìn về phía bên kia hồ sen, thấy sau núi giả mơ hồ có bóng người, sau đó lại có mấy hòn đá liên tiếp bay xuống nước, phát ra tiếng bùm bùm. Quay đầu lại, nàng mỉm cười nói với Đàm thị, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, là tảng đá sau núi giả lâu không được tu sửa nên rớt xuống hồ.”
Vừa rồi chỉ liếc mắt một cái, Lí Vị Ương đã có thể khẳng định, sau núi giả có người, nhưng rốt cuộc là ai? Vừa rồi vứt Triệu ma ma ra ngoài cửa sổ, không biết có bị nhìn thấy không. Nghĩ đến đây, nàng đứng lên, nắm tay Thất di nương: “Sắp đến giờ rồi, con gái cần phải đi ngay, con sẽ lại đến thăm mẹ.”
Đàm thị biết Lí Vị Ương không thể ở lâu, tuy trong lòng không muốn buông tay, đành dặn dò nàng: “Nhất định phải cẩn thận.”
Lí Vị Ương biết, Đại phu nhân chắc chắn sẽ dẫn Lí Thừa tướng đến, cho nên – nàng phải bày trận địa chờ sẵn quân địch, nhưng mà nàng không nói gì với Đàm thị.
Ra khỏi cửa Nam viện, Lí Vị Ương bảo Thuý Nhi chỉ đường, rồi dẫn Bạch Chỉ, đi xuyên qua hồ sen, tới gần hàng núi giả được xây bằng đá Thái Hồ. Từ chỗ này nhìn về cửa sổ duy nhất của Nam viện ở xa xa, thì chỉ nhìn thấy bên đó là một bãi cỏ lau, rậm rạp cao hơn nửa người, không nhìn thấy rõ tình hình phía đối diện, biết chuyện Triệu ma ma bị vứt xuống hồ không bị lộ, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa định quay đi, thì nghe thấy rên như đang bị kiềm chế.
Hai người nhìn về phía bên kia, nhìn thấy một tiểu hài tử tám chín tuổi bị hai ma ma nhìn không rõ mặt bắt lấy, một người trong đó hung tợn bóp cổ nó. Đứa nhỏ liều mạng giãy dụa, da thịt nhẵn mịn rất nhanh đã biến thành trắng bệch, tóc mái đen tuyền rối loạn, tay chân không ngừng khua lung tung.
Lí Vị Ương ngẩn người, sau đó Bạch Chỉ nói nhỏ bên tai nàng: “Tiểu thư, đó là Tam thiếu gia!”
Lí Vị Ương nhất thời kinh hãi, Lí Mẫn Đức, là con nuôi của Tam thẩm Chu thị! Bảy năm trước, Tam lão gia Lí Tiêu Hà nhiễm bệnh bỏ mình, Tam phòng không có người kế thừa, nên đã truyền tin ra ngoài nói muốn tìm con nuôi, lúc đó Đại phu đã nghĩ tìm một đứa nhỏ thuộc Lí thị để khống chế Tam thẩm, tương lai kế thừa đồ cưới khổng lồ của Chu thị cùng tài sản Tam phòng, Nhị phu nhân cũng tính toán như vậy, hai người đã đấu tranh lẫn nhau một thời gian. Ai ngờ tính tình Chu thị tuy rằng dịu dàng, lại chẳng phải là đồ nhát gan, dưới sự giúp đỡ của lão phu nhân, thương nghị với mọi người đưa Chu Mẫn Đức trong nhà bà con thân tộc ở xa đến, lúc đó đồng thời đắc tội Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân, nói cách khác, Lí Mẫn Đức trước mắt này, là một cái đinh trong mắt Đại phu nhân.
Trong mắt Bạch Chỉ có một tia hoảng sợ, Lí Vị Ương do dự, làm thế nào mới cứu được hắn? Bên ngoài có hai ma ma, Lí Vị Ương cũng không ngu xuẩn đến mức cảm thấy mình có thể đối phó được.
Một lát sau, đứa nhỏ kia không động đậy nữa, cổ nghiêng sang một bên, như một con hạc đã chết cứng. Một ma ma cười lạnh: “Vứt xuống hồ sen đi, nói nó trượt chân chết đuối dưới sông.”
Lí Vị Ương nhìn thấy tất cả, lúc này mới tỉnh ngộ, hoá ra kiếp trước đứa nhỏ này chết đi như thế, khó trách lúc nàng trở lại Lí phủ, Tam thẩm xa rời mọi người, không lui tới với người ngoài, có lẽ là bị đả kích bởi chuyện này.
Đứa nhỏ kia không còn động đậy bị quăng vào trong nước, áo choàng gấm màu đỏ nổi trên mặt nước, một lát sau chìm dần xuống hồ.
Hai ma ma kia nhìn hắn chìm xuống, một ma ma trong đó còn cẩn thận nhìn khắp xung quanh, chắc chắn không có người, mới rời đi cùng người còn lại.
Chờ hai ma ma đi xa, Bạch Chỉ hoảng sợ túm lấy tay nàng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?”
Thất di nương, Lí Mẫn Đức, hai người liên tiếp bị mưu hại, tất cả hình như có liên hệ gì đó với mình! Lí Vị Ương đột nhiên đứng lên, không nói thêm gì cởi giầy, nhảy xuống hồ nước lạnh như băng…
Bạch Chỉ giật mình, không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn những sợi tóc màu đen lưu lại từng vòng tròn trên mặt nước, ngay sau đó biến mất không còn dấu vết…
Chương 18: Che giấu lẫn nhau
Thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Chỉ kinh hoảng đến mức muốn xỉu.
Nhưng mà, hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng, chỉ một lát sau, Lí Vị Ương đã kéo Lí Mẫn Đức lên bờ. Tuy Lí Mẫn Đức còn nhỏ tuổi, dù sao cũng là một nam hài tử, Lí Vị Ương ôm không nổi, cánh tay không chắc một chút có thể làm rơi hắn xuống nước, Bạch Chỉ chạy nhanh đến tiếp ứng, hai người hợp lực kéo Lí Mẫn Đức lên bờ.
Lí Vị Ương cúi người sờ ngực hắn: “Còn độ nóng.” Sau đó, nàng dùng tất cả những biện pháp mà nàng từng nhìn thấy ngư dân trong thôn dùng để cứu người, đầu tiên ấn mạnh xuống ngực hắn hai lần, tiếp theo dùng đầu gối ấn lên bụng mềm mại của hắn, ép một lúc lâu, Lí Mẫn Đức chỉ bị hôn mê do không thở được, bị Lí Vị Ương vỗ vài cái, cuối cùng cũng thở được, ho khan hai tiếng, phun nước ra, tỉnh lại.
Rốt cục cũng sống lại, Lí Vị Ương thở phào nhẹ nhõm…
Lí Mẫn Đức quay đầu lại, ánh mắt tối đen mà sáng ngời, sáng như sao trên trời, lông mi dài mịn nhẹ nhàng rung động, vẫn còn dính bọt nước, như những hạt ngọc bị vỡ. Lí Vị Ương trong lòng nhảy dựng, cảm thấy gương mặt trước mắt còn sáng chói hơn cả ánh nắng.
Trời ạ, hắn thật sự đẹp đến mức kỳ quái.
Đứa nhỏ này có một đôi mắt động lòng người, không cười cũng ẩn tình, da thịt trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu xuống nhìn như trong suốt. Nếu là một nữ hài tử, chỉ sợ không hề thua kém với Lí Trường Nhạc dung sắc tuyệt diễm, huống chi, hiện giờ hắn mới chỉ có mười tuổi,
Đôi mắt như thuỷ tinh của Lí Mẫn Đức chợt loé, vừa định mở miệng, Lí Vị Ương đã bịt miệng hắn lại: “Không được phép hét lên! Bằng không sẽ bỏ ngươi lại đây!”
Bạch Chỉ trên người thấy rét lạnh, giọng điệu này, sao mà giống chặn đường cướp bóc!
Lí Vị Ương thấy Lí Mẫn Đức như bị choáng váng nhìn mình, đưa tay sờ khuôn mặt trắng trắng, ừm, mềm mềm, giống như đậu hủ ngâm nước.
“Ta là Tam tỷ của đệ, Lí Vị Ương.” Nàng vừa nói chuyện, vừa bảo Bạch Chỉ cởi lớp xiêm y ngoài cùng trên người ra, sau đó cởi áo choàng ngắn bị ướt của Lí Mẫn Đức, không ngờ rằng, từ trên người hắn rơi ra một khối ngọc bội hình trăng non, dùng dây màu đỏ xuyên qua đeo lên cổ, Lí Vị Ương không nhìn kỹ, đeo lại lên cổ hắn, sau đó lấy áo bao hắn lại, Lí Mẫn Đức ngồi bất động, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.
Lí Vị Ương nhìn khuôn mặt hắn, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp, túm lấy cổ áo hắn: “Quay về nói với mẹ đệ, Đại phu nhân muốn giết đệ, Tam tỷ tỷ cứu đệ, nghe rõ chưa?”
Thế này thật giống như đang bức cung, Bạch Chỉ nghẹn họng mắt trợn tròn.
Lí Vị Ương lại nhìn chằm chằm Lí Mẫn Đức, định bỏ hắn lại rời đi, Lí Mẫn Đức vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, sợ hãi nhất là bị bỏ lại, đột nhiên giữ chặt tay áo nàng, bỗng chốc ôm lấy người nàng, “Tam tỷ tỷ!”
Cảm giác ấm áp thổi đến, giọng nói mềm yếu non nớt, lại làm Lí Vị Ương chân tay luống cuống, thật lâu sau, mới ôm lấy Lí Mẫn Đức.
Đúng là một đứa bé ngoan, trong lòng Lí Vị Ương đột nhiên nhớ đến Ngọc Lí, con trai của nàng, cũng từng dịu ngoan lanh lợi như vậy, mỗi lần nhìn thấy nàng sẽ lao tới, trong lòng đau xót, tay nhịn không được lại nhéo nhéo mặt Lí Mẫn Đức, xoa đi xoa lại, Lí Mẫn Đức tuổi không lớn, nhưng rất nhu thuận, ngồi một chỗ thành thành thật thật để tỷ tỷ kỳ quái này tuỳ ý sờ qua sờ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm như đậu hủ ngâm nước.
Bạch Chỉ mày nhíu lại, nàng nghĩ, tiểu thư quên rằng đứa nhỏ này năm nay đã mười tuổi sao, chỉ nhỏ hơn tiểu thư có ba tuổi… Nghĩ đến đây, nhẹ ho khan hai tiếng, bỗng chốc Lí Vị Ương hồi phục tinh thần, buông Lí Mẫn Đức ra, dặn dò.
“Không sao rồi! Nhớ kỹ, trong một canh giờ tới đừng xuất hiện trước mắt người khác, cứ để cho bọn họ nghĩ đệ đã chết! Chuyện hôm nay ngoại trừ mẹ đệ ra, bất cứ ai – đều không được nói ra!”
Móng tay nàng ấn thật sâu vào bả vai của thiếu niên nho nhỏ, trong mắt như có lửa cháy hừng hức, toả ra ánh sáng làm người khác phải sợ hãi. Thiếu niên bị ánh sáng như vậy chiếu rọi, ngây người, nhìn nàng, như hoàn toàn ngây ngốc, không tự chủ được gật đầu.
Lí Mẫn Đức bước đi thật cẩn thận, kéo y phục dài của nha đầu, lại còn biết chọn nơi ít người qua lại mà chạy, Lí Vị Ương nhìn thấy, gật đầu, vừa rồi tại thời khắc quan trọng nhất còn biết làm bộ bị hôn mê, để hai ma ma kia cho rằng hắn đã chết, đúng là một đứa nhỏ thông minh.
Bạch Chỉ đi được mấy bước, lại cúi đầu kêu một tiếng.
Lí Vị Ương nhìn thấy, trong bụi cỏ, có một con hạc trắng đã chết. Hạc trắng ở Đại Lịch được coi là điềm lành, cực kỳ quý hiếm, Lí phủ cũng không có, đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, lại chết rồi – Trên mặt Lí Vị Ương hiện ra một tia cười lạnh, sau đó tìm một chỗ đào hố, chôn hạc trắng xuống thật sâu.
Làm xong xuôi tất cả, Bạch Chỉ bị gió thổi đến lạnh run cả người: “Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lí Vị Ương suy nghĩ một lát, nói: “Ngươi mau về lấy một bộ xiêm y thường ngày ta mặc, nhớ kỹ phải lặng lẽ, đừng kinh động bất cứ ai.”
Bạch Chỉ gật đầu, Lí Vị Ương nhìn nàng đi xong, trốn vào núi giả bên cạnh.
Lưới cá đã bố trí xong xuôi, tất nhiên phải vớt lên. Nàng biết, những người đó sẽ đến rất nhanh.
Lúc này, Đại phu nhân cùng Lí Tiêu Nhiên, còn cố ý gọi Ngũ tiểu thư Lí Thường Hỉ, đoàn người chậm rãi đi về phía Nam viện.
“Lão gia, trong phủ đột nhiên có một tiên hạc bay đến, ngay ở Bích Ba hồ phía sau Nam viện, ngài đi đến sẽ nhìn thấy ngay!” Đại phu nhân cười nói.
Lí Tiêu Nhiên gật đầu, đây chính là điềm lành.
Lí Thường Hỉ tươi cười cũng rất vui vẻ, nàng vừa nghĩ đến Lí Vị Ương sẽ bị xui xẻo, là nàng lại cảm thấy trong lòng thoải mái.
Vừa đi đến giữa đường, nhìn thấy Hoạ Mi, hoang mang rối loạn chạy từ đường bên cạnh ra, Lí Thường Hỉ quát lớn một tiếng: “Ngươi không phải là nha đầu của Tam tỷ sao? Sao lại chạy đến nơi này!”
Trên mặt Hoạ Mi hiện ra sự nôn nóng, nàng muốn nói cho Đại phu nhân biết không tìm thấy Tam tiểu thư, hình như là đi đến Nam viện trước rồi, nhưng lão gia ở đây, ấp úng nói không nên lời.
Lí Thường Hỉ mất kiên nhẫn truy hỏi: “Tam tỷ đâu? Sao ngươi không đi theo hầu hạ!”
Hoạ Mi lúc trước chạy đến chỗ Đại phu nhân báo tin, quay về đã không thấy tăm hơi Lí Vị Ương, đang sợ hãi, bật thốt ra: “Tam tiểu thư nghe nói Thất di nương bị bệnh nặng, cho nên muốn đến thăm, nô tỳ… nô tỳ…”
Lí Tiêu Nhiên mặt trầm xuống, nói với Đại phu nhân: “Đứa nhỏ này sao không hiểu quy củ như vậy, muốn đi thăm dù sao cũng phải nói với bà một tiếng!”
Trên mặt Đại phu nhân lộ ra vẻ tươi cười như Bồ Tát: “Haiz, đứa nhỏ này xa nhà nhiều năm, không hiểu quy củ cũng là điều đương nhiên.”
Lí Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng cực kỳ không vui với Lí Vị Ương. Đã là một nha đầu sinh vào tháng hai, lại còn không biết thận trọng lời nói việc làm, đến thăm di nương không biết xin phép mẹ cả một tiếng, đúng là không hiểu chuyện!
Lúc này, mặt trăng đã xuất hiện, ẩn trong mây lặng lẽ nhìn đoàn người bên dưới.
Có chuyện vừa rồi xen giữa, nhiệt tình xem hạc trắng điềm lành của Lí Tiêu Nhiên đã nhạt đi ba phần, ông chậm rãi đi đến trước hồ Bích Ba, nhìn mặt hồ trong trẻo gợn sóng dưới ánh trăng, chỉ có cỏ lau cao quá nửa người, không nhìn thấy hạc trắng xinh đẹp gì cả, mặt lập tức trầm xuống: “Không phải bà nói có hạc trắng sao?”
Hiển nhiên Đại phu nhân cũng giật mình, bà rõ ràng đã sai người thả một con hạc trắng chết ở vị trí dễ thấy, sao đột nhiên không nhìn thấy nữa? Nhưng sắc mặt bà không hề thay đổi, cười nói: “Có lẽ là trời tối, lẫn bên trong đám cỏ lau rồi.”
Lí Tiêu Nhiên càng thấy mất hứng, mày nhíu chặt, vừa định xoay người trở về, đột nhiên thấy một ma ma sắc mặt sốt ruột từ bên kia lao tới, phía sau bà còn có ba bốn người, ai cũng cầm theo đèn lồng: “Tam thiếu gia! Tam thiếu gia! Người ở đâu!”
Sắc mặt Đại phu nhân thả lỏng, kìm nén sự vui mừng dưới đáy mắt, nói: “Ngươi không phải là nhũ mẫu của Mẫn Đức sao? Có chuyện gì, không thấy Mẫn Đức?”
Hạc trắng chết đi làm điềm báo, không thấy thì thôi, Lí Mẫn Đức mới là tình tiết trọng tâm!
Chương 19: Mệnh khắc tinh
Nhũ mẫu Trương thị quỳ xuống: “Đại phu nhân, buổi chiều nô tỳ đưa Tam thiếu gia đến hoa viên chơi, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng thiếu gia! Nô tỳ tìm khắp nơi vài lần rồi, chỉ còn mỗi chỗ này chưa tìm!”
Mày Lí Tiêu Nhiên lại càng nhíu chặt, Tam phòng không có hương khói, chỉ có một con nuôi duy nhất, nếu xảy ra chuyện gì, Chu thị không biết có vượt qua nổi không! Ông vừa nghĩ vừa hỏi: “Tam phu nhân biết chuyện chưa?”
Sắc mặt nhũ mẫu trở nên trắng bệch: “Vẫn chưa, nô tỳ sợ phu nhân không chịu nổi, chỉ nói lão phu nhân đón Tam thiếu gia qua đó!”
Lí Tiêu Nhiên biết Chu thị coi trọng đứa nhỏ này đến mức nào, nhanh chóng sai người đi tìm.
Khoé miệng Lí Thường Hỉ nhếch lên, nói: “Đúng vậy, nhất định phải tìm thật kỹ, nếu như trời tối không cẩn thận ngã xuống hồ thì biết làm sao bây giờ!”
Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta: “Có người tỷ tỷ nào nguyền rủa Tam đệ như ngươi sao? Không thể tưởng tượng được!”
Lí Thường Hỉ nhanh nói: “Dạ, nữ nhi cũng chỉ lo lắng cho Tam đệ, cho nên mới nói sai!”
Lí Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng, Đại phu nhân nhìn thoáng qua mặt hồ tĩnh lặng, nhỏ giọng nói: “Lão gia, tiểu Ngũ nói cũng không sai, mọi chuyện đều có chữ vạn nhất, năm kia con út của Tả Ngự sử không phải cũng rơi xuống hồ lúc đang chơi đùa sao? Ở đây nhiều người, ta cùng ngài đến Nam viện nghỉ tạm, chờ kết quả.”
Lí Tiêu Nhiên không ngờ chuyện không may xảy ra liên tiếp, tâm tình càng tệ hơn, chỉ gật đầu, xoay người đi về phía Nam viện. Đại phu nhân dặn dò người đi tìm: “Phải chú ý tìm kiếm bên hồ.”
Sau đó, bà nhìn thoáng qua Lí Thường Hỉ, liếc mắt, Lí Thường Hỉ hiểu ý nói: “Mẫu thân, người cứ yên tâm, nữ nhi ở lại đây, nhất định sẽ tìm được Tam đệ.”
Vì thế, Đại phu nhân cảm thấy vừa lòng dẫn người rời đi. Lí Thường Hỉ lấy lại tinh thần, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Các ngươi, còn không mau đi kiếm tra đống cỏ lau bên kia!”
Đám vú già ào ào lao xuống, nâng đèn lồng lên chiếu, lớn tiếng gọi tên Tam thiếu gia, nhưng mà thật lâu sau, một tiếng đáp lời cũng không có.
Lúc này, đột nhiên có người la hoảng: “Giày của Tam thiếu gia!” Bà cầm chiếc giày nổi trên mặt nước, như hiến vật quý đưa cho Lí Thường Hỉ.
Lí Thường Hỉ gật đầu, nói: “Nguy rồi, Tam đệ nhất định đã rơi xuống nước, tìm kỹ lại xem!”
Trong lòng nàng nghĩ, hai ma ma kia báo lại, thi thể quăng vào trong hồ nước, đại khái là chỗ này, chắc hẳn sẽ nổi lên rất nhanh, Lí Thường Hỉ phân phó bọn họ tìm cho kỹ, những người đó lập tức tìm tòi cẩn thận.
Lí Thường Hỉ đợi thật lâu, mất kiên nhẫn đi đến mép hồ, nhìn khắp xung quanh, không biết vì sao chân bị trượt, nàng hét lên một tiếng, còn chưa kịp bám lấy tảng đã bên hồ, cả người đã chìm hẳn xuống hồ nước.
Lí Thường Hỉ lớn lên ở Kinh đô, lại là tiểu thư sống an nhàn sung sướng, căn bản không biết bơi, nàng chỉ biết liều mạng lao về phía trước, đột nhiên cảm thấy có bàn tay lạnh lẽo bắt lấy chân nàng kéo mạnh xuống phía dưới, đầu nàng trống rỗng, liều mạng hét lên, nhưng lại uống càng nhiều nước vào bụng, hoảng hốt, số bèo trong hồ sen như cánh tay người chết, quấn lấy người nàng, nàng càng liều mạng giãy dụa hơn, kết quả bèo càng quấn chặt, sắp hít thở không nổi.
Bên trong sóng nước, nàng mơ hồ nhìn thấy một gương mặt tái nhợt, nhưng chỉ chợt loé rồi biến mất, nhìn không rõ ràng, cả người đã bị kéo xuống.
“Mau! Mau! Mau cứu Ngũ tiểu thư!” Trên bờ vô số vú già không ngừng kêu, sau đó có hộ vệ từ xa chạy tới, nhưng không một ai dám nhảy xuống cứu, phải biết rằng, thân thể tiểu thư rất quý giá, nếu có nam nhân chạm vào, thân phận người đó lại không xứng với tiểu thư, thì không thể không chết.
Vất vả lắm mới có một vú già biết bơi nhảy xuống, tìm trong nước không biết bao lâu, mới tìm được Lí Thường Hỉ nằm bên trong đống bèo, nhanh chóng bơi qua, kéo lên bờ như kéo lợn chết, mọi người vây quanh xem, mắt Lí Thường Hỉ đã trợn trắng, mọi người phát hoảng, vội vàng vỗ vỗ đánh đánh nàng ta, nửa ngày sau Lí Thường Hỉ mới hô hấp lại được.
Một vú già khẽ kêu lên, mọi người tập trung nhìn kỹ, trên mặt bên trái của Lí Thường Hỉ, có thêm hai vết thương giao nhao, như bị hòn đá sắc bén làm bị thương, sâu đến mức nhìn thấy được cả xương, vẫn chưa ngừng chảy máu ra bên ngoài.
Trong lòng mọi người biết chuyện lớn rồi, lúc này bất chấp mọi chuyện, vội vàng hét lên: “Mau! Mau đưa Ngũ tiểu thư đến Nam viện!”
Bọn họ vội vàng nâng Lí Thường Hỉ lên, đưa đến Nam viện, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lí Tiêu Nhiên ngồi trong sân, không biết vì sao sắc mặt Đại phu nhân rất kỳ quái, Thất di nương vốn đau ốm trên giường bệnh cũng ngồi bên cạnh dè dặt bưng trà rót nước.
Lí Tiêu Nhiên vừa bước vào viện, định răn dạy Lí Vị Ương, ai ngờ Lí Vị Ương không ở trong này, lúc này lại thấy Lí Thường Hỉ như con vịt nước bị hạ nhân khiêng vào, lập tức nổi giận: “Xảy ra chuyện gì!”
Vú già vội vàng nói: “Lão gia, Ngũ tiểu thư đứng yên ở mép hồ, không biết vì duyên cớ gì, đột nhiên rơi xuống nước! Nô tỳ cũng thấy rất kỳ quái!”
Lí Tiêu Nhiên bỗng dưng đứng lên, Đại phu nhân thân thiết chạy đến bên cạnh, vừa nhìn thấy mặt Lí Thường Hỉ, sợ tới mức lùi lại một bước, nói: “Ai da, đứa nhỏ số khổ của ta, mặt đang êm đẹp sao lại biến thành cái dạng này!”
Lí Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua mặt Lí Thường Hỉ, trong lòng rơi lộp bộp, thương thế này, gương mặt đã bị huỷ!
Vú già vội vàng nói thêm: “Nô tỳ còn tìm thấy giày của Tam thiếu gia, nhưng không tìm thấy người, chỉ sợ Tam thiếu gia đã rơi xuống bỏ mình…”
Đại phu nhân đang kinh hãi vì sao Thất di nương không chết, lại thấy Lí Thường Hỉ rơi xuống nước bị huỷ dung ngoài ý muốn, bà áp chế sự bất an trong lòng, bộ dáng thương tâm cực độ: “Nhà chúng ta trước giờ luôn bình an…”
Lâm ma ma bên cạnh thuận tiện nói: “Từ lúc Tam tiểu thư trở về, vận xấu như đổ lên nhà chúng ta, lần này còn khắc chết Tam thiếu gia, chúng ta sao có thể nói lời công đạo với Tam phu nhân đây! Tam thiếu gia lại còn là người duy nhất nối dòng của Tam phòng!”
Sắc mặt Thất di nương biến thành trắng bệch, bà đột nhiên hiểu ra, đây là bẫy Đại phu nhân thiết kế, là một điều trong danh sách những người bị Vị Ương “khắc” chết, hiển nhiên là có cả bản thân mình trong đó! Đến Nam viện một chuyến, lại khắc chết mẹ đẻ, còn khắc đứa nhỏ duy nhất của Tam phòng, cho dù Lí Vị Ương vô tội, lão gia vì nói lời công đạo với Tam phòng, chắc chắn sẽ xử trí Vị Ương…
Đại phu nhân —— quá âm độc!
Thất di nương vội vàng quỳ xuống nói: “Lão gia, Vị Ương chỉ là một đứa trẻ, tất cả không quan hệ đến Vị Ương, Vị Ương —— “
Lâm ma ma lườm bà: “Thất di nương, ngài nói những lời này không đúng rồi, Tam tiểu thư không nên vi phạm mệnh lệnh của lão gia chạy đến Nam viện, Tam tiểu thư vừa mới đến gần, Tam thiếu gia đã biến mất, hiện giờ Ngũ tiểu thư cũng xảy ra chuyện, Thất di nương sao có thể nói không quan hệ đến Tam tiểu thư?”
“Phụ thân, ở đây có chuyện gì thế này?” Một giọng nói, đột nhiên vang lên ngoài viện, sau đó thấy Lí Vị Ương dẫn theo Bạch Chỉ, từ ngoài cửa thản nhiên bước vào. Trên người nàng mặc áo váy màu vàng nhạt, thoạt nhìn như nụ hoa chớm nở mùa xuân, tươi mát hợp lòng người, đôi mắt to sáng long lanh, đang tràn ngập sự nghi hoặc đi vào.
Lí Tiêu Nhiên ngẩn người, vốn đang chuẩn bị tức giận, mà không biết vì sao cơn tức không còn bùng nổ nữa.
Đại phu nhân hơi cứng người, lập tức bày ra bộ dáng của mẫu thân từ ái: “Vị Ương, bởi vì con, con trai yêu của Tam phu nhân mất đi, phủ chúng ta, chỉ sợ không thể giữ con lại được!”
Lí Vị Ương hai mắt tròn xoe, nhìn qua có vẻ hồn nhiên ngây thơ nói: “Mẫu thân, mẫu thân nói Tam đệ làm sao cơ, vừa rồi con còn thấy Tam đệ chơi trong hoa viên mà!”
Sắc mặt Đại phu nhân, bỗng chốc biến đổi ——
Chương 20: Dung nhan bị huỷ
“Ngươi nói cái gì!” Lí Tiêu Nhiên kinh ngạc.
Sắc mặt Lí Vị Ương hồng nhuận, ánh mắt trong trẻo: “Phụ thân, con thấy Tam đệ chơi ở hoa viên, sau đó Tam phu nhân đến đón về, còn nắm tay Tam đệ răn dạy nữa, nói Tam đệ chạy loăng quăng khắp nơi, đến một chiếc giày còn chẳng biết rơi mất ở chỗ nào!”
Sau đó, Lí Vị Ương như nhìn thấy chiếc giày vừa được nhặt về kia, lộ ra vẻ vui mừng: “Ai da, hoá ra rơi ở chỗ này sao? Tam đệ đúng là nghịch ngợm, lại dám chạy đến hồ chơi đùa, làm ướt cả giày!”
Biết vừa rồi chỉ là sợ bóng sợ gió, trong lòng Lí Tiêu Nhiên thoải mái hơn rất nhiều, rồi rất nhanh sau đó lại nhíu mày: “Ngươi chạy đến Nam viện làm cái gì!”
Lí Vị Ương cười tủm tỉm nói: “Phụ thân, lão phu nhân nói người trong viện Vị Ương quá ít, thế là không được, hôm nay Vị Ương phụng mệnh lão phu nhân, đến Hồi Xuân đường chọn vài nha đầu vừa ý, lúc đi qua Nam viện thấy rất nhiều nha đầu vây quanh bên ngoài, có người nói phụ thân mẫu thân đều ở đây, cho nên Vị Ương mới tiến vào bái kiến.”
Lí Tiêu Nhiên sững người, còn sắc mặt Đại phu nhân, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. Lí Tiêu Nhiên lại nói: “Chọn lựa được chưa?”
Trên mặt Lí Vị Ương lập tức lộ ra vẻ được sủng ái mà kinh sợ: “Ma ma quản sự nói, đã chuẩn bị cho con năm nha đầu, để con chọn ra ba người, con thấy người nào cũng tốt, chuẩn bị quay về xin lão phu nhân ra quyết định giúp con.”
Vị Ương vừa về phủ, chọn vài nha đầu cũng là chuyện nên làm, nhưng mà vì sao Hoạ Mi lại nói Vị Ương đến thăm Thất di nương? Lí Tiêu Nhiên nhớ đến con hạc trắng không có thật kia, lại nghĩ đến vẻ mặt ấp a ấp úng muốn nói lại thôi của Hoạ Mi, lập tức liên tưởng đến kế châm ngòi ly gián, ánh mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua Đại phu nhân.
Đại phu nhân nghĩ thầm, mình quả nhiên đã quá xem thường Lí Vị Ương, đầu tiên không tìm thấy hạc trắng, tiếp theo Thất di nương không chết, hiện giờ ngay cả Tam thiếu gia vốn đã chết cũng còn sống, những điều này đều chứng minh Lí Vị Ương là nguyên nhân đám người đó còn sống, chứng cứ duy nhất cũng chỉ còn lại ——
Không đợi bà mở miệng, Lí Vị Ương đã hô lên kinh hãi: “Ai da, Ngũ muội xảy ra chuyện gì thế này?! Vết thương trên mặt nghiêm trọng như vậy?”
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Chẳng hiểu sao lại rơi xuống nước, còn bị thương thành như vậy!”
Lí Vị Ương bộ dáng như thực sự kinh ngạc: “Ngũ muội muội hiện giờ —— “
Lúc này, đột nhiên Lí Thường Hỉ cử động, nha đầu bên cạnh mừng rỡ nói: “Ngũ tiểu thư tỉnh rồi!”
Lí Thường Hỉ ngồi dậy, theo bản năng sờ lên mặt mình, lại thấy máu tươi đầy tay, kinh hoảng: “Ta, mặt ta sao lại như vậy! Mẫu thân, mặt con làm sao thế này!”
Đại phu nhân nói với giọng thương xót: “Thường Hỉ, mặt của con bị thương, đừng chạm vào nữa, mẫu thân đã bảo người đi mời đại phu, con cứ nằm nghỉ ngơi đi!”
Lí Thường Hỉ nhìn thấy Lí Vị Ương đứng bên cạnh, nhảy dựng lên: “Ngươi là đồ sao chổi, đều tại ngươi! Đều tại ngươi làm hại ta!”
Lí Thường Hỉ thở hổn hển, ngón tay gần chạm đến mũi Lí Vị Ương.
“Ngũ muội muội làm sao vậy?” Lí Vị Ương vẻ mặt kinh ngạc: “Là ai đã chọc muội tức giận như vậy?”
“Ngươi còn không biết?! Hừ, ngươi là đồ yêu tinh hại người! Nếu không phải ngươi khắc ta, làm sao ta có thể tự dưng ngã xuống hồ!”
Lí Vị Ương thản nhiên nhìn nàng: “Ngũ muội muội nói năng cẩn trọng, tuy ta sinh ra vào tháng hai, nhưng đến nay, phụ thân cùng mẫu thân, thân thể đều rất khoẻ mạnh, muội nói như vậy, chẳng phải là không nể mặt cha mẹ sao?!”
Lí Vị Ương không dùng lời lẽ ác độc đáp trả, mà lời nói ra vẫn làm Lí Thường Hỉ tức phát điên, Lí Thường Hỉ nghe xong lời của Vị Ương, tức giận dùng tay đẩy nàng, miệng còn kêu to: “Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ! Hại ta thành cái dạng này còn dám nói không liên quan!”
Thất di nương lắp bắp kinh hãi, lập tức muốn xông lên bảo vệ con gái của mình, đúng lúc này bị Thuý Nhi bên cạnh kéo tay lại, bà mới tỉnh táo, thân phận của mình không thích hợp để bà làm vậy!
Lí Vị Ương bờ môi khẽ nhếch, hãm hại không thành, ngược lại chính mình bị huỷ dung, lại còn không biết hối cải, coi những người khác đều chết hết rồi sao? Quả nhiên, Lí Thường Hỉ còn chưa đánh đến người nàng, đã bị ma ma nha đầu bên cạnh ngăn cản.
“Im miệng! Ngươi với cái đức hạnh này, còn ra dáng một tiểu thư sao?” Lí Tiêu Nhiên thở hổn hển chỉ vào Lí Thường Hỉ quát lớn.
Lí Thường Hỉ giãy dụa kêu lên: “Phụ thân, mặt con đã bị huỷ rồi! Người có thấy hay không, đều do cái bào thai hạ lưu này, là nó khắc con! Hại con thành cái dạng này! Phụ thân mau đuổi nó đi, nhanh đuổi nó đi!”
Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Ngũ muội muội nói đúng, mọi chuyện đương nhiên sẽ do phụ thân làm chủ, muội muốn nói gì, đều có thể nói ra rõ ràng, hô to gọi nhỏ như cãi lộn thế này, chẳng phải làm mất thể diện của phụ thân sao!”
Lí Thường Hỉ không thoát được khỏi đám nha đầu, tức giận mắng Lí Vị Ương: “Nha đầu chết tiệt kia, đừng có tự cho rằng mình là thiên kim tiểu thư, ngươi chỉ là thứ đồ hạ lưu! Yêu tinh hại người!”
Lí Vị Ương cười lạnh, Lí Thường Hỉ tuy rằng tâm địa độc ác, nhưng chung quy tuổi vẫn còn trẻ, lựa chọn lúc này để kêu to náo loạn, thậm chí không cẩn thận, sẽ chỉ làm sự nhẫn nại của Lí Tiêu Nhiên mất hết. Ông ta là người rất coi trọng quy củ, hiện giờ Lí Thường Hỉ nào giống một thiên kim phủ Thừa tướng, mà chính là một người đàn bà chanh chua.
Cho nên, nàng chỉ tủi thân nhìn Lí Tiêu Nhiên, nói: “Phụ thân, Vị Ương chỉ đi chọn vài nha đầu, Ngũ muội muội rơi xuống nước, là do bát tự muội ấy rất nhẹ, phạm vào quỷ nước, mà muội cứ luôn miệng nói do con khắc, con có thể khắc nàng ở chỗ nào chứ?!”
Lời này của nàng có ẩn ý, có phụ thân có mẹ cả, bên kia còn có cả mẹ đẻ, đều không thấy nàng khắc, lại cố tình khắc một thứ muội không hề có quan hệ, nàng khắc nổi sao?
Thật ra chuyện này cũng chỉ trách Đại phu nhân không ngờ đến Lí Vị Ương đã sớm phòng bị bà, trước tiên đi sớm đến Nam viện cứu Thất di nương, bằng không chuyện khắc chết mẹ đẻ này đã sớm thành sự thật, hơn nữa còn làm Lí Mẫn Đức oan uổng mà chết, Lí Tiêu Nhiên sẽ không thể không xử trí Lí Vị Ương, mà hiện tại – Lí Thường Hỉ đem chuyện mình bị rơi xuống nước áp đặt lên người Lí Vị Ương, đúng là rất gượng ép! Thậm chí, còn như cố ý!
Trong lòng Đại phu nhân dĩ nhiên hiểu rõ, tiền đồ của Lí Thường Hỉ chỉ đến được như thế, một thứ nữ dung mạo huỷ hoại, một chút giá trị cũng không có, còn lộ ra bộ dáng giương nanh múa vuốt, tất cả xong hết rồi! Nhưng bà cũng không có ý định can thiệp, suy cho cùng, Lí Thường Hỉ chỉ là một quân cờ của bà, thời điểm quan trọng cũng có thể bỏ qua! Cho nên bà không nói một lời, chỉ có sắc mặt trầm xuống, mắt lạnh nhìn chằm chằm Lí Vị Ương.
Quả nhiên, Lí Tiêu Nhiên cả khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lí Thường Hỉ: “Ngươi lập tức câm miệng cho ta! Không còn cần thể diện hay sao!”
“Phụ thân, nó hại con rơi xuống nước, còn cả mặt của con, mặt con bị huỷ hoàn toàn!” Lí Thường Hỉ vẫn còn hét chói tai.
Trong mắt Lí Tiêu Nhiên có một tia lạnh băng, ông quát lớn: “Ta sẽ tìm đại phu tốt nhất trị liệu cho ngươi, ta không bao giờ muốn nghe đến những lời nói này một lần nữa!”
Lí Thường Hỉ cố sức giãy dụa, lại bị nha đầu bên cạnh ôm thật chặt, mắt nàng đỏ lên, như muốn nhào lên ăn thịt Lí Vị Ương vậy!
Đại phu tốt nhất? Lí Vị Ương khẽ cười, một cái dấu chéo này, là đại lễ nàng tặng cho Lí Thường Hỉ, chỉ sợ Hoa Đà tái thế cũng không chữa khỏi được! Ánh mắt nàng chuyển tới chỗ Đại phu nhân, tiếp theo, sẽ đến lượt ngươi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện