[Dịch] Thư Kiếm Trường An

Chương 59 : Đồ Vật thuộc về Mạc Thính Vũ

Người đăng: 

.
Dịch giả: Đình Phong Có lẽ vì ngữ điệu lúc Sở Tích Phong nói chuyện này quá mức âm trầm hay là gió thu thổi qua thật lạnh lùng. Tô Trường An không hiểu cảm thấy rùng mình. Sương sớm vốn nên tan đi nhưng chẳng biết tại sao lại càng dày đặc. Ánh nắng sáng sớm như bị những sương mù này cản trở, không thể chiếu xuống được. Sắc trời càng ngày càng mờ, buổi sáng ở Lam Linh trấn giờ lại như sắp hoàng hôn, cảnh tượng xung quanh cũng vì thế mà bắt đầu không rõ. Tô Trường An quay đầu nhìn mục thi đầy đất, hắn cảm thấy có chút âm u. Loại âm u này làm hắn cảm thấy quen thuộc, dường như đã gặp ở nơi nào rồi. U Vân Lĩnh!!! Trong đầu hắn bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh một đêm kia, tên nam nhân mặc áo đen không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói ác mộng "Bách quỷ dạ hành", sau đó bầu không khí u âm hoang đường lập tức được bao phủ lên. Con ngươi của hắn đột nhiên trợn to, tinh linh trong cơ thể tự giác vận chuyển, nhất thời Đao Ý nổi lên bốn phía, Linh Viêm tương hộ. "Cẩn thận!" Hắn rống lên một tiếng sau đó thân thể cực nhanh lui về bên cạnh Sở Tích Phong. Tô Trường An hành động làm Sở Tích Phong trong nháy mắt đã phát hiện được chuyện không tầm thường, tử điện lôi quang hiện lên trên đao của y, thân thể cũng nhích lại gần Tô Trường An. Hai vị đao khách một lớn một nhỏ, cầm đao trong tay, lưng tựa lưng, cảnh giác nhìn xung quanh. Dường như vì đáp lại động tác của bọn hắn, sắc trời càng thêm u tối, màu đen dày đặc đem sáng sớm của Lam Linh trấn ép tới như đêm khuya. Sương mù dày đặc như có linh tính mà xông tới, bao bọc chặt chẽ bọn họ trong đó. Tầm mắt hai người trở nên rất gần, phải hết sức chú ý mới có thể thấy được vật trong vòng một trượng. Trên trán của bọn họ lấm tấm mồ hôi, tay vì cầm đao quá chặt mà nổi gân xanh. "Khặc... Khặc... Khặc..." Một hồi tiếng cười đầy quỷ dị vang lên. Thanh âm kia cực kỳ khó nghe như được kéo ra từ trong ống bễ. Nó xuyên qua tầng tầng mây mù từ bốn phương tám hướng truyền đến. Sắc mặt của Sở Tích Phong cùng Tô Trường An đều vì thế mà trầm xuống. Mồ hôi trên trán bọn họ ngày càng nhiều, đã bắt đầu chảy thành dòng. Trong sương mù bắt đầu có bóng đen chớp động, chỉ qua mấy hơi thở bóng đen đã đứng đầy quanh hai người nhưng vì sương mù nên không thấy rõ bộ dáng. Tách tách! Đó là âm thanh mồ hôi của một trong hai người rơi trên nền đá xanh. Thanh âm đó cũng không lớn nhưng bên trong Lam Linh trấn yên tĩnh đến đáng sợ thì lại nghe được rất rõ ràng. Giống như là tín hiệu nào đó. Âm thanh vang lên trong nháy mắt thì thân ảnh hai vị đao khách bắt đầu chuyển động. Tốc độ của Sở Tích Phong rất nhanh, tựa như cùng một loại với lôi quang trên đao của y. Gần như chỉ trong một cái chớp mắt, y đã vọt tới phía trước của tên bóng đen gần nhất, đao của y như bóng với hình từ bên cạnh tập kích tới như muốn chặn ngang chặt đứt bóng đen kia. Ngay lúc này lôi quang trên đao của Sở Tích Phong cũng trở nên chói mắt, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng cùng đầu tóc rối tung của y, cũng hiện rõ bộ dáng của bóng đen kia. Con ngươi của Sở Tích Phong trong nháy mắt bỗng nhiên trợn to, thế đi ào ạt của một đao cũng vì vậy mà chậm mất vài phần. Cái bóng đen trước mắt này, phô ra bản mặt cũng không thể được gọi là mặt mà y đã từng thấy. Thật là giống. Lúc y điều tra những thi thể kia đã thấy một khuôn mặt không biết bị động vật gì gặm nhắm qua rồi. Nó là một người, ít nhất từng là một người. Nhưng hiện tại nó đã là một cỗ mục thi có thể đi đứng và nhô ra móng vuốt sắc bén về phía con người. Lúc mục thi nâng lên tay của nó thì móng tay với độ sắc bén mà người bình thường không thể có được. Sở Tích Phong đã ý thức được rõ ràng, vật trước mắt này chính là một khôi lỗi bị người khống chế. Ánh mắt y thoáng cái trở nên sắc bén, đao chậm lần nữa hiện lên tử điện lập lòe, dùng tốc độ cực nhanh bổ ngang tới. Roạttt!!! Đao của Sở Tích Phong cắt thân hình mục thi như cắt ruột bông vậy, không như bình thường sẽ có máu thịt bên trong bay tứ tung. Tựa như cắt một khối đậu hủ vừa mới ra lò, thân hình mục thi đã biến thành hai nửa. Thân trên của nó như diều đứt dây ngã vào trước người Sở Tích Phong. Nhưng hết chảy cũng chưa chấm dứt, mục thi cũng không dễ dàng "chết đi" như vậy. Thân trên của nó nằm trên mặt đất giãy dụa bò về phía Sở Tích Phong, khi nó đến gần tưởng như có thể chạm được Sở Tích Phong thì lại vươn tay của mình ra. Sở Tích Phong cau mày, một đường ánh tím hiện lên cắt ngay một tay của mục thi. Nhưng nó dường như chưa tỉnh hoặc đối với việc thân thể ngày càng nhỏ đi cũng không thèm để ý. Thân trên tiếp tục vươn ra tay còn lại nhưng vừa mới nâng lên lại bị cắt luôn. Dường như cỗ mục thi mất đi tứ chi kia vẫn chưa chết, cứ nhúc nhích trên mặt đất rồi bò về phía trước. Sau đó nó mở ra miệng đầy thịt thối táp tới chân Sở Tích Phong. Chân mày Sở Tích Phong nhíu lại càng sâu, chân y nâng lên lại hung hăng hạ xuống. Phốc phốc! Giống như là dưa hấu bị một lực cực lớn đạp nát. Đầu lâu của mục thi vì thế mà chia năm xẻ bảy, xương cốt khô héo, máu thịt, não tủy bên trong tràn ra như một đóa hoa yêu dị trên nền đá. Thân thể của nó bây giờ mới ngừng lại, một bãi chất lỏng không rõ máu loãng hay nước mục chảy ra kèm theo mùi vị làm người ta buồn nôn. "Trường An. Đầu." Sở Tích Phong bụm mũi nói ra. Mà Tô Trường An lúc này mới phục hồi tinh thần từ sự khiếp sợ do thấy rõ bộ mặt của những bóng đen này, hắn một đao chém đứt móng vuốt sắc bén của mục thi vừa tập kích tới. Sau khi nghe Sở Tích Phong nói thì mặt hắn trầm xuống nhẹ gật đầu xem như đáp lại. Sau đó hắn đột nhiên nhảy lên, một đao chém nghiêng lấy đầu của mục thi trước mắt. Mục thi mới vừa rồi còn giương nanh múa vuốt nhưng khi đầu rơi xuống đất thì như con rối mất dây xách, ầm ầm ngã xuống. Tìm được phá địch chi pháp, thân ảnh hai người di động liên tục. Bọn họ rất nhanh xuyên qua đám mục thi, mỗi một lần dừng lại đều có một cái đầu lâu xấu xí rơi xuống. Lúc hai người họ lui về cùng một chỗ, mấy chục cỗ mục thi bỗng nhiên ngã xuống. Nhưng sự việc cũng chưa kết thúc. "Khặc... Khặc... Khặc..." Bên trong sương mù lần nữa vang lên âm thanh khó nghe này. Nó như cười nhạo hai người Tô Trường An, trong sương mù lại có càng nhiều mục thi đứng lên. Lông mày Tô Trường An chợt cau lại, hắn cảm thấy chiêu thức như vậy rất giống với tên Thiên Chiếu xưng thần trên U Vân Lĩnh. Nhưng cũng không đợi hắn nghĩ nhiều, những thân ảnh kia phốc một cái tiến lên, hai người nhìn nhau, thân hình lắc lư lần nữa xuất kích. Chỉ hơn mười hơi thở những cỗ mục thi kia đã đầu thân hai chỗ. Chuyện như vậy diễn ra trước sau mấy chục lần. Dường như ý thức được với chiến lực như vậy không thể uy hiếp được hai người Tô Trường An. Người ẩn náu trong đám sương mù kia ngưng lại việc triệu hoán vô nghĩa. Hai người Sở Tích Phong có được cơ hội thở dốc nhưng bọn họ không dám thư giãn, vẫn như trước cảnh giác nhìn chỗ sâu trong sương mù. Bọn họ biết rõ đồ vật xuất hiện sau đó cũng không đơn giản như trước. Soạt... Soạt... Soạt... Âm thanh nghe như máu thịt va chạm trên nền đá xanh, từ bé không thể nghe đến nghe được rõ ràng. Có vật gì đó đang đến gần! Trong lòng Tô Trường An nhảy dựng. Mà lúc này, bên trong sương mù có một thân ảnh chợt xuất hiện. Gã chậm rãi mà đến, âm thanh soạt soạt cũng vì gã đến gần nên càng lúc càng lớn. Cuối cùng gã dừng lại cách hai người mấy mét. Toàn thân gã bọc áo đen, Tô Trường An không thấy rõ bộ dáng. Chỉ là cặp mắt có con ngươi màu đỏ tươi không tròng trắng làm cho Tô Trường An run lên bần bật. Hắn chợt ý thức được tên áo đen đột nhiên xuất hiện trước mắt này là một gia hỏa cực kỳ khó đối phó. Việc Cổ Tiễn Quân mất tích chỉ sợ cũng có quan hệ với gã. Tô Trường An đang muốn mở miệng ép hỏi tình huống của Cổ Tiễn Quân nhưng tên áo đen này đã đoạt lời nói trước. "Thiên Chiếu. Là ngươi giết sao?" Âm thanh của áo đen khàn khàn cùng một loại với tiếng cười phát ra từ đám sương mù, nó héo rũ, mục nát làm cho người thấy buồn nôn. Nhưng Tô Trường An lại ngây ngẩn cả người, trên trán hắn chợt xuất hiện mồ hôi chằng chịt, tay cầm đao không khỏi run lên. Hắn cúi đầu không nói thêm gì nữa, dường như nhìn hắc bào nhân cũng không dám. Lúc này Sở Tích Phong cũng phát hiện Tô Trường An khác thường, y cảm thấy có chút kỳ quái. Hắc bào nhân này mặc dù quỷ dị nhưng theo y hiểu rõ thì Tô Trường An tuyệt sẽ không vì chuyện như vậy mà trở nên sợ hãi. "Trên người của ngươi có đồ đạc không thuộc về mình." Hắc bào nhân còn nói thêm. "Vật kia vốn nên của Mạc Thính Vũ."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang