[Dịch]Thú Huyết Phi Đằng- Sưu tầm

Chương 73 : Sa La Mạn tế tự

Người đăng: 

.
"Trên chiến trường vào đêm trăng tròn, thì kẻ giỏi nhất chính là Ốc Nhĩ Phu Lang chiến sĩ, thứ nhì là quân hậu cần về quân nhu và bếp núc của bọn ta"- Khẩu hiệu của Quân đoàn Mễ Cách Ốc Nhĩ Phu. ----o0o---- Phía ngoài rừng có một đội quân nhân Bỉ Mông tuần tra vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy đoàn lữ hành kỳ quái này, cỗ xe dùng Thực Nhân Ma để kéo, khiến đội hình quân nhân nghiêm chỉnh này lộ vẻ kinh ngạc. Nhìn thấy mấy vị tiểu thư mỹ lệ chăm chú nhìn mình, các quân nhân khôi giáp chỉnh tề đều giơ loan đao lên thi lễ. Đây là đội quân Ốc Nhĩ Phu kiêu dũng cưỡi cự lang ở hoang nguyên, quân dung tề chỉnh, cự lang cỡi bên dưới không hề có một sợi lông tạp, tráng kiện phi thường. Quân huy lấp lánh trên đầu cự lang cùng lông chim đà điểu sặc sỡ trên mũ trụ chứng minh rằng bọn họ chính là Mễ Cách quân đoàn, quân đội chính quy của tộc lang nhân người Ốc Nhĩ Phu Khác với các vương quốc trong nhân loại, quặng mỏ của Bỉ Mông thiếu hụt trầm trọng, cho nên Kim chúc huân chương rất ít khi được ban phát, thành ra hình thành một tập quán khác người: Đó là mỗi quân nhân Bỉ Mông đều đính trên mũ trụ một cọng lông đuôi đà điểu màu trắng. Sau mỗi trận chiến đấu kịch liệt, có thể dùng máu tươi của địch nhân nhuộm lên trên cọng lông này để chứng minh sự vũ dũng của bản thân. Tế tự cũng có thể đính một chiếc lông đuôi đà điểu lên cánh tay, như là một cách chứng minh tương tự. Ý vị của thứ huân chương lông chim này không nói cũng biết rõ, ví dụ như đạo sư của mỹ nữ xà đạo sư Thôi Bội Thiến, chính là Mục Lý Ni Áo đại nhân, trên cánh tay của y có đính một chiếc lông đuôi của loài Hỏa phượng hoàng bất tử điểu, chỉ bằng vào một điểm đó cũng có thể làm cho những người muốn gây hấn phải thu liễm bớt sự cuồng ngạo của bản thân. Lại ví dụ như Ước Khắc Hạ đại thúc, đội trưởng đội dân binh ở Bác Cách Thôn, một cọng lông đà điểu nhỏ đính trên đầu y có màu đen, không phải bởi vì y săn giết Nhân Diện Hắc Tri Thù (nhện đen mặt người) hay Chiểu Trạch Hắc Ngao (hắc ngao ở đầm lầy), mà là vì bị bùn đất dính lên làm cho dơ bẩn. Cái loại này thì chỉ cần nhìn lông huân chương là biết ngay, không cần phải bàn cãi gì. Lông đà điểu trên đầu của những quân nhân người sói chính quy này có người màu hồng có người màu lam, không ai đính lông màu trắng cả. Hai chân của Thực Nhân Ma Tạp Lỗ run lên cầm cập. Hắn nhìn thấy mục quang băng lãnh của mấy lang nhân ở phía đối diện đang nhìn chằm chằm vào cái cổ thô tráng của hắn. Lông đà điểu trên đầu mấy tên lang nhân này có màu lam, chính là màu máu tươi của Thực Nhân Ma. "Xin chào tế tự đại nhân tôn kính!" Một vị quan của Lang nhân có mặt tròn như chim anh vũ dùng đôi ủng thúc con sói lớn đang cưỡi bước ra khỏi đội, hai tay đút trong túi quần, toàn thân vươn thẳng, mắt nhìn thẳng cất tiếng chào Lưu Chấn Hám và Hải Luân mang trên người chiến tranh tế tự bào màu trắng. "Chiến thần sẽ bảo hộ ngươi, Ốc Nhĩ Phu dũng sĩ.". Lưu Chấn Hám cất giọng hòa ái nói như một vị trưởng giả. "Xin hỏi hai vị đến Bạch Lệnh Sơn mạch này có việc gì hay không?" Lang nhân quân quan hướng về mấy người trên xe gật đầu hỏi, con sói cưỡi trên lưng nhìn về phía Thực Nhân Ma phát ra mấy tiếng khịt mũi phì phì. "Bạch Lệnh Sơn mạch?" Lưu Chấn Hám trợn tròn mắt. Lang tộc là một trong sáu đại quý tộc, ngoại trừ việc cùng Hồ tộc phòng thủ sự uy hiếp chính diện của các vương quốc thuộc nhân loại, phía Nam của nơi Lang tộc sinh sống chính là dãy núi Bạch Lệnh Sơn, còn Nam Thập Tự Sâm Lâm chính là vùng tiếp giáp dãy Bạch Lệnh Sơn. Nói như vậy thì đi hơn nửa tháng rốt cuộc đã đi tuốt tới ngã ba này. Lưu Chấn Hám nhìn Hải Luân, khuôn mặt nàng đã hồng lên. "Ta trước giờ chưa hề đến nơi xa như thế này... Ta chẳng phải là đã nói rồi sao... Ta chỉ là người ở thôn quê..." Hải Luân thấp giọng lẩm bẩm. "Âu Bỉ Tư Lạp kỳ!" Lưu Chấn Hám vỗ vỗ đầu, cái này thiệt đúng là trò cười, đi đến chỗ ở của Bỉ Nhĩ tộc ở phía Nam, không lại chạy đến biên cảnh phía Đông nam như thế này? "Hai vị tế tự cao quý đi đâu vậy?" vị quân quan người Lang nhân kỳ quái nhìn hai Linh hồn tế tự. "Bọn ta chuẩn bị đi Nam Thập Tự Sâm Lâm nhận nhiệm vụ thí luyện". Hải Luân nhìn viên quân quan, bẻn lẻn cười đáp. "Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm?" Lang nhân quân quan kinh hãi, nhìn chằm chằm vào bạch bào của hai vị chiến tranh tế tự, ánh mắt đầy vẻ nghi vấn. Lẽ nào họ còn trẻ tuổi như vậy mà đã tấn cấp lên quyền trượng tế tự rồi? Ta đang nằm mơ hay sao? Lang nhân quân quan kinh ngạc không nói ra lời, các chiến sĩ Ốc Nhĩ Phu phía sau y cũng không nhịn được bắt đầu thì thầm bàn tán với nhau. "Thực lực và đẳng cấp không thể tương xứng với nhau, các dũng sĩ Ốc Nhĩ Phu thân ái của ta à." Khẩu khí của Lưu Chấn Hám tức thì biến thành hào hùng. Hắn phát hiện tên lang nhân này quả thực là càn quấy, hỏi đáp cả nửa ngày mà hai tay thủy chung vẫn để trong túi quần. Chi tiết này làm hắn khá bực bội. "Lời giáo huấn của ngài thật sự là rất hữu dụng!" Lang nhân quân quan gật gật đầu, rút một tay ra khỏi túi quần chỉ về phía Sâm Lâm ở phía xa nói:"Nơi này thật ra là rìa của Nam Thập Tự Sâm Lâm, các vị cứ theo biên giới sâm lâm trước mặt mà đi mấy ngày thì có thể đến được khu rừng chính của Nam Thập Tự Sâm Lâm. Nơi đây chỉ là Bạch Lệnh Sơn, quy cách của ma thú còn thua loại ưu tú ở Nam Thập Tự Tinh Sâm lâm xa lắm". Lưu Chấn Hám và Hải Luân hoàn toàn bị bàn tay của y thu hút. Bàn tay này đâu giống như bàn tay của một tên Ốc Nhĩ Phu cường hãn, chẳng những nó nhỏ nhắn, mà lớp da trên tay nhìn có vẻ khô héo khác biệt hoàn toàn so với khuôn mặt hồng nhuận của y. "Sa La Mạn tế tự?" Âm thanh của Hải Luân do đó mà kích động đến mức lạc cả giọng. Lưu Chấn Hám cũng ngẩn ngơ. Khảm Mạt Tư tại thượng! Đây lại là truyền kỳ của lang tộc sao? Đây là Sa La Mạn tế tự của Bái tộc (Chú: Một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái 狼 狽 . Như lang bái vi gian 狼 狽為奸 cùng dựa nhau làm bậy.) sao? Bái tộc cùng Lang tộc có mối quan hệ huyết thống trực tiếp, đều là thành viên không thể tách rời của tộc Ốc Nhĩ Phu. Tuy Bái tộc sinh ra là hai bàn tay đều bị tàn tật khô héo, nhưng Bái tộc chính là Tát Mãn Tế Tự trời sinh của Ốc Nhĩ Phu tộc, thân tuy tàn nhưng tâm chí kiên định. Tập quán toàn tộc của Ốc Nhĩ Phu tôn xưng họ là Sa La Mạn tế tự hoặc "Ngã Môn đích Sa la mạn (Sa La Mạn của chúng ta)" dù rằng họ không được trưởng lão điện thừa nhận. Bái tộc Tế tự là những kẻ duy nhất không cần phải kinh qua Thần miếu thí luyện mà vẫn được người Bỉ Mông công khai thừa nhận là tế tự hợp cách. Tương truyền rằng, khúc "Tẩy hồn chiến ca" của lang tộc chính là do người Bái tộc tự hy sinh hai tay của mình cho chiến thần Khảm Mạt Tư để đổi lấy. Âm thanh lảnh lót của khúc "Tẩy hồn chiến ca" do Bái tộc tế tự ca xướng làm cho mỗi lang chiến sĩ nghe được nhanh chóng tiến nhập trạng thái cuồng hóa, chiến lực và sức phòng ngự đều tăng cao gấp đôi, các vết thương bình thường căn bản không thể làm cho các lang chiến sĩ đã cuồng hóa cảm thấy đau đớn. Biện pháp duy nhất của Bỉ Mông thú tộc để đối phó với Ma pháp sư đáng sợ của nhân loại chính là cuồng hóa. Chỉ có chiến sĩ sau khi tiến nhập vào trạng thái cuồng hóa mới có thể làm giảm khả năng sát thương của ma pháp đến mức có thể chịu đựng được. Tế tự của các chủng tộc khác khi sử dụng cuồng hóa chiến ca tuy rằng có thể mang lại hiệu quả tương tự, nhưng hậu quả bị cuồng hóa phản phệ sau đó cũng rất nghiêm trọng. Cuồng hóa vốn chỉ dành cho những chiến sĩ thú nhân bậc cao, các chiến sĩ phổ thông căn bản không thể chịu nổi di chứng sau khi cuồng hóa. Một khi Bỉ Mông chiến sĩ bị cưỡng ép cuồng hóa, thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng, đó là tuyệt đại đa số họ đều trở thành si ngốc. Trong pháp luật Bỉ Mông có quy định rất nghiêm ngặt, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tế tự không được phép sử dụng cuồng bạo thuật để gia tăng sức chiến đấu. Nhưng Bái tộc Sa La Mạn tế tự là ngoại lệ duy nhất. Bọn họ chỉ cần ca xướng Tẩy hồn chiến ca thì căn bản chẳng cần phải lo lắng gì về di chứng sau này nữa. Tẩy hồn chiến ca kích phát đấu chí của lang chiến sĩ, đồng thời cũng có thể an ủi vỗ về tâm linh họ, khiến cho họ căn bản không phải chịu thương tổn do cuồng hóa phản phệ. Kỵ sĩ bậc cao của lang tộc cũng có khả năng tiến hành tự chủ cuồng hóa. Một khi bọn họ tiếp thụ cuồng hóa chiến ca của Bái tộc Sa La Mạn tế tự thì có thể tiến nhập vào trạng thái Nhị độ cuồng hóa (cuồng hóa hai lần), từ đó có được lực lượng công kích và phòng ngự cường đại, kích phát được lực lượng phá hoại thật đáng sợ. Điều càng ly kỳ hơn nữa là, Bái tộc tế tự vào đêm trăng tròn hàng tháng sau khi tiếp thụ Nguyệt quang tẩy lễ, bí ngữ chiến ca càng tạo ra hiệu quả gấp đôi lúc bình thường. Thứ năng lực cuồng hóa này thật không thể tưởng tượng được! Lang tộc chiến sĩ cuồng hóa vào đêm trăng tròn chính là ác mộng của bất kỳ địch nhân nào. Cuồng hóa chiến ca của Bái tộc tế tự vào đêm trăng tròn còn có thể làm cho các chủng tộc phụ thuộc yếu ớt của họ là Đạo Cách tộc cẩu đầu nhân và Ốc tẩu tộc Hoàng thử lang nhân phát sinh cuồng hóa y như vậy, làm cho mấy tên nhút nhát Cẩu đầu nhân và Hoàng thử lang (chồn) nhân chỉ biết đi theo làm quân hậu cần trở thành chiến sĩ nửa người nửa chồn cường đại. Nhưng điều đáng tiếc chính là, thứ bí ngữ chiến ca này từ đầu đến đuôi chỉ có thể sử dụng được cho tộc Ốc Nhĩ Phu và và các tộc có quan hệ huyết thống gần gũi với họ, còn đối với bất kỳ chủng tộc xa lạ nào khác cũng không hề có chút hiệu quả, vì vậy cho nên không được Thần miếu thừa nhận, không được khoác tế tự bào hoa quý. Bái đầu nhân tuyệt không phải chỉ có khả năng tế tự thiên phú, bọn họ cũng là người lãnh đạo và là người chỉ huy chiến lược kiệt xuất. Sự thật trong đại quân lang nhân, hầu hết các vị trí tham mưu đều do Bái tộc Sa La Mạn tế tự đảm nhiệm. Nếu như nói đại quân lang nhân là một thanh kiếm sắc bén, thì Bái tộc nhân là cánh tay cầm kiếm. Khắp đại lục từ xưa đến nay đã xuất hiện vô số quân đoàn hiệu xưng là bất bại, nhưng các quân đoàn có lịch sử lâu đời nhất cũng không thể không thừa nhận: thế giới về đêm trên đời này chỉ thuộc về lang nhân. Đại quân lang nhân vào đêm trăng tròn chính là thần thoại, vĩnh viễn không có cách nào phá được. "Tiểu thư tế tự hồ tộc mỹ lệ, đại nhân Thất Cách tế tự anh tuấn, Bái nhân quân quan La Bá Đặc Ba Kiều nguyện vì các vị mà ra sức." Tên Ốc Nhĩ Phu khiêm nhường cung tay hướng về Hải Luân hành lễ. Quan hệ giữa Sa La Mạn tế tự và tế tự chuyên môn của Thần miếu kỳ thật không tốt đẹp gì, bởi vì Thần miếu đến tận bây giờ vẫn không chính thức thừa nhận Sa La Mạn tế tự là sứ giả của Khảm Mạt Tư. Thế nhưng nhìn thấy hai người chiến tranh tế tự đối với mình câu nào cũng hàm ý kính trọng, La Bá Đặc trong lòng cảm thấy khoan khoái. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "La Bá Đặc Ba Kiều tiên sinh, được biết ngài là niềm vinh hạnh của bọn ta, chẳng qua là vì thời gian cấp bách, chúng tôi cần phải gấp rút lên đường, thực là có điều không phải..." Lưu Chấn Hám kêu gọi Thực Nhân Ma:"Đi thôi..." "Chờ một lúc, hai vị tế tự đại nhân tôn quý!" Bái nhân La Bá Đặc cưỡi cự lang ngăn trước mặt Thực Nhân Ma đang chuẩn bị lên đường. "Ngài còn chuyện gì nữa à? La Bá Đặc thân ái?" Lưu Chấn Hám trong lòng càng lúc càng thấy phiền phức, lẽ nào tên này cũng là một hạng như Lý Sát vương tử, trách sao được với sắc đẹp mỹ miều của Hải Luân và Ngưng Ngọc cùng Tiểu Ngải, có ai mà không sáp tới chứ? "Ta chỉ thấy có điểm kỳ quái, sao đại nhân lại có số lượng Ngao nhân tùy tùng đông như thế? Ngao nhân Đạo Cách Tộc không phải vì "Du Chế" mà phải chịu lao dịch hết cả rồi sao?" Mục quang của La Bá Đặc không phải là ngốc nghếch như bọn địa tinh, tuy không hề liếc ngang liếc dọc, nhưng đã sớm nhận ra chân diện mục của các Ngao nhân chiến sĩ. "Thì là như vầy..." Hải Luân vừa chuẩn bị giải thích thì bị Lưu Chấn Hám cắt ngang. "Quân sự cơ mật" Lưu Chấn Hám lạnh lùng nói, khuôn mặt bạnh ra cứng đanh. Tên Bái nhân quân quan tức thì đầu óc choáng váng, không khỏi ngẩng người ra một lúc. Chiến tranh tế tự đích xác là phục vụ trong quân đội, nhưng trong chiến tranh tế tự khắp nước, chưa hề nghe qua hai người trẻ tuổi này bao giờ. Có lẽ nào là kẻ giả mạo? La Bá Đặc một mặt bối rối trong lòng, một mặt cưỡi cự lang ngăn cản hướng đi của Thực Nhân Ma. Tình hình lập tức trở nên khẩn trương. Cổ Đức bước dài đến đứng trước mặt La Bá Đặc, trừng mắt giận dữ nhìn tên quân quan Ốc Nhĩ Phu mồm mép liến thoắng này. Thân hình cao lớn của Cổ Đức còn vượt La Bá Đặc đang cưỡi cự lang hơn nửa cái đầu. Hắn bước đến đứng ngay đó, làm che mất thị tuyến của La Bá Đặc. "Lần trước có một tên khốn dông dài lời thừa với ta ngay cửa Thần miếu, ngươi có biết ta đã làm gì không?" Cổ Đức trừng mắt nhìn lang nhân quân quan:"Hắn bị ta đánh ngã, rồi nắm chân dọng đầu xuống đất." Thể hình to lớn siêu bao lực của Cổ Đức cùng cặp mắt giận dữ đen tròn của hắn làm tọa kỵ của lang nhân quân quan sợ hãi thoái lui nửa bước. "Phan Soái, đừng làm vậy!" Ngưng Ngọc vội đứng lên nói. Đối đãi với một Sa La Mạn tế tự như vậy là quá thất lễ, nhất là đối với chủng tộc Ốc Nhĩ Phu xem vinh dự còn trọng yếu hơn tính mạng này. Lời như thế rất dễ dẫn tới một cuộc xung đột. Giữa các tộc Bỉ Mông với nhau, một lời không hợp có thể gây ra một cuộc chiến thì chuyện bình thường, pháp luật Bỉ Mông không hề ước thúc. "Thực là xin lỗi." Tiểu hồ ly đứng dậy. Lưu Chấn Hám không hề động đậy, chỉ nắm chặt cây Lang nha bổng,bọn Hùng Miêu phía sau hắn cũng rút lăng thương đeo sau lưng ra chầm chậm tiến đến. Hai mươi võ sĩ Hùng Miêu đứng dậy một loạt nhìn thật đáng sợ, so với Bỉ Nhĩ tộc Hùng nhân thì thân hình của chúng còn cường tráng hơn, toàn thân trên dưới đều hiển hiện một loại xâm lược tính đáng sợ. Tiểu đội Lang kỵ binh cũng cảm giác có điều khác lạ, tuy trong mắt họ có chút khiếp đảm, nhưng lại không hề do dự một giây, ai nấy cùng thúc toạ kỵ tiến đến, bàn tay gồng lên đặt vào chuôi đao. Thật ra bọn Lang kỵ binh đều biết, chỉ cần một tên Hùng Miêu nhân mắt đen kia cũng có thể thu thập toàn bộ bọn chúng, nhưng chúng không hề có chút do dự thối lui. Hai quân đối mặt, quan trọng nhất là khí thế, nhãn thần bọn Phan Tháp vũ sĩ hiện giờ trông giống như một con gấu điên đang quét mắt nhìn một tổ ong đã bị đào banh ra trống hóac. Bọn Ngao nhân cũng bước lên, cổ họng gầm gừ, mục quang lăng lệ. Đây là người Bỉ Mông gì vậy, ngay cả quân chính quy mà cũng dám động chạm? Lưng Sa La Mạn tế tự La Bá Đặc Ba Kiều ướt đẫm mồ hôi, toàn thân lạnh giá. Hai mươi lang kỵ binh đối mặt với bốn mươi tùy tùng vũ kỹ kiệt xuất của chiến tranh tế tự, dù là kẻ si ngốc cũng biết được hậu quả thế nào. "Các ngươi có ý gì?" Bái nhân nhìn Cổ Đức chằm chằm. "Tránh lối cho bọn ta đi". Lưu Chấn Hám bước qua. Tuy Lưu Chấn Hám tuy chưa từng phát thệ sẽ mang lại tự do cho bọn Ngao nhân, nhưng dù thế nào cũng phải cố gắng hoàn thành. Bái nhân La Bá Đặc nhìn thấy trong nhãn thần của vị Thất Cách tế tự này điều gì đó, dường như là đang tìm địa điểm chôn giấu thi thể sau khi giết người. Hải Luân vội vàng chạy đến, không ngừng lôi kéo cánh tay Lưu Chấn Hám, trong tay nàng hiện rõ cuốn Tế tự pháp điển, khiến cho chút hoài nghị cuối cùng của Ốc Nhĩ Phu quân quan bị đánh tan. Quyển sách này tuyệt đối không thể giả mạo được. "Các ngài hiểu lầm ta rồi". La Bá Đặc gấp rút giải thích:"Hành tung của hai vị tế tự ta có không quyền ngăn cản" "Vậy ngươi cản đường bọn ta làm gì?" Lưu Chấn Hám nghe vậy liền hỏi, trên gương mặt cũng có chút hòa hoãn. "Là thế này, nửa ngày trước, bọn ta nhận được lời cầu cứu từ thôn trang của người Hoắc Bỉ Đặc Bán thân Nhân (người Hobbit, trong tác phẩm The Lord of Rings của J.R.R. Tolkien), rằng có một con ma thú ở dị giới tên là 'Tinh Vỹ Quy' tiến vào thôn trang. Bán Thân Nhân là bằng hữu của Ốc Nhĩ Phu lang tộc chúng ta, mà quân đội chúng ta trú ở đây không nhiều, chỉ có thể phái tiểu đội này đến xử trí việc đó thôi. Tinh Vỹ Quy là ma thú hiếm thấy, toàn thân toàn là cốt giáp khổng lồ, bọn ta căn bản không có năng lực ra tay, hy vọng được hai vị tế tự đại nhân trợ giúp!" La Bá Đặc vội vàng giải thích, lại nhìn nhìn thân hình cao lớn khôi ngô của Cổ Đức rồi vuốt mông ngựa (Ghi chú: bợ đít, phỉnh nịnh. Đây là thành ngữ của Trung Quốc):"Nhìn xem, các vị tùy tùng của hai vị tế tự đại nhân đều là võ sĩ kiêu dũng!" Kỳ thực người Ốc Nhĩ Phu dũng mãnh chẳng thà chiến tử chứ không bao giờ cầu viện người khác, nhưng La Bá Đặc đã không còn biện pháp nào, chỉ có thể nói lấp liếm như thế, không thể không đem bọn thổ phỉ ra để giao tiếp che đậy với vị tế tự này. La Bá Đặc nói vậy tâm lý không khỏi nặng nề. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Chẳng phải là sợ tên khốn này, mà chủ yếu là tránh bớt một chuyện xung đột chẳng có ý nghĩa gì", La Bá Đặc tự an ủi mình như vậy. "Tinh Vỹ Quy?" Hải Luân và Ngưng Ngọc đều đồng thanh hô lên cả kinh. "Lại là một con Mô Đặc nữa hả?" Lưu Chấn Hám lúc đầu nghe tin ma thú thì vui mừng hớn hở, nhưng sau lại nghe đó là một con ô quy, trong lòng không khỏi có di chứng về chuyện trước đây. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Sao vậy? Lợi hại lắm à?" Tiểu Ngải không hiểu, cứ nhìn Hải Luân và Ngưng Ngọc. "Còn hơn cả lợi hại đấy" Hải Luân nói:"Đây là ma thú cấp cao khó chịu lắm. Khôi giáp của nó cứng rắn phi thường, công kích vật lý đối với nó căn bản là vô hiệu". "Hơn nữa, cái đuôi của nó là một thanh Lang Nha Bổng khổng lồ nặng ngàn cân! Chỉ có thể sử dụng khí hệ ma pháp đối với nó thôi!" Ngưng Ngọc đối với ma thú này hiển nhiên là không còn lạ lẫm gì. "Vậy sao? Có ma pháp lợi hại của ta rồi mà?" Ngải Vi Nhĩ giận dỗi triệu hoán ma pháp, vung tay bắn ra một đạo ma pháp thủy tiễn bắn vào con chim lớn Ngưu Đốn Cự Điểu đang bay lượn trên không trung. Nhưng mà nàng bắn hụt! Khuôn mặt Ngải Vi Nhĩ biến hồng, lẩm nhẩm ngâm tụng một tràng âm phù ma pháp dài ngoẵng, bóp vỡ ma pháp quyển trục hình vỏ ốc cuối cùng của mình. Tuy bản thân Ngải Vi Nhĩ không thừa nhận, nhưng ma pháp thủy hệ của nàng quá tầm thường, nhưng tầm thuờng thì tầm thường, nàng không cho phép ai được chê gì cả. Sau khi đi lên lục địa, khả năng hô hoán thủy nguyên tố của nàng căn bản không còn dễ dàng thi triển như ờ trong biển nữa. Ma pháp loại mạnh đối với nàng mà nói, hiện giờ tất phải thông qua chế tác ma pháp quyển trục mới có thể triệu hoán được. Điều khác biệt với ma pháp sư nhân loại đó là, nàng chỉ chế tác vỏ ốc thành ma pháp quyển trục, chứ không thể sử dụng quyển trục da dê. Cái vỏ ốc này là ma pháp quyển trục cuối cùng của nàng, nguyên bản là có hai cái, đều là bảo bối dùng để che bộ ngực xuân sắc của nàng. Sau khi cùng Lưu Chấn Hám lần đầu tiên thực hành "Tiến Hóa Kết Giới", thì bị thủ pháp quá thô bạo của hắn làm vỡ mất một cái. Mỹ nhân ngư Hải tộc quả thật là Mỹ nhân ngư Hải tộc. Ma pháp quyển trục bằng vỏ ốc bị bóp vỡ bùng lên một đạo lam sắc hoa lệ. "Bùng" một trận ma pháp thủy tiễn bắn lên tầng trời, độ chính xác tuy còn hơi kém, nhưng nhờ ở số đông. Chúng bay nửa chừng bị rơi trở lại hết một nửa, còn một nửa bắn thẳng vào bụng con Ngưu đốn cự điểu. Cự điểu kêu lên một tiếng thảm thiết, phun ra một đạo huyết dịch màu xanh tanh nồng, bay liểng xiểng về hướng núi xa. Rất lâu sau, từ phía đó mới truyền lại âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất. "Ma pháp sư?" Không những La Bá Đặc người bái sắp vỡ đứt da đầu, mà cả bọn Ốc Nhĩ Phu lang kỵ binh dùng bị hai tầng bao vây của bọn Hùng Miêu và Ngao nhân cũng không hề đổi sắt, thế mà nhìn thấy điều này đều hiện thần sắc tái nhợt kinh hãi. Ma pháp sư! Hồng thủy ngút trời, dung nham địa ngục chảy tràn! Sấm chớp từ trên trời đánh xuống! Các ký ức mà các vị cố lão Bỉ Mông kể trong truyền thuyết tức khắc xuất hiện trong đầu chúng Ốc Nhĩ phu. "Đó là ma pháp sư cố vấn tư nhân của ta!". Lưu Chấn Hám ho khan nói, giả vờ lấy thần tình thản nhiên nói. Kỳ thực trong lòng hắn hận không thể ôm cô bé Ngải Vi Nhĩ này mà hôn lấy hôn để mấy cái, thiệt là nỡ mặt nỡ mày con mẹ nó quá mà! Mục quang của bọn lang kỵ binh hoàn toàn biến chuyển, là ma pháp cố vấn a! Cho dù là trong quý tộc nhân loại thì có được mấy người là ma pháp cố vấn chứ? Vừa rồi nếu thật sự đánh nhau, chỉ cần một ma pháp sư ở hiện trường, là có thể hủy diệt toàn đại đội lang kỵ binh. "Tiểu Ngải, ma pháp của Tinh Vỹ Quy so với muội sợ là chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn đâu". Ngưng Ngọc trầm ngâm một lúc, quyết định lời thật mất lòng, tuy biết lời này sẽ đả kích lòng tự tin của cô mỹ nhân ngư công chúa này. "'Trầm Túy Chi Vân' chính là đòn công kích ma pháp tối lợi hại của Tinh Vỹ Quy. Bất kể là ma thú có lợi hại tới cỡ nào, bị ma pháp này của nó công kích, thì sẽ rơi vào cơn ngủ say mê man. Ma pháp này tuy không có lực sát thương, nhưng là ma pháp rất đáng ghét" Hải Luân bổ sung thêm. "Con quỷ đó lợi hại ha!" Lưu Chấn Hám nhớ lại bản thân mình ở chiến trường trước đây đã từng sử dụng Kai_Min_Ông (Chú: Ketamine, hay bột K, là chất gây mê trong phẩu thuật, gây ngạt thở (và nhiều tác dụng phụ khác) nếu dùng ở liều lượng nhiều. Ketamine được liệt vào ma túy bảng A, là chất hay bị lạm dụng trong vũ trường/giới trẻ (Ke, sinh tố K)), dùng khăn bao lại, từ sao lưng bịt mũi của địch thủ, ba phút sau là ngã. "Vì vậy bọn ta mới cần sự giúp đỡ của hai vị tế tự đại nhân!" La Bá Đặc bị bọn họ một xướng một họa liền xoay chuyển ý niệm, kỳ thực cũng muốn xem bọn họ ứng đối làm sao. "Tiêu trừ sinh vật tà ác chính là trách nhiệm của mọi tế tự!" Hải Luân sảng khoái tiếp thụ lời thỉnh cầu của đối phương:"Dù sao thì bọn ta cũng đi đến Nam Thập Tự Sâm Lâm săn tìm tinh hạch ma thú mà!" "Sự dũng cảm của ngài cũng giống như nhan sắc xinh đẹp của ngài vậy!" Bái nhân La Bá Đặc nói thật lòng. "Lý Sát..." Hải Luân chụp cánh tay Lưu Chấn Hám, ngước đầu nhìn hắn, trong mắt hiện vẻ hưng phấn. "Phan soái, ngươi thấy sao?" Lưu Chấn Hám đảo mắt nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Cổ Đức. "Không vấn đề, dù sao thì cũng đã lâu không ăn canh rùa đen rồi". Cổ Đức bình thản cười nói. Nói lén một chút, Cổ Đức đối với cái tên gọi tắt từ "Phan Tháp Tộc Soái Ca" này rất là đắc ý, tuy nhiên hai cái vòng đen trên mắt vẫn khiến hắn vẫn còn cảm thấy có điểm đẹp chưa toàn diện lắm. "Vậy còn chờ gì nữa...? Thuận tiện đến đó chơi một chút..." Xem ra ta sắp sửa có hai cái mai rùa làm lều rồi..., Lưu Chấn Hám khẽ xoay xoay chiếc huyết ngọc ban chỉ, cất tiếng ha hả cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang