[Dịch]Thủ Hộ - Sưu tầm

Chương 209 : "Thần Lộ" mở ra, Phượng Hoàng tái sinh.

Người đăng: 

.
Lakjihal thu liễm khí thế và hô hấp đến cực hạn, cậu bình tĩnh đi ra khỏi con hẻm như một người bình thường. Lakjihal có thể nhận thấy sự dò xét mỗi lúc một nhiều, không chỉ đến từ các tồn tại trong vương quốc mà còn ở rất nhiều nơi trên Goddiment. Cậu nhanh chóng đi vào một công hội gần đó và đăng kí nhiệm vụ rời khỏi thành. Điều gì đã hấp dẫn nhiều cái nhìn không thân thiện đến vậy?. Lakjihal từ lâu đã có suy đoán nhưng vẫn còn chờ chứng thực. Cách kinh thành Pendora năm trăm dặm, Lakjihal tách khỏi thương đội, cậu bỏ lại ngựa và lững lờ cất bước. Trong một khu rừng thông tuyệt đẹp, thời tiết đang chuyển thu, cả khu rừng nguộm một màu hổ phách mỹ lệ. Lakjihal nhìn hai thanh niên và hai cô gái đối diện, cậu bình thản cười: -Trong tinh không thì những cường giả như các người hiếm hoi vô cùng, ta sinh hoạt tại Goddiment gần trăm năm lại không biết Sáng Thế giả rẻ tiền như thế này, tùy ý đi cũng có thể gặp bốn người. Thanh niên mặc trang phục thợ săn hiền lành đáp: -Đây là một vung đất rất tốt để nghĩ dưỡng, chúng ta tranh đấu trong tinh không nhiều nguyên kỉ rồi, đã rất mệt mỏi. Lakjihal lạnh nhạt nói toạt ra: -Không phải vì bí mật vận mệnh của “các thế hệ kẻ truy tìm sứ mệnh”?. Bốn người đối diện trầm mặc, Lakjihal giọng nói mỗi lúc một lạnh lẽo thấu xương: -Bi kịch cuộc đời của chúng ta hẳn cũng do các ngươi tạo ra đúng chứ?. Tất cả cho ta biết ĐÚNG HAY SAI!!!..... Từ hư không và trong rừng cây bước ra hàng nghìn bóng người, tất cả đều là đủ mọi thành phần phổ thông của xã hội, đến từ đủ các chủng tộc nhưng một điểm chung là quyền năng kinh khủng ẩn hiện trong mắt hộ đều thuộc về cấp độ Sáng Thế Giả trở về sau. -Ha ha ha… Các người không dám,… lũ nhu nhược,… tránh đường đi,… Ta cũng không thù hận các người nên đừng lo lắng. Rất nhiều người kinh ngạc khi nghe thiếu niên trước mắt nói thế. Họ chăm chú quan sát ánh mắt của thiếu niên. Chỉ có bình tĩnh, lý trí, vô cảm,… lạnh nhạt đến tận cùng. Lakjihal đạm mạc cất lời: -Không phải các ngươi đã xóa đi cảm xúc của ta khi còn tại tộc thiên sứ sao?, không phải các ngươi là người dẫn dắt ta đi đến con đường vô cảm và lý trí tuyệt đối hay sao?. Rất tiếc phải nói rằng ta đã tự bước ra một con đường mới cho bản thân, ồ,… nổi giận à?,… thế nhưng đám nhu nhược các người vẫn không dám động đến ta,… Lakjihal bình thản tách ra đoàn người chung quanh và đi ra khỏi khu rừng: -Các ngươi có biết vì sao các đời kẻ truy tìm sứ mệnh trước lại trở thành những tồn tại mà các ngươi không thể nào với tới được chăng?. Bởi vì họ không sợ, họ chấp nhận sứ mệnh và khiêu chiến vận mạng của chính mình, thế nên họ thành công đạp trên đầu các ngươi, còn các người chỉ có thể âm thầm bố trí, âm thầm điều khiển, âm thầm theo dõi bàn cờ, đến cuối vẫn là âm thầm trong âm thầm, Lakjihal quét mắt tất cả cường giả nơi đầy sau đó dùng ánh mắt đáng thương nói: -Các ngươi nghĩ hai từ “cường giả” và “âm thầm” có liên quan đến nhau sao. Đáng buồn,… đáng buồn,…. … Lakjihal rời đi nhưng cậu biết mọi việc chưa kết thúc, những kẻ đó không dám ra tay thế nhưng thế hệ cùng tuổi với Lakjihal có thể ra tay, Lakjihal tự tin cậu không sợ sệt bất kì đối thủ cùng thế hệ nào, thế nhưng nếu một trăm tên, một nghìn tên thậm chí nhiều hơn thì sẽ như thế nào?. Bên cạnh một hồ nước trong vắt. Đối diện Lakjihal là một thanh niên tóc xám vận trang phục hiện đại với quần jean giày bốt áo thun ngắn, hắn mang theo một đôi tai nghe, ánh mắt cuồng ngạo. Thanh niên lấy que kẹo từ trong miệng ra và đánh giá Lakjihal một lúc: -Mày tên Lakjihal đúng chứ?. Thầy cho gọi tao đến để giết một người, không nghĩ lại trẻ tuổi như thế, khí thế cũng ổn,… Lakjihal lạnh nhạt rút Radefal: -Giết… Thanh niên cũng lấy từ không gian một cây gậy bóng chày và gõ xuống đất cười đầy hưng phấn: -Hy vọng mày có thể khiến tao giết thời gian được lâu một chút. Cả hai tung người vào nhau và vung lên vũ khí trong tay. OANH!... Một mảng núi non bị đánh thành hoang tàn, khói bụi mịt mờ, thế nhưng kì lạ là chỉ trong vài hơi thở tất cả đã khôi phục hình dáng ban đầu như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thanh niên xoay gậy bóng chày trong tay và nhảy lui về phía sau, hắn hơi thẫn thờ cảm thán: -Thật là một thế giới kì diệu, lực thời không thật mãnh liệt, lại tự nhủ nhận thức cấp độ chiến đấu và triển khai quá trình tái tạo cùng đảo lộn thời gian không gian. Ta có thể hiểu được vì sao thầy lại ở thế giới này hàng tỉ năm rồi. Vụt…. KENG… Thanh niên vung gậy đón lấy nhát kiếm của Lakjihal và lắc đầu: -Mày rất mạnh, thế nhưng sẽ chết nếu chỉ có bấy nhiêu thực lực. ẦM!.... Xung chấn từ lực va chạm giữa hai người khiến tầng mây trên cao bị chém nát. Bỗng dưng Lakjihal xoay người hai vòng nhảy ngược ra và đâm cực nhanh vào hư không sau lưng. Róc rách,… tí tách,… Trong hư không chảy ra một dòng màu đỏ thẫm, một sát thủ áo lam rơi ra từ trống rỗng và nằm trên đất không còn khí tức sự sống, trên trán hắn vẫn nhỏ ra dòng máu. Thanh niên kinh hoàng nhìn thiếu niên hắc y trước mắt, một kiếm vừa rồi nhanh đến cực hạn, mơ hồ đã tiếp cận quang tốc. Quá nhanh, quá khủng khiếp,… hắn vừa có ý rút lui thì Lakjihal lạnh nhạt mở lời: -Nói nhiều như thế để rồi chỉ có ý trốn chạy thôi sao?. Ngươi nói ngươi chạy nhanh hay kiếm của ta sẽ cắt ra yết hầu ngươi nhanh hơn… Viu!.... Một mũi tên ánh sáng tím từ hàng nghìn dặm bắn xuyên tầng tầng không gian, dùng tốc độ sấm sét không một tiếng động bay đến sau gáy Lakjihal. Cậu bình thản đưa tay chộp lấy về sau nắm lấy mũi tên. OÀNH…. Cả vùng đất sau lưng Lakjihal bị lật tung bởi dư năng của mũi tên, thanh niên cũng nhân cơ hội mà rút lui thật nhanh trong làn tro bụi. Ánh sáng khẽ lóe lên trong màn tro bụi ngập trời. Bùng…. Một cỗ khí lưu từ bước di chuyển thần tốc của Lakjihal khiến tro bụi bị thổi tan. Trong tay trái Lakjihal đang nắm cổ một thiếu nữ mang cung tên ánh sáng, thanh Radefal trong tay phải đã xuyên thủng cổ tên thanh niên mang gậy bóng chày và treo hắn trên không trung. Lakjihal vung kiếm ném tên thanh niên đã hấp hối đến trước sau đó mở ra khí áp khổng lồ của bản thân thổi tan thân xác lẫn linh hồn của hắn thành hư vô, Lakjihal nắm cổ thiếu nữ đưa đến trước nhưng không giết ngay lập tức mà chỉ từ từ siết chặt. Thiếu nữ ánh mắt dần tuyệt vọng, ánh mắt cũng dần trống rỗng. Ngay lúc này một thanh trọng kiếm quét như điện về Lakjihal với góc độ tuyệt hảo. Lakjihal nhún chân và xoát một tiếng hiện ra sau lưng tên vung trọng kiếm. Cậu vung Radefal xẻ đôi tên mới đến như một trái dưa hấu. Thiếu nữ gào thét thống khổ: -KHÔNG…. ANH ƠI!!!.... Lakjihal nhíu mày ném thiếu nữ xuống đất sau đó đưa chân giẫm nát đầu nàng. Cậu tung người ra hàng nghìn mét và vung kiếm đỡ lẫy hàng trăm phát súng từ đủ mọi hướng. Rào… Rào… Vùng đất bị một loạt mưa đạn năng lượng màu xanh bao phủ chìm ngập, tất cả đều bị cày xới thê thảm. Lakjihal bình tĩnh đón đỡ trận mưa đạn bằng bước di chuyển hoàn mỹ, ngay khi trận mưa đạn vừa chấm dứt thì Lakjihal xoay kiếm chém mạnh về bầu trời. Một đạo kiếm lưu khủng bố màu đen cắn nuốt, tàn phá, xé nát mọi thứ trên đường đi và ầm ầm đụng vào chấm đen cực nhỏ trên xa xa hư không đưa nó quy về cát bụi. Lakjihal khẽ phủi một ít bụi trên quần áo và liếc nhìn chiến trường đang nhanh chóng khôi phục. -Hoàng giả trẻ tuổi?. Nhảm nhí, còn chưa đủ Ngọc Văn và những ông hoàng của các tập đoàn xỉa răng, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu. Lakjihal cất kiếm vào không gian vương tạo và đi hướng biển. … Đáy biển hai mươi dặm độ sâu. Nhân Ngư tộc đệ nhất hải cung. Lakjihal đứng lặng trước cuốn sách cổ mục nát đặt trên bệ đá ngay giữa điện thờ, cậu cần chứng minh suy nghĩ của mình về việc các đời người truy tìm sứ mệnh còn sống hay đã chết. Mieris đã dẫn dắt Lakjihal đi theo các dòng chảy đến được nơi này. Cuốn sách có mười nghìn trang, mỗi trăm trang chưa đựng tự thân ghi chép của mỗi đời người truy tìm sứ mệnh, riêng trăm trang cuối cùng hoàn toàn trống, Lakjihal cười nhạt, đó là phần của cậu rồi. Rất lâu. Lakjihal thở ra một hơi khép lại cuốn sách với. Vậy là tất cả họ đều còn sống. Họ cũng đã tìm hiểu được một phần về Sứ Mệnh. Lakjihal phức tạp liếc nhìn đại dương sâu thẳm vô bờ. Một lúc sau Lakjihal chỉ có thể lắc đầu cảm thán: -Tất cả chỉ là sự lố bịch, sự buồn chán của “thần”, sự đau khổ hàng tỷ nguyên thời gian của 99 con người, sự xếp đặt của một tồn tại còn cao hơn cả thần… liệu ta có thể phá vỡ ràng buộc này được chăng, không thể thấy được bất kì điều gì, chỉ có thể đi từng bước,… vận mệnh kì diệu, hôm nay sẽ là ngày ta tái sinh cất bước trên “thần lộ”. Lakjihal mỉm cười bước ra điện thờ, vây chung quanh là hàng chục nghìn thanh niên, thiếu nữ với đủ các trang phục kì dị đến từ khắp nơi tinh không, tất cả họ đều chăm chú quan sát Lakjihal, cậu mỉm cười nhẹ nhàng: -Hơn mười nghìn vị Hoàng giả trẻ đến đưa tiễn, thật long trọng làm cho ta cảm động muốn khóc. Tất cả những người đứng nơi đây liên kết quyền năng tạo thành lồng năng lượng khủng bố bao trùm lấy phương viên hàng trăm nghìn dặm hải vực. Lakjihal không khinh thường mà biến thân Vua Chiến Tranh. UỲNH…. Khí thế khủng khiếp thổi lên khiến tất cả hoàng giả trẻ mặt mũi khiếp sợ và run rẩy quỵ gối như đang triều bái sự ra đời của đế giả trẻ tuổi duy nhất tinh không. Lakjihal vung thanh Radefal lên cao rồi trầm thấp, lạnh lẽo cất tiếng như thần linh: -Trái ta CHẾT… Cả đáy biển rung lên bần bật, dòng nước chịu tải năng lượng trở nên nặng nề và đè xuống áp lực khủng khiếp, âm thanh ong ong của năng lượng bị ma sát dữ dội khiến tất cả hoàng giả trẻ đầu óc long lên muốn nổ tung. Họ cùng nhau liên kết lưới năng lượng tụ lại dòng chảy tạo thành một điểm sáng mang năng lượng hủy diệt cực đại. Vận mệnh của bản thân đang trở nên mỗi lúc một rõ ràng đối với Lakjihal, cậu đã biết con đường mình nên đi như thế nào. Lakjihal bình thản mở ra cùng lúc hai Lord Area Luân Hồi và Thủ Hộ, điều mà trước đên nay cậu vẫn không dám thực hiện. Hướng đối diện, tất cả hoang giả trẻ cũng đã mở ra Lord Area của bản thân vào tập hợp toàn bộ lại với nhau chuyển hóa thành quyền năng tích tụ vào điểm sáng năng lượng. Điểm sáng chói lòa bay thẳng đến trước trán Vua Chiến Tranh xuyên qua tầng tầng không gian khóa chặt lấy cậu, Lakjihal không trốn tránh mà bình thản để điểm sáng tiếp cận trán Vua Chiến Tranh, tiếp đó cậu đưa tay hợp nhất hai Lord Area của mình là Luân Hồi và Thủ Hộ thành một. Mặt biển bị thổi bùng lên cao cả, vương quốc bị nghiền nát dưới sức ép của vụ nổ khủng khiếp, hàng trăm vương quốc, hoàng quốc, đế quốc chung quanh cũng bị thổi bay dưới dòng năng lượng cuồng bạo khổng lồ, lực thời gian, không gian trải rộng và tự vận chuyển không phục tất cả nhưng dòng chảy năng lượng cuồng bạo tiếp tục nghiền vỡ tất cả. Vỡ nát, phục hồi,… sau hàng chục lần tuần hoàn thì tất cả lại quy về yên tĩnh như chưa có gì xảy ra. … Dưới đáy đại dương, Lakjihal nhìn tất cả hoàng giả trẻ đã bị xóa sổ dưới dư chấn của vụ nổ và cười nhợt nhạt: -Các ngươi đã làm rất tốt, ta từ hôm nay sẽ cất bước trên “thần lộ” nhờ sự hiến tế của các ngươi,… Thân thể Vua Chiến Tranh dần vỡ ra và hóa thành quanh điểm, hai Lord Area cũng tan dần thành từng dòng chảy quyền năng, cơ thể và linh hồn Lakjihal cho đến không gian vương tọa, thánh kiếm Radefal, cuốn sách Gariel,… tất cả đều hóa thành từng quang điểm kể cả các mãnh vỡ Thần tính,… tất cả vỡ vụn thành quanh điểm. Sau đó tất cả điểm sáng tụ về với nhau thành hình một quả trứng ánh sáng màu trắng xen kẽ đen, trên vỏ trứng lưu chuyển mười kí tự cổ đại, thần bí với mười màu sắc khác nhau. Quả trứng ánh sáng tỏa ra hào quang thánh khiết dịu nhẹ và hư không biến mất trong lòng đại dương trước khi có hàng trăm nghìn sự dò xét của các tồn tại vĩ đại tiến đến nơi này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang