[Dịch]Thú Đế Tà Phi - Sưu tầm
Chương 14 : Rời khỏi Thủy gia
.
Hai mắt Tiêu Tiêu run nhẹ, xoay người nhìn về phía Thủy Vanh, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi đừng quá phận!”
Đáy lòng Thủy Vanh hơi đau, lúc trước còn rõ ràng thân mật, hiện tại lại chỉ có thể mắt lạnh nhìn nhau, bọn họ ruốt cuộc cũng không thể trở lại như ngày xưa!
Trong lòng Lãnh Thiên Lăng cũng rất tức giận, Thủy Vanh chết tiệt này, nói hưu là hưu, đem Tiêu Tiêu thành cái gì. Tuy rằng hắn ước gì Tiêu Tiêu cùng tên kia một tia quan hệ đều không có, nhưng hắn cũng không thể đối xử với Tiêu Tiêu như vậy.
Cười lạnh một tiếng, Lãnh Thiên Lăng đưa tay xoa xoa đầu Thủy Nhược Băng, rất ôn nhu hỏi: “Băng nhi, ngươi muốn đi theo cha hay theo mẹ?” Mặc dù biết Thủy Nhược Băng sẽ chọn gì, nhưng đáy mắt hắn vẫn mang theo uy hiếp, nếu Thủy Nhược Băng dám chọn sai, hắn liền đem xương của nàng nghiền thành tro!
Thủy Nhược Băng ngửa đầu nhìn về phía hắn, cau mày hỏi: “Sư phụ, ngươi nói gì thế? Ta khi nào thì có cha?”
Thủy Vanh biến sắc, hai tay nắm chặt, hô hấp liền nặng thêm một phần, không biết là phẫn nộ hay bi thương.
Lãnh Thiên Lăng một chút cũng không đồng tính với hắn, ôm Thủy Nhược Băng, trìu mến nói: “Băng nhi đừng thương tâm, một ngày làm thầy cả đời làm cha, sư phụ sẽ không để cho người khác bắt nạt ngươi”
Khuôn mặt Thủy Nhược Băng tràn đầy vẻ xúc động, ôm cổ của hắn, nước mắt lưng tròng mở miệng kêu: “Cha…”
Lãnh Thiên Lăng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Nhược Băng thấm đẫm nước mắt, co rút khóe miệng, thật biết diễn! Chẳng qua hắn rất thích cách xưng hô này, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn của nàng, cười nói: “Băng nhi thật ngoan!”
Một màn này quả thực chính là “Cha từ con hiếu” a! Thủy Vanh tức giận đến toàn thân phát run, khí lưu bên người cũng bắt đầu xoay tròn, tùy thời có thể bộc phát.
Long Đằng nhìn sắc mặt Thủy Vanh khó coi, trong lòng có chút hả hê khi người khác gặp hoạ, lại nhìn một lớn một nhỏ, không hổ là thầy trò, đều ác liệt như nhau!
Thủy Nhược Vân nhìn Thủy Nhược Băng, lại nhìn Lãnh Thiên Lăng, đột nhiên túm lấy tay áo Lãnh Thiên Lăng, cười tủm tỉm kêu: “Cha…”
Một màn này thật đúng là một bản kịch hay, Thủy Vanh làm người cũng thật sự quá thất bại, con của mình cư nhiên ngay trước mặt mình nhận người khác làm cha, mà người này hắn lại không thể trêu vào, điều muốn nói lại phải để vào trong lòng thật là khó chịu!
Thủy Vanh cắn chặt răng, nhìn về phía Tiêu Tiêu, giọng điệu mang theo sự tức giận không thể che giấu: “Ngươi dạy dỗ hài tử của mình như vậy đấy!”
Sắc mặt Lãnh Thiên Lăng lạnh lùng, xoa xoa đầu Thủy Nhược Vân, chậm rãi nói: “Cha cũng không dạy không dưỡng qua, các ngươi yên tâm, ta sẽ không giống với cha tiện nghi các ngươi”
Thái dương Thủy Nhược Băng chảy xuống ba đường hắc tuyến, cũng không biết ai mới là phụ thân tiện nghi, nhưng đương nhiên nàng vẫn hướng về phía Lãnh Thiên Lăng.
Tiêu Tiêu không để ý đến việc Thủy Vanh chất vấn, mà liên tục trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Lăng, rốt cục nhịn không được nhíu mày mở miệng nói: “Buông Băng nhi ra!”
Lãnh Thiên Lăng ôm chặt Thủy Nhược Băng, nhất định không thả!
Hai người nhìn nhau chằm chằm thật lâu, cuối cùng Lãnh Thiên Lăng bất đắc dĩ thỏa hiệp, đem Thủy Nhược Băng thả xuống, sau đó đem Thủy Nhược Vân ôm vào trong ngực.
Cũng không hiểu vì cái gì, rõ ràng lúc Lãnh Thiên Lăng ôm Thủy Nhược Vân, Tiêu Tiêu lại không có phản ứng gì, nhưng mỗi lần chỉ cần Lãnh Thiên Lăng cùng Thủy Nhược Băng hơi thân mật một chút, nàng liền như nhìn thấy kẻ thù. Có lẽ bởi vì Thủy Nhược Băng thật sự không giống một tiểu hài tử, vì vậy trong tiềm thức của nàng liền đem Thủy Nhược Băng thành đại cô nương, mà Thủy Nhược Vân là một tiểu nha đầu, ôm một chút cũng không sao.
Tiêu Tiêu cầm tay Thủy Nhược Băng, nhìn Lãnh Thiên Lăng nói: “Đi thôi!”
Cũng không nhìn vẻ mặt của Thủy Vanh, trực tiếp hướng ngoài cửa đi ra, Lãnh Thiên Lăng nhận được chỉ thị, hấp tấp ôm Thủy Nhược Vân đuổi theo.
” Đứng lại!” Thủy Vanh đã sớm không thể nhịn được nữa, lập tức muốn đích thân động thủ ngăn cản.
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, mang theo cường thế uy áp, đâm vào màng tai đau rát, trong lúc nhất thời làm cho người ta cảm thấy trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, không chịu khống chế.
Long Đằng bất chấp thân thể khó chịu, mạnh mẽ đứng lên, chao đảo hai lần mới đứng vững, trong mắt tất cả đều là không thể tin: “Tôn… Tôn giả!” Cấp bậc trong truyền thuyết!
Điều này làm cho hắn cảm thấy hoàn toàn vô lực phản kháng uy áp kia, căn bản không có khả năng chỉ là thất giai cao nhất, mà đã là cấp bậc tôn giả, Lãnh Thiên Lăng cư nhiên là Ngự Thú tôn giả!
Mà Thủy Nhược Băng là đồ đệ của hắn, hắn làm sao dám đi mượn sức? Còn làm sao dám đi hại nàng? Có Lãnh Thiên Lăng che chở, không ai dám đi tìm chết!
Nhưng cũng may, hiện tại Thủy Nhược Băng cùng Thủy gia cãi nhau, hắn cũng có thể thoáng yên tâm một chút.
Lãnh Thiên Lăng không để ý tới Long Đằng cùng Thủy Vanh kinh sợ, cười lạnh nói: “Nếu gia chủ Thủy gia đã khách khí như vậy, chúng ta cũng không thể đi một cách yên lặng như vậy được, nếu không lại hại Thủy gia mất mặt!”
Đang lúc nói chuyện, trong tay đã tập hợp một khối quang cầu bạc, chỉ thấy hắn ném mạnh về phía trước, quang cầu xuyên qua nóc nhà, phóng lên trời, sau đó khuếch tán ra, giống như một màn vải màu trắng, từ phía trên rơi xuống, đem cả Thủy gia bao phủ.
“Oanh…” Tiếng nổ vang dữ dội, Thủy gia to như vậy chỉ thấy bụi đất tung bay, thành một mảnh phế tích, bên trong phế tích, tất cả đều đổ vỡ, ngược lại người mặc dù bị thương, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.
Lãnh Thiên Lăng chỉ hủy Thủy gia, nhưng không hề giết người, cũng không phải hắn sợ Thủy gia, chỉ là không muốn cho Thủy Nhược Băng gây thêm thù. Hủy Thủy gia, nhưng có hắn làm chỗ dựa, Thủy Vanh suy nghĩ một chút, cũng chắc chắn không đến gây sự với Thủy Nhược Băng, dù sao hắn cũng sẽ không nỡ vì Thủy Nhược Băng là một đứa con thiên tài. Nhưng nếu như hắn đại khai sát giới, như vậy cho dù Thủy Vanh có muốn bảo vệ Thủy Nhược Băng, chỉ sợ những người khác cũng sẽ không đồng ý, huống chi nếu hắn dám đại khai sát giới, chỉ sợ kinh động đến Thủy gia đó là lão già kia, người kia rất có khả năng là cấp bậc tôn giả, thậm chí có thể là cấp cao hơn.
Hắn không phải nhất thời khoe khoang làm việc lỗ mãng, làm việc phải nghĩ tới hậu quả, hắn muốn giúp Tiêu Tiêu hả giận, nhưng cũng không phải tìm phiền toái cho nàng.
Một động tác kia ngược lại làm cho Thủy Vanh không dám làm xằng bậy, chỉ có thể phất tay ngăn cản cao thủ Thủy gia chạy đến, mắt thấy bọn họ rời khỏi, Thủy Nhược Băng đột nhiên quay đầu lại, xuyên thấu qua bụi đất, nhìn Thủy Vanh, nhếch môi cười, đôi môi hé ra rồi hợp lại, không tiếng động nói: “Ngươi nhất định sẽ hối hận, ta sẽ chờ tới ngày đó.”
Thủy Vanh nắm chặt hai nắm đấm, hối hận sao? Có lẽ vậy! Có lẽ hắn đã sớm hối hận, chỉ là hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn là gia chủ Thủy gia!
Nhìn qua một mảng lớn phế tích, trong lòng Thủy Nhược Băng không thể không cảm thán, có một sư phụ khó lường thật đúng là uy phong!
“Ca, chúng ta đi đâu đây?” Nhìn bầu trời bên ngoài, tuy là bị đuổi khỏi Thủy gia, nhưng Thủy Nhược Vân lại cảm thấy rất vui vẻ, coi như rốt cục thoát ly khỏi trói buộc, cảm giác tự do thật tuyệt.
Thủy Nhược Băng chớp chớp đôi mắt mệt rã rời, nói: “Ta mệt quá, không cần phải đi quá xa đâu!”
Vẻ mặt Thủy Nhược Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ca, chúng ta bị đuổi ra khỏi Thủy gia a, ngươi cư nhiên còn muốn ngủ!”
“Sai! Là ta tự nguyện rời khỏi.” Nói xong còn ngáp một cái, thật sự là quá mệt mỏi!
Lãnh Thiên Lăng nhìn Tiêu Tiêu, hỏi: “Muốn lập tức rời khỏi đây sao?” Nơi này hẳn là xem như một cái thương tâm!
Tiêu Tiêu xoa đầu Thủy Nhược Băng, nói: “Băng nhi đang mệt, tìm khách sạn nghỉ ngơi trước đã.”
Lãnh Thiên Lăng nhìn nàng, lại nhìn Thủy Nhược Băng, phát hiện trong lòng có chút buồn bực, chỉ sợ trước tiên hắn phải lấy lòng xú tiểu tử Thủy Nhược Băng này!
Kết quả là, bởi vì Thủy Nhược Băng luôn mệt mỏi, cuối cùng bọn họ cũng không thể rời khỏi Phượng thành!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện