[Dịch]Thú Đế Tà Phi - Sưu tầm
Chương 10 : Sói đói? Sư phụ?
.
Mang theo Thủy Nhược Vân đi chơi một vòng, Thủy Nhược Băng trở lại sân nhỏ tiếp tục ngủ, nhưng mà có người hết lần này tới lần khác lại không muốn cho nàng như ý.
Cảm giác được có người tới gần nhuyễn tháp, lông mi Thủy Nhược Băng cũng không thèm động, tiếp tục ngủ, nhưng hiển nhiên người tới không muốn cứ như vậy buông tha nàng.
“Thủy Nhược Băng, ta muốn khiêu chiến với ngươi!” Thủy Nhược Hàn nhân lúc có thời gian nghỉ ngơi chạy đến tìm Thủy Nhược Băng, trong khoảng thời gian này Thủy Nhược Băng không đi đến luyện võ trường, nên kế hoạch khiêu chiến của hắn bị gác lại lâu như vậy, thật vất vả mới có thời gian, đương nhiên không thể từ bỏ.
Đối với người quấy rầy giấc ngủ của nàng, Thủy Nhược Băng tương đối bất mãn, mấy ngày trước nàng nghiêm túc luyện công hoàn toàn không ngủ. Hôm nay thật vất vả mới có thể ngủ một giấc, lần nữa bị người khác quấy rầy, trong lòng có thể thoải mái sao?
Âm thầm nghiến răng, ôm quả trứng trong ngực trở mình tiếp tục ngủ, hy vọng Thủy Nhược Hàn thức thời nhanh rời đi.
Nhưng mà Thủy Nhược Hàn lại không phải là người thức thời, thấy Thủy Nhược Băng không để ý đến hắn, dứt khoát đánh một chưởng đi lên, tuy rằng tu luyện không lâu nhưng cũng có vài phần tư thái, không hổ là thiên tài Thủy gia.
Thủy Nhược Băng rút rút khóe miệng, thân thể lăn một vòng xuống nhuyễn tháp, rõ ràng là vô cùng dứt khoát bỏ chạy.
Tựa hồ không thể ngờ rằng Thủy Nhược Băng cứ thế không đánh mà chạy, Thủy Nhược Hàn sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng đuổi theo, nhưng lại không thấy bóng dáng Thủy Nhược Băng đâu, không khỏi đứng ở cửa ra vào nhíu mày.
Thủy Nhược Vân vừa đi vào liền trông thấy Thủy Nhược Hàn xuất hiện ở trong sân, nhưng không thấy Thủy Nhược Băng đâu, không khỏi chống nạnh hỏi: “Thủy Nhược Hàn có phải ngươi lại khi dễ ca của ta?”
Thủy Nhược Hàn nhíu mày nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu bước đi, Thủy Nhược Vân trợn mắt, dậm chân một cái với bóng lưng của hắn hừ lạnh nói: “Thủy Nhược Hàn, nếu còn dám đến khi dễ ca của ta, bổn cô nương sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!”
Thủy Nhược Băng chạy trốn tới ngọn núi phía sau Thủy gia, rốt cục thanh tịnh, nhún mũi chân một chút, ôm quả trứng trong ngực chuẩn bị nhảy lên cành cây ngủ một giấc rồi về. Nhưng ai ngờ còn chưa lên được trên cành cây lại phát hiện trong cành lá có che giấu một người. Sửng sốt một chút rồi vội vàng ổn định cơ thể, rơi xuống cành cây bên cạnh, nhíu mày thấy người kia hình như đang ngủ say.
Nàng không chút nào phát hiện được hơi thở của hắn, hẳn là một cao thủ.
Một bên Thủy Nhược Băng đánh giá người nhắm hai mắt, một bên suy đoán thân phận của hắn. Bộ dáng hắn nhưng thật ra tuấn tú, phong nhã, tuy đang ngủ nhưng khí chất trên khuôn mặt cũng không phải người thường có thể có. Người này xuất hiện ở núi phía sau Thủy gia, chẳng lẽ là người của Thủy gia? Hay là người của tiểu gia tộc nào đó ở Phượng thành?
Thủy Nhược Băng nhíu mày, bình thường phía sau núi này sẽ không có người tới, cho nên đây là nơi nàng luyện công. Không nghĩ tới bây giờ lại có người xen vào, xem ra những lần luyện công sau nàng càng phải cẩn thận một chút, bố trí thêm mấy tầng trận pháp mới được.
Đang nghĩ ngợi, người nọ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén quét qua Thủy Nhược Băng, nhanh chóng xuất chưởng đánh về phía ngực nàng. Thủy Nhược Băng nhanh chóng thối lui, nhẹ nhàng rơi xuống đất, hai mắt hơi nheo lại, có vài phần nguy hiểm, vài phần mị hoặc. Sau đó cúi đầu nhìn về phía quả trứng ma sủng bên trong ngực, đưa tay sờ mấy lần, hoàn hảo, quả trứng bảo bối của nàng không bị đánh vỡ!
Tuy rằng nàng lui nhanh chóng, nhưng huyễn lực của người này rất cao, tốc độ quá nhanh, nàng vẫn bị ảnh hưởng đến, chẳng qua có bảo bối chống đỡ cho nên nàng mới không bị tổn hại gì, bảo bối này quả nhiên là phúc tinh của nàng. Chẳng qua nếu cứ như vậy bị đánh vỡ, nàng đương nhiên sẽ đau lòng, nghĩ tới quả trứng lại đưa tay lên sờ một chút.
Sau một kích người nọ liền thu hồi lại khí thế sắc bén, lười biếng quét mắt qua Thủy Nhược Băng, sau đó lại nhìn bảo bối nàng đang ôm trong ngực. Nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, đại khái là không nghĩ tới có quả trứng ma sủng nào lại chắc chắn như thế!
Thủy Nhược Băng thấy hắn nhìn chằm chằm vào bảo bối của nàng, không khỏi nhíu nhíu mày, trực tiếp đem trứng ma sủng thu vào không gian tùy thân.
Động tác của nàng vừa mới hoàn thành, trong nháy mắt người nọ bay tới trước mặt nàng, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào nàng, Thủy Nhược Băng cũng không nói gì, tùy ý để hắn nhìn.
“Nhỏ như vậy mà đã tu luyện ra không gian tùy thân?” Đi hai vòng quanh Thủy Nhược Băng, nam tử giơ tay vuốt cằm, dường như suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi: “Tiểu tử, ngươi là người Thủy gia? Thủy Nhược Hàn? Hay là Thủy Nhược Băng?”
Thủy gia có hai thiên tài mọi người đều biết, nam tử này có thể suy đoán như vậy cũng không kỳ quái, mà trong lòng của hắn kỳ quái chính là, cho dù là tử cấp thiên phú nhưng nhỏ tuổi như vậy cũng làm sao có thể tu luyện tới loại tình trạng này?
Bây giờ tại đại lục Ma Linh người tu luyện linh lực xưng là Ngự Linh sư, mà người tu luyện huyễn lực thì xưng là Ngự Thú sư, nguyên nhân gọi như vậy bởi vì đối tượng ký khế ước một bên là yêu linh, một bên là ma thú. Ngự Linh sư cùng Ngự Thú sư phân chia đẳng cấp đều giống nhau, vừa đến thất giai, mà cấp cao nhất là Ngự Linh tôn giả và Ngự Thú tôn giả cũng chỉ là truyền thuyết, rốt cuộc đã có người đạt đến đẳng cấp kia hay chưa, cũng không ai biết.
Đáy mắt nam tử có chút không thể tin, không gian tùy thân, cái này chỉ có tứ giai mới có thể tu luyện ra được, bộ dáng tiểu oa nhi này nhìn thế nào cũng chỉ có bốn, năm tuổi. Cho dù là thiên tài tử cấp thiên phú cũng không có khả năng tu luyện được nhanh như vậy, bây giờ cách thời gian Thủy gia khảo nghiệm thiên phú mới bao lâu? Sau khảo nghiệm thiên phú mới bắt đầu tu luyện, tiểu tử kia mới tu luyện bao lâu, cái này căn bản là không có khả năng!
Cho dù tiểu tử này bắt đầu tu luyện từ trước đấy, cũng không có khả năng đạt tới cấp bậc này. Nhưng xác thực là tiểu tử này vừa mới tránh thoát một kích của hắn, tuy rằng hắn ra tay không nặng, nhưng cũng không đơn giản có thể tránh thoát. Cho nên hắn không thể không tin tưởng, tiểu tử này tuyệt đối đạt tới tứ giai.
Mấy cái cấp bậc này cũng không phải dễ gì thăng lên được như vậy, ở tuổi này có thể đột phá nhất giai cũng đã là rất thiên tài rồi, vậy mà cư nhiên hắn lại phát hiện một tứ giai, thật là một trường hợp hi hữu!
Thủy Nhược Băng phát hiện ánh mắt người trước mặt lóe lên tia lục quang, tinh quang đáy mắt lấp lánh, lưng không khỏi phát lạnh, tại sao nàng cảm thấy nàng giống như là con mồi bị sói đói nhìn trúng?
Tuy rằng dáng vóc người trước mặt rất anh tuấn, nhưng lại không cách nào ngăn cản nàng đưa hắn cùng sói liên tưởng cùng một chỗ.
Nam tử kia cười hắc hắc, đột nhiên bất thình lình ôm cổ Thủy Nhược Băng, nhìn chằm chằm nàng nói: “Tiểu tử, ta quyết định từ nay về sau ngươi chính là đồ đệ của ta, tên ta là Lãnh Thiên Lăng, nhớ kỹ tục danh của sư phụ!”
Thủy Nhược Băng bị hắn ghìm đến độ nhanh chóng thay đổi, thái dương nhảy lên, cắn răng nói: “Ta không cần sư phụ.” Nàng đã có lão nhân làm sư phụ, cái gì cần dạy lão nhân đều dạy cho nàng, nàng cũng không muốn bái sư lần nữa.
Hai mắt hẹp dài của Lãnh Thiên Lăng híp lại, bạc môi khẽ nhếch, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu như ngươi không làm đồ đệ của ta, bây giờ ta liền xé ngươi!” Lộ ra uy hiếp, bây giờ Thủy Nhược Băng quả thực không phải là đối thủ của hắn.
Thái dương Thủy Nhược Băng giật giật, sau đó môi cũng hơi ngoéo một chút, thần sắc đồng dạng nguy hiểm, đầu đột nhiên hướng về phía trước hung hăng va chạm, Lãnh Thiên Lăng hoàn toàn không ngờ rằng nàng sẽ dùng đến chiêu này.
Vốn cho là hoàn toàn khống chế được Thủy Nhược Băng, chỉ chờ nàng gật đầu. Ai ngờ đó lại là thất sách, không đề phòng một chút cư nhiên bị nàng vừa vặn đụng phải.
Lãnh Thiên Lăng kêu lên một tiếng đau đớn, theo bản năng nâng một tay lên che cái mũi, như vậy một tay Thủy Nhược Băng được thả tự do, còn không nhân cơ hội ra tay?
Lập tức Thủy Nhược Băng vỗ một chưởng vào đầu vai hắn, thân mình bay cách xa hắn vài mét. Chẳng qua một chưởng kia đối với người trước mặt mà nói là không đến nơi đến chốn, Thủy Nhược Băng cũng không ra tay độc ác, tu vi của người này nàng nhìn không thấu, nếu chọc giận hắn, đối với nàng không có lợi.
Lãnh Thiên Lăng hai mắt nước mắt lưng tròng, nhưng thật ra nước mắt không hề rơi, nhưng máu mũi lại chảy xuống, một tay ôm cái mũi, một tay chỉ vào Thủy Nhược Băng, mặt mũi tràn đầy tức giận nói: “Ngươi, đồ tiểu tử vô lại!”
Thủy Nhược Băng xoa xoa cái trán đau nhức, lười biếng cười nói: “Cho tới bây giờ bổn thiếu gia cũng không phải là quân tử, cho nên tốt nhất ngươi đừng mang chuyện của ta nói khắp nơi, nếu không có chết bổn thiếu gia cũng sẽ kéo ngươi làm đệm lưng!” Ngữ khí nhu hòa hoàn toàn rõ ràng, nhưng lại làm cho người ta không thể không tin lời nàng nói là thật.
Nói xong Thủy Nhược Băng xoay người rời đi, hiện tại nàng cũng không có bản lĩnh giết người diệt khẩu. Bởi vì nàng lười biếng cười làm Lãnh Thiên Lăng sửng sốt một chút, trong lòng cảm khái, tiểu tử này nếu lớn lên thì sẽ có bao nhiêu tiểu mỹ nhân bị hủy ở trong tay hắn đây! Chẳng qua tai họa này là đồ đệ của hắn, thật sự là cũng có chút quang vinh!
Phục hồi lại tinh thần đã thấy Thủy Nhược Băng xoay người rời đi, Lãnh Thiên Lăng vội vàng ôm lấy cái mũi theo sau: “Đồ đệ, có việc tốt thương lượng mà, ngươi còn không nói cho sư phụ, ngươi tên là gì!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện