[Dịch] Thông Thiên Đại Thánh

Chương 70 : Thất bảo diệu thuật. (Thượng)

Người đăng: 

.
- Tính sai, tính sai, cái môn dị thuật này, muốn tu thành đến thành trạng trong trăm trượng mặc ta tung hoành, hắn không mất vài chục năm thì không thể nào luyện đến trình độ đó, còn muốn giống như tiểu chút chít, chuyển dời tự nhiên trong phạm vi mười trượng, chỉ sợ cũng phải mất nhiều năm mới được, là ta đã quá tham lam rồi! Ngẫm lại thì thoải mái, Tiểu Báo Tử không cưỡng cầu nữa, nhưng hắn chỉ thở dài, nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, thầm vận nội khí, đợi đến lúc có lại chút thể lực và nội khí, hắn phải rời đi. Nhưng mà, vừa rồi hắn hao tổn quá lớn, cho nên trong chốc lát thể lực vẫn chưa khôi phục được, nằm trên mặt đất suốt một giờ, khó khăn lắm mới có lại một tia khí lực, cũng may hắn tốt số, lúc này không có dã thú ở xung quanh, bằng không thì, chỉ sợ hắn dọn mâm cơm sẵn rồi bị người khác tới ăn. Khôi phục được chút thể lực, đang định đứng dậy, không ngờ trong tai nghe được một tiếng "XÍU...UU!" rất nhỏ, trước mắt tối sầm lại, có một bóng đen đang giơ nắm đấm đứng trên đầu của hắn. - Không tốt! Trong nội tâm Tiểu Báo Tử chấn động, còn không đợi hắn kịp nghĩ, chỉ nghe phốc một tiếng, một mùi tanh tưởi truyền tới, mặt Tiểu Báo Tử tái đi, chỉ cảm thấy trong bụng đang cuồn cuộn, phun ra một ngụm nước chua, hắn ngửa mặt lên nhìn trời, sau đó phun ra một ngụm uế vật, tất cả đều rơi vào mặt của hắn, tất cả mọi thứ trong bụng hắn trào ra, trợn trắng mắt, ngất đi. Con tiểu chút chít kia cũng không chê bẩn, dẫm lên mặt của hắn hai cái, vô cùng linh hoạt móc tấm vải bố trong ngực của hắn ra, hình như vẫn còn tức giận, lại phóng thêm một cái rắm lên mặt của hắn, "XÍU...UU!" Một tiếng rồi biến mất. - Phần phật, phần phật! Thân thể Tiểu Báo Tử trần truồng đứng trong dòng suối, hắn đang khoát nước suối lên rửa mặt cho mình, hắn cảm thấy trên người rất dơ bẩn, vô cùng hôi thối, giống như vừa mới lăn qua lăn lại trong hầm phân. Trong nội tâm của tiểu chút chít hình như vô cùng khó chịu, cho nên phóng đến hai cái rắm, bằng không thì, cái rắm đầu tiên đã làm cho hắn suýt ngất đi, nhưng hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì, tiểu chút chít đã phóng cái rắm thứ hai, làm cho hắn đang sống sờ sờ bị mùi thối làm lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. - Đây có thể là ngày bi kịch nhất trong đời! Trong lòng của Tiểu Báo Tử tự giễu, hắn cởi quần áo nhảy vào trong dòng nước, hắn cũng quăng quần ào vào trong dòng nước, hắn giật rửa quần áo, gương mặt của hắn cười khổ. - Mẹ khiếp, chẳng lẽ ta phải dùng nội lực hông khô quần áo, ta còn phải chuẩn bị huyết thực cho Huyết Vô Nhai, ai, lại nói, cam chịu số phận đi, cũng không thể chạy trần truồng a, tuy ở đây không có người, nhưng dầu gì ta cũng là người văn minh, làm sao mà giống như tiểu chút chít kia, suốt ngày cởi truồng chạy rong chứ! Bất tri bất giác, hắn đã đánh đồng mình với tiểu chút chít. Có lẽ, đây cũng là một loại bi kịch. Đợi đến lúc hắn dùng nội lực hông khô y phục mặc vào người, lê bước chân nặng nề, đi không được bao lâu, hắn đã chuẩn bị xong mười lăm huyết thực, sau khi chuẩn bị xong, hắn kéo chúng vào trong tuyệt cốc, lúc này hắn đã không còn chút khí lực nào. Huyết Vô Nhai nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Tiểu Báo Tử, sắc mặt phát xanh, bộ dáng như vừa bị người ta chà đạp không thương tiếc, cảm thấy kỳ quái. - Ngươi bị sao thế? Gặp phải chuyện phiền toái sao? - Một chút phiền toái nhỏ! Tiểu Báo Tử đi đến, trong nội tâm không tự chủ được nhớ tới lúc đó, trong dạ dày cuồn cuộn một hơi, ngay tại chỗ nhả ra nước chua. - Xem ra hôm nay ngươi không được tốt lắm! Thật hiếm thấy, Huyết Vô Nhai đang cười hắn, nói: -Thế nào, chung quanh nơi đây có thứ gì làm ngươi phiền toái sao? - Không có, lúc săn huyết thực thì gặp phải một con chồn, không để ý, hít phải một ngụm! - Ha ha ha ha ha ha ha... Nghe xong lời này, Huyết Vô Nhai lập tức cười to, nói: - Vận khí của ngươi không tệ a. - Đúng vậy, là không tệ! Tiểu Báo Tử cắn răng, oán hận nói ra. - Được rồi, hôm nay ta thấy tinh thần của ngươi quá kém, trở về đi, sáng sớm ngày mai tới đây, ta có việc muốn ngươi làm! - Việc gì? Tiểu Báo Tử thoát miệng hỏi. - Ngày mai rồi nói sau! Huyết Vô Nhai liếc nhìn Tiểu Báo Tử, hung quang trong mắt chớp động, phảng phất đang nói: không phải ta vừa mới nói ngày mai ngươi tới đây sao? Tiểu Báo Tử giật mình, không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi ra khỏi tuyệt cốc, trong nội tâm thở ra một hơi, hắn sợ hôm nay Huyết Vô Nhai sẽ khảo thí võ công của hắn, hiện tại hắn đã không còn tinh lực để làm việc đó. Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đến ngày thứ hai, Tiểu Báo Tử khôi phục tinh thần, nhanh chóng hoàn thành việc săn huyết thực, tiến vào tuyệt cốc. Lẳng lặng đứng hầu một bên, đợi đến lúc Huyết Vô Nhai dùng huyết thực xong, lại điều tức một hồi. Huyết Vô Nhai đối với thái độ cung kính của Tiểu Báo Tử rất hài lòng. - Có chuyện này, cần ngươi làm! - Xin sư phụ cứ phân phó! Tiểu Báo Tử trả lời, trên mặt mang theo nụ cười cung kính, cũng xem như nhu thuận, Tiểu Báo Tử sẽ không để cho Huyết Vô Nhai nhìn ra cái gì không đúng của hắn, thậm chí Tiểu Báo Tử tin tưởng, dù hiện giờ mình rất muốn chặt đầu của Huyết Vô Nhai, nhưng trên mặt vẫn phải biểu lộ vẻ cung kính, chuyện này làm cho hắn nhớ tới cảm giác ở kiếp trước, tuy thái độ giả dối khiêm cung không phải là ý của Tiểu Báo Tử, nhưng hắn không thể nào phủ nhận, loại vẻ mặt này đối với hắn hiện tại mà nói, đúng là rất hữu dụng. - Ta cần Vô Căn Thảo, Lưu Ly Hoa, Khổ Đảm Lan! Huyết Vô Nhai nói. Tiểu Báo Tử ngẩng đầu, thần sắc trên mặt mờ mịt, tên của những dược liệu này, trước kia Tiểu Báo Tử đã nghe qua, trên thực tế, hắn nhìn thấy trên một cái đan phương, dược liệu của Dịch Căn Đan cần Vô Căn Thảo, là một loại dược liệu cần thiết trong Dịch Căn Đan, còn có tên của Lưu Ly Hoa và Khổ Đảm Lan, nhưng mà, hắn cũng chỉ nghe tên thôi, chưa từng nhìn thấy, cũng không biết bộ dáng dài ngắn của chúng như thế nào. Huyết Vô Nhai muốn những vật này làm cái gì? Hơn nữa, hắn muốn tìm những dược thảo này, nói với ta làm cái gì? Ta lại không biết những dược thảo này! Huyết Vô Nhai cũng không có để ý suy nghĩ của Tiểu Báo Tử, hắn chỉ chỉ vào vách đá phía sau. - Hình dạng và tập tính sinh trưởng của ba loại dược thảo này ta đã vẽ lên vách đá, tuy những dược liệu này hiếm thấy, nhưng trong Mãng Thương Sơn này đều có, có lẽ không khó tìm kiếm, ta cho ngươi thời gian năm ngày, năm ngày sau, phải mang dược thảo đến cho ta. - Năm ngày? Tiểu Báo Tử sững sờ, trên mặt hiện ra bộ dáng khổ sở, nói: - Sư phụ, không phải ta không làm việc cho người, nhưng chuyện này thật sự có chút khó khăn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang