[Dịch] Thông Thiên Đại Thánh

Chương 52 :  Bái sư ?

Người đăng: 

- Ta còn tưởng ngươi là một người không sợ trời không sợ đất, không nghĩ tới ngươi lại là gia hỏa sợ chết! Âm thanh thô to truyền đến bên tai, mang theo một ý tứ trêu tức rất đậm. Thì ra người vừa rồi mang theo Tiểu Báo Tử phi hàng tới nơi này, không ngờ cảm thấy rất cổ quái, hắn thấy Tiểu Báo Tử không hề có ý khẩn trương, không khỏi cảm thấy kỳ quái, phải biết, cho dù là ai đi nữa, gặp phải những chuyện này cũng phải sợ hãi, hắn nghĩ chẳng lẽ mình đang mang theo một tên không bình thường, cho nên mới làm ra màn vừa rồi để thử, bỗng nhiên đang bay thì buông tay, nhìn phản ứng của hắn. - Đồ ngu ngốc mới không sợ chết! Tiểu Báo Tử phát hiện lúc này, mình đã có thể nói chuyện, liền mở miệng kêu lên, nói: - Thiên Vương lão tử cũng sợ chết! - Có lý, có lý, Thiên Vương lão tử cũng sợ chết! Người nọ cười ha hả, hắn mang theo Tiểu Báo Tử, bay nhanh về một khu rừng rậm cổ lão. Lúc sắp hạ xuống đất, Tiểu Báo Tử cảm thấy khí tức đang nắm mình buông lỏng, khí lực toàn thân trở lại, mắt thấy còn cách mặt đất bảy tám thước, Tiểu Báo Tử hít sâu một hơi, trong phút chốc từ trên không trung rơi xuống, thình lình hắn nhào lộn như kiếp trước học môn thể dục, lại lộn thêm vài vòng, đến khi rơi xuống, mủi chân chạm đất, thân thể đứng vững, phát giác không bị tổn thương gì, không khỏi vui mừng, lại ngẩng đầu lên, nhìn lối ra, đây là một sơn cốc, đại thụ xung quanh cao chọc trời, cộng thêm dây leo thô to quấn quanh, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, trong cốc có mưa phùn lất phất, sương mù bốc hơi, giống như tiên cảnh. Gặp Tiểu Báo Tử đang trầm mê vào trong cảnh sắc của sơn cốc, người ở đằng sau không biết nên tức giận hay buồn cười, tiểu tử này, hình như không có một chút cảm giác nguy cơ nào cả. - Tiểu tử, xem đủ chưa? - Ách! Lúc này Tiểu Báo Tử mới nghĩ đến việc bản thân mình đang ở trong nguy cơ, vội vàng quay đầu lại. - Mẹ khiếp, lão tử sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Thân hình của người nọ cao lớn, chỉ sợ thân hình không thấp hơn hai mét, toàn thân mặc áo choàng màu đỏ, gương mặt của hắn bị rất nhiều lão dao sắc bén cắt qua, trong đó có một số vết thương, hình như là những vết thương mới, những vết thương này vẫn đang chảy máu tươi, chảy ra, khuôn mặt của hắn tục tằng khó nhìn, râu ở cầm lún phún, nhìn giống như cương châm, hình như hắn không cạo râu, cũng không thèm chăm sóc, cho nên có chút rối loạn, đỉnh đầu buộc một búi tóc tùy ý, trong đó cấm ngang một cây mộc trâm, thời điểm lần đầu nhìn thấy, trên mặt của hắn còn mang theo một tia ửng hồng không khỏe, nhưng bây giờ, lại trắng bệch như tuyết, tuy dáng ngươi khôi ngô, làm cho người ta có cảm giác hắn đang lung lay sắp đổ. Vết thương bắt mắt nhất là vai phải và sườn trái, có một vết kiếm thương rất sâu, miệng vết thương vẫn đang rỉ máu, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả một mảng áo choàng, càng lộ ra mùi huyết tinh. Liên tưởng đến những tin đồn nghe được từ miệng ngươi giang hồ trong Ô gia thiếu khí phố một thời gian trước, nhìn lại hình tượng của vị tráng háng này, đột nhiên Tiểu Báo Tử cảm thấy đầu của mình có chút lớn. - Ta chỉ muốn về nhà thằm người thân mà, cũng có thể đụng phải chuyện này, chẳng lẽ nhân phẩm của ta quá tốt, hay nên nói vận khí của ta quá kém đây? - Hình như ngươi đang sợ hãi a! - Sợ, ngay từ khi bắt đầu ta đã sợ muốn chết! Tiểu Báo Tử nói ra, nhưng vẫn dùng sắc mặt cả người lẫn vật vô hại, nói: - Nhưng sau đó ta đã nghĩ thông suốt, nếu như ngươi muốn giết ta, cứ ném ta xuống là được, cần gì tốn công mang ta đến nơi này để nói chuyện chứ. Người nọ nghe được, ánh mắt lóe lên, nói: - Nhìn ngươi tuổi không lớn lắm, nhưng tính tình trầm ổn, cũng không biết là nhà ai dạy dỗ ra được, ta nhìn nội khí của ngươi, lại đi từ Ô gia ra, hẳn ngươi là người Ô gia! - Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, tiểu tử đúng là người Ô gia, nhưng mà, ta chỉ là một thợ rèn nhập môn mà thôi! Tiểu Báo Tử nói ra, tuy Ô gia tại Vân Châu là một quái vật lớn, nhưng đối mặt với tuyệt thế hung nhân Huyết Vô Nhai này, hoàn toàn không có chút uy hiếp. - Thì ra là thế, trách không được ngươi chỉ tu tập chút da lông Cửu Long Thần Hỏa Công, mới nhập môn là tốt rồi, cho nên không tính là đệ tử của Ô gia, tiểu tử, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ hay không? - A? Chuyện này đúng là quá lớn, bái ông ta làm sư phụ? - Chẳng lẽ ta có Thiên linh căn, là thân thể tụ tập thiên địa linh khí nhanh nhất, chính là thiên tài vạn năm mới xuất thế, cho nên những cao nhân như hắn mới muốn thu ta làm đồ đệ, làm vinh dự cho bổn môn? Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng. - Ta thấy tâm tư của ngươi linh hoạt, khí chất trầm ổn, là nhân tài khó có được, giết ngươi thì quá đáng tiếc, hiện tại ta đang bị thương nặng, cho nên cần một người ở bên cạnh! Hắn đã nói đến nước này, Tiểu Báo Tử còn có thể nói cái gì nữa đây? Hắn không còn lựa chọn khác, chẳng lẽ còn làm giống như trong tiểu thuyết ghi lại, cố ý không theo, làm cho nhân gia đến cầu ngươi, nhìn tính tình của thẳng trước mặt này, chỉ sợ mình vừa mở miệng nói một chữ không, liền bị hắn nghiền xương thành tro, cho nên hắn đành phải dựa theo yêu cầu của thằng này, dập đầu bái sư, làm đủ tất cả cấp bậc lễ nghĩa là được. Thấy Tiểu Báo Tử thức thời như thế, người nọ hết sức hài lòng, nói ra: - Nếu ngươi đã bái ta làm sư phụ, ta sẽ không bạc đãi ngươi, thanh Ô Kim đoản kiếm này xem như là lễ gặp mặt của ta! Dứt lời, tay vừa nhấc lên, một thanh đoản kiếm màu đen được ném tới trước mặt hắn. - Đây là! Đoản kiếm vừa vào tay, Tiểu Báo Tử liền cảm thấy tay của mình trầm xuống, một cổ cảm giác mát lạnh truyền vào lòng bàn tay làm cho hắn hơi sửng sờ, rút đoản kiếm ra, tinh tế lau thân kiếm. - Cảm giác này, ít nhất là bách luyện chi vật, cũng được coi là thần binh bảo nhận! Năng lực của hắn, cũng không thể nào chế tạo ra bách luyện chi vật, nhưng hắn là một thợ rèn, chút nhãn lực này vẫn có, chỉ cần liếc qua, đã có thể đưa ra kết luận, cầm đoản kiếm nho nhỏ trong tay, ít nhất là phải là thành phẩm trải qua bách luyện, nếu không lời nói, sẽ không có cảm giác như vậy. Nhìn đoản kiếm trong tay, kiểu dáng thanh kiếm rất tinh xảo, nhưng chỉ dài có một xích, thân kiếm đen nhánh tỏa sáng, ở thân kiếm có gợn sóng chớp động, chuôi kiếm cũng là kim loại tinh chất, hoàn toàn khác với tài liệu trên thân kiếm, niên kỷ của hắn quá nhỏ, muốn nắm chặt, cũng không thể nào nắm toàn bộ. Thuận tay vung hai cái, liền có âm thanh xé gió bén nhọn truyền ra, làm cho hắn cảm thấy chấn động, nói: - Đúng là quá sắc bén. - Đừng nghịch nữa, thu vào đi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang