[Dịch] Thôn Phệ Thần Đồ - Tàng Thư Viện

Chương 7 : Cảnh trong mộng và hiện thực

Người đăng: vivien

“Nhã nhi!” “Nhã nhi!” La Cường lại thử gọi vài lần, nhưng Nhã nhi vẫn không hề trả lời, giống như thiếu nữ kia từ trước đến giờ chưa từng tồn tại, tất cả đều chỉ là suy nghĩ của một mình La Cường mà thôi. La Cường không cam tâm, hắn tháo găng tay ra cẩn thận xem xét bàn tay trái đã dung hợp với Nhã nhi. Tay trái của La Cường… rất đặc biệt. Năm ngón tay của hắn thon dài, xương cốt hiện rõ, lớp da ở đầu ngón tay và cổ tay sáng óng ánh, trắng nõn nà như sữa, gần như có thể so sánh được với ngọc thủ thon dài trên bức tượng Nhã Lan nữ thần. Chỉ có điều bàn tay của hắn lại rất lớn, cảm giác rộng lớn mạnh mẽ có thêm vài phần nam tính. Từng có người mỉm cười nói với La Cường, nếu như nhìn vào cổ tay và ngón tay, hai tay của ngươi trong môn bói toán có một thuyết pháp, gọi là… “Tay nắm giữ càn khôn, trời đất tồn vong chỉ bởi một ý niệm trong tâm.” Điều kiện tiên quyết của thuyết pháp này là chỉ quan sát cổ tay và ngón tay. Nếu như là nhìn vào lòng bàn tay và lưng bàn tay, sợ rằng sẽ không người nào lại nói ra lời khen ngợi đối với La Cường. Lòng bàn tay và lưng bàn tay của hắn cháy khét kinh khủng, thịt da lẫn lộn, giống như bị người khác dùng que hàn đỏ rực đốt vào cả trước lẫn sau. Vừa mới nhìn thấy, lập tức sẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu, không kềm được sẽ sinh ra mấy phần bất nhẫn và đồng tình. Khi tay bên trái bị thương trở thành hình dáng này, những thống khổ mà La Cường phải chịu đựng có lẽ người thường không cách nào tưởng tượng được. Trên thực tế, La Cường rất may mắn. Một lần thương tổn đáng sợ đó lại xảy ra khi hắn còn ở thời kỳ ấu thơ, bây giờ hắn sớm đã không nhớ nổi những thống khổ lúc đó rồi. Theo như lời phụ thân của La Cường nói, khi còn nhỏ La Cường rất nghịch ngợm hiếu động. Cho đến một ngày, vào lúc đêm khuya khi mọi người đều đã yên giấc, thừa dịp người hầu ngủ say, hắn từ trên giường trẻ bò ra, kêu “y nha y nha” lần mò tới bếp lò trong góc, vì vậy mới khiến cho tay trái bị phỏng trở thành bộ dáng như bàn tay quỷ này. Cũng chính vì tay trái khó có thể để cho người khác thấy, La Cường quanh năm luôn đeo trên tay một chiếc găng màu đen lộ ngón, dùng nó để che đi khuyết điểm của mình. Lật qua lật lại tay trái để xem xét, dần dần cảnh vật trước mắt la Cường bắt đầu trở lên mơ hồ. Từ sáng sớm đến bây giờ, hắn đã gặp phải quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, thật sự đã quá mệt mỏi. Ở bên ngoài còn có thể dùng nghị lực để chống đỡ, nhưng khi trở về giường của mình, sự mệt mỏi trong đầu hắn tựa như thủy triều lên, giống như những con sóng không ngừng nối tiếp nhau ập đến. Đầu nghiêng sang một bên, La Cường dựa trên chiếc giường lông ngỗng của mình tiến vào mộng đẹp… Bên trong mộng, La Cường lại một lần nữa mơ thấy thiếu nữ Nhã nhi khả ái làm rung động lòng người, lại mơ thấy những chuyện đã trải qua bên trong Mộng Ảo Tinh Hải. Nhưng rất nhanh, hắn lại mơ thấy những thứ khiến cho hắn ghét cay ghét đắng, chẳng hạn như là hắn phải đi học tại Emi Szell Thần học viện. Khi La Cường tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã là một màu tối đen, nhìn vào đồng hồ thì thấy đã là rạng sáng ngày thứ hai. La Cường khẽ rùng mình. Con mẹ nó, tại sao ta lại ngủ thiếp đi? Hắn vội vàng tiếp tục lật xem tay trái, nhưng mà bất kể lật xem bao nhiêu lần, tay trái vẫn là hình dáng như vậy, vẫn khó coi như trước, căn bản chẳng hề có những đặc trưng của cái gì gọi là dung hợp trí tuệ nhân tạo. La Cường bỗng nhiên có một cảm giác sợ hãi. Chẳng lẽ… sự tình bên trong Mộng Ảo Tinh Hải chỉ là một giấc mộng xuân thu của mình hay sao? Nhã nhi cũng chỉ là một vị tiên nữ mà mình đã gặp được trong mộng sau khi hôn mê, thực tế chỉ là một người trong mộng không hề tồn tại? Nếu như tất cả đều chỉ là một giấc xuân mộng, vậy thì bản thân tại sao lại hiểu được những từ ngữ mới mẻ chẳng hạn như “bản đồ gen”? Càng nghĩ, La Cường càng không thể hiểu rõ chân tướng sự việc. Nhưng rất nhanh hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, tự cười giễu vỗ vào trán mình: “Con mẹ nó! Nhã nhi trong mộng đã từng nói qua, thân thể ta sau khi dung hợp sẽ xảy ra một vài biến hóa khác hẳn người thường, vậy thì ta còn mơ hồ cái gì nữa? Kiểm tra thân thể! Nếu như thân thể có biến hóa, vậy thì Nhã nhi thật sự là tồn tại, còn nếu không, vậy thì khẳng định ta đúng là nằm mơ giữa ban ngày rồi! ” Nghĩ đến điểm này, La Cường bật dậy như một con cá chép, khoác thêm áo ngoài, lẩn vào bóng đêm đi đến sân luyện võ yên tĩnh tại hậu viện. La Cường đi đến phía trước một hàng tạ đá dùng để luyện tập sức chịu đựng, hít một hơi thật sâu, đứng thẳng lưng, tay trái cầm lấy một quả tạ đá. Ông già của La Cường vốn xuất thân từ quân ngũ, từ nhỏ đã dùng phương pháp huấn luyện trong quân đội để huấn luyện La Cường, cho nên tố chất thân thể của hắn người bình thường không thể nào so sánh được. Bình thường, La Cường chỉ dựa vào lực lượng nhục thể đã có thể nâng lên được tạ đá nặng đến một trăm năm mươi cân. La Cường muốn xem thử thân thể mình có được tăng cường hay không, cho nên hắn chọn lấy một tạ đá vượt quá cực hạn của mình, nặng đến hai trăm cân. Hắn quát lên một tiếng, cánh tay gồng lên, tạ đá nặng hai trăm cân kia bắt đầu chậm rãi rời khỏi mặt đất… Ngực của La Cường vang lên những tiếng bịch bịch, đây là kết quả của việc thân thể vượt quá khả năng chịu đựng. Hắn không phục, cắn răng cố gắng nâng tạ đá lên cao thêm vài phần. Rất nhanh, cánh tay của La Cường đã bị hư thoát, rốt cuộc không chịu nổi, đành để mặc cho tạ đá hai trăm cân từ trên tay lăn xuống, đập lên mặt đất tạo ra một tiếng vang lớn. “Con mẹ nó! Lực lượng của ta một chút cũng không có gia tăng. Chẳng lẽ đêm qua thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao?” La Cường lau mồ hôi trên trán, cười khổ lẩm bẩm nói. Nghĩ đến Nhã nhi thiên tư quốc sắc nghiêng nước nghiêng thành kỳ thật lại không tồn tại, trong lòng La Cường đột nhiên có một cảm giác cay đắng và thất vọng. Hắn cũng không hiểu là vì cái gì, chỉ là cảm thấy rất khó chịu, giống như mất đi một thứ gì đó quan trọng nhất. Lúc này, có vài tên vệ binh của thành chủ phủ bị âm thanh tạ đá rơi xuống làm kinh động, vội vàng chạy đến sân luyện võ để xem xét. Nhìn thấy La Cường đang luyện công, một vị gia tướng bước nhanh đến trước mặt hắn. - Thiếu gia, cuối cùng thì ngài đã tỉnh dậy. Thuộc hạ có một chuyện vô cùng quan trọng muốn bẩm báo với ngài! Gia tướng cười cười, ngập ngừng nói bóng gió: - Chuyện này có liên quan với sự nghiệp học hành của ngài. Tối hôm qua, học viện phái người đưa đến đây thành tích cuộc thi lần trước của ngài. Thành tích lần này… hắc hắc, vẫn giống như xưa, ngài vẫn không đạt tiêu chuẩn… La Cường bực bội phất phất tay: - Biết rồi, cũng không phải là lần đầu tiên không đạt tiêu chuẩn! Thần sắc của gia tướng kia càng lúc càng ngập ngừng, lời nói cũng càng lúc càng úp mở: - Nhưng mà thiếu gia, lần này không giống như những lần trước. Ngài Donald viện trưởng của Emi Szell Thần học viện, phía sau bản thành tích cá nhân của ngài còn bổ sung thêm một đoạn… Ông ấy nói, thiếu gia, ngài không có tư cách tiếp tục học tập tại Emi Szell Thần học viện. Ông ấy hi vọng ngài chủ động thôi học. - Cái gì? Lão cùi bắp Donald kia muốn khai trừ ta? La Cường từ trên tạ đá nhảy dựng lên, đi tới đi lui vòng quanh sân luyện võ, cười khổ lẩm bẩm nói: - Tại sao lại như vậy? Tại sao lại đến mức này? Ta không phải là… Gia tướng nhìn La Cường đang đi tới đi lui, trong lòng thầm nghĩ: “Tại sao lại như vậy ư? Thiếu gia của ta ơi, ngài nhập học vào Emi Szell Thần học viện đã sáu năm rồi. Nhưng mà từ đó cho đến nay, những bạn bè cùng nhập học với ngài năm đó tất cả đều đã thay đổi giáo sư. Nhưng còn ngài… ngài thì vẫn còn đang học ở năm thứ nhất, hơn nữa trên thành tích thi cử luôn luôn là ba chữ không đạt chuẩn!” Trường học muốn khai trừ một học sinh như vậy, chuyện đó chẳng phải là thiên kinh địa nghĩa hay sao? Âm thầm thở dài vì thiếu gia, gia tướng cũng vô cùng thông cảm với La Cường. “Lưu học” sáu năm tại năm nhất, chuyện này mới nghe thì giống như chuyện cười của trẻ con, nhưng sự thật thì lại chẳng buồn cười chút nào. Theo như lời của ai đó, cảnh ngộ của La Cường được gọi là vận mệnh đau thương mà quý tộc không thể trốn tránh, là sản phấm tất yếu của xã hội thần quyền. Người nói những lời này là một vị triết gia, cũng là người đã nhận xét về tay trái La Cường. Thành tích của La Cường không tốt, cũng không phải bởi vì hắn không cố gắng, mà là bởi vì hắn căn bản không có thiên phú tu luyện thần tứ lực. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang