[Dịch] Thôn Phệ Thần Đồ - Tàng Thư Viện

Chương 6 : Kinh lôi

Người đăng: ngo_ngo

Tên thủ vệ giật mình. Hắn đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng tóc đen đang phủ phục bên chân thần tượng, hai vai rung lên, khóc lóc không ngừng, có vẻ cực kỳ hối hận và bi thống. Lúc này tên thủ vệ mới thấy rõ bức tượng của Nhã Lan nữ thần đã bị phá hủy chỉ còn một nửa, cõi lòng chợt tan nát. Hắn hét lên một tiếng, lệ tuôn như suối. Không để ý đến La Cường, hắn vội vã nhảy vào bên trong khe hở của khu đổ nát, quỳ dưới chân thần tượng bi phẫn khóc ròng: - Nữ thần, con có tội, con đã không bảo vệ được thần tượng của người! Tên thủ vệ này không phải là hạng ngụy tín đồ như La Cường. Hắn thuộc về Nhã Lan giáo đình, là một cuồng tín đồ trung thành, trong lòng luôn coi Nhã Lan nữ thần như là phụ mẫu tái sinh. La Cường hé mắt nhìn gã thủ vệ đang khóc lóc nức nở, hắn vừa khóc vừa thuận thế hai vai rung lên dịch chuyển cơ thể, khiến cho thân thể cùng với khe hở của khu đổ nát càng thêm hòa hợp tự nhiên, khoảng cách với pho tượng nữ thần cũng xa thêm một chút. Nếu như thủ vệ phát hiện ra La Cường đang giả bộ, hơn nữa còn sờ qua chân thần tượng, chắc chắn hắn sẽ không thoát khỏi tội danh báng bổ thần. Xong xuôi tất cả, La Cường đang “thất thần” có vẻ như bị thủ vệ làm kinh động, ngơ ngác ngẩng đầu lên: - Ngươi là… Cuồng tín đồ túm lấy áo La Cường, quát lớn: - Nói, đạo sấm sét vừa rồi phá hủy giáo đường có gì đặc trưng? Lúc nãy trong chính điện chỉ có một mình ngươi, chỉ có ngươi là nhìn thấy đạo sấm sét đó. La cường bị tiếng quát như sấm khiến cho đầu váng mắt hoa. Hắn trong lòng thầm mắng một câu, vội đẩy cuồng tín đồ ra, tiếp tục khóc rống lên: - Đừng hỏi ta! Ta không biết gì hết. Để ta bồi táng cùng với thần tượng của nữ thần! Tên thủ vệ cũng dần tỉnh táo lại, đỡ La Cường dậy: - Hài tử, vừa rồi ta quá lỗ mãng. Ngươi mau đứng lên, Nhã Lan giáo đình còn cần đến ngươi để trợ giúp chúng ta tìm ra hung thủ! - Ngươi đến để cứu ta sao? La Cường ngơ ngẩn lắc đầu. Đột nhiên, hắn lại đẩy tên thủ vệ ra, quỳ phục dưới chân thần tượng, kêu khàn cả giọng: - Ta không đi! Ta có tội! Ta phải lưu lại đây sám hối với nữ thần! Lúc này, cả người hắn đầy tro bụi, mũi đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt, hiển nhiên là đã khóc lóc sám hối rất lâu, đến giờ vẫn còn chưa chịu tha thứ cho “sai lầm” của mình. “Đứa nhỏ này cũng là một cuồng tín đồ trung thành a!” Thủ vệ thở dài, lau nước mắt của mình, cường hành xốc La Cường dậy, cõng vị thiếu niên cuồng tín đồ không cam tâm, không tình nguyện này rời khỏi khu đổ nát, bi phẫn nói: - Hài tử, đứng lên đi, đứng lên! Thần tượng của nữ thần bị hủy cũng không phải là lỗi của ngươi. Chúng ta hãy mau ra ngoài, chúng ta còn phải sống để báo thù cho nữ thần. La Cường nằm sấp trên lưng thủ vệ, thầm suy nghĩ mình diễn xuất có hơi quá mức hay không. Có điều nhìn thấy bộ dạng kiến quái bất quái của gã thủ vệ này (1), có lẽ vẫn còn chưa quá mức. (1) Kiến quái bất quái: không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị Các đại nhân vật trong Nhã Lan giáo đình đã chứng kiến lòng trung thành của mình, ông già mà biết chuyện này chỉ sợ là cười đến không ngậm miệng lại được. Nghĩ đến ông già khả ái của mình, luôn xem mình như bằng hữu thâm giao, như anh em sống chết, La Cường không nhịn được cười thầm. Trước cổng giáo đình, bình dân đã bị vệ binh đuổi đi hết. Những vệ binh này còn tạo thành một vòng tròn lớn, phong tỏa toàn bộ khu đổ nát. Bên cạnh khu đổ nát, hộ vệ trực thuộc giáo đình đang thu dọn, vẻ mặt ai nấy cũng vừa khẩn trương vừa bi phẫn, trong đó có cả vị hồng bào lão nhân vừa ra lệnh cho La Cường. Tên thủ vệ đem La Cường ra, đi đến trước mặt lão nhân, khóc ròng nói: - Michelle đại nhân, thần tượng của nữ thần đã bị hủy, bên trong chính điện… chỉ còn vị thiếu niên này nhờ sự che chở của nữ thần mà sống sót. - Không cần ngươi nói! Ta đã thấy hết rồi! Michelle sắc mặt tái nhợt, giận giữ phất phất tay. Hắn nhìn sang La Cường đang thất thần, ngữ khí hòa hoãn lại rất nhiều: - Hài tử, ngươi không cần phải tự trách, nữ thần sẽ tha thứ cho ngươi… Hài tử trung thành, nói cho ta biết tên ngươi là gì? La Cường nghẹn ngào nói ra danh tính và thân phận của mình, vừa khóc vừa nói: - Phụ thân vốn muốn sai con đến làm phiên dịch cho ngài. Thế nhưng, ai mà ngờ được… Nhã Lan nữ thần tại thượng, con thật là vô dụng! “La Hùng mặc dù là một tên thô lỗ, nhưng lại dạy ra được được một đứa con thật tốt! ” Michelle khen ngợi đưa mắt nhìn La Cường, trong lòng nhớ kỹ cái tên này, đột nhiên lớn tiếng nói: - Thần tượng của nữ thần được thần lực gia trì, đạo sấm sét kia có thể phá hủy thần tượng thì tuyệt không đơn giản. La Cường, đừng khóc nữa! Vừa rồi trong chính điện chỉ có một mình ngươi, cũng chỉ có ngươi là nhìn thấy đạo sấm sét đó. Vì nữ thần, ngươi hãy nhanh chóng đem tất cả những gì ngươi thấy được viết ra một bản báo cáo, sau đó trình lên cho ta, đã hiểu chưa? La Cường ngơ ngác run rẩy. Đợi đến khi Michelle nói xong ba chữ cuối cùng, hắn mới đứng thẳng lên, phấn chấn nói: - Vì nữ thần, vì giáo đình mà ra sức là trách nhiệm mà mỗi Nhã Lan tín đồ đều không thể chối từ! Michelle “ừ” một tiếng, tiếp tục nói: - Ngươi là con trai của La hùng thành chủ, vậy thì ngươi hãy lập tức đi nói với phụ thân của ngươi. Michelle của Nhã Lan giáo đình ra lệnh cho hắn, lập tức giới nghiêm toàn thành, nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào ra vào Vọng Nguyệt thành. Đồng thời lệnh cho La Hùng dẫn người đi đến hướng đông nam nơi phát sinh lôi điện để tra xét. Một khi gặp được người khả nghi, hãy lập tức bắt giữ ngay! Nếu như có người dám phản kháng… Michelle cười lạnh: - Ta đại biểu cho Nhã Lan giáo đình, ban cho La Hùng thành chủ quyền xử tử bất kỳ người nào trong Vọng Nguyệt thành! Bất kỳ ai? Trong Vọng Nguyệt thành, quý tộc lớn nhỏ cũng có hơn trăm người, chẳng lẽ Michelle nghĩ có thể không cần thông qua sự đồng ý của đế quốc, xử tử đế quốc quý tộc hay sao? Trên thực tế, Michelle cũng thật sự có quyền lợi này. Đây là quyền lợi của người phát ngôn trong xã hội thần quyền. La Cường mang theo mệnh lệnh nặng nề này chạy về thành chủ phủ, có hai binh sĩ của giáo đình vẫn theo hắn. Hiện tại La Cường là người duy nhất đã từng nhìn thấy đạo sấm sét kia ở cự ly gần, là nhân chứng quan trọng để điều tra, trước khi hắn giao nộp bản báo cáo thì không thể hoàn toàn tự do hành động. La Cường đem mệnh lệnh truyền đạt lại cho ông già mình. Rất nhanh sau đó, quân đội theo lệnh của Michelle thực hiện giới nghiêm toàn Vọng Nguyệt thành. Đoàn triển lãm của giáo đình cũng phong tỏa toàn bộ hiện trường khu đổ nát, một mặt tìm kiếm manh mối, một mặt thu thập những mảnh vỡ của tượng nữ thần. Nghe nói Michelle đã cho người đi mời những thợ điêu khắc ưu tú nhất, không lâu sau sẽ phục hồi lại pho tượng đầy đủ từ những mảnh vỡ này. Đương nhiên, tất cả thợ điêu khắc đều phải là nữ nhân. Pho tượng của nữ thần sống động như thật, ngay cả bộ vị bí ẩn cũng được thể hiện một cách hoàn mỹ, không thể để cho bàn tay bẩn thỉu của nam nhân chạm vào. Trở về thư phòng của mình ở hậu viện thành chủ phủ, dưới sự giám sát của hai gã binh sĩ, La Cường cắn bút bắt đầu nhớ lại hình dạng của đạo sấm sét vừa rồi. Nói ra không sợ dọa người, lúc ấy La Cường thực sự đã bị đạo sấm sét ấy làm cho kinh hãi, chỉ là mơ hồ liếc qua một cái. Trong tình huống này lại bắt hắn phải nhớ lại từng chi tiết của đạo sấm sét kia, quả thật là vô cùng phi lý. Nhưng mà khi cố gắng nhớ lại, La Cường quả thật vẫn còn nhớ được một số chi tiết. Chẳng hạn như màu sắc của đạo sấm sét này không giống với những đạo sấm sét bình thường. Nói cho chính xác là đạo sấm sét này còn mang theo vài tia sét màu trắng. Bây giờ nhớ lại, những tia sét màu trắng này còn khiến cho người ta nổi gai ốc, hàm chứa một cỗ ý khí khiến cho người ta sợ đến hồn phi phách tán… La Cường đem chi tiết này viết thành báo cáo tỉ mỉ, giao cho hai tên binh sĩ chuyển đến cho Michelle. Sau đó hắn chán nản nằm dài ra giường, giơ tay trái lên hỏi: “Nhã nhi, trong báo cáo ta không hề nhắc đến ngươi. Bây giờ không có người ngoài, ngươi hãy nói cho ta biết, đạo sấm sét kia có phải là do ngươi… xuyên qua không gian gây nên di chứng hay không?” Nói xong, La Cường trong lòng cũng cảm thấy buồn cười. Sau khi được cộng hưởng nhiều danh từ như vậy, hắn cũng cảm thấy mình nói chuyện có vẻ quái dị. Bất quá, những kiến thức này cũng nói cho hắn biết, đạo sấm sét kia có khả năng là dòng xoáy năng lượng do Nhã nhi dẫn phát ra khi xuyên qua vị diện. Dòng xoáy năng lượng, lại là một danh từ mới! La Cường càng cảm thấy buồn cười. Nhưng ngay lập tức, vẻ tươi cười trên khuôn mặt La Cường biến mất. Hắn đã gọi Nhã nhi nhiều lần, nhưng vị mỹ nhân thiên tư quốc sắc kia thủy chung vẫn không trả lời. Trong khi đó, không ai chú ý đến ở chân trời phía đông nam, một đạo sấm sét kèm theo những tia sét màu trắng lại lóe lên… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang