[Dịch] Thôn Phệ Thần Đồ - Tàng Thư Viện

Chương 33 : Ước định hai mươi năm trước (Phần 1)

Người đăng: ngo_ngo

La Cường nghe rõ câu “thành chủ phủ canh phòng sơ hở”, rùng mình một cái. Con mẹ nó, tự nhiên lại rơi vào địa bàn của cừu gia. Còn những người này chắc hẳn là đang âm mưu đối phó với thành chủ phủ! Nghĩ đến đây, La Cường tập trung toàn bộ tinh thần cảnh giới. Hai chân vừa chạm đất lập tức hét lớn, hàm chứa kình lực Thương Long Ngâm: - Ta ở phía bắc Nhã Lan thần chung, mau chóng dẫn binh đến cứu viện! Ngay lập tức gọi viện binh, đây là biện pháp sáng suốt và chính xác nhất để xử lý nguy cơ. Bất quá, sóng âm vừa phát ra, La Cường nhìn thấy rõ tình hình trước mắt, không khỏi chửi thầm. Con mẹ nó, không ổn rồi, đêm nay thiếu gia ta chết ở đây mất! Đây là một tòa biệt thự quý tộc trang nhã, phía trước có một căn lầu nhỏ hai tầng, phía sau là một hoa viên tràn đầy sức sống. Trong bóng đêm, bảy tám người đang ngồi dưới một gốc cây dương liễu trong hoa viên, vui vẻ nâng chén nói chuyện. Trong đó, một người khoảng hơn hai mươi tuổi, bộ dáng cao gầy như một học giả, đang cười cười nhìn La Cường, còn chỉ xuống dưới chân mình. Theo hướng chỉ của hắn, chỉ thấy một vòng sóng âm trong suốt nhàn nhạt đang không ngừng vận chuyển, bao trùm khắp đình viện. La Cường hoảng sợ, bởi vì hắn nhận ra đây chính là Tĩnh Âm thần lực trường của Nặc Âm hệ thuộc Nhã Lan thần chúc. Donald đã từng nói qua với La Cường: “La Cường, Thiên Âm thần lực của ngươi tuy rất mạnh, nhưng vẫn phải coi chừng một số loại thần đồ …… Nhã Lan thần chúc, Nặc Âm hệ, chuyên ẩn giấu thanh âm, chống lại sự điều tra của đối phương. Tĩnh Âm thần lực trường vừa phát ra, bên trong phạm vi của nó cho dù là thiên băng địa liệt cũng tuyệt không để lộ một chút âm thanh nào. Nó chính là khắc tinh lớn nhất đối với Thiên Âm hệ của ngươi!” Hiển nhiên, học giả trẻ tuổi trước mắt này chính là thần đồ của Nhã Lan thần chúc Nặc Âm hệ. Có hắn ở đây, lời kêu cứu của La Cường căn bản là không thể truyền ra khỏi khoảng sân này! Trong lúc này, một vị lão nhân trên mặt có vết đao chém cười cười thản nhiên nói: - Lão Thất, thu hồi Tĩnh Âm thần lực trường đi, nhìn rõ xem là ai tới! Học giả kia “ừm” một tiếng, lập tức thu hồi Tĩnh Âm thần lực trường, chăm chú đánh giá La Cường. Bất chợt hắn cười lớn: - Thì ra là Thiên Hàn! Hắc, thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xứ (1). Thiên Hàn, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Hắn cười ha hả đi đến trước mặt, vỗ vỗ vào vai La Cường, thân thiết nói: - Lo lắng cái gì? Kêu cứu cái gì? Ta là thất thúc của ngươi, cầm sư Jake. Chẳng lẽ thất thúc lại ăn thịt ngươi sao?” (1) Đạp phá thiết hài vô mịch xứ Đắc lai toàn bất phí công phu Đi mòn giày sắt tìm không thấy Đến khi gặp lại chẳng mất công La Cường ngẩn ra. Mấy người này hình như đã nhận nhầm mình thành một người gọi là “Thiên Hàn”! Hắn đảo mắt: “Cứ thử mạo nhận làm cái tên ‘Thiên Hàn’ này, tìm cách chạy trốn đã rồi tính sau!” Nhưng nhìn lại tay trái của mình, La Cường liền từ bỏ ý định. Tay trái mình thật sự quá đặc thù …… Giả mạo “Thiên Hàn”, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó thì chỉ càng chọc giận mấy cường giả này mà thôi! Vì vậy, La Cường hơi cúi người, cười nói: - Chư vị hẳn là đã nhận lầm người. Ta vừa mới gặp phải không gian loạn lưu bên trong không gian thông đạo, vô tình xâm nhập vào chỗ các vị. Chư vị …… chẳng biết có phiền hà gì không? Ha ha, ta có chút việc gấp, không quấy rầy các vị nữa!” Nói xong, La Cường liền xoay người đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ: “Con mẹ nó, nhân lúc bọn họ còn chưa nhận ra mình là La Cường, phải chuồn cho thật nhanh!” Trong bảy người, một hán tử trung niên khuôn mặt hung ác khẽ nhíu mày, lạnh giọng gọi La Cường lại: - Sở Thiên Hàn, xem ra mấy năm nay La Hùng căn bản là không dạy ngươi cái gì gọi là lễ phép! Đứng lại, ta chính là nhị thúc của ngươi, huyết đao Đỗ Khuyết …… Hắn lại chỉ vào vị lão nhân có vết sẹo: - Đây chính là phụ thân của ngươi, cũng là đại ca của bọn ta! La Cường đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía sau tức giận nói: - Chư vị nếu như đã có thể nói ra tên của phụ thân ta, vậy thì tự nhiên cũng đã biết ta là La Cường! Các vị nửa đêm tụ tập ở đây thương lượng cái gì “thành chủ phủ canh phòng sơ hở”, lại còn giả mạo người cha quá cố của ta …… La gia chúng ta đã đắc tội với các người sao? Một nữ nhân diêm dúa khoảng hơn ba mươi tuổi cười mỉa mai: - Hì hì, Thiên Hàn ngươi đang nói đùa sao? Cái gì là La gia của các ngươi? La Hùng số mệnh đã được định sẵn là không con không cháu, cô độc đến già! Sao, chẳng lẽ ngươi không nỡ từ bỏ địa vị Vọng Nguyệt thành chủ, còn muốn tiếp tục làm dưỡng tử của La Hùng sao? La Cường trong đầu “ông” một tiếng. Phụ thân nhất định phải cô độc cả đời, những lời này Mạc Ngôn đã từng nói qua. Bất quá, lúc ấy La Cường chỉ cho rằng Mạc Ngôn đang nguyền rủa hắn chết sớm, căn bản là không hề liên tưởng đến ý nghĩa khác. Giờ phút này, nữ nhân kia dùng ngữ khí khác lặp lại một lần, La Cường đột nhiên ý thức được …… - Ta không phải là con ruột của phụ thân mình? Ha ha, vị phu nhân này, ta thấy bà mới là người đang nói giỡn! La Cường lúc này ngữ khí nói chuyện đã có chút yếu ớt. Nữ nhân diêm dúa trợn tròn mắt, đưa tay chỉ vào lão nhân mang vết sẹo, ngữ khí cũng trầm xuống: “Sở Thiên Hàn! Vì địa vị Vọng Nguyệt thành chủ, ngươi đến cả cha đẻ cũng không thừa nhận hay sao? Đúng vậy, bảy huynh muội chúng ta là thổ phỉ, không thể so được với Vọng Nguyệt thành chủ uy danh lừng lẫy …… - Lão Tứ, đủ rồi! Lão nhân mặt sẹo chậm rãi đứng lên. Nhất thời, sáu người khác cũng đứng dậy theo, không ai dám phát ra một tiếng nào. Lão nhân chậm rãi đi đến trước mặt La Cường: - Ngươi hình như cái gì cũng không biết, La Hùng không nói cho ngươi ước định năm đó sao? Ước định? La Cường ướm hỏi: - Ngài là …… - Sở Mông Viễn! Lão nhân thản nhiên nói. - Hai mươi năm trước, con trai độc nhất của La Hùng bị hỏa lò thiêu chết. Ta cùng hắn ước định, giao ngươi cho La Hùng để làm dưỡng tử, để ngươi phụng dưỡng cho hắn khi về già. Sau khi La Hùng chết, ngươi sẽ lại nhận tổ quy tông, khôi phục tên cũ là Sở Thiên Hàn. Chẳng lẽ …… La Hùng không nói chuyện này cho ngươi biết sao? La Cường nhất thời đầu váng mắt hoa, không biết nên nói gì cho tốt. Di chúc của phụ thân có nhắc đến, Sở Mông Viễn là huynh đệ sinh tử, hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Bất quá, nhật ký ghi lại những chuyện này đã bị Mạc Ngôn cầm đi. Chẳng lẽ …… bên trong nhật ký có gi lại, chuyện mà phụ thân không thể nói ra, chính là ước định với Sở Mông Viễn, hay chính là mình không phải là con ruột của người hay sao? Sở Thiên Hàn …… La Cường chỉ cảm thấy cái tên này khiến cho hắn nổi gai ốc. Không! Ta là nhi tử của La Hùng, ta chỉ có một người cha, chỉ có La Hùng mới là cha ta! Lúc này Jake cười nói: - Ai, nguyên lai là tiểu tử đáng thương cái gì cũng không biết! Thiên Hàn, chúng ta chính là muốn mang ngươi về nhận tổ quy tông. Vừa rồi chúng ta nhắc tới “thành chủ phủ canh phòng sơ hở”, chính là muốn nói, hôm nay thành chủ phủ canh phòng lỏng lẻo, có thể dễ dàng đem ngươi đi. Bất quá, không chỉ có chúng ta muốn đem ngươi đi, cho nên các chú thím mới muốn hành động sớm …… Hắc, ai mà ngờ được, ngươi tự nhiên lại từ không gian thông đạo đi đến nơi này, khiến cho chúng ta tiết kiệm được không ít khí lực! La Cường theo bản năng thuận miệng hỏi: - Chẳng lẽ còn có người muốn mang ta đi? Là ai? - Là ta, Attila! Đang nói chuyện, một vị lão nhân hùng tráng tóc vàng, ánh mắt uy nghiêm ngạo nghễ đứng trên tường viện. Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt bao trùm bảy người Sở Mông Viễn: - Sở Mông Viễn, ngươi hành động cũng nhanh lắm! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang