[Dịch] Thôn Phệ Thần Đồ - Tàng Thư Viện

Chương 32 : Di vật của La Hùng (Phần 3)

Người đăng: ngo_ngo

Viết đến đây, ngôn từ của La Hùng có vẻ rất kích động, chữ viết cũng bắt đầu tán loạn. Chỉ có điều, La Cường có thể hiểu được sự thống khổ của phụ thân mình, trong lòng cũng nổi lên hận ý. Kể cả thân sinh mẫu thân, tổng cộng có bảy vị mẫu thân và sáu người anh chị, cái chết của bọn họ đều là do con mụ Nhã Lan kia phái Nhân Luân chi thần hạ thủ!? La Cường bất giác nắm chặt tay trái. Nhã Lan, sớm muộn rồi sẽ có một ngày ...... Trong thư La Hùng tiếp tục viết: “Lão Thất, bây giờ ngươi rất muốn giết chết con mụ Nhã Lan đó phải không? Nhưng mà, trước tiên cười một cái xem nào, lão già ta vẫn còn chưa nói xong!” “Bốn mươi năm trước, lão già ta có hai người huynh đệ sinh tử. Một người là dong binh độc lập, tên là Attila, đến nay đã nhiều năm rồi không có tin tức. Còn một người khác tên là Sở Mông Viễn, bây giờ là một tên đầu lĩnh thổ phỉ tại Tinh La sơn mạch. Chuyện xúc phạm Nhã Lan nữ thần là do ba chúng ta cùng nhau gây ra!” “Nhưng ảnh hưởng của chuyện đó không chỉ là sự trừng phạt của Nhân luân chi thần với La Hùng ta, mà nó còn liên tiếp dẫn đến nhiều sự kiện khác. Chuyện vừa rồi mà ta đã nhắc đến, không thể nói ra được cũng là một trong số đó!” “Bất quá, lão già ta đã ghi chép lại thành một quyển nhật ký để trong rương, ngươi cứ từ từ mà xem đi!” “Trong rương còn có một vài đồ vật kỳ quái, ngươi có thấy cũng không cần ngạc nhiên. Những món đồ này đều được ghi chép lại trong nhật ký, hơn nữa chúng vốn đều là của ngươi!” “Được rồi, ta còn một câu cuối cùng muốn nói với ngươi. Lão Thất, bất kể sau khi ngươi đọc xong cuốn nhật ký này sẽ có tâm trạng như thế nào, đối với ta, ngươi mãi mãi là nhi tử hiếu thuận nhất. Lão già ta khi còn sống có được một đứa con trai như ngươi, cuộc đời này xem như cũng không uổng phí!” La Cường môi hơi run rẩy, những giọt lệ hiện lên trên khóe mắt. Hắn đột nhiên tự tát vào miệng mình, cố gắng kìm nén tâm tình lại. “Nhi tử của La Hùng ta không phải loại nhát gan mít ướt!” La Cường cẩn thận đem bức thư cất vào bên trong bao tay trái, đặt cùng một chỗ với Nhã nhi. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở chiếc rương màu đen ra …… Bí mật của phụ thân đều ở bên trong chiếc rương này. “Mạc Ngôn, ngươi là lão già khốn khiếp!” La Cường đột nhiên chửi bới thánh đồ Mạc Ngôn, bởi vì trong rương hoàn toàn trống rỗng, chỉ để lại một tờ giấy to bằng hai ngón tay …… “La Hùng, chuyện mà ngươi nhờ ta năm đó đã có một chút manh mối. Chuyện tiếp theo thì phải cần dùng đến mấy món đồ vốn thuộc về La Cường này. Nhưng vừa rồi ta cùng với La Cường nói chuyện, phát hiện ra hắn căn bản là không hề biết nội dung câu chuyện mà chúng ta đàm đạo suốt một đêm vào năm năm trước. Nếu như ngươi đã không nói với nó thì ta cũng không tiện nhiều lời. Vì vậy, ta dựa vào ước hẹn của chúng ta năm đó tùy ý sử dụng mấy món đồ này, ngày khác nhất định sẽ vật quy nguyên chủ …… Người nhắn, Mạc Ngôn!” Chắc chắn là nửa tháng trước Mạc Ngôn định đến thành chủ phủ mượn mấy món đồ này của La Hùng, nhưng lại gặp lúc La Hùng viễn chinh, cho nên hắn mới qua mặt La Cường đi đến mật thất này lấy đi tất cả đồ vật trong rương! La Cường tức đến nghẹt thở. Hắn cũng không phải lo lắng những món đồ trong rương bị thất lạc, Mạc Ngôn sẽ đem chúng trở lại, nhưng mà …… Nguyên nhân mà phụ thân mình xúc phạm đến Nhã Lan, chuyện không thể nói ra, cùng với nội dung cuộc đàm đạo suốt một đêm với Mạc Ngôn, còn có rất nhiều những thứ khác được ghi lại trong nhật ký. Tất cả những bí mật này đều phải đợi đến khi Mạc Ngôn quay lại mới có thể biết sao? Rất nhanh, La Cường đang chán nản chợt ý thức được một vấn đề, một vấn đề phi thường nghiêm trọng. Gian mật thất màu trắng này bốn phía đều bị vây kín. La Cường khi đến đây là thông qua không gian truyền tống thông đạo, nhưng sau khi hắn tiến vào phòng thì thông đạo này đã biến mất không thấy nữa ...... Vậy thì mình làm thế nào để rời khỏi gian mật thất này? “Ông già, ông không phải là đùa với tôi đấy chứ?” La Cường dở khóc dở cười đi vòng vòng chung quanh mật thất, lấy chìa khóa ướm thử mọi chỗ, nhưng trong phòng căn bản không có ổ khóa, thậm chí đến một khe hở cũng không có. Suy nghĩ lại, cũng chỉ có một khả năng để giải thích cho quẫn cảnh này. La Hùng không thể làm hại nhi tử của chính mình, vậy thì chìa khóa để rời khỏi mật thất này nhất định là được đặt trong rương, và Mạc Ngôn đã lấy đi tất cả, kể cả chìa khóa …… La Cường đặt mông xuống đất. Nếu cứ như vậy, cho dù không chết vì thiếu dưỡng khí, thì cũng bị nhốt trong căn phòng nhỏ này đến phát điên mất! La Cường đột nhiên bật dậy, không cam tâm hung hăng đá một cước vào vách tường, lại vận Thương Long Ngâm hét lớn một tiếng. Bất quá, mật thất màu trắng vẫn an nhiên bất động, sóng âm phản xạ lại còn suýt nữa làm hắn bị thương. “Con mẹ nó, Mạc Ngôn, lão thần côn nhà ngươi thật là hại chết ta rồi!” La Cường đứng ở góc phòng, giận dữ đập vào vách tường màu trắng cho hả giận. Đột nhiên tay trái của La Cường truyền đến một cảm giác đau đớn, khiến cho hắn sợ hãi nhảy về phía sau. Cảm giác đau đớn này đến từ tận trong xương tay. Là trên vách tường có ẩn tàng cơ quan đả thương người, hay là …… La Cường bỏ găng tay xuống, lòng bàn tay của hắn vẫn là một mảng cháy sém thịt da lẫn lộn như trước. Nhưng da thịt trên mu bàn tay thì đã bắt đầu liền lại, trở nên mượt mà sáng bóng. Trên lớp da tay vừa mới sinh ra, ẩn hiện một đồ án hình ngôi sao sáu cánh. Nhã nhi đã từng nói, La Cường có thể căn cứ vào mu bàn tay trái để biết tiến độ bổ sung năng lượng, biểu tượng này là một thước đo hình ngôi sao sáu cánh. Bây giờ ngôi sao đang sáng mờ mờ, có nghĩa là La Cường vừa hoàn thành một lần thôn phệ, chính quá trình thần tứ lực chuyển hóa thành năng lượng đã làm cho xương tay của hắn đau đớn khó chịu. La Cường kinh ngạc nhìn tay trái mình, lại nhìn sang bức tường màu trắng, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn nói chuyện. “Chủ nhân, thôn phệ không chỉ giới hạn ở người, dị thú cùng với vật phẩm. Bất cứ thứ gì có liên quan đến thần tứ lực …… ngài đều có thể hấp thu chuyển thành năng lượng để Nhã nhi sử dụng. Hì hì, chủ nhân háo sắc, bây giờ ngài đã hiểu ý nghĩa thực sự của tin tức mà Nhã nhi nói chưa?” Nhã nhi lúc nói những lời này, không hề cười! La Cường giơ tay trái gãi gãi cằm, đột nhiên bĩu môi, cười hắc hắc. Tất cả những gì liên quan đến thần tứ lực …… Tòa mật thất màu trắng này là kiệt tác của không gian thần đồ, tự nhiên là có thể bị mình thôn phệ, chỉ cần chú ý không hấp thu quá nhiều so với đẳng cấp của mình là được. La Cường vui mừng quá đỗi, cố nén đau đớn đặt tay trái lên vách tường. May mắn là cấp bậc của tòa mật thất này cũng không cao, người tạo ra nó trình độ chắc cũng chỉ ngang với House mà thôi, hắn thôn phệ nhiều thần tứ lực như vậy vẫn không khiến cho xương tay bị phá hủy. Thôn phệ thần tứ lực trên vách tường, mỗi khi cảm thấy tay đau nhức là lại nghỉ ngơi một lát. La cường nhìn vào ngôi sao sáu cánh không ngừng lóe sáng, cho dù đau đớn nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Mất cả nửa ngày, vách tường đã bị La Cường thôn phệ thành một cái động đủ để cho một người đi qua. Bên trong chỉ còn một tầng ngăn cách mỏng manh, chỉ cần thôn phệ một lần nữa là hắn đã có thể rời khỏi mật thất này. Lúc này, La Cường ngừng lại, mang găng tay vào, vận chuyển thần tứ lực bao phủ toàn thân để đề phòng bất trắc. Những lý luận cơ sở vững chắc về thần tứ lực nói cho hắn biết, nếu như không dùng cách thông thường để rời khỏi không gian mật thất, địa điểm thoát ra mặc dù sẽ không cách cửa vào quá xa, nhưng cũng không thể nào chuẩn xác trở về động khẩu lúc đầu, cũng chính là linh đường của thành chủ phủ. La Cường sau khi rời khỏi có thể xuất hiện giữa trời, cũng có thể ở sâu trong lòng dất, thậm chí là có thể xuất hiện bên trong nhà tắm nữ gần thành chủ phủ. Vì vậy trước tiên hắn cần phải chuẩn bị chu đáo. La Cường hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, tay trái mở đường, tay phải ôm chiếc rương do phụ thân lưu lại, xông ra khỏi không gian mật thất. Trước mắt tối sầm, La Cường đã rơi xuống một nơi nào đó. Lúc này nhìn sắc trời thì đã rạng sáng. Hắn đưa mắt nhìn về phía xa, ở đó có một chiếc chuông lớn, ẩn ước lóe lên những tia quang mang. Không sai, đó chính là Nhã Lan thần chung, nơi này vẫn là Vọng Nguyệt thành! “La Hùng chết trận, thành chủ phủ cử hành tang lễ nhất định canh phòng sẽ có sơ hở, nhưng chúng ta cũng không thể khinh thường. Mọi người hãy hành động nhanh lên một chút ……” La Cường vừa rơi xuống đất, liền nghe được một thanh âm trầm thấp: “Kẻ nào? Lão Thất, lập tức cách âm toàn bộ trang viện này!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang