[Dịch] Thôn Phệ Thần Đồ - Tàng Thư Viện

Chương 31 : Di vật của La Hùng (Phần 2)

Người đăng: ngo_ngo

Nhìn linh bài của phụ thân, La Cường trong lòng bi thống, ngẹn ngào nói: - Ta biết rồi! Truyền lệnh xuống, triệu tập tất cả gia thần, chúng ta đưa lão gia ...... đến đoàn tụ cùng các phu nhân và hài tử! La Cường thay tang phục màu đen, dẫn đầu đám gia thần, đi một bước lại dừng một bước, nặng nhọc tiến về phía linh đường ở sân sau. Nhìn mười ba tòa linh vị lớn nhỏ, La Cường thở dài một hơi, vén áo quỳ xuống. - Bảy vị lão nương, sáu vị huynh tỷ, bây giờ lão gia đến bồi tiếp các người đây! Một lời nói ra, các gia thần nhất thời đều khóc không thành tiếng. Giữa những tiếng nức nở, La Cường cắn răng cố nén nước mắt, đem linh bài của cha mình đặt lên vị trí cao nhất trên bục thờ linh đường. Phụ thân của hắn là người đứng đầu gia tộc, linh bài tất nhiên phải được đặt ở tầng cao nhất ...... Khi La Cường bước lên bục thờ, muốn đem linh bài đặt xuống cho ngay ngắn, đột nhiên trong lòng hắn run lên, ngẩn người ra. Các gia tướng không hiểu chuyện gì xảy ra, mắt thấy thành chủ “ơ” một tiếng, sau đó đứng bất động trước bục thờ, trong lòng ngạc nhiên nghi hoặc. Nhưng hiện tại là thời khắc quan trọng để La Hùng quy vị, không ai dám mở miệng làm gián đoạn nghi thức. Một lúc lâu sau, La Cường vẫn không có động tĩnh gì. Các gia tướng không nhịn được, ánh mắt đều nhìn về phía người đứng đầu gia thần là La Đông. La Đông cũng cảm thấy ngạc nhiên, có chút bất mãn nhỏ giọng nói: - Thành chủ, nhanh để cho lão thành chủ quy vị đi. Ngài để lão thành chủ trên bục thờ lâu như vậy là vô cùng bất kính! La Cường vung tay trái lên. Dưới ánh sáng của những ngọn nến bên trong linh đường u ám, đột nhiên hiện ra một tia quang mang khiến cho người ta sợ hãi: - La Đông, đem chìa khóa đến đây cho ta, ổ khóa chính là mười ba tòa linh bài này! Vừa rồi La Cường cũng đã lục soát qua linh đường, nhưng do góc độ bất đồng, cảnh sắc nhìn thấy tự nhiên cũng không giống nhau. Lúc này, La Cường từ trên cao nhìn xuống, bao quát mười ba tấm bài vị lớn nhỏ, bỗng nhiên phát hiện ra một kỳ cảnh. Những bài vị này phân làm hai tầng, tầng trên là nơi thờ cúng bảy vị phu nhân, bên dưới là bài vị của sáu người con. Trong đó, bài vị của bảy vị phu nhân xếp đặt có chút tán loạn, xảo hợp ghép thành hình dạng một ngôi sao bảy cánh, cùng với kết cấu của ngôi sao bảy cánh trên chiếc chìa khóa giống nhau như đúc. Mà nếu như so sánh với bài vị của các vị phu nhân, bài vị của sáu người con lại càng lộn xộn. Thoạt nhìn có vẻ như không theo một quy luật nào, nhưng nếu như so sánh với hình dạng ngôi sao bảy cánh, thì sáu bài vị này rõ ràng là một ngôi sao bảy cánh khuyết mất một cánh. Như vậy, mấu chốt của vấn đề nhất định là ở tại một cánh bị khuyết này! Đây chỉ là suy luận phân tích một cách đơn giản nhất. La Cường tiếp lấy chìa khóa do La Đông ném lên, xoay người trèo lên phía trên bục thờ, cẩn thận kiểm tra bản gỗ nơi cánh sao bị khuyết. Đột nhiên, mặt gỗ hạ xuống, lộ ra một lỗ hổng hình tròn không lớn lắm. La Cường khóe miệng khẽ nhếnh lên, đưa chìa khóa trong tay chậm rãi đặt vào bên trong lỗ hổng …… “Cót két, cót két!” Bục thờ trong linh đường bắt đầu xoay tròn biến ảo. La Cường vẫn còn chưa nhìn rõ biến hóa trước mặt, phía trên mười ba tòa linh bài và chìa khóa đột nhiên phát ra mười bốn đạo ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng vừa lóe lên, La Cường lập tức hư không tiêu thất giữa linh đường. Tất cả gia tướng đều vô cùng kinh hãi. La Đông lập tức quát lớn: - Tất cả không nên hoảng sợ, lão thành chủ tuyệt đối sẽ không bố trí cơ quan làm hại nhi tử của chính mình. Mọi người cứ bình tĩnh chờ đợi, tin rằng thành chủ rất nhanh sẽ quay lại! La Nam bên cạnh cũng là một gia thần, sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng nói: - Chuyện hôm nay được liệt vào cơ mật tối cao của La gia, ai dám tiết lộ ra ngoài một chữ ...... gia pháp vô tình! La Hùng để lại cho nhi tử không chỉ là một tòa Vọng Nguyệt thành, một chiếc chìa khóa kỳ quái, mà còn có những gia thần lão luyện, một lòng trung thành, có thể ký thác mạng sống. Cảnh sắc trước mặt La Cường nhanh chóng biến đổi, nhưng trong lòng hắn lại không hề hoảng loạn chút nào. Hắn không tin phụ thân sẽ làm thương tổn đến mình. Hơn nữa những tri thức lý luận vững chắc nói cho hắn biết, cảnh sắc biến hóa này đến từ thần tứ năng lực của không gian thần đồ. Còn nơi mình sẽ đến, bất quá chỉ là một căn phòng bí mật tại không gian khác, do phụ thân nhờ không gian thần đồ mở ra mà thôi. Phụ thân rốt cuộc là lưu lại bí mật gì mà phải giấu trong một không gian khác? La Cường xuất hiện tại một gian phòng nhỏ chỉ rộng khoảng chừng năm sáu bước chân, trên vách tường màu trắng phát ra quang mang nhu hòa, sáng ngời nhưng lại không hề chói mắt. Trong phòng chỉ có một chiếc rương màu đen, cao khoảng bằng nửa thân người. Trên ổ khóa còn treo một phong thư chưa mở có ghi tên húy của La Cường. Xem ngày tháng thì phong thư này được viết vào năm năm trước, vào ngày lễ thành nhân của La Cường. La Cường xé phong thư ra, nhìn vào những hàng chữ lớn mạnh mẽ cứng cáp của phụ thân, phảng phất như thân ảnh khôi ngô của La Hùng đang ở ngay trước mặt ...... “Lão Thất, ta đem chìa khóa vào mật thất này cất trong người. Theo phong tục của Nhã Lan thần giáo, chỉ khi nào ta bị hỏa táng thì ngươi mới có thể lấy được chìa khóa, tiến vào mật thất ...... Ha ha, lão già ta chết rồi! Xú tiểu tử, đừng có đem cái vẻ mặt như đưa đám ấy ra đây, cười lên xem nào, nhi tử của La Hùng ta không thể là đồ mít ướt được!” La Cường cười cười, nhưng lại là cười ra nước mắt. Khi phụ thân lưu lại phong thư này, là dự đoán tuổi thọ của mình đã hết, được hỏa táng đem chôn tại phần mộ của tổ tiên. Nhưng mà hiện tại ...... kết cục của lão gia tử lại là thi cốt vô tồn. “Ngươi bây giờ nhất định là trong lòng đang thầm mắng lão già này, có việc gì lại không thể nói ra khi còn sống, trái lại phải bày ra trò đùa như thế này, đúng không? Nhưng mà chuyện ta muốn nói cho ngươi biết, khi còn sống quả thật không thể nói lên lời được!” “Lão Thất, sự tình quả thật là nhiều lắm, lão già ta thì lại ăn nói vụng về. Để ta suy nghĩ một chút đã ...... Thôi thì bắt đầu nói từ lão cùi bắp Mạc Ngôn đi ...... ” “Không biết bây giờ ngươi còn nhớ không? Lúc đó, lão cùi bắp Mạc Ngôn kia đã nhận xét về tay trái của ngươi, nói ngươi có mệnh “chỉ chưởng càn khôn, thiên địa tồn vong tẫn vu tâm thủ nhất niệm gian”. Sau đó, hắn quay sang chửi ta, nói La Hùng ta đã đắc tội với Nhân Luân chi thần, đã được định sẵn là khắc vợ khắc con, cô độc đến già ......” “Con mẹ nó!” “Nghe xong mấy lời này, ta liền nghĩ tên Mạc Ngôn này là một lão thần côn chuyên lừa đảo kiếm cơm, lời nói của hắn như là đánh rắm, càng không tin cái gì gọi là sự nguyền rủa của Nhân Luân chi thần. Nhưng mà sau khi ngươi đi ngủ, Mạc Ngôn đột nhiên muốn cùng ta luận võ giao thủ, hơn nữa hắn chỉ dùng một chiêu đã đánh cho ta nằm bò ra đất ...... “Lão cùi bắp Mạc Ngôn này chẳng những không phải là một tên lừa đảo, mà ngược lại còn là một trong số vài thánh đồ trên toàn đại lục!” Đọc đến đây, La Cường vô cùng khiếp sợ. Thánh đồ, đó là đỉnh phong lực lượng của con người, cũng chỉ còn cách chúng thần một bước mà thôi. Mạc Ngôn lại có thể cường đại đến mức này? “Mạc Ngôn không phải là một tên lừa đảo, La Hùng ta quả thật là đã đắc tội với Nhân Luân chi thần, số mệnh đã được định sẵn là phải cô độc đến già ......” “Nhưng mà ta suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu được, La Hùng ta rốt cuộc là đã đắc tội với Nhân Luân chi thần ở chỗ nào?” “Trong lúc ta đang nghi hoặc thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông tan tầm từ Nhã Lan giáo đường, lão già ta mới chợt hiểu ra ......” “Nhân Luân chi thần chính là thuộc hạ của Nhã Lan nữ thần. La Hùng ta bốn mươi năm trước đã từng xúc phạm đến Nhã Lan nữ thần, phạm vào tội lớn, bây giờ con mụ Nhã Lan ấy phái thuộc hạ đến trừng phạt ta!” “Ha ha, con mụ Nhã Lan này thật là ác độc. Mụ ấy không giết ta, nhưng lại giết chết lão bà và hài tử của ta. Con mẹ nó, bốn mươi năm ròng, lão tử ta đã mất đi bảy vị phu nhân và sáu hài tử. Nỗi đau đớn này, con mẹ thằng nào biết được!?” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang