[Dịch] Thôn Phệ Thần Đồ - Tàng Thư Viện

Chương 14 : Đoạt mệnh bạch lôi

Người đăng: Athox

La Cường kinh ngạc đưa mắt nhìn bầu trời phía đông nam. Sấm sét qua đi, tất cả đều sóng yên gió lặng. Bầu trời đã qua lúc sáng sớm, ánh mặt trời chói lọi bắt đầu lên cao. La Cường nhíu mày thầm nghĩ, đạo sấm sét này rốt cuộc là cái gì? Theo như lời của Nhã Nhi, nó hẳn là có linh tính, đủ thông minh để truy tung Nhã nhi đến tận phủ thành chủ. Nó lại còn vô cùng cường hãn, đủ để phá hủy pho tượng nữ thần và nguồn năng lượng chủ thể của Nhã Nhi ...... Tóm lại, đạo sấm sét này nhất định vô cùng nguy hiểm! Nghĩ đến đây, trái tim La Cường nhảy thình thịch. Hôm nay ông già của hắn đã mang binh lính đến phía đông nam tra xét, mong sao ngàn vạn lần đừng có bị đạo sấm sét này bổ xuống! Càng nghĩ, cảm giác lo lắng về phụ thân của hắn càng thêm mãnh liệt. La Cường vội vã trở về phủ thành chủ. Vừa bước vào cửa, hắn liền phân phó gia tướng thân tín đi tìm phụ thân báo tin: “Ông già, nhi tử của ông có chút chuyện không tiện nhờ người khác truyền đạt. Bất quá bây giờ tôi có thể khẳng định, đạo sấm sét đó có thể nói là có linh tính, vô cùng nguy hiểm. Ông hãy tìm cớ để trở về đi, không cần phải vì Nhã Lan giáo đình mà mạo hiểm! ” Sau khi gia tướng rời khỏi, nỗi bất an trong lòng La Cường mới dần dần nguôi đi. Hắn vừa đi đến sân sau vừa tiếp tục sắp xếp lại những tin tức trong đầu, chờ đợi phụ thân trở về. Sân sau của La gia không giống như nhà khác. Sân của quý tộc bình thường nhất định là xa hoa phô trương, cố gắng biểu hiện quyền thế của chủ nhân. Nhưng sân sau của La gia thì quả thật là một tòa linh đường lớn, bên trong thờ cúng bảy người lớn và sáu trẻ con. Tổng cộng có mười ba linh vị của người chết. Phụ thân của La Cường là La Hùng nửa đời đầu chinh chiến nơi sa trường, chiến công hiển hách. Nửa đời sau dựa vào quân công được phong cho lãnh địa Vọng Nguyệt thành, cũng là vô cùng vinh diệu. Lão đầu tử này mặc dù sự nghiệp phong quang, nhưng gia đình thì lại vô cùng thê thảm. Có người đã từng nhìn vào tay trái của La Cường mà nhận xét , nguyên nhân là do La Hùng đã đắc tội với Nhân Luân chi thần, cả đời khắc vợ khắc con, số kiếp bi thảm đã được định sẵn là tuổi già đơn độc. Người kia đã nói đúng một nửa đầu. La Hùng cả đời cưới qua bảy vị phu nhân, tổng cộng sinh ra sáu đứa con, bốn nam hai nữ . Hôm nay, mười ba người này đều vì các nguyên nhân khác nhau ...... đều đã trở thành linh vị được thờ cúng ở sân sau. Sự thật, La Cường là đứa con thứ bảy của La Hùng. Sau khi khi La Cường được sinh ra, mẫu thân hắn cũng không tránh được sự nguyền rủa của Nhân Luân chi thần, bất hạnh chết đi vì khó sinh. Vô cùng may mắn là La Cường vẫn kiên định sống sót được, khiến cho lão gia tử La Hùng có được một chút an ủi lúc tuổi già. Như vậy, có thể tưởng tượng được sự sủng ái của La Hùng đối với đứa con trai duy nhất còn may mắn sống sót này. Loại sủng ái này thậm chí phát triển đến mức không phân lớn bé. Cứ lấy ngày sinh nhật mười lăm tuổi của La Cường mà nói, La lão gia tử lại có thể tạo ra một câu chuyện hoang đường là tự mình đem nhi tử vào kỹ viện! Còn nói một câu đẹp đẽ ...... chứng kiến “lễ thành người” của xú tiểu tử nhà ta! Nghĩ đến ông già lại xem mình như huynh đệ, lại còn có thể lén đưa mình đi kỹ viện, La Cường nhấc chân lên, nở nụ cười hắc hắc. Mà ngay lúc này, “ầm” một tiếng, cửa sắt của sân sau bị đẩy ra. Một lão nhân khôi ngô khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, sắc mặt âm trầm nhanh chóng bước đến. Vị lão nhân này mặc một bộ trọng giáp màu xám đen, trên lưng đeo một thanh trường đao màu đỏ dài cỡ bằng một thân người, thân hình cao lớn vượt xa người thường, vừa nhìn thấy đã biết ngay đó là một vị tướng dũng mãnh can đảm vô song nơi sa trường. Có điều, giờ phút này trên phần vai của chiến giáp đã bị thứ gì đó phá hủy, lộ ra một bả vai bị bỏng nặng, bộ râu trên cằm hắn cũng dính đầy vết máu, hiển nhiên là vừa mới thổ huyết. Vài tên gia tướng đuổi theo lão nhân vào, vội vàng la lên: “Thành chủ đại nhân, ngài đã bị thương rồi, ngàn vạn lần không thể tiếp tục vận động, xin ngài hãy nhanh chóng nghỉ ngơi!” La Cường bị dọa đến cả người đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chạy đến đỡ lão nhân: - Ông già, là ai đánh ông bị thương vậy? Lão nhân khôi ngô đó chính là phụ thận của La Cường. Hắn quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn đám gia tướng đi theo, tức giận quát lớn: - Con mẹ nó, cút, tất cả cút hết ra ngoài cho lão tử! Ta còn phải nói chuyện với thiếu gia! Trừng mắt nhìn gia tướng rời khỏi, La Hùng nắm lấy nhi tử, hạ giọng hỏi: - Lão Thất, ngươi tại sao lại biết đạo sấm sét đó có linh tính? Trong báo cáo ngày hôm qua, ngươi không phải nói ngươi chỉ nhìn thấy nó một lần hay sao? Một lần, làm sao ngươi lại có thể biết được nhiều như vậy? Nói! Ngươi còn có chuyện gì không viết vào báo cáo? La Cường một mặt lấy thuốc giúp ông già của mình băng bó vết thương, một mặt vội vàng nói: - Ông già, trước tiên đừng quản đến tôi, tại sao ông lại trở nên thế này? - Con mẹ nó chứ, lão tử là bị đạo sấm sét đó bổ trúng! Vết thương của La Hùng đau nhói lên, nhưng thần sắc của hắn vẫn không thay đổi, lớn tiếng chửi mắng: - Ngày hôm qua lão già ta tiếp nhận mệnh lệnh của tên cùi bắp Michelle đó (1), đem theo huynh đệ cả đêm ra khỏi thành. Sáng nay vừa mới đến lối vào phía đông nam của Tinh La sơn mạch, đang định phái người đi dò đường, nhưng con mẹ nó ai mà biết ...… (1) Nguyên văn là “lão qua bì”. “Qua bì” là “vỏ dưa”, ý muốn nói đến một thứ bỏ đi. Mình đổi thành “cùi bắp” cho nó gần gũi. La Hùng trong lòng sợ hãi duỗi duỗi cổ: - Nhưng ai mà biết cái đạo sấm sét chó má đó đột nhiên lại từ trong khe núi bổ xuống, trong nháy mắt đã lấy đi tính mạng của mấy trăm binh tướng. Lão già ta dựa vào vài phần bản lĩnh, muốn thay các huynh đệ ngăn chặn đạo sấm sét này. Ngay lúc này, vùng phụ cận rõ ràng không có ai lên tiếng, nhưng lão già ta không hiểu sao lại nghe được một ý tứ. Đạo sấm sét kia dường như nói với ta: “Ta khinh thường giết ngươi, mau mang theo thủ hạ mau chóng cút đi!” ...... La Hùng vẫn còn chưa nói xong, sự tình tiếp theo quả thật là quá dọa người. La Hùng không dám ở lâu tại Tinh La sơn mạch, liền mang theo tàn binh bại tướng hốt hoảng chạy trốn về Vọng Nguyệt thành. Đi được nửa đường, La Hùng gặp được được người mang tin của của nhi tử phái đi. Vừa nghe được nội dung của tin nhắn, lão gia tử này liền biết được La Cường nhất định có chuyện bí mật không ghi vào báo cáo. Vì vậy sau khi trở về thành hắn liền đuổi các binh tướng đi, trực tiếp tìm đến La Cường chất vấn. - Lão Thất, trong bụng ngươi còn che giấu chuyện gì? Sẽ không nghĩ đến việc giấu diếm cả cha mình đấy chứ? La Hùng nhìn vào mắt nhi tử khiển trách. La Cường xác định thương thế của ông già không có gì đáng ngại, yên lòng cười nói: - Ông già, tôi cần gì phải giấu diếm ông chứ? Nhi tử còn có chuyện muốn tìm ông hỗ trợ đây! Nhìn qua hai bên sân, sau khi xác định vùng lận cận cả người hầu cũng không có, La Cường mới nhỏ giọng mỉm cười nói: - Ngày hôm qua, nhi tử của ông gặp được một nữ nhân, so với tất cả nữ nhân trong Vọng Nguyệt thành còn xinh đẹp hơn ...… La Hùng đột nhiên đứng dậy, không để ý tới thương thế, nhìn chằm chằm vào nhi tử, mỉm cười quái dị nói: - Còn có con bé nào xinh đẹp đến như vậy sao? Lão Thất, có làm ăn được gì không? Loại chuyện này cũng chỉ có lão già đem con đến kỹ viện mới có thể hỏi được! La Cường lắc lắc đầu, nhỏ giọng giải thích lại những kinh nghiệm của mình từ hôm qua cho đến nay. Nhã Nhi là một bí mật, nhưng bí mật này không cần phải giấu diếm cả người cha thân sinh của mình. La Hùng nghe chỗ hiểu chỗ không. Hắn không có tin tức cộng hưởng, lý giải chuyện xuyên qua không gian vô cùng khó khăn. May là đầu óc lão gia tử này cũng coi như sáng suốt, lại thêm La Cường tận lực dùng từ ngữ đơn giản để giải thích. Sau nửa ngày, La Hùng rốt cuộc cũng hiểu được nhi tử của mình đã gặp được những chuyện ly kỳ ra sao, thiên phú của nhi tử mình biến đổi như thế nào, khiến cho hắn kinh hỉ cười như điên một lúc lâu. Bình tĩnh lại, lão gia tử mặt mày ám muội cười hắc hắc nói: - Thì ra là trong thân thể ngươi có nuôi dưỡng một con bé xinh đẹp. Hắc, có ý tứ! Con bé đó có thể biến thành người không? Nghe ngươi hình dung lại hình dáng của con bé đó ...... Nếu như nó có thể biến thành người, vậy thì xem như là con dâu của La gia chúng ta, thế nào? Nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu: - Không tốt, con bé ấy là trí tuệ nhân tạo, sợ rằng không thể sinh cháu cho ta được! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang