[Dịch] Thôn Phệ Thần Đồ - Tàng Thư Viện

Chương 21 : Mạc Ngôn (Phần 1)

Người đăng: ngo_ngo

La Cường cười cười, bên ngoài ra vẻ đang đọc những âm tiết rèn luyện kỹ xảo phát âm, trên thực tế hắn lại âm thầm điều động thần tứ lực bên trong cơ thể, vận chuyển theo lộ tuyến vận công của Long ngâm quyết. Luyện tập đến nửa đêm, La Cường đã nắm giữ thành thạo phương pháp vận công của Long ngâm quyết đệ nhất thức, có thiếu sót thì cũng là kinh nghiệm thực chiến mà thôi. Khóa trình ngày đầu tiên của La Cường đã chấm dứt, hắn hé mắt nhìn Donald còn đang khẩn trương chẩn bị khóa trình sắp tới, tâm tư lại nổi lên. Vì để cho Nhã nhi khôi phục, trước tiên phải moi được tinh toàn số hai và số ba từ chỗ lão cùi bắp này. La Cường khẽ ho một tiếng, đang muốn mở miệng, đột nhiên hắn từ cửa sổ phòng luyện công nhìn ra ngoài. Phía đối diện đồ thư quán là phòng chứa đồ của học viện, bên trong đang có giáo công không ngừng vận chuyển đồ vật, hai chiếc rương lớn trong phòng lần lượt được mang ra, chuyển về hướng cửa lớn của học viện. La Cường ngạc nhiên hỏi: - Donald bá bá, bây giờ đã là nửa đêm, tại sao vẫn còn có người vận chuyển đồ đạc? Donald nhếch nhếch miệng, nhìn chung quanh không thấy ai mới tức giận nói: - Đừng nhắc tới nữa! Hừ, hôm qua tượng nữ thần bị hủy, Michelle đại nhân phái người sửa chữa lại. Nhưng mà một nửa thân trên của pho tượng đã vỡ vụn, làm thế nào thu thập được tất cả mảnh vỡ cơ chứ? Một vị lão giáo sư khác tiếp lời: - Những mảnh vỡ của thần tượng không đồng đều, vì vậy chỉ có thể sử dụng những nguyên liệu trân quý khác để bổ sung. Mà nguyên liệu trân quý nhất là gì? Đương nhiên là các loại vật phẩm ẩn chứa thần tứ lực ...... Ai, đêm hôm qua, Michelle đại nhân đã hạ lệnh thu thập tất cả thần tứ vật phẩm trong khu vực xung quanh. Bất luận lớn nhỏ, chỉ cần có ẩn chứa thần tứ lực là đem chuyển đến giáo đường đổ nát! La Cường nhất thời trong lòng lửa giận bốc lên. Con mẹ nó, ta bây giờ đang cần thần tứ vật phẩm để phục hồi Nhã nhi, vậy mà lão cùi bắp này lại hết lần này tới lần khác lũng đoạn tất cả thần tứ vật phẩm. Lão Michelle này không phải là đang muốn đối chọi với thiếu gia đấy chứ? - Bá bá, vậy tinh toàn số hai và số ba của học viện ...... - Ừ, chính là hai cái rương lớn đang được vận chuyển kia! Chất nhi, nếu như không phải sáng nay ngươi phá nổ tinh toàn số một và số bốn, sợ rằng giờ này chúng cũng bị chuyển đi rồi! La Cường khóc không ra nước mắt. Với quyền lực của Nhã Lan giáo đình và Michelle, sợ rằng giờ này tất cả thần tứ vật phẩm xung quanh Vọng Nguyệt thành đều đã bị đưa tới giáo đường. Mình biết đi đâu để tìm năng lượng khôi phục Nhã nhi đây? Chẳng lẽ thật sự phải ăn thịt người sao? Trong lòng chán nản, nhưng La Cường cũng không có biện pháp nào tốt để chống lại hành vi lũng đoạn của Michelle. Một bụng oán khí của hắn chỉ có thể phát tiết trong khi tập luyện. Thời gian cứ từng ngày trôi qua, La Cường không kể ngày đêm tiến hành giam mình tập luyện. Donald vì để hoàn thành tử lệnh của Michelle, có thể nói là tận tâm tận lực, ngày đêm đốc thúc. Sự cần mẫn của Donald khiến cho bạn tốt Senna của La Cường ấm ức không thôi. Tên mập này nằm mơ cũng nghĩ đến cảnh đắc ý khoe khoang dung mạo của Nhã Lan nữ thần với La Cường. Đáng tiếc là La Cường lại bị Donald lại độc chiếm, hoàn toàn không để cho hắn và La Cường có cơ hội nói chuyên với nhau. Đến bây giờ, La Cường thủy chung vẫn không biết mặt mũi của con mụ Nhã Lan này rốt cuộc ra làm sao ...... Nửa tháng sau, La Cường lê tấm thân mệt mỏi về thành chủ phủ. Gia tướng giữ cửa ngạc nhiên nói: - Thiếu gia, ngài không phải đang tiến hành giam mình huấn luyện sao? Tại sao lại ...... La Cường phất phất tay: - Cuộc thi đấu Nhã Lan tuyển chọn đã gần kề rồi, lão cùi bắp Donald phải xử lý một số thủ tục, cuối cùng cũng chịu cấp cho thiếu gia ngươi một ngày hóng mát (1) ...... Con mẹ nó! (1) Ý của La Cường là giống như tù nhân được thả cho đi dạo trong sân vậy. Mặc dù mở miệng ra là phàn nàn, nhưng trong lòng La Cường lại vừa vui vừa tức. Vui là vì trong nửa tháng này hắn đã tiến bộ thần tốc, bây giờ đã là môn đồ cấp chín. Phóng mắt nhìn khắp đám học viên trong Emi Szell Thần học viện, thực lực của La Cường chỉ còn kém một mình Eddy House mà thôi. Tức, chính là vì La Cường âm thầm tu luyện một lượng lớn kỹ xảo chiến đấu của Nhã nhi, nhưng lại không dám thể hiện ra sớm. Thân mang kỳ năng mà không thể bộc lộ, thực sự là làm cho người ta tức anh ách. Gia tướng bước đến gần La Cường, nhỏ giọng nói: - Thiếu gia, ngài đã lệnh cho bọn ta âm thầm sưu tập thần tứ vật phẩm. Nhưng mà, tất cả thần tứ vật phẩm trong phạm vi năm trăm dặm đều đã bị Michelle đại nhân thu thập cả rồi ...... Thuộc hạ vô năng! Dừng một chút, gia tướng lại tiếp tục nói: - Bất quá, cao thủ trong đoàn triển lãm của giáo đình đã cùng thành chủ đại nhân viễn chinh Tinh La sơn mạch. Nhân thủ dưới tay Michelle cũng không đủ để phong tỏa giáo đường. Trông coi số thần tứ vật phẩm này ...... chỉ là một vài viên chức phế vật của giáo đình còn sót lại! La Cường ánh mắt sáng lên: - La gia dũng sỹ thân ái, sau đó thì sao? Gia tướng nở nụ cười: - Sau đó, Michelle từ thành chủ phủ cùng với học viện điều động một số người đến trấn thủ giáo đường đổ nát. Bên ngoài đều là người của chúng ta, nếu như ngài cần gấp thần tứ vật phẩm ...... hắc hắc, chỉ cần hành động nhanh gọn, lấy bớt bảy tám kiện vật phẩm cũng không thành vấn đề! Nếu gia tướng trước mặt mà là nữ nhân, La Cường nhất định sẽ ôm hôn hắn thắm thiết. Hắn hạ thấp giọng, hưng phấn nói: - Ta biết rồi, ngươi hãy báo với các huynh đệ chuẩn bị trước, đêm nay ta sẽ tới giáo đình đổ nát! Chớp mắt một cái, La Cường lại phân phó: - Gọi Senna tới đây cho ta, tiểu tử này là thần đồ Ẩn Nặc thần chúc, về khoản trộm đồ hắn là giỏi nhất! Nói xong, La Cường phảng phất cảm thấy cả bầu trời đều quang đãng hơn rất nhiều. Hắn khẽ ngâm nga một bài hát trên địa cầu, mặt mày hớn hở đi về phía sân sau. Quả thật đúng là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (2), không nghĩ đến hành vi lũng đoạn của Michelle ngược lại giúp mình đem thần tứ vật phẩm ở vùng phụ cận tập trung lại một chỗ. Hắc hắc, ta thích thì ta cứ tùy tiện lấy. (2) Một câu thơ trong bài Du Sơn Tây Thôn của Lục Du, có nghĩa là trong hoàn cảnh khốn khó lại tìm được lối thoát. Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn Phong niên lưu khách túc kê đồn San trọng thủy phức nghi vô lộ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn Tiêu cổ truy tùy xuân xã cận Y quan giản phác cổ phong tồn Tùng kim nhược hứa nhàn thùy nguyệt Quải trượng vô thời dạ khấu môn Dịch thơ: Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối Liễu rủ hoa cười lại gặp làng Bản dịch khác: (viethoc.org) Thiệt thà rượu mới nhà nông Được mùa lợn béo gà rông thiếu gì Núi non khuất nẻo đường đi Chợt lòe hoa thắm xanh rì liễu thôn Tế xuân sáo giục trống dồn Áo xiêm mộc mạc đời còn nếp xưa Rày mai trăng sáng mấy mùa Tay vin gậy trúc tới nhà đầu thôn - Ngươi hát bài gì vậy? Nghe rất thú vị! La Cường vừa đến linh đường ở sân sau thì phía trước đột nhiên truyền đến một thanh âm nhàn nhạt. La Cường trong lòng cả kinh, sân sau là không gian riêng của La gia, dù là gia tướng cũng không thể tiến vào. Hôm nay gia tướng bên ngoài cũng không hề nói qua, bên trong lại đột nhiên có người, vậy thì ...... người này nhất định là lén lút tiến vào thành chủ phủ! Nghĩ tới đây, thần tứ lực toàn thân La Cường cấp tốc vận chuyển, ngưng thần nhìn lại. Trong linh đường vắng vẻ đang có một người đang quay lưng về phía hắn, chậm rãi thăm viếng linh vị, phảng phất như người thân của chính mình. - Chất nhi, đã quên mất thúc thúc rồi sao? La Cường ngẩn người. Hắn vội nhìn kỹ người trước mặt, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Nghĩ ngợi cả nửa ngày, hắn chợt vỗ trán, nhớ ra người có chút quen mắt này là ai: - Ai da, Mạc thúc thúc, nhiều năm không gặp, chất nhi suýt nữa thì đã nhận không ra người rồi! Người trước mặt khoảng năm mươi tuổi, tóc đen, da vàng, gương mặt quắc thước sáng ngời, mặc một bộ quần áo màu xanh, bộ râu năm chòm, trông có vẻ tiên phong đạo cốt. Người này tên là Mạc Ngôn, là một vị triết nhân, cũng là một nhà chiêm bốc tinh tượng học (3). Là người đã từng nhìn vào tay trái của La Cường mà nói rằng La Hùng đã được chú định là tuổi già cô độc ...... (3) Những người suy đoán số mệnh từ vị trí và độ sáng của sao chiếu mệnh. Mạc Ngôn nhìn tay trái La Cường, mỉm cười thần bí: - Nhiều năm không gặp, chất nhi ngươi cũng đã thay đổi nhiều! Hắn lại liếc nhìn tay trái La Cường, cười nói: - Chỉ chưởng càn khôn, thiên địa tồn vong tẫn vu tâm thủ nhất niệm gian! (4) (4) Tay khống chế càn khôn, trời đất tồn vong chỉ bởi một ý niệm trong tâm. - Tay trái của ngươi, càng lúc lại càng thú vị! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang