[Dịch]Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu - Sưu tầm
Chương 8 : Cô nương đáng thương.
                                            .
                                    
             Sao vị này cứ phải gọi là Đậu đỏ muội muội thế nhỉ? Đậu đỏ mở to mắt nhìn, không nói gì. Bà mai mà Tằng Bất Phàm sai đi đến nhà Đậu đỏ sau khi trở về liền ca  thán Đậu đỏ bạo lực thế nào, Đậu đỏ dã man ra sao, kết quả Tằng lão phu  nhân nghe xong nhất quyết không để Tằng Bất Phàm thú nàng. Vì sợ nhi tử  còn để tâm liền tìm một thứ nữ xinh đẹp nhà tiểu thương cho hắn làm  thiếp, hôm nay vừa mới thú được hai ngày. Tằng Bất Phàm yêu thích vị  thiếp này hơn, thứ nhất nàng ôn nhu hơn vị thê tử kia, lại còn biết  chiều chuộng hắn, căn bản hắn đã sớm ném chuyện của Đậu đỏ lên chín tầng  mây rồi.
Hôm nay đi ra ngoài mục đích là xem có đồ gì hay hay mang về cho vị  thiếp kia, vừa vặn nhìn thấy Đậu đỏ đang ngồi trước cửa hiệu vải. Thấy  nàng một thân y phục vải thô thập phần “bất lực” đứng ở đó không khỏi  động tâm, chậm rãi đi tới nói: “Muội đang làm gì thế?” Hắn chỉ vào ba  cái giỏ trước mặt Đậu đỏ nói.
Đậu đỏ tức giận nói: “Bán giỏ đó!” Lần này nàng nhớ kỹ bài học lần trước, thế nào cũng không được nói tiếng phổ thông.
Tằng Bất Phàm ngẩn ra nói: “Giỏ này là Đậu đỏ muội muội đan sao?”
Đậu đỏ rốt cuộc nhịn không được nói: “Này, ngươi… ngươi là cái gì của  ta, ta… ta sao không nhớ… mình lúc nào có thêm… thêm một vị đại… đại  ca.”
Tằng Bất Phàm ngẩn ra nói: “Đậu… Lý cô nương, sao lại nói lắp thế này?”
Sắc mặt Đậu đỏ càng xấu nói: “Ai cần ngươi lo.”
Tằng Bất Phàm còn muốn cùng nàng trò chuyện, nhưng lại thấy nàng  không thèm nhìn mình nữa. Hắn nhìn đống giỏ của nàng liền tìm cách bắt  chuyện: “Giỏ nay bao nhiêu tiền một cái?”
“Một lượng bạc một cái, muốn… muốn… muốn mua hay không?” Đậu đỏ ngay cả đầu cũng không quay lại nói.
“Muốn, đương nhiên muốn.” Tằng Bất Phàm sợ nàng lại ghét mình liền vội nói.
Đậu đỏ nghe thấy liền vui, trong nhà thiếu ba lượng bạc nếu hắn chịu  bỏ ra thì tốt rồi. Về phần thiếu người ta nhân tình nàng chưa từng nghĩ  tới, bởi chính tiểu tử này mới là kẻ nợ nàng.
Nàng cười thật tươi đưa giỏ cho hắn, Tằng Bất Phàm thấy nàng cười  tươi như hoa liền cuống quýt tiếp nhận, quay lại nói với thiếu niên mặt  đen: “Tiền, mau đưa cho Đậu… Lý cô nương tiền.” Ba lượng bạc đối với  Tằng gia không thể nói là số lượng nhỏ, chứng kiến công tử nhà mình giá  gia như vậy thiếu niên mặt đen méo cả miệng.
Tuy Đậu đỏ còn nhỏ, thế nhưng ngày thường sống cũng không tệ lắm, hơn  nữa trời sinh nàng có hai chiếc răng khểnh, nhất là khi cười rộ lên cực  kỳ đáng yêu. Tằng Bất Phàm yêu nhất lúc nàng cười, hồn vía của hắn  thiếu chút nữa đi theo nàng luôn…
Chờ Tằng Bất Phàm hồi thần mới phát hiện Đậu đỏ đã cầm tiền bị Trương  thị đi từ trong cửa hàng ra lôi đi mất, Trương thị vừa đi còn vừa cảnh  giác nhìn về phía sau rất sợ hắn đuổi theo.
Đậu đỏ không ngừng cười thầm, nương đi ra thật đúng lúc. Chẳng qua  sắc mặt lại khó coi thế, là vì chuyện của Tằng công tử hay là gì?
Đường về rất dài, Đậu đỏ vừa đi vừa hỏi: “Nương à, đừng nóng giận nữa, nữ nhi không để ý tới hắn mà.”
Trương thị thở dài nói: “Nương biết Đậu đỏ hiện tại rất hiểu chuyện,  chẳng qua là Tằng công tử kia đã có một thê một thiếp rồi, hắn trước còn  hại con thành thế này, chúng ta nghèo chết đói chết cũng quyết không gả  con qua đó chịu tội.”
Đậu đỏ gật đầu liên tục, nàng cũng không phải con ngốc. Chỉ là không  nghĩ tới tên kia đã cưới thêm một thiếp rồi, đấy là mới có vài ngày thôi  đó! Nói xong chuyện này nương hẳn phải vui vẻ lên chứ, vì sao vẫn luôn  cau mày. Chẳng lẽ vì ba lượng bạc kia sao?
“Bạc… bạc…” Nàng vốn muốn lấy tiền bán giỏ ra, thế nhưng lại nghe  Trương thị la lên: “Bạc có thể từ từ tích góp, nhưng cho dù khó khăn bao  nhiêu nương và cha con cũng không bao giờ tính toán lên người nữ nhi.  Muội muội con còn nhỏ như vậy, cho dù là mười hai hay hai mươi hai chúng  ta cũng sẽ không bán nàng cho nhà người ta làm nha hoàn.” Nàng cho rằng  cuộc nói chuyện của nàng với Vương đại nương lúc nãy bị Đậu đỏ nghe  được nên vội vã giải thích.
Lúc này Đậu đỏ mới hiểu được chuyện gì xảy ra, Vương đại nương là  muốn nhà nàng bán Tiểu Nha đi, như thế có thể được một chút tiền. Thế  nhưng Trương thị không đồng ý, lúc đó mời giận dỗi đi ra.
“Nương… nương không cần bán… bán Tiểu Nha đâu, con có tiền… tiền…” Nàng lấy ba lượng bạc ra đưa cho Trương thị.
Trương thị ngẩn ra, sau đó đưa tay ném bạc xuống đất, cả giận nói:  “Lại là Tằng công tử đưa tiền cho con? Nương khong phải đã bảo con không  được nhận cái gì của hắn cơ mà, sao con lại không nghe lọt tai thế?”
Đậu đỏ lần đầu tiên thấy Trương thị tức giận như vậy, nàng vội vã  giải thích: “Không phải, hắn.. hắn thích giỏ, cho nên bán… bán cho hắn.”
Trương thị nói: “Nói thật đi, nếu giỏ là người khác bán hắn đồng ý mua sao?”
Đậu đỏ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Con… con bán đắt, hắn nguyệ ý  mua. Dù sao đồ cũng đưa… đưa cho hắn rồi. Con… con cũng không nợ hắn.”
Nhưng Trương thị nói: “Chúng ta trả tiền lại.”
Đậu đỏ cười nói: “Nương ơi, nếu con mang tiền trả… trả lại hắn không  phải lại… dây đến hắn sao? Dù sao là hắn… hắn nợ con, coi như hắn báo…  báo đáp ân tình, cùng lắm thì sau này vĩnh viễn không gặp… gặp lại.”
Trương thị thấy cũng đúng, hiện tại nhà mình đang rất cần số tiền  này, nàng do dự hồi lâu mới cúi xuống nhặt bạc lên, nói: “Sau này việc  gì cũng phải bàn bạc với nương trước?”
Đậu đỏ gật đầu cười nói: “Con biết rồi.”
Về đến nhà thì trời đã tối đen, Trương thị đưa luôn tiền cho Lý Tam  Căn mang sang trả nốt Hổ Tử. Hiện tại Lý gia ngay cả một hạt gạo cũng  không có, buổi tối chính là húp nước rau dại qua bữa. Mong mỏi duy nhất  lúc này của bọn họ là trên ruộng còn sót lại cái gì, chờ đến khi nhặt  nhạnh nốt mới đưa cho người ta. Đương nhiên ruộng không có thì cả nhà ăn  như thế nào cũng là vấn đề, ai nấy đều đăm chiêu ủ dột mà đi ngủ.
Lại nói từ khi Hổ Tử có mười lượng bạc liền thành kẻ có tiền, hắn bắt  đầu lên trấn tiêu xài hoang phí. Chu thị cũng là một kẻ tham ăn, buổi  tối chỉ cần Hổ Tử mang cái gì ngon ngon về cho nàng liền không truy cứu  tiền đi đâu mất rồi. Thế nhưng tiền tiêu phải hết, thoáng cái đã hết năm  lượng bạc. Hổ Tử bực tức uống chút rượu, lại nhìn thấy trước mặt là Lý  Tam Căn đang đi lên trấn làm công. Hắn nghĩ tiền của nhà này đòi rất dễ,  không bằng lại nghĩ cách kèo thêm một chút tiền, bằng không vạn nhất  thê tử tính toán sổ sách với mình thì lấy tiền đâu ra đưa cho nàng. Nghĩ  đến đó liền lắc lư đi qua, đưa tay tóm lấy cổ áo Lý Tam Căn, nói: “Chạy  đi đâu?”
Lý Tam Căn vốn muốn tránh hắn mà đi, không nghĩ tới cuối cùng hắn lại  đuổi theo kéo mình lại. Hắn nhất thời tức giận đến run cả tay, đưa tay  ra bắt đầu giằng co với Hổ Tử.
Lúc này Trương Thị cùng Đậu đỏ đang nấu cơm trưa, chỉ đơn giản là  cháo rau dại. Lý thị tuy là nàng dâu mới nhưng cũng lấy ra toàn bộ tiền  riêng của mình. Nàng cũng không cất giấu, dù sao tất cả chuyện không may  mọi người gặp phải đều do nhà mẹ đẻ nàng gây nên. Đột nhiên có người  trong thôn hốt hoảng chạy tới kêu to: “Tam tẩu không xong rồi, Lý tam ca  nhà ngươi trên đường lên trấn té xỉu rồi, hiện tại người đã được khiêng  đến Bình An đường trên trấn rồi.”
Trương thị nghe xong mặt mày tái nhợt, thân hình lung lay như sắp  ngã. Thế nhưng lúc này bọn nhỏ đều lúc này bọn nhỏ đều đang bên cạnh  nàng không thể ngã được, cắn răng nói: “Được, ta đi đến đó ngay.”
Khám bệnh phải trả tiền, thế nhưng hiện tại Lý gia không có tiền. Đậu  đỏ biết Trương thị lục lọi một hồi trong phòng là vì chuyện này, nói:  “Nương, con… con đi cùng với nương.”
Trương thị đang rối rắm, có một người đi cùng cũng tốt. Vì vậy các  nàng cái gì cũng không cầm theo chạy vội lên trấn, đến lúc chạy tới Bình  An đường thì nhìn thấy Lý Tam Căn mặt xám như tro nằm trên giường, y  phục trên người rách nát, trên mặt đầy vết bầm tím.
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện