[Dịch]Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu - Sưu tầm
Chương 6 : Cô nương phẫn nộ.
                                            .
                                    
             Tiểu Nha đang ăn đến vui vẻ thì thấy tỷ tỷ nhà mình ra sức dán lỗ tai  lên tường, nàng thấy kỳ quái liền hỏi: “Tai của tam tỷ bị nóng sao?” Đậu đỏ mặt đỏ lên nói: “Muội… muội mới nóng…”
Tiểu Nha hỏi: “Vậy sao tỷ cứ dán tai sát vào tường, cẩn thận không bị  bẩn tai đó.” Phòng ốc ở nông thôn đều xây từ gạch thô, nếu đứng sát  tường quá toàn thân sẽ bị dính bụi đất.
Đậu đỏ tiêu sái nằm xuống ôm lấy chăn, hừ một tiếng nói: “Ngủ… ngủ  đi.” Đánh chết nàng cũng không dám thừa nhận kỳ thật bản thân đang nghe  lén động tĩnh bên kia, nhưng có phải bên kia quá an tĩnh rồi không, hay  phòng gạch thô cách âm quá tốt?
Nàng một bên nghe một bên nằm nhắm mắt, thế nhưng bất tri bất giác  lại tiến vào trong không gian. Không khỏi có chút phiền muộn bởi vì vốn  không muốn đi vào. Vừa ngồi xuống trước máy tính liền nghe thấy ‘đinh,  đinh, đinh’, nhìn lên hóa ra là Thiên Thượng Khách: “Nếu thực sự kìm nén  cảm xúc không được vậy trước tiên xem chút AV đi?”
Đậu đỏ ngạc nhiến nói: “Cái gì mà kìm nén không được? AV gì?”
Thiên Thượng Khách nói: “Có hàng nội đia, hàng của Mỹ, hàng của Nhật,  xin hỏi bạn muốn xem loại nào, tôi có thể trình chiếu miễn phí cho  bạn!”
Vừa nghe thấy bốn chữ ‘có hàng nội địa’ đậu đỏ lập tức nói thẳng: “Xì! Có cái gì đẹp đâu, cũng không phải chưa từng thấy qua.”
Thiên Thượng Khách gửi đi một biểu tượng khóc lóc: “Ngày nay tìm được một nữ sinh thuần khiết sao mà khó thế hả trời!”
Đậu đỏ lập tức trả lời hắn: “Căn bản là từ mười tuổi trở lên bạn đã  không cần phải xoắn rồi, phim ảnh đã giết hại không ít mầm non của tổ  quốc, việc này mà bạn cũng không biết à!”
Thiên Thượng Khách thực sự phiền muộn, hắn chán chường nói: “Đừng ngăn cản tôi, tôi đi ngồi góc tường vẽ vòng tròn đây.”
Sau khi hắn ra góc tường ngồi xổm Đậu đỏ liền tỉnh lại, vừa mở mắt ra  thì đã là sáng hôm sau rồi. Nàng đứng lên ra bên ngoài rửa mặt, chải  đầu thì phát hiện chị dâu Lý thị đã dậy từ khi nào rồi, ngay cả cơm cũng  đã nấu xong, vừa cầm chổi quét lạ rụng ngoài sân vừa đợi cả nhà thức  dậy.
Hiện tại đã gần thu, chỉ một trận gió thổi qua mà lá đã rụng rất  nhiều. Đậu đỏ mỉm cười với Lý thị rồi cầm lấy cái xẻng giúp nàng hốt lá  cây. Lý thị vội hỏi: “Tam muội chớ làm, mấy ngày nay đã khiến muội mệt  chết rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Đậu đỏ đâu chịu, nàng cười nói: “Ngủ cả đêm rồi, không mệt đâu ạ!”
Lúc này Trương thị đã thức dậy, nói: “Sao con dâu lại dậy sớm thế  này, cơm đã nấu xong rồi à, Đậu đỏ con dọn dẹp nốt để chị dâu con về  phòng nghỉ ngơi chút, nói thế nào thì cũng là cô dâu mới mà. Cứ nghỉ  ngơi cho khỏe mấy ngày sau làm việc cũng không muộn.” Nàng thầm nghĩ,  bản thân lúc về làm dâu không phải chịu sự chèn ép của mẹ chồng. Nay con  trai lấy vợ cũng không thể để con dâu chịu chút nào ủy khuất, dù sao  sau này cũng là người một nhà.
Lý thị nghe xong mặt đỏ lên nói: “Nào có con dâu nào để cho mẹ chồng làm việc chứ, nương cứ đi nghỉ ngơi đi con làm đc mà.”
Trương thị không chịu, nói: “Đại Trụ đâu, sao lại không biết thương  vợ hả. Con còn chưa quen nơi này, thôi thì đi múc nước cho Đại Trụ rửa  mặt đi nhé!” Nói xong liền nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa.
Lý thị không nghĩ tới mẹ chồng lại chiếu cố mình đến thế, còn có Đại  Trụ cũng thương mình biết bao, khiến nàng không khỏi vui mừng khôn xiết,  tuy rằng mọi người nói Lý gia chê họ nghèo không muốn gả mình sang,  nhưng khổ một chút mệt một chút thì có đáng gì, cả nhà hòa thuận mới có  thể vạn sự hưng.
Đậu đỏ cười nói: “Đều… đều… đều không cần làm, để đại ca làm, ai đó  cũng… cũng cần phải biểu hiện chút chứ.” Nàng thấy Đại Trụ từ trong  phòng đi ra liền nói.
Đại Trụ mặt đỏ lên vội chạy tới đoạt lấy dụng cụ trong tay mẹ mình,  hắn cũng không muốn để người khác nói hắn thành đứa con bất hiếu lấy vợ  quên mẹ.
Đậu đỏ nói: “Hiện tại chúng ta… au ui…” Nàng cất bước cảm thấy có gì  không đúng, có cái gì nóng hầm hập chảy xuống dưới chân. Cảm giác này  quá quen thuộc, sẽ không là…
Nàng không chút nghĩ ngợi chạy vội đến nhà xí, nhìn xuống dưới chân  liền hết nói nổi. Mới mười ba tuổi mà đã thấy nguyệt sự, nhớ đến bản  thân ở hiện đại mười bốn tuổi mới thấy.
Bi thương gọi Trương thị: “Nương ơi, con… con dường như thấy nguyệt sự.”
Trương thị nghe xong ngẩn ra, cười nói: “Là việc vui, nương sẽ đi mua  ít vải đỏ cho con treo ở đầu giường. Thế nhưng trước tiên đi cùng với  nương, nương làm cho con một cái đai nguyệt sự.”
“Cảm ơn nương a!” Nàng đã sớm tập thành thói quen không gặp ‘dì cả’,  bây giờ đột nhiên lại tới thực sự khiến người ta không nói nổi.
Chờ đến khi chuẩn bị xong xuôi, Trương thị đi nấu nước đường đỏ cho  Đậu đỏ uống, Tiểu Nha liền hỏi nàng: “Sao đầu giường tỷ lại treo vải  đỏ?”
“Tỷ cũng chẳng biết.” Nàng là thực không biết, xem ra là tập quán gì đấy.
“Cái này để hy vọng lúc màu sắc của kinh nguyệt thật tươi, không bệnh không đau.” Trương thị chỉ chỉ tay lên trán Đậu đỏ.
Đậu đỏ gật đầu biểu thị đã biết, nói sâu xa một chút chính là không muốn mắc bệnh phụ khoa gì cả!
Cả nhà ăn cơm sáng, ba cha con Lý Tam Căn đi ra ngoài làm việc. Tuy  rằng Đại Trụ mới kết hôn nhưng sống mà không làm thì không được, bốn nữ  nhân ở nhà ngược lại rất hòa thuận. Các nàng vừa đan giỏ vừa nói cười  thì đột nhiên có người tới, nhìn lên thì ra là đại tẩu Chu thị của Lý  thị. Lý thị thấy nàng thì nhíu mày không hiểu nàng tới có chuyện gì, một  lát sau mới từ từ đứng lên, nói: “Sao đại tẩu lại tới đây?”
Trương thị cũng cười nói: “Mau, ngồi đi. Tiêu Nha đi rót cho đại tẩu chén nước.”
Tiểu Nha gật đầu liền đi, mà Chu thị nhìn các nàng đan giỏ thì cười  nói: “Ối chà chà! Tay nghề thực không tồi. Ta thấy chúng được treo trong  phòng Đại Muội rất đẹp, nhà ta gần đây cũng chẳng có đồ gì để trang trí  cả, có thể cho ta mấy cái giỏ treo không? Cũng không phải thứ gì quý  giá, cũng nên đưa cho Lý gia một ít.”
Lý thị vừa nghe nhíu mày nói: “Đại tẩu, những thứ này… chúng ta làm để kiếm chút đỉnh, tẩu cần thì tự học đi!”
Chu thị cười nói: “Muội cũng biết đại tẩu làm gì có thời gian rảnh, sao ngay cả mấy thứ vặt vãnh ấy cũng không muốn cho à?”
Trương thị đã sớm biết người chị dâu của con dâu mình cũng chẳng tốt  đẹp gì, vội nói: “Cho, sao lại không cho chứ!” Con dâu cũng là con mình,  vạn nhất sau này về nhà mẹ đẻ bị làm khó thì biết làm thế nào đây.
Chu thị thuận tay cầm lấy cái thật lớn, cười nói: “Đậu đỏ quả nhiên  sáng dạ lại khéo tay, gần đây trần nhà ta cũng càng ngày càng cũ, còn  hay rơi bụi đất xuống. Không biết muội muội có thể đan giúp chúng ta một  cái màn treo, chờ sau khi làm xong tẩu sẽ cho muội hai thước dây buộc  tóc để cảm ơn!”
Hai thước dây buộc tóc cũng chỉ một đồng tiền, nàng muốn dùng chút  tiền đó để mua một cái màn treo lớn vậy sao, Đậu đỏ giật giật khóe  miệng, nói: “Ta… ta mới không hiếm lạ dây buộc tóc.”
Trương thị cũng không nói, nàng cũng biết đan màn treo có bao nhiêu  khó, nếu như cứ công toi mà đan cho nàng thì thật luyến tiếc tay khuê  nữ.
Lý thị nhìn sắc mặt mẹ chồng và em chồng liền biết họ không muốn, bản  thân mới gả qua đây một ngày mà đại tẩu đã qua gây rối, đây không phải  là gây khó dễ cho nàng sao? Lúc ở nhà luôn bị nàng bắt nạt, xuất giá mới  một ngày đã lại đuổi theo gây ầm ĩ. Nghĩ tới đây nàng đứng lên, giận dữ  nói: “Đại tẩu xem người khác là đồ ngu hết sao, tẩu đòi chiếc màn to  như thế liền cấp cho tẩu sao. Cho dù muội muội đồng ý ta cũng không đồng  ý, đã đưa cho một cái giỏ rồi thì cầm về đi, đừng có qua đây làm mất  mặt ta nữa.”
Chu thị nghe xong không vui nói: “Hai nhà chúng ta không phải đã kết  thân sao, đã là quan hệ thông gia thì nó phải đan cho ta, chứ đừng nói  ta còn trả lễ cho nó đâu có để cho nó làm không công. Hơn nữa đầu óc của  nó vốn không tốt, sống rồi cũng chỉ ngồi ở nhà đan lát đến hết đời  thôi.”
Lý thị vừa nghe tức đến nói không ra lời, mà Trương thị lại nói: “Nếu  nói khuê nữ nhà ta đầu óc hỏng rồi thì đừng có đến đòi hỏi nữa, miễn  cho lúc đan hỏng lại trách con bé.” Nói xong xoay người lôi Đậu đỏ vào  trong phòng.
Chu thị nhìn thấy các nàng không để ý tới mình lại càng tức giận,  nói: “Ngươi mới gả đến nhà người ta một ngày liền không nhận người thân  sao, ngươi trông bộ dáng nhà người ta kia kìa, mau đi về với ta.” Nói  xong liền kéo tay Lý thị.
Lý thị sao có thể cùng nàng trở về, muốn rút tay về nói: “Ta mới không vể, phải về chính là ngươi.”
Chu thị cười lạnh nói: “Mới bò lên giường mới một ngày liền không  muốn về nhà sao? Lý Đại Trụ kia tốt như vậy à? Ngày hôm nay nếu ngươi  không cùng ta trở về, ta sẽ gọi ca ca ngươi tới, đánh chết ngươi.”
Ca ca của Lý thị là một kẻ hồ đồ, tính tình lại nóng như lửa. Hắn  bình thường không có gì, chỉ sợ những lúc Chu thị thổi gió bên tai, tức  giận lên ngay cả người cũng dám giết. Lý thị có chút sợ, nói: “Nói chung  cho dù chết ta cũng chết tại Lý gia, mau buông tay.”
Trương thị đi ra, thấy Chu thị cư nhiên kéo con dâu mình đi về liền  mất hưng, mở miệng nói: “Nàng hiện tại là người nhà ta, ngươi muốn kéo  thì đi mà kéo người khác.” Nàng bình thường rất nhã nhặn rất ít khi tức  giận, lần này thật sự tức giận rồi.
Chu thị gắng sức kéo Lý thị ra bên ngoài, nói: “Cái gì mà người nhà  bà, ngay cả cái màn cũng không nhả ra được mà còn dám giữ người lại à,  mau theo ta về nhà.”
Đậu đỏ bực mình, chị dâu là của nhà mình vả lại cũng đâu muốn đi.  Trương thị này không phải cố tình gây sự sao! Nương không dám động tay  nhưng nàng dám, đi lên muốn kéo tay Chu thị ra nhưng Chu thị vẫn không  buông, Đậu đỏ nóng nảy nói: “Ngươi… ngươi buông ra.” Nàng quýnh lên quên  cả nói tiếng địa phương.
“Không buông thì sao, ta mà để cho Lý gia các ngươi cầm chân á!” Chu thị quát ầm cả lên.
Đậu đỏ không thể nói liền cắn xuống, nàng lần này cắn rất ác, so với lần cắn bà mối kia thì tàn nhẫn hơn nhiều.
“A… đồ đĩ nhà ngươi dám cắn ta…”
“Ta cắn ngươi… không nhả đấy.” Đậu đỏ miệng ngậm thịt còn không quên phát biểu.
Chu thị giận dữ nâng tay muốn đánh nàng, thế nhưng Lý thị đưa tay đẩy Chi thị nói: “Không được đánh người.”
Hai đánh một tự nhiên kẻ thua là Chu thị, nàng bị Lý thị tát cho một  cái ngã xuống đất. Nhưng phía sau nàng lại là một băng ghế, ‘rầm’ một  tiếng đụng đổ cả người lẫn ghế.
“Đánh chết người rồi…” Chu thị vừa xoa đầu vừa đứng lên, Đậu đỏ nhìn thấy trên trán nàng sưng u một cục.
Lý thị thấy nàng bị thương liền có chút hối hận, thế nhưng trông bộ  dáng vẫn muốn gây sự của đại tẩu thì hừ lạnh nói: “Nương à, chúng ta đi  vào trong, không cần đề ý nàng ta.”
Trương thị cũng thực tức giận, nàng mang con dâu và con gái đi vào trong phòng, không thèm để ý tới Chu thị nữa.
Chu thị ở bên ngoài khóc loạn một hồi rồi đi mất, lúc mọi người đi ra  thì thấy dĩ nhiên biến mất ba cái giỏ. Không nghĩ tới đến lúc này rồi  còn không quên cầm đồ đi theo, thực sự là một kẻ hiếm có khó tìm! Bốn  người hết nói nổi, còn Lý thị vẫn cứ hướng về phía mẹ chồng và em chồng  xin lỗi liên tục. Trương thị cùng Đậu đỏ đều rất hiểu lý lẽ, đều không  trách nàng cho nên bốn người lại ngồi một chỗ làm việc như cũ. Chẳng qua  Lý thị vẫn có chút không yên sợ đại ca sẽ đến gây sự, nhưng chưa tới ba  ngày nên không thể lại mặt đành phải chịu đựng.
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện